Chương 4: Âm mưu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

______

"Cha, người thế nào rồi ạ?" - Sherly ngồi xuống bên cạnh giường ông, nắm lấy bàn tay gầy gò, tiều tụy của cha mình, vuốt ve nhè nhẹ rồi hỏi.

"Ta ổn. Cảm ơn con đã lo lắng cho ta" - Người đàn ông tuổi độ tứ tuần cười hiền rồi trả lời hắn.

"Con phải nói câu đó mới đúng. Vì con mà người phải chịu cảnh thế này" - Sherly mặt đầy vẻ ân hận nhìn ông, hắn đang kéo mọi trọng trách về phía mình.

Hắn nghĩ chính vì hắn nên ông mới như thế. Nếu hắn không bị bắt cóc thì có lẽ ông đã không bị ếm nguyền. Nếu không phải do ông có cơ thể đặc biệt có thể tự giải lời nguyền thì bây giờ hắn đã không có thể ngồi đây nói chuyện với ông rồi.

"Sherly này, con có bị thương gì không? Bọn bắt cóc đó đó đánh đập gì con không?" - Ông vẻ mặt lo lắng nhìn Sherly. Xót xa người con trai đáng thương của mình sao lại vướng vào chuyện đáng sợ đến vậy.

"Con ổn, thưa cha" - Hắn cười nhẹ rồi trả lời ông.

Đang nhẹ nhõm đi phần nào thì ánh mắt của ông va phải vết máu khô dính trên vạt áo Sherly. Đôi mắt hằn lên tia giận dữ, giọng nói nhẹ nhàng ban nãy liền gắt lên.

"Là ai?! Là ai làm con bị thương?!" - Ông nắm lấy vai hắn, lắc nhẹ vài cái.

[ Chết tiệt! Quên mất mình chưa thay đồ! ] - Sherly không biết phải trả lời ông ra sao chỉ cố gắng lãng tránh, ngoảnh mặt đi nơi khác.

"Con không sao đâu cha à. Vết thương của con cũng khỏi rồi. Đúng không, Lyon?" - Nhìn sang Lyon ra điệu cầu cứu. Hắn mong người thông minh như cậu ta sẽ hiểu được mà diễn kịch cùng với hắn.

"V- vâng. Tôi đã cho người trị thương cho ngài ấy rồi ạ. Ngài cứ an tâm" - Bắt gặp ánh mắt của Sherly, Lyon hiểu ý cũng hùa theo hắn nói dối ngài Công tước.

"Mà cha này, người có biết ai đã yểm lời nguyền lên người không?" - Sherly đánh lái sang chuyện khác.

"Đúng rồi! Whister Phiptel! Tên khốn đó dám hạ lời nguyền lên ta! Hắn đang ở đâu?" - Ngài Công tước trở nên điên tiết khi nhắc đến Whister. Một người hiền lành như ông cuối cùng có ngày trở nên tức giận như thế này.

"Ông ta... Con e rằng ông ta đã trốn mất rồi ạ" - Sherly đầu hơi cúi nhẹ xuống, điệu bộ như không dám nhìn thẳng vào mắt ông, trả lời với giọng mang đầy sự hối tiếc.

"Con xin lỗi. Là con đã để ông ta thoát. Con cứ tưởng ông ta là người tốt nên đã nói việc người tỉnh lại cho ông ta. Ông ta nghe thế thì liền sợ hãi mà bỏ trốn. Tất cả là lỗi của con" - Sherly hai mắt rưng rưng, vẻ mặt đầy sự hối lỗi.

Ai nhìn vào cũng thấy cảm thương vì bộ dạng này của hắn nhưng đâu ai biết, tất cả chỉ là diễn. Người duy nhất biết bộ mặt thật của Sherly là Lyon. Cậu ta cũng chỉ biết đứng đó nhìn mà không nói một lời. Cậu đã được hắn căn dặn kỷ càn việc không được xen vào chuyện của hắn nên như một thói quen khó bỏ, Lyon không có tí nào muốn tố giác việc Sherly đang nói dối.

"Không, đấy không phải là lỗi của con" - Ông đặt nhẹ tay mình lên tay hắn, an ủi.

"Con đã thay đổi rồi, Sherly"

Trong đôi mắt màu xám nhạt của Jyhler mang một sự hạnh phúc lạ thường. Ông nhìn vào mắt Sherly, không còn sự căm phẫn, không còn sự đố kỵ, nơi đó giờ đã trở nên gần gũi hơn, thoải mái hơn. Một sự thay đổi rất tích cực. Không biết đã bao lần ông khổ não vì sự buông thả của con trai mình. Ông biết Sherly là một đứa trẻ tốt, chỉ vì bị mọi người soi mói mà trở thành như vậy. Ông hiểu rất rõ điều đó. Nhưng những lời khuyên của ông chẳng với được đến tai Sherly. Gã cứ mãi sa vào nhưng thú vui bên ngoài mà không lo nghĩ đến tương lai của bản thân. Jyhler đã tưởng Sherly sẽ không bao giờ có thể trở lại làm Sherly của ngày trước. Nhưng, hôm nay, ông đã được thấy một Sherly hoàn toàn khác. Không giống với gã của ngày trước, cũng không giống với hiện tại. Ngay lúc này đây, hắn đã trở thành một người vô cùng lạ lẫm. Dù vậy, đây không phải chuyện xấu, Sherly có trở nên thế nào đi chăng nữa, hắn vẫn là đứa con trai mà ông vô cùng yêu quý.

"Vâng, dù sao cũng sắp đến Lễ trưởng thành của con rồi. Nếu con vẫn là thằng thảm hại như vậy thì thanh danh của cha phải để ở đâu chứ" - Khóe môi hắn cong lên thành một đường đầy ẩn ý.

Ánh mắt của những người xung quanh đổ dồn về phía hắn. Trên nét mặt họ thể hiện rõ sự ngạc nhiên pha chút khó hiểu. Sherly Avan, thiếu gia của họ thật khác lạ. Cậu ta không phải là người có thể nói ra những lời đó. Còn gương mặt chưa từng xuất hiện đấy nữa, họ có phải là đang nhìn lầm không vậy?

"CHA!"

Mọi người đang chìm đắm trong sự thay đổi tức thì của Sherly thì bỗng một giọng nói vang lên thất thanh cùng với tiếng bước chân dồn dập và hỗn loạn.

Nhân ảnh một cậu thiếu niên cỡ 16, 17 tuổi xuất hiện trước cửa phòng ngài Công tước. Cậu ta đã chạy thục mạng đến đây nên nhịp thở có phần không đều đặn. Đứng bên ngoài điều chỉnh lại hơi thở của mình rồi cậu mới từ từ nâng chân tiến vào trong.

Cậu ta đi đến bên cạnh ngài Công tước, hai mắt rưng rưng như sắp khóc đến nơi. Được một lúc thì giọng nói của cậu ta bắt đầu vang lên. Nghe thì có thể biết chủ nhân của tiếng gọi ban nãy chính là cậu.

"Thật tốt quá! Con cứ tưởng...người sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa!" - Thanh giọng trầm ấm vang lên cùng với tiếng sụt sùi nghẹn ngào. Cậu ta hẳn đã lo lắng cho cha mình lắm.

[ Đứa trẻ này... là Arian đấy à ]

"Vậy con xin phép. Người cứ hàn huyên với em nó đi ạ" - Sherly để lại một nụ cười hời hợt rồi cùng Lyon bước ra ngoài. Hắn không muốn cuộc hội ngộ đầy tình cảm cha con của họ bị gián đoạn bởi mình.

Hướng ánh mắt ngờ vực về phía hắn. Em trai hắn, Arian đang rất bất ngờ trước thái độ quá đỗi xa lạ của Sherly. Nhưng cậu ta không quan tâm nhiều đến hắn, người cậu cần quan tâm ngay lúc này là cha của mình. Arian bỏ qua sự ngờ vực của bản thân mà ngồi xuống chỗ Sherly vừa bỏ lại. Cậu lên tiếng hỏi thăm cha mình sau khi đã bình ổn được cảm xúc.

______

"Sherly - sama, tại sao ngài lại để tên đó trốn thoát vậy ạ?" - Thắc mắc trong lòng chưa được giải đáp, Lyon đã kiềm chế bản thân từ nãy đến giờ không còn chịu được nữa mà lên tiếng hỏi.

"Ừm... Thả con tép bắt con tôm?" - Sherly trả lời cậu ta bằng một câu thành ngữ hời hợt.

"Ý ngài là sao?" - Lyon không hiểu được ý nghĩa câu nói của Sherly lại tiếp tục hỏi.

"Tôi để hắn thoát có nhiều lý do lắm. Lý do đầu tiên và quan trọng nhất là tìm ra kẻ đứng sau hắn ta. Chắc chắn nếu chúng ta bắt hắn lại và tra hỏi hắn như bình thường thì sẽ chẳng thu được thông tin gì. Tìm ra kẻ đứng sau hắn có lợi hơn nhiều. Giải quyết triệt để tận gốc thì mới an tâm được. Cứ cho người theo dõi hành tung của hắn, hiện tại hắn chưa đi xa được đâu"

[ Trong tiểu thuyết không nói đến người đứng sau hắn là ai, chỉ nói sơ qua là Tử tước vùng bên cạnh. Mà gần Solita có không biết bao nhiêu tên Tử tước cơ chứ? Nếu không để hắn đi thật không biết đến khi nào mới tìm ra tên Tử tước đấy ]

Lyon trợn tròn mắt trước câu trả lời vô cùng thuyết phục của Sherly. Cậu không nghĩ lại có một ngày bản thân có thể nghe được những lời lẽ sắc bén và thông minh như vậy từ Sherly. Đôi mắt màu hoa tử đằng của Lyon hướng thẳng về phía bóng lưng gầy và nhỏ bé phía trước mặt mình. Không biết đã bao lần cậu được nhìn thấy nó nhưng lần này, không biết tại sao, cậu lại thấy bóng lưng ấy to lớn và đáng tin cậy như thế này. Mái tóc màu xanh lam đậm cứ bay bay trong gió. Đây, chính là người mà Lyon "đã từng" ngưỡng mộ.

Sau khi bình ổn lại cảm xúc, Lyon lên tiếng đáp lời Sherly.

"Vâng, tôi sẽ kêu người theo dõi hắn"

"Ùm. À với lại cậu có thể bảo với người hầu chuẩn bị cho tôi bộ quần áo mới được không? Tôi nghĩ là mình cần phải đi tắm" - Đang tiến bước về phía trước thì bỗng, Sherly quay phắt lại, nhìn Lyon rồi nói.

"Vâng, tôi sẽ kêu họ chuẩn bị ngay ạ!" - Lyon cúi đầu tuân lệnh rồi quay lưng đi.

"Hừ! Sao hôm nay lại có nhiều xảy ra quá vậy trời?!" - Sherly lấy tay ôm đầu mình rồi lắc đầu ngao ngán.

Tâm trạng hôm nay của hắn cứ lên rồi xuống thất thường như thủy triều. Quá nhiều chuyện xảy ra khiến hắn quên luôn cả nghỉ. Sau hôm nay hắn phải tự thưởng cho bản thân một kỳ nghỉ dài hạn mới được, bù luôn cả phần của kiếp trước.

| Phòng tắm |

"Ha~ Cảm giác này là tuyệt nhất!"

Sherly thả cơ thể mình tựa vào thành bồn tắm, đầu ngửa ra sau, tận hưởng cảm giác mà lâu rồi bản thân không được có.

Đã bao lâu rồi hắn không được thoải mái ngâm nước nóng như vậy nhỉ? Kiếp trước hắn luôn vùi đầu vào công việc, nhiều đến mức quên luôn cả ăn, quên luôn cả ngủ. Hắn không có thời gian để nghỉ ngơi, cũng không có thời gian để giải trí hay thư giãn. Một ngày của hắn chỉ có công việc, công việc, chẳng có tí thời gian nào để dành cho việc khác. Lâu lắm rồi hắn mới có thể thoải mái hưởng thụ thời gian rảnh như lúc này.

/ Cốc cốc cốc /

Tiếng gõ cửa vang lên ba hồi liên tiếp cùng theo đó là một giọng nói quen thuộc của đàn ông.

"Tôi mang quần áo đến cho ngài đây ạ"

Là Lyon.

"Sao lại là cậu? Đây đâu phải là công việc của cậu đâu, Lyon?"

"Những hầu gái khác không dám đến nên tôi mới phải làm việc này đây ạ"

Đã từng có một lần Sherly ra tay đánh người hầu gái của gã khi gã lên cơn. Việc đó đã làm dấy lên nỗi sợ hãi của những cô hầu gái khác. Kể từ đó, rất ít khi có cô hầu nào dám đến gần Sherly. Những công việc mà bọn họ hay làm đều bị đẩy qua cho Lyon. Cậu ta cũng không bất mãn gì với việc đấy nên luôn giúp bọn họ hoàn thành công việc của mình. Nhưng từ khi chuyện đó xảy ra, ảnh mắt của Lyon dành cho Sherly đã khác đi một chút. Cậu ta nhìn Sherly với ánh mắt như nhìn một tên cặn bã không còn có thể cứu chữa vậy.

"Haizz... Đau đầu quá!" - Cơn đau đầu lại ập đến khi hắn nhớ đến những chuyện bản thân đã từng làm trong quá khứ. Hắn chán nản bản thân mình khi đó. Tiếng thở dài thường thượt tự trào ra khỏi miệng. Đôi mắt hắn nhắm nghiền, không muốn nghĩ đến những việc đấy nữa.

"Vào đi!"

Tiếng lạch cạch của cánh cửa phát ra cùng với tiếng bước chân của Lyon, nhưng hắn chẳng quan tâm tới. Hắn chỉ muốn hưởng thụ cảm giác thoải mái mà lâu ngày mới có được của bản thân thêm một chút. Cho đến khi giọng nói của cậu ta vang lên làm cắt đi sự thoải mái của hắn.

"Ngài không nên ngâm mình quá lâu đâu ạ"

"Tôi biết rồi" - Dù rất khó chịu vì sự thoải mái mình vừa được cảm nhận thì phải rời bỏ nó nhưng Sherly cũng ngoan ngoãn nghe lời Lyon mà bước ra khỏi bồn tắm.

Những giọt nước còn đọng lại trên cơ thể mảnh khảnh của hắn lần lượt rơi xuống nền gạch men hoa lệ. Hắn tiến đến chỗ Lyon đang đứng, quay lưng lại với cậu ta rồi để cậu ta mặc quần áo vào cho mình. Đây là chuyện thường tình ở các quý tộc. Họ không tự mình làm những chuyện nhỏ nhặt này mà luôn để cho người hầu, kể cả việc tắm rửa. Hắn cũng không muốn thay đổi thói quen của mình dù bản thân ở kiếp trước sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra. Nhưng nếu hắn có hành động gì đó quá khác thường, chắc chắn sẽ rất dễ gây chú ý.

Lyon từ từ mặc chiếc áo sơ mi màu trắng có diềm xếp ở cổ áo và vài sợi dây trang trí ở cùng chỗ vào cho Sherly. Tiếp đến là chiếc quần âu cạp cao màu đen sẫm. Trang phục đơn giản nhưng lại tôn lên cơ thể mảnh khảnh và chiều cao của Sherly, trông rất ra dáng một quý tộc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net