Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Chap này mình tặng các bạn @shinran0405, @Pinky_Pirainbow , @user74368663 nha. Cảm ơn các bạn đã luôn theo dõi và ủng hộ mình ^^

   Bây giờ tiếp tục câu chuyện nào ^^

****************

   Đúng như đã hẹn, tối hôm đó Hattori qua nhà ông cháu bác tiến sĩ Agasa để đi ăn nhậu (XD) Hattori định ăn mặc bảnh bao hơn một tí, cái kiểu diện quần tây áo sơ mi, cà vạt cổ cồn đó (À quên, không có cổ cồn ^^), nhưng lúc lục túi hắn mới phát hiện ra, ngoài áo bò quần lửng hắn chả mang theo cái gì khác. Thì làm sao hắn biết lại có buổi ăn nhậu này. Lúc đầu hắn định mượn tạm quần áo của Kudou, nhưng chật nên lại thôi (Chẹp chẹp, hóa ra ông cũng lục tủ quần áo của nó rồi, thật là đen tối hết mức! Mà ông béo hơn nó rồi đấy XD)
Hattori chụp cái mũ lên đầu, đi ra cổng. Xoay người, khóa cửa rồi hắn chạy sang nhà ông tiến sĩ (Có ba bước chứ mấy mà cũng chạy!) Đến nơi, hắn thấy ông tiến sĩ đang mặc một bộ tuxedo, Haibara vẫn như bình thường còn bọn nhóc thám tử thì mỗi đứa một kiểu, nói túm lại là ăn mặc lịch sự. Nhưng đáng kể nhất là, sau lưng bác tiến sĩ, anh chàng Subaru đang lui cui khóa cổng và lúc anh ta quay lại, Hattori nhận ra anh chàng đang mặc một cái áo cổ lọ màu trắng.
–Bác tiến sĩ ăn diện quá nhỉ. – Haibara nhìn lên – Chả bù cho ngày thường. Tưởng lúc nãy đuổi cháu ra ngoài trước là có chuyện gì, hóa ra bác không dám cho ai biết mình mặc bộ này hả?
– Con bé này... – Tiến sĩ Agasa lườm Haibara.
– Bác ngượng làm gì chứ. Đằng nào ai chả biết bác sẽ mặc. – Haibara tiếp tục, còn tiến sĩ Agasa bắt đầu đờ mặt ra.
– Ờ nhỉ.
   Còn bọn thám tử thì bắt đầu kêu ầm ĩ:
– Anh Hattori ơi, em đói – Thằng nhóc Genta giật gấu áo hắn.
– Em muốn ăn zenzai anh Hattori ơi. – Ayumi nói.
– Các cậu đúng là... – Mitsuhiko lên mặt. Hattori đang mừng thầm thì – Phải gọi Takoyaki mà ăn như tớ đây này. Nhỉ, anh Hattori nhỉ?
– Mấy đứa làm anh rỗng túi mất thôi! – Hattori than trời.
   Haibara không thèm liếc Subaru lấy một cái, mặc dù anh chàng cứ đứng ngó nghiêng.
   Ngó mãi không thấy bé ngó trả, Subaru ngoắt Hattori:
– Này, anh làm theo những gì cậu nói rồi, sao mặt bé Ai vẫn lạnh như tiền thế?
– Em có phải phụ nữ đâu mà anh hỏi. Em đã hểt nước hết cái chỉ cho anh rồi, giờ anh còn đòi hỏi gì nữa? – Hattori làu bàu.
– Thôi, từ sau tôi không thèm hỏi cậu nữa.
– Thì em cũng đâu có thèm anh hỏi đâu. – Hattori chọc. Rồi sau đó hắn nhảy vọt ra xa cả thước vì Subaru vừa giơ tay lên định đấm hắn. Những người đứng ngoài, kể cả Haibara, cười ha hả khi thấy Hattori chạy vòng quanh, lè lưỡi trêu Subaru như trẻ con lớp một. Riêng Ran thì ý tứ quay mặt đi chỗ khác.
   Thôi, chuyện Subaru, Haibara, tiến sĩ Agasa, Hattori, Ran và bọn thám tử đi ăn nhậu lát nữa kể, giờ ta thử đến thăm bác cháu ông Mouri nhé.
– Trời ơi, sao giờ này rồi mà vẫn chưa chiếu Youko hả trời? – Ông Mouri than vãn, tay cầm lon bia để trên bàn dốc thẳng vào họng.
– Bác đừng có than vãn nữa đi. – Conan đang đi qua cửa liền đứng lại chống nạnh. Bây giờ mới có 5 giờ rưỡi, chương trình của chị Youko chiếu lúc 6 giờ kia mà.
– Im ngay thằng oắt, đi nấu cơm đi! – Ông Mouri đưa tay chỉ thẳng lên bếp – Chị Ran mi ngày càng hư hỏng, có bố với cả em ở nhà mà nhơn nhơn đi chơi.
– Ai bảo lúc nãy anh Heiji mời bác thì bác không đi – Conan bưng miệng cười – À, cháu quên, lúc đấy bác bận ngủ, lay mãi không dậy.
– Thằng lỏi... – Ông Mouri tức mình vung tay ném lon bia rỗng vừa uống xong về phía cửa. Conan lè lưỡi chạy mất.
   Đi lên bếp, đeo tạp dề, Conan đổ dầu vào chảo. Mấy bữa nay Ran đi vắng, một tay hắn lo liệu hết. May mà hắn biết chút đỉnh về nấu ăn, còn bảo hắn làm mỳ Ý, chắc hắn khóc thành sông (còn nếu kêu hắn hát thì...).
Chảo kêu xèo xèo, thơm nức mùi hành tỏi. Hắn lấy thịt bò mà Ran đã thái sẵn ra, cho vào. Đáng lẽ bữa tối là do Ran nấu, nhưng kẹt nỗi cái tên da đen ấm ớ kia qua rủ đi ăn, Ran gọi mãi mà ông bác già không dậy cho, vậy là tên kia năn nỉ thế nào làm cô nàng đồng ý. Mà đúng ra là việc này phải do ông bác nát rượu kia làm, nhưng ổng không những ngồi không mà còn quát hắn ầm ĩ, kêu hắn đi mà theo thằng da đen. Vậy là hắn chán nản đi nấu cơm luôn cho rảnh nợ.
– Ây da nóng! – Mải suy nghĩ lan man, lúc được thịt, hắn thò tay ngay vào cán chảo, vậy là cái cán chảo bỏng rát kia đã lôi hắn về với thực tại (ngu người XD). Conan vội vàng thò tay vào vòi nước, xả nước chảy ầm ầm.
   Đổ thịt ra xong, hắn bê ra bàn ăn, rồi lại quay trở vào bếp đun nồi canh, miệng làu bàu tại sao mình không đun canh cùng lúc với xào thịt.
   Bày đặt sắp xếp xong xuôi, hắn rống mồm gọi:
– Bác Mouri, lên ăn cơm!
– Nhóc mang cơm xuống đây! – Ông Mouri hét lên đáp trả – Sắp chiếu Youko rồi! Youko-chan!!!
– Cháu kệ bác đấy!
– Thằng nhãi kia, muốn ta xách dép lên đập hả?
   Conan xúc vội hai bát cơm, chất thức ăn chồng đống lên đó rồi bê xuống nhà dưới, trước khi đi không quên đậy lồng bàn. Trông hắn lúc này còn ra dáng "bà nội trợ" hơn cả Ran (Hơn cả Subaru nữa kìa XD)
   Nhác thấy bóng hắn, ông Mouri đã trợn tròn mắt:
– Sao lại có hai bát cơm? Làm sao ta ăn hết được?
– Bác hỏi vớ vẩn quá – Conan nguýt, đưa cho ông bác già Mouri một bát cơm, rồi bưng bát của mình ngồi vào ghế sofa đối diện với ông bố vợ tương lai – Bát còn lại là của cháu.
   Ông Mouri không hỏi han gì nữa. Hai bác cháu lẳng lặng vừa ăn vừa xem TV. Và bắt đầu có chương trình của Youko. Thế là cứ đang xem phim, được một lát ông Mouri lại quá khích rống ầm tên thần tượng của mình lên (khiếp, sợ quá cơ *-*).

***

   Trong khi đó, ở một nhà hàng...
– Cốc nữa! Rồi cốc này anh sẽ trả! – Subaru khoái trá kêu lên.
– Anh ơi, anh uống nhiều quá rồi đấy! – Hattori lo ngại nói, vừa nói vừa nhìn xuống túi quần mình.
– Kệ anh! Anh trả chứ có phải cậu đâu!
   Hattori để ý thấy vừa nói mắt anh chàng vừa nhìn ví nhưng lại vừa liếc ra sau lưng hắn. Hai mỹ nữ ngồi đó, hắn lại chả không liếc. Haibara nhìn thấy ánh mắt đó, lầm bầm:
– Pervert!
   Dù nói nhỏ vậy nhưng Ran vẫn nghe thấy (Ôi, sao tai nàng thính như ra đa!)
– Em vừa nói gì vậy Ai-chan? – Ran ngạc nhiên nhìn cô bé dễ thương trước mặt mình – Em biết tiếng Anh hả?
– D-Dạ, biết chút đỉnh thôi ạ! – Haibara luống cuống. Nếu có Conan ở đấy thì về nhà "bà cụ" sẽ bị cười cho thối mũi. Rồi cô nhìn sang phần bàn của ông bác tiến sĩ và lũ nhóc thám tử.
– Nào các cháu, ăn từ từ thôi chứ! – Ông tiến sĩ hoảng hồn khi thấy Genta thò tay lấy đĩa zenzai thứ 5. Ngồi bên cạnh thằng nhóc là Ayumi, cô bé cũng hốt hoảng không kém, nhưng hốt hoảng là vì ...
– Genta, cậu phải để cho tớ ăn với chứ!

   Thấy cảnh tranh ăn này, Hattori bắt đầu hối hận:

– Trời ơi, thế này thì tôi khánh kiệt!!! (thì lại mò về Oaska mà xin xiền bố mẹ chứ còn sao ^^)

************

Chap 7 end ở đây nhé các bạn. Bye <3 <3 <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net