Chương 1 : Giấc mơ kì lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm.

Màn đêm buông xuống đắm chìm vạn vật nơi đây vào tăm tối, tĩnh mịch.

Phía tây mảnh đất quỷ, chiếc xe ngựa cũ kĩ lặng lẽ lăn bánh trên dãy đất gồ ghề của khu rừng âm u. Những đợt gió lạnh lẽo thổi vào bên trong cổ xe ngựa, lạnh đến buốt xương, người con gái có mái tóc hồng tuyệt đẹp, đôi mắt lục bảo to tròn u sầu đang ngồi bên trong xe và liên tục ma sát hai tay lại với nhau để giữ ấm. Nữ nhân tóc trắng xinh đẹp ngồi bên cạnh nhìn thấy thế, ánh mắt lại trùng xuống, lén buông một tiếng thở dài.

Bạch Tuyền đưa đôi bàn tay của mình nắm lấy hai bàn tay của cô gái mái tóc hoa anh đào bên cạnh, ủ hai bàn tay nhỏ vào lòng tay mình, miệng cười gượng : "Tiêu Nhiên công chúa, người ngủ một chút đi."

Cô gái kia lặng lẽ lắc đầu, sau đó cúi mặt không nói gì. Thỉnh thoảng, cô lại đưa mắt ra ngoài cửa sổ, mặt lộ rõ vẻ sợ hãi.

Bạch Tuyền nhìn cô công chúa nhỏ do chính mình chăm sóc từ thuở bé đang sắp rơi vào miệng quỷ, lòng không khỏi đau xót.

Tiêu Nhiên vốn là công chúa Tiên tộc, nhưng cô là nàng công chúa không được chấp nhận, nên mọi người thường gọi cô với cái tên đầy khinh bỉ là công chúa tạp chủng. Bởi vì Tiêu Nhiên chỉ là con riêng của Hoàng đế Tiên tộc cùng một Nhân tộc thấp hèn nào đó, cô vốn không mang dòng máu thuần chủng của Tiên tộc. Con người Nhân tộc kia sau khi sinh công chúa thì ôm con chạy biệt tăm, 5 năm sau Hoàng đế đột nhiên dẫn một cô bé về lâu đài và nói đây là đứa con thất lạc của ông, là con của ông cùng con người kia. Mặc dù chính Hoàng đế đã mang cô bé gái đó về, đặt cho cô một cái tên là Tiêu Nhiên, nhưng tuyệt nhiên ông ta chưa bao giờ yêu thương cô. Ông ta chỉ xem cô công chúa thất lạc đó của mình là một công cụ để lót đường. Ông ta nuôi nấng Tiêu Nhiên mười năm, mục đích duy nhất chỉ để đẩy cô đi để đổi lấy cái gọi là "hòa bình" giữa Quỷ tộc và Tiên tộc.

Cô tuy mang tiếng là được gả cho đại hoàng tử Quỷ tộc hút máu, nhưng thật chất cũng chỉ là một con tin bị mang ra trao đổi. Ngày cô xuất giá, Quỷ tộc chỉ gửi năm kẻ hầu đến đón dâu, Tiên tộc ngọai trừ con gái của Quận chúa - Bạch Tuyền tiểu thư cũng là nữ hầu chăm sóc cô ra, chẳng còn ai đưa tiễn cô. Sính lễ hay của hồi môn đều không có thứ gì, bởi vì đây vốn chẳng phải là hôn lễ, suy cho cùng cô cũng chỉ là con rối phải hy sinh để "bảo vệ" cái nền "hòa bình" này. Họ chỉ làm đại khái sơ sài còn thua cả một lễ thành hôn của kẻ hạ nhân, Tiên tộc chỉ muốn mau chóng tống cô đi cho nhanh cho khuất mắt.

Những tán cây rậm rạp, dày đặc, nối dài miên man, xoắn vặn với hình thù ma quái hiện lên trong đôi đồng tử lục bảo, Tiêu Nhiên khẽ rùng mình. Mảnh đất của quỷ quanh năm chỉ bao phủ bởi một màn đêm u tối, như thế, cô phải nhốt mình cả đời ở nơi tăm tối này sao? Không! Cô không muốn! Nhưng cô cũng không thể bỏ trốn. Khu rừng này, khắp nơi đều là quỷ, đây là địa bàn của chúng, chỉ cần cô rời khỏi bọn tùy tùng mà Hoàng đế Quỷ tộc đưa đến, lập tức bọn quỷ đói khát ngoài kia sẽ xé xác cô ngay lập tức. Tiêu Nhiên nín thở, cố gắng đè nén sự sợ hãi và lo lắng trong lòng. Cô đã không còn đường lui nữa rồi, cách giải thoát duy nhất hiện giờ. Là chết đi. Nhưng suy nghĩ đó lập tức bị cô bác bỏ, cô không thể bỏ Bạch Tuyền ở lại, càng không muốn chị phải tự sát cùng mình. Nhưng nếu cô cứ thế mà thành hôn với vị hoàng tử kia, há phải là tự giam cầm bản thân cả đời sao?

Tiêu Nhiên đang dần chìm vào đống suy nghĩ chằng chịt của bản thân, bỗng Bạch Tuyền cất tiếng hỏi : "Người đó, vương tử Huyết tộc, ngài ấy thật sự để mặc công chúa sao?"

Cô gái tóc hồng lại hừng hỡ nhìn ra khung cửa sổ, "Ngài ấy bây giờ, có lẽ đang hận không thể bóp chết ta..."

Tiêu Nhiên đang nói dở, bỗng bên ngoài xuất hiện những tên quỷ lạ đột nhiên tấn công những tùy tùng. Trong bóng tối hung hút, một tiếng soạt ớn lạnh phát lên, tiếng la thất thanh của những người tùy tùng, tiếng người đổ rạp xuống nền đất ngập máu. Tiêu Nhiên nghe mà không khỏi rùng mình.

Bạch Tuyền khẽ vén màn lên nhìn ra bên ngoài, khung cảnh bên ngoài hiện giờ vô cùng hỗn loạn. Cô thấy thế thầm nghĩ không ổn, nếu cứ ngồi yên ở đây cũng chết, chạy ra cũng chết. Trừ phi đây là tay sai của vương tử đến hộ giá công chúa, nếu không đường nào cũng sẽ chết. Không thể được! Tiêu Nhiên công chúa không thể chết, sứ mệnh của Bạch gia là phải bảo vệ hoàng tộc, Bạch Tuyền cô không thể để công chúa của mình chết nơi hoang vu thế này.

Bạch Tuyền nắm chặt tay Tiêu Nhiên, "Đừng lo! Ta sẽ bảo vệ người." Cô vừa dứt lời, một cái móng vuốt sắc bén đâm xuống từ trên nốc xe, chỉ cần nó sâu thêm một chút nữa sẽ đâm trúng ngay đỉnh đầu của Tiêu Nhiên. Cô gái tóc hồng sợ hãi, mặt cắt không còn giọt máu.

Bây giờ hai người có thể biết, đây chắc chắn không phải tay sai của vương tử.

Vương tử sẽ không bao giờ động đến người mà ngài ấy yêu!

Lòng hoảng loạn nhưng Tiêu Nhiên vẫn hy vọng người ấy nhất định sẽ xuất hiện, nhất định sẽ. Linh cảm của cô đã mách bảo như thế.

Bạch Tuyền có phần sốt ruột, thầm nghĩ, vương tử có lẽ căn bản sẽ không tới nữa. Cô kéo tay Tiêu Nhiên, đá cửa bỏ chạy. Khi chạy ra bên ngoài, hai cô gái mới thật sự kinh hãi khi nhận ra bọn chúng không phải quỷ cấp thấp, mà là quỷ cấp cao. Thảm rồi! Hai cô gái nắm chặt tay nhau bỏ chạy thục mạng. Có vài tùy tùng vẫn còn sống đã giữ chân bọn chúng.

Soạt!

Lại là tiếng của những cái móng sắt nhọn đó, một sinh mệnh cứ thế mà ngã gục xuống. Bỏ lại phía sau những âm thanh man rợ, hai cô gái cố gắng cầm chiếc đầm rườm rà lên và tiếp tục bỏ chạy. Nhưng chạy chưa bao xa, những con quỷ kia đã đuổi kịp đến. Vấp phải tà của chiếc đầm cưới, Tiêu Nhiên mất thăng bằng, ngay tức khắc đã bị ngã xuống mặt đất dơ bẩn. Tên quỷ đuổi theo sau liền nhân cơ hội dùng móng vuốt của nó soạt một đường sâu trên lưng cô, chưa muốn để cô chết hẳn, nó nắm lấy chân cô lôi lại, để sỏi đá cứa vào da thịt, không ngừng rỉ máu.

Bạch Tuyền lúc này thể lực đã cạn kiệt, chỉ có thể dùng hết sức bình sinh nắm chặt tay Tiêu Nhiên níu lại. Đột nhiên, một kẻ hắc y bịt kín cả người từ đâu xuất hiện ngay sau lưng Bạch Tuyền, không do dự, hắn liền đâm thủng bụng cô gái, máu đỏ thẳm văng lên khắp người Tiêu Nhiên.

Trong giây phút đó, Tiêu Nhiên như chết lặng đi, cảnh tượng kinh hoàng nhất chính là cái chết của người cô yêu thương. Tiêu Nhiên cứ nắm chặt tay lấy tay người con gái duy nhất thật lòng yêu thương, cô gái nhỏ bất lực mặc bọn quỷ tàn ác đang vây quanh. Một tên quỷ giơ móng vuốt sắc lên, định kết liễu Tiêu Nhiên, bỗng nó ngã quỵ xuống, máu tanh văng tung tóe.

Một trận cát máu mịt mù nữa xuất hiện. Một người cưỡi hắc mã thân áo choàng đen, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt xám dã u ám sắc lạnh, ẩn hiện đâu đó một vài tia máu đỏ như lửa địa ngục. Tất cả bọn quỷ đều bị một phen kinh sợ. Thanh kiếm dính đầy máu trong tay hắn chính là thứ vừa hạ xuống, giết chết tên quỷ kia.

-"Những kẻ to gan đụng vào nữ nhân của bổn vương, tất cả đều giết sạch không tha!"

Nam nhân đó trừng mắt, hô một tiếng, tất cả thuộc hạ của hắn liền xông ra. Lại một trận ẩu đả của quỷ. Giữa nơi hoang du nồng nặc mùi máu tanh, đôi mắt lục bảo đầy mệt mỏi nhìn nam nhân kia đang tiến lại gần. Tiêu Nhiên dùng toàn bộ sức lực cuối cùng, giơ tay về phía hắn. Nam nhân hắc y nắm lấy tay cô gái, dịu dàng trấn an, "Tiểu Nhiên, không sao rồi. Nàng cố gắng một chút, ta sẽ cứu nàng!"

Tay hắn nắm lấy tay cô, thật ấm ấp. Quỷ vốn không có thân nhiệt, nhưng hắn khác, hắn là một con quỷ ấm ấp nhất cô từng gặp, sự ấm ấp cô cảm nhận được từ hắn chính là ấm ấp nơi trái tim...

-"Tử Tầm, xin lỗi..."

Bàn tay cô rơi xuống, đến cuối cùng, tất cả chỉ còn một màu tối đen...

......

-"Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên. Tiêu Nhiên!!..."

Có người đang gọi cô, nhưng...đó là ai?

......

-"Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên, mau tỉnh lại đi! Em làm sao vậy? Tiêu Nhiên, tỉnh lại đi!!"

Giật mình tỉnh giấc, Tiêu Nhiên bật dậy thở dốc, mồ hôi nhễ nhại.

-"Tiêu Nhiên, em ổn chứ?"

Địch Kỳ Nhi, người chị họ bên ngoại lo lắng nhìn cô. Một lúc sau, khi cô cảm thấy đỡ hơn thì đưa tay khẽ vỗ trán mình : "Em ổn, chị không cần lo..."

Địch Kỳ Nhi đặt tay lên vai Tiêu Nhiên, dịu dàng bảo : "Tiểu Nhiên, dù là cái gì thì nó cũng chỉ là mơ thôi, sẽ không sao cả em à!"

-"Vâng..." Tiêu Nhiên gật đầu.

Đúng vậy, tất cả chỉ là mơ thôi. Ngày mai khi tỉnh dậy mọi thứ sẽ như bình thường. Nhưng kỳ lạ thay, cô lại thấy giấc mơ đó rất thật, nó đã lặp đi lặp rất nhiều lần, dạo gần đây tầng suất nó xuất hiện lại ngày càng nhiều.

-"Được rồi, Tiểu Nhiên, chị tắt đèn nhé?"

-"Vâng."

Địch Kỳ Nhi rời khỏi giường của cô, đi ra cửa tắt đèn rồi trở lại chiếc giường nằm song song như lúc đầu.

Tiêu Nhiên đưa mắt nhìn ra cửa sổ phòng ngủ, cô có thể thấy trời vẫn đang về đêm. Xoa nhẹ mi tâm, cô khẽ nhíu mày. Xem ra vẫn là đêm, nằm xuống lần nữa cô cố gắng ngủ lại nhưng trằn trọc một hồi vẫn không ngủ được, lại không dám ngồi dậy vì sợ làm người chị họ giật mình. Địch Kỳ Nhi là một cô gái rất nhạy cảm, cô không muốn làm chị lo lắng.

Hôm sau, nắng ban mai khẽ ghé vào bên cửa sổ, chạm nhẹ lên khuôn mặt thoáng chút xanh xao của Tiêu Nhiên.

Khẽ chớp động đôi mắt lục bảo xinh đẹp. Cô uể oải nhổm người dậy, đã mấy hôm cô bị mất ngủ tại giấc mơ ấy, trông Tiêu Nhiên bây giờ chẳng khác này cái xác vô hồn.

-"Tiêu Nhiên dậy rồi đấy à."  Người chị họ Địch Kỳ Nhi từ ngoài bước vào phòng, "Ba chị đang gọi em xuống nhà, dưới nhà còn đang có khách, em tranh thủ đi rửa mặt nhanh rồi xuống đi."

-"Ồ!?" Tiêu Nhiên hờ hững lên tiếng, là ai đến sao lại gọi cô xuống chứ?

-"Con bé này, em còn ngẩn người ra đó sẽ bị la đấy." Địch Kì Nhi nhắc nhở.

Tiêu Nhiên nhoẻn miệng cười trừ, cô lười biếng rời khỏi giường rồi đi vào phòng tắm. Địch Kỳ Nhi ở bên ngoài đi lại cạnh giường cô sắp xếp mền gối lại ngay ngắn. Tiêu Nhiên đi từ nhà vệ sinh ra, liền bị Địch Kỳ Nhi lôi lại bàn trang điểm, phấn son một chút rồi. Bà chị họ này còn "đặc biệt" lựa cho cô một chiếc đầm chữ A họa tiết đơn giản, màu chủ xanh lơ càng khiến chiếc đầm thêm phần nhã nhặn.

Tiêu Nhiên cảm thấy lạ, bèn hỏi: "Em có định ra đường đâu mà phải sửa soạn thế này hả chị?"

Địch Kỳ Nhi nhoẻn miệng cười, làn mi phủ bóng xuống đôi mắt, "Nhà đang có khách mà...Thôi em xuống đi, kẻo người lớn chờ."

Tiêu Nhiên đi xuống nhà. Còn Địch Kỳ Nhi thì ở lại trong phòng làm việc riêng, chị bảo rằng người không phận sự xuống cũng không làm gì. Tiêu Nhiên nghe rồi thôi, không suy nghĩ nhiều, cô vừa bước đến chân cầu thang, bỗng nghe thấy tiếng gọi:

-"Là Tiêu Nhiên đấy à?! Suýt chút nữa bác đã không nhận cháu ra rồi."

Người phụ nữ trung niên có nét đẹp mặn mà, phúc hậu vận trang phục trang nhã, lịch sự, vẻ mặt thân thiện bước tới gần cô. Tiêu Nhiên biết người phụ nữ này, bà ta là Trác phu nhân của chủ tịch tập đoàn thương mại Trác thị. Đó là một tập đoàn rất lớn, quy mô trải dài khắp Châu Á. Ngoài ra, vị Trác phu nhân này còn là một trong ba cổ đông lớn của tập đoàn nước hoa Địch thị. Nhân vật lớn như vậy, sao lại xuất hiện ở đây chứ?

Đúng là rồng ghé nhà tôm, cô phải thận trọng lời nói một chút, nếu lỡ làm sai gì đó thì Địch Tu Kiệt, cậu của cô cũng như là ba của chị Địch Kỳ Nhi sẽ nổi trận lôi đình mất.

-"Trác phu nhân!" Tiêu Nhiên lễ phép cúi người chào người phụ nữ đó. Trác phu nhân ngay sau đó cũng nhiệt tình đi tới cầm lấy tay cô, kéo cô tới ngồi cạnh.

-"Ngồi xuống đây uống trà, Nhất Dương sẽ đến ngay bây giờ đấy!"

-"Dạ!?" Tiêu Nhiên ngạc nhiên nhìn vị Trác phu nhân. Bà ta như hiểu ý, liền nhìn đôi vợ chồng họ Địch, "Hai người vẫn chưa nói con bé sao?"

Địch Tu Kiệt trả lời : "Trác phu nhân cũng biết đấy, Tiêu Nhiên nhà chúng tôi thời gian này đang ôn thi thạc sĩ, bận rộn quá, nên là..."

-"Ồ!? Không sao không sao. Chưa nói thì bây giờ nói cũng không muộn, dẫu sau nhà họ Trác và nhà họ Địch chúng ta đã hợp tác lâu năm như vậy, bọn nhỏ cũng thân quen với nhau từ thuở bé, cũng coi như là người một nhà rồi."

Tiêu Nhiên hiểu ngay ý tứ trong lời của người phụ nữ này, đây há phải muốn thiên kim nhà họ Địch gả cho con trai bà ta sao! Mà nếu không phải chị Địch Kỳ Nhi thì chỉ còn có Tiêu Nhiên cô. Tiêu Nhiên từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, được em gái ruột thịt của mẹ là dì Diêu mang về nuôi nấng, nên cô cũng được xem là một phần của Địch gia đi.

Tiêu Nhiên cầm cốc trà lặng lẽ đưa lên miệng, vừa chậm rãi thưởng thức vừa suy nghĩ. Mặc dù bản tính của cô từ trước tới nay là thích gì làm nấy, không chịu bất kỳ sự ràng buộc nào, nhưng trước mặt bạn bè của cậu dì, cô ít nhiều cũng phải nể mặt cậu dì mình chứ! Cô tuy cũng là máu mủ nhà mẹ đẻ của dì Diêu, nhưng cảnh ăn nhờ ở đậu, cô luôn phải thận trọng ánh mắt của người khác, nhất là người bố khó tính của chị họ, ông cậu Địch Tu Kiệt.

Cuộc hôn nhân của Địch Tu Kiệt và dì Diêu vốn cũng là một hôn nhân được sắp đặt từ trước, bên ngoài thì hai người vẫn là đôi vợ chồng yêu thương nhau, còn bên trong thì hai từ "gia đình" này đã tan nát từ lâu rồi. Nhưng vì đứa con gái bé bỏng Địch Kỳ Nhi nên hai người họ phải nhịn nhục chăn gối với nhau hàng đêm.

Cuộc hôn sắp đặt của của dì Diêu đã lấy đi bao năm tháng tuổi xuân của dì, bây giờ có hối hận cũng đã không còn kịp. Khi Trác phu nhân muốn mai mối cô cháu gái Tiêu Nhiên của dì cho con trai bà ta, dì Diêu đã từ chối khéo : "Tiêu Nhiên nhà em vẫn còn nhỏ, con bé vẫn còn ham chơi lắm chị ạ."

Trác phu nhân phản bác không chút khách khí: "Con bé đã hai mươi bốn tuổi rồi, sắp bước vào nhóm tuổi kết hôn muộn rồi đấy!"

Trác phu nhân này cũng có vẻ rất yêu thích Tiêu Nhiên, đã không tiếc lời khen ngợi cô : "Tiêu Nhiên nhà ông bà mặt mày sáng sủa, học cao hiểu rộng, được dạy dỗ đến nơi đến chốn, không làm sao mà chê vào đâu được, thật lòng tôi quý cô bé này như là con ruột vậy. Nhất Dương của tôi có thể lấy con bé Tiêu Nhiên, là đại phúc của Trác gia."

Tiêu Nhiên dạy dỗ nghiêm khắc từ nhỏ nên trước nay cô luôn là một đứa trẻ lễ phép, biết điều, nhưng nghe mãi những lời thế này, dần dà cô cũng thấy vài phần chán ngán.

Trác Nhất Dương, con trai của vị phu nhân đó thật ra cũng là một người rất xuất chúng, tốt nghiệp trường chuyên cấp quốc gia, giành được bằng tốt nghiệp loại giỏi trường đại học Harvard, không dựa dẫm vào gia thế, tay trắng dựng nghiệp, thành công gõ cửa khi chỉ mới bước sang tuổi hai mươi lăm. Ngoại hình của anh ta thì được xếp vào cả loại cực phẩm của cực phẩm đấy, mấy cô bạn học của Tiêu Nhiên ở lớp không khi nào tiếc lời khen ngợi anh ta. Người con trai như thế chắc chắn không thiếu người muốn dâng con gái gả vào Trác gia, cớ sao năm lần bảy lượt đến nhà họ Địch tìm Tiêu Nhiên? Nếu đã để nhà họ Địch vào tầm mắt, thì mục tiêu Trác gia nhắm tới phải là Địch Kỳ Nhi chứ, chị ấy mới là người nhà họ Địch chính thống. Còn Tiêu Nhiên chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu, phúc phận gả vào Trác gia lớn như vậy, cô không dám.

-"Được Trác phu nhân coi trọng thật sự là phúc lớn của Tiêu Nhiên con, nhưng chuyện hôn nhân đại sự là chuyện cả đời, có thể..."

-"Suỵt." Trác phu nhân chặn miệng cô, cười hiền bảo, "Ta biết hôn nhân đại sự là chuyện cả đời, nên lát nữa, đợi con trai ta đến rồi hai đứa trực tiếp nói chuyện với nhau."

-"Vâng..." Tiêu Nhiên miễn cưỡng gật đầu.

Bây giờ cô đang ở thế bị động, dù không chấp thuận cuộc hôn nhân này nhưng cô vẫn phải nhúng nhường trước các trưởng bối, để còn chừa cho bản thân một đường lui. Trác gia là một gia đình tài phiệt nên hành động và lời nói của cô đều phải thận trọng, bởi vì họ vừa là mối hời cũng vừa là sự nguy hiểm có thể hủy hoại được cả Địch gia cũng như tương lai cả đời của cô. Trác Nhất Dương kia là người có học thức cao, cô tin rằng anh ta là người hiểu lý lẽ, sẽ dễ "bàn bạc" hơn.

----------------
Người viết : EirlysTC
Chỉnh sửa : Hamypham2305
Cốt chương : VioletEvergarden963

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net