Vấn Đề Thứ Tư: Tuyển thể thao trường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảng một tuần sau cuộc thi tài, người ta đã thấy Shinichi tung tẩy xách quả bóng đá đi ngang sân trường, lếch thếch theo sau là Heiji, tay cầm thanh gươm gỗ, theo sau nữa là Hakuba – áo cộc tay quần lửng.

Các nữ sinh trường còn chưa hết sốc thì hội Ran, Kazuha đi ngang làm tụi nam sinh há hốc mồm ra nhìn.

Đến một nơiđề: Phòng đăng ký bộ môn thể thao, Hakuba lẽo đẽo theo Shinichi đến cái bàn có đề hàng chữ voi ma mút: BÓNG ĐÁ.

– Tên? – HLV ngẩng mặt lên

– Kudou Shinichi.

– À, cậu thám tử nổi tiếng đó hả?

– Dạ vâng. – Nói xong Shinichi đi ra sát mép bàn bên phải.

– Tên?

– Dạ, Saguru Hakuba.

Gấp cuốn sổ lại, HLV tỉnh bơ nói

– Tôi sẽ cho Shinichi chơi thử ở hàng tiền đạo còn Hakuba sẽ thử vị trí thủ môn

– Dạ? – Hakuba thống thiết kêu lên – Trước giờ em toàn chơi vị trí tiền vệ mà.

– Cố gắng noi gương Ray Curtis nhé – Shinichi vỗ vai Hakuba, giả bộ thông cảm.

– Tôi không muốn thành đứa buôn ma tuý – Hakuba bực bội.

HLV e hèm và chỉ tay ra cửa. Bọn nó bèn ra ngoài, nhưng vẫn tiếp tục cãi nhau, to tới nỗi mọi người trong phòng nghe không sót một từ.

– Ray không buôn ma tuý! – Shinichi gầm gừ

– Vâng, không buôn nhưng mà dùng heroin.

– Đó gọi là "nông nổi nhất thời"!

– Tôi không chấp nhận cái kiểu nông nổi ấy.

– Cậu có tin tôi sẽ đập bẹp mũi cậu không hả?

– Tin chứ, nhưng báo trước cho cậu biết, phần bảo hiểm của riêng mũi tôi lên tới 50 triệu yên đấy.

– Tốt, càng có lý do để tôi đập cậu, đồ công tử hạng bét.

Bị chọc ngoáy, Hakuba điên tiết

– Để xem cậu có dám không. Tôi không tin cái nắm đấm to bằng hạt... nho kia có thể đập được tôi.

– Cậu dám...

Hakuba xua tay

– Thôi, tranh chấp thì tôi và cậu lên sân cỏ. Còn ở đây e rằng cả hai đứa bị trừ hạnh kiểm mất (A/N: không biết là khi lên đại học có cả màn trừ hạnh kiểm đấy XD)

Shinichi gật gù. Tự dưng trời ban cho cơ hội trừng phạt tên công tử, tội gì không nắm lấy.

– Buổi đầu tiên của chúng ta mục đích là để tuyển những cầu thủ xuất sắc vào đội tuyển trường – HLV chắp tay sau lưng nghiêm nghị nói trong khi Shinichi nghĩ thầm "Ông này còn nhăn nheo hơn cả thầy Khỉ đột, có lẽ gọi là Đại tinh tinh được đấy!"

Trong lúc mải mơ màng, Hakuba đập bộp vào vai cu cậu

– Thầy gọi về vị trí kìa. Lại mơ mộng đi tận đâu thế?

– Vậy hả? Ra ngay!

Đứng khởi động tại chỗ, Shinichi cười thầm:

– Phen này tôi sẽ làm bài thơ tặng cậu đấy Hakuba. Cứ chờ xem.

TUÝT

Tiếng còi vang lên. Shinichi đặt quả bóng xuống, nhìn Hakuba với con mắt cháy bỏng cực độ, phải lên tới... 200 độ C chứ chẳng ít.

– Thủng lưới đi nhé em! – Shinichi nghiến răng lại và sút

VÈO

Quả bóng bay tới khung thành. Shinichi nhắm mắt lại, đợi đến khi mọi người ồ lên khi thấy cú sút xé gió của anh chàng lướt qua và làm rát cánh tay Hakuba. Nhưng thay vào đó thì:

– Bắt khá lắm Hakuba!

– Không thể tưởng tượng nổi, đỡ được cú sút thần tốc của Shinichi.

Shinichi kinh hoàng mở mắt ra, thấy Hakuba đang ôm lọt thỏm quả bóng trong lòng. Cu cậu nghiến kít răng, tròng mắt mở to như muốn ăn tươi nuốt sống tên thư sinh đang đứng vênh mặt trước khung thành.

– Nhận lấy, đồ chảnh! – Shinichi gầm gừ và sút thêm quả nữa. Bị bất ngờ, Hakuba trở tay không kịp và quả bóng lọt qua nách anh chàng.

– Ha, không đỡ được cú bất ngờ thì làm sao giúp tuyển trường đứng vững được. – Shinichi lên lớp – Nên nhớ, thủ môn là người duy nhất trong đội không được vênh váo!

Rồi cu cậu vênh vênh

– Chỉ có hàng tiền đạo mới được làm vậy thôi.

Hakuba quẹt mồ hôi trán, đứng khom người và nói

– Nào, tiếp đi, ông tiền đạo sắp mất hàng tiền đạo!

Shinichi bị xỏ đểu, tức mình quay người lại tung chân sút...

Trong khi hai tên thám tử bên đá bên đỡ quần nhau trên sân cỏ thì Heiji lại đang ngồi quỳ trong lớp kendo.

Người khác nhìn sẽ nghĩ cu cậu đang tĩnh toạ tâm trí, dè đâu đó là lễ nghi trong lớp. Heiji đang chuẩn bị đấu tay bo với kẻ giỏi nhất lớp đấu kiếm, nghe đâu tên hắn là Takimori.

– Hattori Heiji!

Hắn từ từ đứng lên. HLV quay sang phía bên kia sàn đấu.

– Hajitake Takimori.

Heiji nhăn mặt "Tên gì lạ vậy, hai âm Ta bao giờ không cơ chứ lị"

Cu cậu thủ thế, đưa thanh gươm gỗ lên đúng tầm. Takimori (Gọi gọn lại thì nó là "Taki") cũng từ từ đưa kiếm lên, nhếch mép

– Tưởng ai, hoá ra là tên tép riu ở giải kendo Osaka năm ngoái.

Heiji sực nhớ ra, thôi đúng rồi, hôm đó tên này có mặt với tư cách... giám khảo! (Kinh thật!)

Nhưng rồi bỗng cu cậu giật bắn. "Hắn bảo mình là tên... tép riu?!!!"

Đó là điều một kiếm sĩ chân chính như Hattori Heiji không thể nào tha thứ. Kendo là một phần tâm hồn cậu, là thứ cậu học và thi đấu với tất cả niềm đam mê bên cạnh công việc thám tử.

Heiji nhíu lông mày

– Tép riu hay không, đấu xong sẽ biết.

TUÝT

Taki xông lên, một nhát chém xé gió chạy sát bên vai Heiji, đảm bảo nếu nó trúng thì giờ này cu cậu đang nằm nhà thương với một cánh tay băng trắng, sao Ngưu Lang sao Chức Nữ chạy vòng quanh đến chóng mặt rồi.

Heiji đánh trả. Hai thanh kiếm đập nhau chan chát. Đánh một hồi, tên da đen quyết định chơi cú chót. Anh chàng thụp người xuống đúng lúc Taki chạy nhanh tới và...

HỰ!

Sống kiếm đập trúng tay Taki, anh chàng ôm tay lùi lại. Do bất ngờ khi đối thủ hụp người xuống nên anh chàng không thể nào hãm đà lại được.

– Đừng bao giờ nó tôi tép riu, nhớ đấy! – Heiji nói sau nghi lễ chào đối thủ.

Còn Ran và Kazuha? Hai nàng đã đăng ký xong môn võ sở trường từ khoảng 15 phút trước. Trước khi rẽ sang hai hướng phòng tập, Ran cười cười

– Lâu lắm rồi tớ không dùng đến võ. Lẽ ra tháng trước hắn về tớ phải áp dụng mới phải.

Kazuha cũng cười. Hai người rẽ đi hai ngả.

Vừa ngồi xuống, Ran đã phải đứng lên ngay để thi đấu với người được gọi là "Cây đại thụ của làng Karate". Nhưng không ai biết là cũng giống như với tên Taki, cây này cũng chẳng phải cây đại thụ.

Đó là đội trưởng đội karate của trường trung học Beika trước đây, Akechi Miyaki.

"Đại thụ gì mà tấn... lỏng lẻo thế?" Ran ngơ ngác nhìn tay Miyaki (tên cũng thật nữ tính dù hắn là đàn ông) "Kiểu này chỉ cần hai nhát song phi là gục"

"KYA!" Tiếng thét mà theo truyền thuyết thì người sáng lập ra môn phái Không Thủ Đạo đã khiến cho một con bò mộng khựng lại để bẻ cặp sừng của nó giờ vang lên oang oang. Nhiệm vụ làm choáng đối thủ của nó đã thành công. Miyaki đứng khựng lại, tạo đúng cơ hội cho Ran tấn công và hắn gục xuống như một cây đại thụ rỗng không.

– Thật chẳng hiểu hắn thì đại thụ ở chỗ nào. – Ran lắc đầu

Ở phòng tập bên cạnh, Kazuha cũng dễ dàng khống chế "Kẻ dẻo dai" để đi thẳng vào đội tuyển trường.

Tóm lại, ta có thể kết luận một câu.

Đội thể thao của trường này hơi bị "rởm".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net