Chương 3:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước mắt là ánh sáng mờ mờ, trong tầm mắt hỗn độn dường như xuất hiện đường nét khuôn mặt của một người, y không thấy rõ diện mạo của đối phương, cơ thể vừa nặng nề vừa nóng rẫy, dường như còn đang đong đưa kịch liệt, bàn tay theo bản năng muốn nắm lấy thứ gì đó để ổn định cơ thể thế nhưng lại truyền đến cảm giác rắn rỏi nóng bỏng, như là một cục đá nóng, lại như là cơ bắp của con người.

Tiêu Hằng cố gắng mở mắt ra, muốn nhìn rõ khuôn mặt người trước mắt, đôi môi khô nứt mấp máy, âm thanh yếu ớt phun ra được mỗi một chữ “nóng” rồi thôi.

Nóng?

Động tác đâm thọc của Tịch Thành hơi dừng lại, cánh tay chống bên người con búp bê dưới thân, con ngươi đen nhánh phản chiếu lại ảnh ngược của khuôn mặt quen thuộc của “Khúc Hành” kia, trong đáy mắt tối đen.

Con rối đặt làm lần này có phản ứng chân thật như vậy ư?
Bàn tay Tịch Thành vuốt ve khuôn mặt ửng hồng quyến rũ của “Khúc Hành”, ngón cái lướt qua khóe môi ướt át, đè lên môi dưới của y, rồi anh cúi người, xem như báu vật mà đặt lên một nụ hôn nhẹ, giọng nói khàn khàn lưu luyến nỉ non: “Hành.”

Giọng nói bên tai dần dần rõ ràng, hơi nước trước mắt biến mất, khi trong tầm mắt Tiêu Hằng hiện rõ khuôn mặt của người kia thì con người của Tiêu Hằng cợt co lại, mở to hai mắt.

Trong nháy mắt mọi hô hấp nhưng ngừng lại, nét mặt Tiêu Hằng hoảng sợ bàng hoàng mà nhìn gương mặt ấy, trái tim kinh sợ co lại, bên tai toàn là tiếng trái tim y đập thình thịch thình thịch.

Cơ thể y cứng lại, đôi mắt lại chớp chớp, trong lòng cầu nguyện mình đang nằm mơ.

Bằng không thì sao y lại nhìn thấy khuôn mặt của Tịch Thành?

“Tịch, Tịch Thành……”

Ong một tiếng, trong đầu như là có sấm rền nổ vang.
Đầu óc Tiêu Hằng choáng váng một lát, không dám tin mà thốt thành tiếng.

Y nhìn khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc trước mặt này, không ngừng cắn mạnh vào môi dưới của bản thân.

Bên môi truyền đến một cảm giác đau đớn vô cùng rõ ràng, răng môi tràn ngập mùi gỉ sắt nhàn nhạt của máu tươi, y mới chắc chắn đây không phải đang nằm mơ, gương mặt trước mắt này chính xác thuộc về Tịch đại nguyên soái Tịch Thành.

Mặc dù Tiêu Hằng không muốn thừa nhận, nhưng khuôn mặt trước mắt thật sự rất đẹp.

Y bất ngờ đến ngây ngốc, cả người như dại ra, thanh âm run run rẩy rẩy, lắp bắp thấp giọng than thở “Như, như này là thế nào? Chuyện, chuyện gì đang xảy ra?”

Sau khi một giấc ngủ, vừa tỉnh dậy chân trời đã lóe sáng, ngôi sao từ trên trời đã rơi xuống trước mặt y?

Cái này nghĩ như thế nào đều khiến người ta cảm thấy vừa hoảng sợ, vừa hư ảo.

Tiêu Hằng hoàn toàn không có biện pháp vượt qua trạng thái hiện tại, khiếp sợ quá độ khiến đầu óc y cơ bản không thể suy nghĩ, cũng không thể làm ra bất cứ phản ứng gì.

Thân thể y căng thẳng đến cứng còng, ánh mắt sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt, cả người giống như cái máy dùng hết nguồn năng lượng, bất động mà thẳng tắp nằm ở dưới thân Tịch Thành.

“Sao?”, Người đàn ông tuấn mỹ trên mặt không mang biểu tình gì nhìn y, sau đó nhướng mày, khuôn mặt anh tú chợt tới gần, đôi mắt hơi hơi nheo lại, thái độ nghiêm túc bình tĩnh, lại mang theo cảm giác áp bách nguy hiểm vô cùng, “Em bất ngờ cái gì?”

Lòng bàn tay thô ráp lướt qua gương mặt, cả người Tiêu Hằng giật một cái, giương mắt nhìn vào tròng mắt tràn ngập sự sắc bén của Tịch Thành, trên trán chảy xuống từng giọt mồ hôi lạnh, môi đóng rồi lại mở, mất một lúc lâu cũng không phát ra một tiếng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net