Chương 4: APTX 4869

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi trở về, quan hệ của hai người lại như lúc ban đầu, thân thân mật mật. Gin thấy sự đổi thay này, trong lòng cũng nhẹ nhàng hơn hẳn. Hắn thở hắt ra, bàn tay to lớn mơn trớn khuôn mặt cô, dịu dàng vỗ về.

Sau khi thấy quá muộn, hắn mới đứng lên, khoác chiếc áo choàng đen lên người rồi đội mũ vào, khoá cửa ra ngoài.

***

Sáng sớm hôm sau, Mika mơ hồ thức dậy. Cô nghe tiếng nói chuyện bên ngoài, theo bản năng thu nhẹ hô hấp.

"Ừ, tao chắc chắn nó đã uống APTX 4869."

"..."

"Nó đã chết. Mày không cần lo."

"..."

"Tao tự có tính toán của bản thân."

APTX 4869?

Mika ngây ngẩn, bỗng nhiên cô nhớ đến thứ thực nghiệm mà Akemi nhắc đến.

Trở lại phòng tắm, cô vừa vệ sinh cá nhân, vừa suy nghĩ. Cho đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa cô mới bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ.

"Mika, em ở bên trong hả?"

"Vâng, đợi em chút."

Vội vội vàng vàng súc miệng, cô lau mặt rồi lật đật mở cửa phòng. Nhìn Gin đang yên vị ngồi trên ghế, cô có chút ngượng ngùng gãi đầu:

"Có chuyện gì ạ?"

"Có chuyện gì tôi mới đến gặp em được sao?" Gin vẫy vẫy tay ra hiệu cho cô tới gần, sau đó đem cô ấn vào trong lòng mình. Nhìn mang tai hơi đỏ lên của cô, hắn có chút thú vị nói:

"Lớn rồi, biết ngượng ngùng?"

"Em.."

Mika cứng lưỡi. Thú thật từ hôm ra ngoài, tam quan của cô đã bị ảnh hưởng rất sâu. Ở bên ngoài người ta cũng không ôm ôm ấp ấp nhiều như vậy, đa số chỉ là nắm tay hoặc khoác eo thôi...

"Mika."

Nghe hắn gọi, cô theo bản năng ngẩng đầu lên. Cái trán đụng vào cằm hắn, đau đớn làm cô nhăn mặt kêu một tiếng.

"Không sao chứ?"

Tiếng nói trầm thấp từ tính của hắn nhẹ nhàng vang lên. Tai cô bị ấn vào lồng ngực hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ kia khiến cho nhịp tim của cô cũng loạn nhịp trong phút chốc.

"Có, có chuyện gì sao?"

"Không có gì, chỉ là bỗng nhiên muốn gọi tên em."

Chỉ là bỗng nhiên cảm thấy, thật bất an.

Hắn yên lặng xoa xoa mái tóc màu nâu sáng của thiếu nữ, không biết suy nghĩ cái gì.

Khi Gin rời đi, Mika mới để ý thấy dưới đất có một chiếc hộp nhỏ. Tò mò, cô nhặt nó lên. Bên trong chiếc hộp là một viên thuốc con nhộng, toàn thân chẳng có gì đặc biệt. Cô nhướng mày, cầm nó nghiên cứu.

Đây là thứ gì?

Nhìn không ra, cô lại lật lại chiếc hộp ấy. Xung quanh chiếc hộp là một màu đen nhánh, căn bản là không có thêm chút thông tin nào.

Bàn tay của cô nhẹ miết chiếc hộp, hơi suy tư. Sau đó chạm vào một dòng chữ nổi, cô kinh ngạc chạy vào bàn học, lấy ra một lọ mực bôi lên sau đó ấn lên giấy.

Từ dòng chữ ngược kia, cô đem đó đặt trước gương. Dòng chữ nhỏ bé được đảo lộn, cô đọc ra tiếng:

"APTX 4869."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC