Vấn Đề Thứ Mười Ba (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

– Ui cha!
Đang rên rỉ, bỗng dưng nghe tiếng cười khúc khích từ đâu đó vọng ra, Eisuke điên tiết lắm. Anh chàng gầm lên
– Kudou!!!
Rồi cu cậu lồng lộn chạy vòng quanh để tìm mấy tên bạn quỷ sứ, ngón tay lăm lăm nơi cò súng, đợi thấy một cái là bắn. Shoot and run!

Sau cả hồi quần thảo quanh khu chơi, Eisuke thở hồng hộc, tức điên người vì tiếng cười của Shinichi rõ là vẫn đang vọng ra từ đâu đó. Cu cậu đã tìm hết từ bụi cây này qua bụi cây nọ, từ hốc đất này qua hốc đất kia nhưng chẳng thấy gì hết. Điều quan trọng nhất Eisuke quên là: Khi cần trốn, nơi nguy hiểm nhất lại chính là nơi an toàn nhất. Ở trường hợp này, nơi nguy hiểm đối với bọn Shinichi chính là những cái cây trồng trong khu vực này.
Nhưng quả đúng là thánh nhân đãi kẻ khù khờ. Cứu tinh của Eisuke xuất hiện đúng lúc anh chàng đang xuống dốc nặng nề. Vị cứu tinh xuất hiện rất chi là hoành tráng bằng một phát súng nổ
Đoàng!
Từ trên cái cây ngay cạnh Eisuke, Heiji rớt bịch xuống như một bao tải cát, tay ôm chân la chói lói vì đau. Eisuke trố mắt nhìn cái bao gạo đang nằm rên rỉ cạnh mình trong khi vị cứu tinh nói sau khi thổi phù trên đầu nòng súng (Kiểu của mấy anh cao bồi!)
– Nhóc Hondou, tại sao nhóc không chịu kiểm tra mấy cái cây nhỉ?
– Anh Shui...
– Ê, đừng có gọi ta là Shuu-san! – Vị cứu tinh giật mình hét giật giọng.
– Shuu-san?
"Thôi chết, nhóc này đâu có biết mình mang bí danh Shuu-san!" Cứu tinh do Chúa cử xuống cứu giúp Eisuke lập tức đỏ bừng mặt.
Từ trên cái cây kế bên, Shinichi nhảy phóc xuống, cười tươi rói
– Em chào anh Akai!
Nhưng lũ bạn của cậu chàng đâu có được ngoan ngoãn như vậy! Bọn nó cùng hợp xướng một lời chào vô cùng da diết
– Chào anh Shuu-san!
Akai đỏ bừng mặt lên vì cáu. Cái tên mà chỉ nghe qua đã thấy bụng sôi òng ọc kia giờ lộ luôn cho cả nhóc Eisuke biết rồi! Thật tức chết đi được!
– Bộ các nhóc ngươi hết muốn sống rồi hả? – Akai dồn cơn nóng trong đầu vào tiếng quát.
– Em muốn mà anh! – Shinichi cười cầu tài – Có mỗi mấy người kia không muốn thôi!
– E hèm! – Saguru đằng hắng.
– Ờ thì... cả lũ đều muốn sống anh à! – Shinichi bèn chỉnh lại.
– Ta đang định đi mua vé cho cả lũ đi thăm Hades đây! – Akai hạ hỏa xuống, hầm hầm trả lời.
Eisuke vẫn còn ngơ ngác nai vàng
– Ai giải thích hộ coi "Shuu-san" là cái gì thế?
– Đơn giản như đan rổ! – Heiji trả lời.
– Thế nó là gì?
– Đã bảo là đơn giản như đan rổ rồi mà! – Heiji đáp trả
– Thế cậu thấy đan rổ có đơn giản không hả? – Eisuke bực bội đáp trả.
– Bình tĩnh, chuyện là thế này... – Kaitou kéo tay Eisuke ra
– Ê ê... – Akai vươn tay ra định bịt miệng Kaitou lại nhưng không được vì chỉ trong vòng có 3 giây ngắn ngủi, Kaitou đã giải thích xong về cái tên ngọt ngào của Akai cho Eisuke nghe.
– Hí hí, thảo nào em thấy lúc ngủ chị Hidemi cứ lảm nhảm hai chữ "Shuu-san"! – Eisuke bưng miệng cười.
– Hả? – Akai trố mắt ra nhìn thằng nhóc đang đứng trước mặt như thể nó là người ngoài hành tinh.
– Thật à? – Còn bọn Shinichi lại háo hức quay sang nhìn cậu em trai của cô điệp viên CIA với ánh mắt toàn những dấu chấm hỏi.
– Thật chứ sao không...
– Đầu đuôi là thế nào thế? – Ran hỏi
– Đêm qua đang ngủ thì tớ ngồi bật dậy...
– Ừ, sao nữa? – Kazuha nhìn Eisuke
– Đang đi ngang phòng chị Hidemi để xuống phòng khách lấy nước uống thì...
– Thì sao? – Ayako hồi hộp
– Tớ nghe thấy có tiếng lải nhải từ đâu đó phát ra...
– Rồi sao? – Aoko hỏi tiếp
– Tưởng gì, hóa ra là chị Hidemi. Thấy là lạ, tớ mở cửa vào, lại gần giường chỉ và nghe thấy rõ rành rành hai tiếng "Shuu-san". Hình như còn có ba tiếng rời rạc là...
– Khoan, để tớ đoán. – Shinichi khoát tay – Ba tiếng đó là...
– I... – Heiji tiếp lời.
– Love... – Kaitou hí hửng a dua
– You. – Saguru nói như thở ra chữ cuối cùng.
Trong lúc mặt Akai chuyển từ màu cà chua sang màu tím than thì Eisuke hí hởn gật đầu lia
– Ừ ừ, đúng rồi đó.
– Đừng có xạo! Ta sẽ bóp cổ nhóc đó! – Akai quát lên
– Em không xạo. Thề có trời đất, em xạo là quỷ sứ rút lưỡi liền à! – Eisuke lôi bộ mặt trịnh trọng ra làm cho cả lũ không nhịn được cười.
Akai bèn gầm gừ.
– Lại gần đây.
Thấy bộ mặt hắc ám của Akai, Eisuke không dám cãi, liền lại gần. Đến đủ đúng một cánh ta rồi, Akai mới bắt đầu kéo tai Eisuke
– Ta không phải chị của nhóc, nhưng ta đáng tuổi làm anh nhóc. Lôi ra ra làm trò đùa hả? Ta sẽ trừng phạt nhóc ngươi!!!
– ỐI, THA CHO EM!!!! – Eisuke thống thiết kêu ầm

Akai vừa vặn tai thằng bé vừa nhìn đồng hồ.
– Tích tắc tích tắc, chú em còn phải chịu cực hình thêm... 14 phút nữa!
– Cái gì cơ? Nhưng anh véo tai em 6 phút rồi đó! – Eisuke hốt hoảng
– Luật sư có bào chữa gì không? – Akai hất hàm về phía cả nhóm đang riu ríu đứng ngoài mà hỏi.
– Dạ thì, bị cáo trẻ người non dạ... – Ran phân bua
– Làm việc chưa biết suy nghĩ... – Shinichi tiếp tục, mặc kệ Eisuke nhìn mình như đang nhìn tên địch thù
– Cũng giống bọn em – Kazuha đưa tay ra sau lưng
– Vậy nên bọn em xin giảm án xuống còn 4 phút.
– Ít quá. – Vị quan tòa Akai gật gù – Ít nhất cũng phải là 9 phút, để tròn 15 phút luôn.
Đang vênh mặt lên, bỗng Akai giật mình lúc nghe một tiếng quát của nữ giới từ phía ngoài vọng vào. Tai của Eisuke nhờ đó mà được giải thoát.
– Nè nè, anh làm gì Ei-chan thế hả? Thả nó ra, mau lên đồ ăn hiếp trẻ con!
Rõ là giọng của Rena. Eisuke mừng húm vì cứu tinh thân yêu của cu cậu xuất hiện.
– A, chị Hidemi! Cứu em khỏi cái lão Frollo này đi chị!
– Hả? – Akai và Rena cùng trố mắt nhìn cậu siêu nhân hậu đậu, nhưng Rena nhìn theo kiểu "Sao lại là Frollo?" còn Akai nhìn theo kiểu "Thằng oắt kia, gọi ta là Frollo hả?!!"
– Thế tại sao anh ta lại là lão Frollo?
– Nếu cô biết thì chắc cô không còn chỗ nào để trốn đâu. – Akai trả lời thay cho Eisuke
– Tại sao?
Ngay lập tức hội Shinichi, những tay phản bạn bậc thầy, nhao nhao kể hết cho Rena nghe.
Nghe xong, quả đúng là cô không trốn đi đâu được, bởi vì hai nhân vật chính đang đứng nhìn nhau chằm chằm.
– Eisuke! Đưa tai đây! – Rena không có cần lịch sự mời Eisuke đi lên trước như Akai. Là chị ruột, cô có quyền thò tay ra vặn đứt tai của thằng em bất kỳ lúc nào cô muốn.
Thấy cái tai bên phải (Tức là tai vừa bị tra tấn của mình) sắp bị vặt, Eisuke liền hốt hoảng quay tai trái qua
– Đưa tai phải đây!
– Đừng mà chị, làm ơn rủ lòng từ bi của Bồ Tát...
– Em nói chị đi rồi hả?
– Dạ?
– Có biết khi nào người ta làm Bồ Tát không?
– Dạ không.
– Khi người ta lên cõi Niết Bàn đó.
– Tức là sao ạ?
Thấy Eisuke quá là chậm hiểu, bọn Shinichi liền hét toáng lên
– Tức là chết rồi mới làm Bồ Tát đó, đồ hâm ạ. Bộ muốn đưa chị ấy lên nóc tủ cúng chuối xanh sao hả?
Eisuke đến lúc nào mới phát hiện ra lỗi lầm mình đã gây ra. Vậy là anh chàng kiếm đường lùi.
– Đừng mơ đi em!
Eisuke đành phải cố công chạy như bay để tránh cô chị lúc này trông đã rất giống một con báo của mình. Nhưng dù thế, anh chàng vẫn không tránh khỏi kết cục bi thương.
Trong khi hai chị em chơi trò cút bắt thì Shinichi hí hửng lại gần Akai lúc này đang ngây người ra nhìn theo Rena.
– Chị ấy xinh quá ta?
– Ừ, xinh... – CHả hiểu Akai lúc đấy đang tơ tưởng đi đâu mà trả lời rất chi là...
– Dễ thương quá ta?
– Ừ, dễ thương...
– Tốt bụng quá ta?
– Ừ, tốt bụng...
– Anh yêu chị ấy ha?
– Ừ, yê... – Đang nói đột nhiên Akai dừng lại – Vừa nói cái gì thế hả nhóc?
– Em nói về chị Rena.
– Ta tưởng nhóc nói về Akemi.
– Đừng đánh bài lảng, rõ là anh nhìn theo chị ấy mà.
– Chị ấy nào?
– Lại còn giả ngơ. Cô linh miêu đang đuổi cậu em ở đằng kia kìa.
– Linh miêu? Xin đi, cô ta thì có hơn sư tử.
– Anh Akai này, em nghĩ đã đến lúc...
– Ta đi tìm một ý trung nhân chứ gì? Nghe câu đó cả tỷ lần rồi!
– Đâu có, em định nói là ý chung nhân...
– Chung với trung thì khác quái gì nhau.
– Anh quê quá! – Kaitou ngứa mồm chen vào – Đây nhé...
– "Trung" là của "Trung thành", tức luôn trung thành với anh thì gọi là ý trung nhân – Heiji cười cười.
– Còn "Chung" là của "Chung thủy", tức luôn chung thủy với trái tim bằng sắt của anh. – Saguru nói tiếp.
– Tại sao các nhóc ngươi thích chọc phá người khác vậy hả? – Akai gầm lên và giương cây súng chuyên dụng nãy giờ chống xuống đất về phía bọn Shinichi – Ta tỉa từng nhóc một bây giờ.
Shinichi và lũ con trai thiếu điều thở luôn bằng tai để trốn Akai.
Bọn nó biết chứ, bọn nó làm Akai cáu. Nhưng sao lần này anh ấy chỉ nghe động một tí là gầm lên như hổ ấy.
Shinichi đâu có biết rằng thực sự trong trái tim bằng sắt của Akai cũng có rung động. Đúng mà, sắt cũng có thể rung động chứ...
Nếu gặp đúng thanh nam châm của mình...
Và nó cũng có thể buồn khi thấy thanh nam châm quá... vô tư và yêu đời tới nỗi chẳng thèm để tâm gì đến mình.
Chính vì Shinichi không biết điều đó nên cu cậu mới bị rượt chạy trối chết như thế này.
Eisuke tối đó lê lết tấm thân tàn của mình về nhà trước để mà ngủ. Khóa học của anh chàng ở Mỹ còn chưa kết thúc, sáng lại phải bay sang đó học tiếp rồi.
Eisuke nằm lăn lên giường, vắt tay lên trán, miệng lẩm bẩm
– Lạ ghê ta, rõ ràng mình nghe thấy mấy chữ đấy mà. Có bịa đặt gì đâu mà bị đánh cho tê tái bầm dập thế này.
Hừm, chính vì bô bô những cái điều mà mình không được phép nghe và nếu có lỡ dại nghe được thì cũng không có được nói mà Eisuke đã trở thành kẻ xui xẻo nhất thế gian.
Nhưng mặc kệ, Eisuke úp mặt xuống, ngáy ầm ỹ trên giường, cả khi chị mình trở về, leo lên giường, nhìn chăm chăm vào cái ảnh chụp hai bên đại diện của CIA và FBI hôm đi biểu dương vì bắt được băng áo đen, cu cậu cũng không biết luôn.
Nếu có, chắc Eisuke sẽ bị chị ám từ đây qua tới Mỹ luôn.
Vì trong ảnh là Akai và Rena đứng cạnh nhau.
Gần sát.
Chắc chắn mấy người trong sở đã âm mưu vụ này từ trước.
Nhưng không hiểu sao cô vẫn thấy vui. Cô cứ nằm như thế, suốt nửa tiếng đồng hồ, chân đung đưa trên giường và mỉm cười...
Sáng hôm sau, cả lũ Shinichi ra tiễn Eisuke. Ran cẩn thận đưa cho Eisuke cả túi khăn giấy.
– Cậu đi bảo trọng, đừng có ngã đấy.
– Ừ, biết rồi. – Eisuke cười toe toét, mắt đặt lên trán và thế là...
UỲNH!
– Đấy, vừa mới nói xong! – Cả bọn thở dài
Đúng là siêu nhân hậu đậu có khác!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net