chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 17.

Lingling đã kể hết với Namtan về cuộc gặp với Orm, mỗi lần nhớ lại hình ảnh nín khóc của em lúc đó, cô rất đau…

Nửa năm trôi qua, cô đã rèn luyện bản thân mình, mạnh mẽ hơn để chịu những cơn đau rồi, nhưng đêm qua gặp em, cô lại cảm giác cô không chịu đau được nữa, vì lần này, thật sự rất đau.

Đau hơn cả việc bị đánh, hay việc bị bắn…

Thậm chí đêm qua ở Pai còn đổ một trận mưa to, thời tiết trớ trêu, mưa gì đúng lúc vậy, đúng cái lúc em rời khỏi cô.

Cô chẳng biết giờ em ở đâu, nếu ở trong trung tâm thành phố, thì em sẽ phải lái xe khoảng 6 tiếng mới đến nơi, chiếc xe em đang đi không phải siêu xe như của cô, nó không thể vận tốc hết cỡ để 2 hay 3 tiếng đến thành phố được.

Vậy là em đã lái xe trong màn mưa tối tăm và lạnh lẽo đó ư…

- Vậy là tôi dự đoán đúng phải không? Orm đã được gia đình tìm thấy, cô ấy biết cậu nói dối, nên cảm thấy không thể tha thứ, nên đã tránh cậu.

- Nếu tránh tôi thì đêm qua đến nhà tôi làm gì?

- Chắc là hy vọng cậu có câu trả lời hợp lý, để hai người có thể quay về bên nhau

- Hy vọng làm gì khi cô ấy đã có người yêu mới.

- Biết đâu cố tình khoe vậy để làm cậu ghen thì sao, vì Orm biết cậu chỉ theo dõi mỗi View, từ trước tới giờ vốn vậy.

- Dù sao thì khi về nhà, gia đình sẽ kể chuyện cho cô ấy nghe, tôi cũng đã tiết lộ CH3 với cô ấy rồi.

- Mối tình đầu bao giờ cũng dở dang như vậy đó, nên cậu hãy buông dần đi – Namtan vừa nói vừa viết viết gì đó, miệng ngậm một thanh kẹo mút

- Liệu họ nhà Kornnaphat có đến trả thù chúng ta không? – Lingling hỏi, làm Namtan bật cười.

- Họ không có cửa đọ với với chúng ta, và họ biết điều đó. Nếu họ liều lĩnh tiêu chiến với CH3 thật, tôi sẽ lại bắt cóc Orm Kornnaphat mang về cho cậu, chịu không? – Namtan nhướn lông mày hỏi một cách thích thú.

- Thôi không cần – Lingling lườm xéo Namtan, rồi ra khỏi văn phòng.

---

Lingling đi về nhà và lấy một ít đồ, và cô chợt nhận ra vài sự thay đổi trong căn nhà….

Quyển nhật ký của Orm, cộng với cuốn album ảnh mà trong đó toàn ảnh em và cô, đã biến mất..

Lingling nhăn mặt, vậy là em đã lấy đi mấy thứ đó, vào đêm qua..

Lấy để làm gì? Lưu giữ kỷ niệm hả? Thứ mà em nên lấy đáng lẽ phải là những thứ trong phòng khách, bao gồm cây đàn piano, mic thu âm, dàn loa,…..mới đúng.

Cô cũng chẳng muốn nghĩ nhiều nữa, cô thật sự quá mệt mỏi rồi…

---

“Lingling, cậu chuyển nhà rồi hả?” Namtan hỏi trong cuộc gọi, cô ấy biết điều này vì không thấy vị trí của cô nằm ở Pai nữa, mà lại là một nơi khác, và như bình thường, vẫn là một nơi rất xa.

- Ừ

“Sao lại di chuyển thế, lại còn ở giữa rừng? tôi định vị và quan sát thấy cực kỳ ít ánh sáng, phong thủy thiệt thấp”

- Nơi tôi ở thì cần gì ánh sáng chứ, bây giờ tôi thích bóng tối hơn rồi – Lingling mệt mỏi đáp, căn nhà cô đang ở, vẫn rộng và đẹp như vậy, mỗi tội nó nằm ở sâu trong rừng, ánh sáng thiên nhiên khó mà lọt vào. Nếu muốn đi ra ngoài rừng, cô phải lái xe khoảng 10 cây số

Và tên của khu rừng này rất hay, nghe cũng buồn cười nữa, Endless Night.

Nó trái ngược hoàn toàn với nơi ở cũ của cô, nên đã làm Namtan cực kỳ bàng hoàng…

Có gì mà ngạc nhiên, cô giờ sống như tồn tại, chỉ chờ ngày Namtan báo chết mà thôi…

“Phong thủy thấp quá Lingling, tôi sẽ tìm cho cậu nơi ở mới” – Namtan lải nhải hoài cái câu phong thủy thấp, làm Lingling chán chường.

- Ở Pai có quá nhiều kỷ niệm nên tôi không chịu được, nên tôi phải ở đây, chỉ có chỗ này mới làm tôi thanh thản hơn thôi, cậu mặc kệ tôi đi

Lingling chủ động cúp máy, rồi thả phịch cơ thể xuống giường tiếp.

Orm Kornnaphat, là tất cả của cô, không có em, coi như cô mất tất cả.

Vậy nên, hãy để cô trốn ở đây, cô sẽ sống như tên gọi của khu rừng này, cô muốn có một đêm vô tận, một giấc ngủ bất tận..

Cho nên, hãy cứ để cô ngủ như vậy đi…

----

Một tiếng chuông điện thoại vang lên, là Namtan gọi.

“Lingling, tôi hẹn cậu 10h sáng, mà giờ không thấy mặt mũi cậu đâu”

- Tôi xin lỗi, tôi đến ngay đây – Lingling tỉnh dậy.

Cô đã tỉnh dậy trong bóng tối, đúng rồi, ở đây, ban ngày như ban tối, ánh sáng không lọt vào nổi.

Chắc từ bây giờ cô phải nhờ Namtan gọi dậy mỗi sáng mất…

Lingling lái xe đến một quán coffee có tên là Tiger, nơi có chiếc cửa đi xuống văn phòng mới của Namtan.

Không phải vì hứng thú mà đổi văn phòng, vì văn phòng cũ bị kẻ thù biết được, chúng nó đã thiêu cháy rụi tất cả, thiêu luôn cả cửa hàng gà rán Valen, và đã vô tình giết hại khoảng chục người. Cả Lingling lẫn Namtan đều phải đồng loạt đổi xe tiếp.

Vậy là cùng một quãng thời gian ngắn, cô đổi điện thoại, đổi nhà, đổi xe, đổi nơi làm việc. Ông trời thiệt biết nghe tấm lòng cô quá, ông biết cô muốn đổi đời đây mà.

Nhưng thực sự cô không muốn đổi đời, mà cô muốn kết thúc cuộc đời này.

Đã có lần Lingling vì nhiệm vụ mà phải nhảy từ tầng 20 xuống, cô đã muốn nhân cơ hội này, thả lỏng cơ thể, để mọi thứ chấm dứt.

Nhưng Namtan dường như đã đoán trước được điều đó, cô ấy đưa cô một cái áo khoác để mặc, hóa ra chiếc áo đó là dù tự động, sẽ bật tung khi đánh động được cô đang rơi xuống.

Namtan Tipnaree, rốt cuộc, đã rất nhiều lần, ngăn cô chết.

Cô ấy thật dã man và vô nhân đạo, vì khi chết đi, cô sẽ thanh thản hơn, sống như này mới là địa ngục, tinh thần cô bị dày vò kinh khủng.

- Namtan, dạo này cậu có ghét ai không? – Lingling hỏi khi đang ngồi trong văn phòng.

- Sao lại hỏi thế?

- Để tôi tự nguyện chết thay hộ người ta.

- Cậu tưởng tôi để cậu chết dễ thế hả? – Namtan phá lên cười

Sau khi cười xong, bỗng nhiên cô ấy nói…

- Bây giờ có một cách để quên đi tình cũ..

- Là gì?

- Yêu người mới, cậu có thể yêu tôi – Namtan chớp chớp mắt, tỏ ra tán tỉnh cô.

- Cậu có thể bớt nhạt nhẽo đi được không? – Lingling cười nhếch môi, thật sự như một trò đùa.

- Bây giờ tôi sẽ nói chuyện nghiêm túc nè, tôi có một nhiệm vụ cực kỳ cao cả muốn nhờ cậu – ánh mắt Namtan đanh lại, khiến Lingling phải chú ý.

- Gì thế?

- Đi tìm Film Mahawan cho tôi.

End chap 17.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#lingorm