Chapter 3: To Kill A Snake

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Cách giết một con rắn (1)

***

Shinichi có cảm giác mình cơ bản chỉ vừa chớp mắt thì trời đã sáng.

Tiếng chuông điện thoại in ỏi mạnh mẽ lôi cậu ra khỏi giấc ngủ mù mờ. Cảm nhận chăn nệm mềm mại, cùng hơi thở ấm áp bao trùm, khiến cậu quyến luyến không muốn tỉnh dậy, hai thứ cậu chẳng bao giờ có được vào mùa này lúc ở nhà Mori, khi mọi sáng thức dậy trên lớp đệm futon cứng với tay chân lạnh ngắt.

Một bàn tay vuốt nhẹ sau lưng, Shinichi mơ hồ mở mắt, nhìn đến khuôn mặt KID gần kề, đôi mắt sầu lo nhíu chặt nhìn cậu, "Cậu gặp ác mộng." Giọng mũi khàn khàn còn hơi ngái ngủ, ma sát nhè nhẹ màng tai khiến nhịp tim cậu chợt gia tốc. Hắn đưa tay gạt vụn tóc cậu khỏi mắt, bấy giờ cậu mới nhận ra thái dương mình rịn đầy mồ hôi lạnh, "Cậu đè cổ ho sặc sụa như thể không thở nổi, còn sốt cao cả giờ liền."

Ác mộng ư?

Tiếng chuông điện thoại đã tắt ngúm, đầu Shinichi choáng váng dữ dội, bên tai ong ong không dứt. Trạng thái nửa mơ nửa tỉnh Shinichi khép mắt lại, tránh thoát đường nhìn gắt gao như muốn xuyên thấu linh hồn của KID.

Lần nữa chìm trong bóng tối, cuốn theo giấc mộng ám ảnh ùa về. Về tới cái đêm ở nhà ga Kenbashi, không gian eo hẹp tối tăm, nín thở núp trong ngăn tủ ngột ngạt, tiếng bước chân kéo dài và nặng nề của Gin càng lúc càng tiến lại gần...

Kinh hãi, nghẹt thở, thiếu dưỡng khí...

Tay chân không tự chủ rung lên lẩy bẩy.

"Meitantei?" Mơ hồ cảm nhận điều gì giọng KID trầm xuống.

"Kh-không sao, thể chất tôi thường phát sốt lúc mới thức dậy." Shinichi đè trán, khó khăn thở mạnh ra một hơi, "Với lại tôi không gặp ác mộng, chỉ là... một đoạn ký ức."

"Ký ức? Loại ký ức gì khiến cậu không thở nổi? Cả tiếng tim đập gấp gáp nghe thấy rất rõ..." Bàn tay vuốt nhẹ trên lưng cậu dừng một thoáng, KID thả nhẹ thanh âm, "Còn nữa, bình thường chẳng ai phát sốt khi mới ngủ dậy đâu."

"Kẻ khiến tôi thành ra thế này..." Shinichi vùi đầu vào gối, không muốn đối mặt với KID lúc này. Dù nhắm mắt nhưng cậu vẫn cảm nhận được đường nhìn nhạy bén đầy áp bách của hắn, cẩn thận xem xét có dấu vết tổn hại nào lưu lại trên người cậu hay không, "Lần đó suýt chút đã tóm được tôi. À không... không chỉ một lần. Hắn không biết tôi biến thành hình dạng này, hắn vẫn nghĩ Kudo Shinichi đã chết."

Nhận thấy nhịp thở mình hổn hển, Shinichi ra sức hắng giọng thật mạnh, mới có thể nói tiếp, "Sau khi phát hiện tung tích bọn chúng trong một vụ án, tôi cài máy theo dõi lên người đàn em hắn, nhưng lập tức bị phát hiện, dưới tình huống nguy cấp tôi đành trốn vào hộc tủ đựng đồ. Hắn phản ứng rất nhanh, một tay cầm súng đi lật mở kiểm tra từng ngăn tủ. Tiếng bước chân ngày càng gần, trong không gian tối om chật hẹp, lại thiếu oxi, tôi cố sức nín thở không dám phát ra tiếng động. Ngay thời điểm chúng sắp mở ngăn tủ tôi đang trốn, hắn bỗng nhiên ngừng lại, lầm bầm một câu "Mình nghĩ gì thế này? Người trưởng thành đâu thể trốn trong này được" rồi bỏ đi. Thần kinh buộc chặt đứt đoạn, tầm mắt tôi tối sầm, đến khi tỉnh lại thấy Haibara đến đón đã là ban trưa rồi."

Giống như không ngờ Shinichi thật sự nói ra, KID hơi khựng lại, khẽ "Ừm" một tiếng, ngón tay cái lướt nhẹ qua cổ cậu, hơi nhói nhói, lại giúp cậu giật tỉnh khỏi dư âm ám ảnh, đầu óc còn nặng trịch. Cậu vẫn chưa ngủ đủ.

"Có lẽ... thật sự là ác mộng." Trầm mặc một lúc, Shinichi thì thào, "Tôi cứ mơ thấy Gin bật tung cánh cửa thép mỏng manh đó, trông thấy tôi, nhận ra tôi còn sống."

Shinichi chậm chạp mở mắt, không ngoài dự đoán thấy khuôn mặt không nén nổi sầu lo của KID, ánh mắt hắn hơi tối đi, lòng bàn tay ấm áp đặt trên lưng cậu hơi siết lại. Shinichi bất giác vươn tay, chạm đến nếp nhăn nhíu chặt giữa hai lông mày hắn, vuốt phẳng nó.

"Đừng làm vẻ mặt ấy. Tôi không sao, chắc tại gần đây hay khó thở nên bất chợt nhớ tới lúc đó thôi, lại biết thêm chuyện bức hình Edogawa Conan đã bị chuyền đến tay bọn chúng bởi một người đàn bà lạ mặt, chắc ngày chúng gõ cửa tìm đến tôi không còn xa..." Cổ họng đau rát, Shinichi ra sức bình ổn hô hấp, duy trì mặt không đổi sắc cười cười, "Có lẽ, lần tới chạm mặt Gin, cũng là lúc họng súng hắn dí thẳng vào đầu tôi."

Lông mày nhíu chặt, KID mở miệng, lời nói chưa kịp thoát ra cổ họng đã bị tiếng điện thoại đổ chuông cắt ngang.

"Nó reo đến lần thứ ba rồi." KID liếc di động cậu rồi thở dài, buông lỏng vòng tay thả Shinichi ra, "Chắc có người đang nóng lòng muốn liên lạc cậu."

Hơi ấm bao trùm tan biến, bất giác Shinichi nhận ra, căn phòng cũ tối tăm đầy bụi này lạnh lẽo đến thế nào, khi thiếu đi ôn độ san sẻ từ KID.

Lắc đầu xua đi ý nghĩ mềm yếu của bản thân, Shinichi ngồi dậy, chân trần tiếp xúc nền nhà lạnh lẽo. Cơn buồn nôn không chút dự triệu ập đến, kèm theo đau nhức nhối nửa đầu, Shinichi cắn răng, một tay siết thành giường, tay kia đỡ trán che khuất biểu tình.

Không, không được. Duy chỉ chuyện này không thể để lộ. Trước mặt KID. Hoặc bất cứ ai.

Kiềm nén xúc động muốn tông thẳng vào nhà vệ sinh, Shinichi hít sâu, cố giữ vẻ mặt điềm nhiên bước tới chỗ sạc điện thoại, giật phích cắm ra.

Vừa thấy tên người gọi, Shinichi nhăn mặt, đầu còn lờ đờ theo thói quen vò tóc, "Này này, mới sáng sớm cuối tuần đã réo gọi tớ dậy là muốn kiếm chuyện gì đây, Hattori?"

"Sao nãy giờ cậu không bắt máy thế hả???" Heiji gào lên, giọng oang oang xuyên thấu ống nghe.

Shinichi quyết đoán đưa điện thoại ra xa để cứu vớt màng nhĩ, qua loa giải thích, "Đêm qua tớ có việc nên ngủ trễ."

"Gần chỗ cậu có tivi đó không?" Giọng Hattori có vẻ thật sự cấp bách, Shinichi thu hồi cơn buồn bực không rõ lý do, biểu tình trở nên nghiêm túc.

"Có. Xảy ra chuyện gì sao?"

"Mở ngay kênh thời sự trong nước đi."

Shinichi xoay người định tìm remote, thấy KID đầu lấm tấm mồ hôi, tay che miệng vết thương khó khăn ngồi dậy. Shinichi còn chưa kịp há miệng nhắc nhở hắn phải nằm yên, KID từ đâu lấy ra chiếc remote, bấm nút bật chiếc tivi đối diện giường, chuyển kênh 4 đài NNN, hàng tiêu đề chữ đỏ nổi bật chạy phía dưới đập ngay vào mắt.

ÁN MẠNG NGAY TẠI TRỤ SỞ CẢNH SÁT!!

"Hattori, bản tin này đăng từ khi nào?" Shinichi nhíu mày.

"Từ 7 giờ sáng đã xôn xao khắp nơi rồi." Heiji nói, "Sáng nay tớ dậy sớm đi tập kiếm đạo cùng mẹ, tình cờ thấy luôn, bằng trực giác lâu năm của một thám tử tớ tin chắc cậu có hứng thú với vụ này."

"Vào 5 giờ sáng nay nhóm tuần tra viên phát hiện một chiếc túi quăng trước cổng Trụ Sở Cảnh Sát Tokyo, bên trong là một đầu người đẫm máu đính kèm mảnh giấy đề dòng chữ 'Loại bỏ rác rưởi!'." Cô phóng viên trên bản tin nói, "Hiện cảnh sát đang triển khai truy tìm thủ phạm và xác định danh tính nạn nhân, nếu phát hiện bất cứ thông tin nào liên quan xin liên hệ tới số điện thoại..."

Phóng viên đọc ra dãy số, cùng lúc tấm hình phác thảo khuôn mặt chiếc đầu hiện ra giữa màn hình, vừa nhìn thấy Shinichi và KID đồng loạt sửng sốt.

"Này KID," Shinichi liền che ống nghe điện thoại đưa ra xa, thì thầm với người bên cạnh, "Đó chính là kẻ đã bắn anh tối qua!"

"Là Snake." KID mở to mắt nhìn chằm chằm màn hình, miệng khó khăn thốt ra, "Hắn ta là hung thủ giết bố tôi, cũng là thành viên thuộc đám người đang săn lùng Pandora."

"Kudo?" Đầu dây bên kia Hattori nghi hoặc, "Có ai cạnh cậu thế?"

"Đ-Đâu có ai, cậu nghe nhầm đấy." Shinichi lắp bắp, đặt lại di động về sát tai, "Mà Hattori, không phải cậu điện tớ vì có chuyện muốn nói sao?"

"Tất nhiên là có rồi. Phương thức giết người tàn nhẫn còn náo động cỡ đó khiến tớ hoài nghi có dính líu tới đám người Áo Đen bên cậu, liền chạy đi hỏi ông già nhà tớ chi tiết vụ án, thế mà bị ổng quát thẳng vào mặt là cấm chõ mũi vào chuyện ở Tokyo rồi bỏ đi luôn." Heiji rất có tinh thần kể lể, "Nhưng không sao, gì chứ tính ông già sĩ diện đó tớ rành quá mà, đổi đối tượng quay sang chú Otaki đứng cạnh, ngần ngừ mãi chú ấy mới chịu rỉ tai tiết lộ đó. Chân dung chiếc đầu bị quăng đó, được xác nhận chính là tên hung phạm đã cả gan giết người ngay tại Trụ Sở cảnh sát sáng hôm qua, nạn nhân là một kẻ buôn lậu vũ khí bị áp giải tới đó để trình diện, tên Ueda Junichiro thì phải."

"Cảm ơn đã báo, thông tin đáng giá lắm đấy, Hattori." Shinichi gật đầu, vội nói thêm, "Tiếc là bên này tớ đang có chuyện, phải cúp máy trước đây."

Nếu là bình thường cậu rất có hưng trí cùng Heiji thảo luận chi tiết vụ án, nhưng hiện tại... Khóe mắt Shinichi liếc KID, không hiểu sao cậu có cảm giác tâm tình hắn có chút khác thường.

"Ê ê, đây là cậu đang kiếm cớ cúp điện thoại từ người anh em khổ công đào bới tin tức nội bộ quý giá hiến cho cậu, để tiện bề nói chuyện với cái người bí ẩn nào đó bên cạnh chứ gì? Đừng tưởng qua mặt được tớ, Kudo! Cậu lại đang che giấu gì đấy hả?"

Shinichi đảo mắt, mệt mỏi day day huyệt thái dương, "Nghe này, Hattori. Tớ sẽ gọi lại cho cậu sau, được chưa? Giờ tớ phải đi gấp đến cảnh cục điều tra xem còn manh mối nào sót lại không đã."

"Ê này Kudo--"

Không chút lưu tình cúp máy, Shinichi uể oải ném di động qua một bên, nhìn lên KID. Có thể do mất máu quá độ hoặc thiếu ngủ, sắc mặt hắn trắng bệch như giấy, đường nhìn đăm đăm dính chặt màn hình, "Hắn ta... Snake, chết thật rồi?"

"Bị chặt đầu rồi ném trước sở cảnh sát, không hơn." Shinichi khoanh chân ngồi hẳn dưới sàn, khuỷu tay đặt trên đùi, chống cằm suy nghĩ, "Vấn đề đặt ra ở đây là, do ai làm, và tại sao?"

KID chớp mắt mấy cái, đồng tử sắc xanh hơi lóe lên, về lại nét sắc bén thường ngày, "Tôi cũng có nghi vấn tương tự. Đây đâu phải lần đầu hắn ta ám hại tôi thất bại, tính ra mấy lần trước còn thảm hại gấp bội. Chẳng lẽ đám người đó cuối cùng cũng không chứa chấp nổi hắn rồi?"

"Theo nguồn tin từ Heiji hắn ta cũng chính là kẻ đã đâm chết Ueda Junichiro trước Cục cảnh sát." Shinichi nói, KID nghi hoặc nhìn cậu, "Quên mất, tôi chưa có dịp kể cho anh nhỉ? Sự việc mới xảy ra sáng hôm qua thôi, cảnh sát phát hiện một kẻ có nhận dạng trùng khớp với bản phác thảo Louis Maisonrouge, gã đó tên Ueda Junichiro. Tuy nhiên hắn có bằng chứng ngoại phạm quá sức rõ ràng, trong thời gian gây án hắn ta bị canh giữ nghiêm ngặt đằng sau song sắt. Nhưng xét tới việc Ueda là cô nhi được nhận nuôi từ nhỏ, vụ án lại đang trên đà bế tắc, cảnh sát không thể bỏ qua manh mối quý giá này, nên đã áp giải Ueda đến Trụ Sở trình diện trực tiếp với nhân chứng, đồng thời lấy DNA đối chiếu xem thử hắn có thân thích hay anh em song sinh nào có tiền án không. Nghe qua có chút không hợp lẽ thường, nhưng khi tận mắt nhìn thấy tên Ueda kia, tôi phải thừa nhận hắn có gương mặt giống hệt Louis Maisonrouge đến kỳ lạ."

Shinichi vuốt tóc ra sau, trong đầu lướt qua giả thiết này đến giả thiết khác, "Dẫu vậy tỉ lệ thân hình không đúng, cấu trúc xương không tương xứng với khuôn mặt, theo lời nhân chứng cả cử chỉ, hành vi, khẩu âm đều có sự sai lệch... Khi khám nghiệm thi thể hắn tôi phát hiện một vết sẹo mảnh che giấu rất kỹ sau dáy tai, là dấu vết do phẫu thuật chỉnh hình để lại. Không phải ngẫu nhiên, vì nguyên nhân nào đó có kẻ cố ý biến gương mặt hắn thành Louis Maisonrouge. Hơn nữa..."

"Hơn nữa?" KID mắt khép hờ, chống tay dựa nửa người vào thành giường. Shinichi đứng dậy, lấy ra dưới ngăn tủ quả bóng đá thân thuộc, theo thói quen vừa tâng bóng vừa sắp xếp lại mạch suy nghĩ trong đầu.

"Hơn nữa Ueda Junichiro biết về Tổ chức Áo đen, từng làm việc cho chúng, còn tiết lộ mật danh của một cán bộ cao cấp tên Rum cho cảnh sát. Sau đó hắn ta liền bị diệt khẩu, bởi Snake."

"Giao loại nhiệm vụ này vào tay cái tên Snake vô dụng đó?" Rất nhanh bắt kịp mạch suy nghĩ của Shinichi, KID hơi nhíu mày, "Cơ bản đám người sau màn chỉ muốn đem hắn ra làm chốt thí mạng."

"Anh nói không sai." Shinichi hất bóng qua kẽ tay, "Không ngoài dự đoán, Snake để lại vô vàn sơ hở ở hiện trường, dấu vân tay trên mảnh vỡ ly gốm, camera an ninh cảnh cục quay được khuôn mặt hung phạm, cả phi vụ tối qua cũng thế, hắn ta còn chả thèm giấu mặt hay ngụy trang."

KID chậm rãi tiếp lời, "Hai chuyện ban đầu vốn chẳng thấy mối liên hệ gì, đều diễn ra trong một ngày bởi cùng một kẻ. Cách hành sự bất cẩn của Snake lần này ngược lại giúp chúng ta xâu chuỗi các vụ án mạng liên hoàn tới đám người Áo đen. Lộ ra sơ hở lớn thế này, chắc đám người đó hối hận cực kỳ, Snake trở thành cái gai nhức nhối trong mắt cần mau chóng loại bỏ ngay trước khi hắn kịp làm thêm chuyện gì ngu xuẩn ảnh hưởng toàn cục."

"Tương tự Pisco, ra tay giết một chính khách rồi bị phát hiện, Gin lập tức trừ khử ông ta trước khi Pisco lọt vào tay cảnh sát." Shinichi tâng quả bóng chạm đầu, "Trong trường hợp Snake có chút khác biệt, bởi sự vô năng của mình trước giờ hắn ta đã đứng sẵn trên bờ vực rồi, tùy thời bị vứt bỏ, lần này chúng lựa chọn hắn ta làm quân chốt thí để giết Ueda Junichiro, theo lý chỉ cần khiến hắn 'chết tự nhiên' một cách thầm lặng luôn là xong, một dao chặt đứt hết manh mối."

"Thế nhưng, xét tới hành vi tàn nhẫn chặt đầu hắn rồi ném trước cổng Trụ Sở thị chúng, cộng thêm mẩu giấy đính kèm chiếc đầu chứng tỏ kẻ ra tay hết sức phẫn nộ. Từ đó tôi suy đoán, vụ nổ súng bắn anh tối qua không hề nằm trong kế hoạch của bọn chúng, rất có khả năng do Snake tự ý thực hiện. Có thể là hành vi giãy dụa cuối cùng chăng, thay vì nhắm tới viên bảo thạch như mọi khi, lần này hắn rắp tâm muốn giết anh, để trả thù cá nhân, vì năm lần bảy lượt cản đường khiến hắn thất bại để rồi bị vứt bỏ."

"Thật nực cười. Sao mấy kẻ sát nhân lại có thể vỗ ngực tự xưng trả thù, trong khi chính chúng mới là kẻ ra tay trước nhỉ?" KID cười nhạt, khóe miệng không hề có ý cười, tóc mái xoăn đen che khuất nhãn thần khiến Shinichi khó lòng đoán được ý nghĩ trong đầu hắn hiện giờ, "Bỏ qua chuyện đó đi, tôi còn một nghi vấn khác đây."

"Là gì nào?" Shinichi hỏi, một bên nghiêng người lăn bóng qua vai, chạm mũi chân giữ nó thăng bằng.

Ngón tay KID lơ đãng lướt qua phần băng quấn vết thương, "Làm sao chúng biết được tên tù nhân đó sẽ bị áp giải đến Trụ Sở, và cả thời gian chính xác để ra tay? Trừ phi trong nội bộ cảnh sát hoặc cảnh ngục có tay trong để tuồn thông tin ra ngoài."

Shinichi thoáng khựng lại, quả bóng mất kiểm soát rơi bộp bộp trên sàn, "Đấy cũng là mối bận tâm của tôi, tôi đã đề cập chuyện này với thiếu úy Sato, hi vọng Cục Cảnh sát sẽ nâng cao cảnh giới."

"Phát biểu từ kinh nghiệm cá nhân, tôi dám cam đoan việc cài máy theo dõi hay nghe lén trong cảnh cục là bất khả thi." Hiểu ý ngầm trong này Shinichi liếc xéo hắn, KID nhún vai, "Kể cả khi gắn tạm trên người một cảnh sát đi nữa, đến lúc họ quay về Trụ Sở báo cáo nhiệm vụ liền phát hiện ra và mau chóng loại bỏ nó thôi. Hệ thống bảo mật an ninh trong đó không thể xem thường được đâu, ắt hẳn có lắp đặt riêng một loại máy quét công nghệ cao. Ngay cả cậu cũng không hề hay biết gì cho đến khi vào tận bên trong, đúng chứ?"

"Thật vậy." Shinichi xác nhận, "Chỉ là tình cờ tôi có mặt ngay lúc đó thôi."

"Dựa theo cách nói này, có vẻ trong hàng ngũ cảnh sát đáng tin cậy của cậu xuất hiện rò rĩ rồi, trước khi tìm ra nội gian cậu nên-"

"Không cần bận tâm, trước giờ tôi chưa từng tiết lộ bất cứ thông tin gì liên quan đến Tổ Chức cho cảnh sát cả." Shinichi lắc đầu, nhìn theo trái bóng lăn dài trên sàn, "Ngay từ đầu tôi đã không có ý định lôi kéo cảnh sát vào vụ này rồi, kẻ thù quá nguy hiểm với họ, tôi không muốn khiến họ bị liên lụy vô ích để rồi bị giết đâu."

"Quá nguy hiểm với cảnh sát, còn với cậu thì không chắc?" KID nhếch môi, không chút lưu tình trào phúng, "Một mình gánh vác mọi việc, thám tử nhỏ bé à, chủ nghĩa anh hùng xả thân vì nghĩa không đáng hoan nghênh đâu, đầu óc cậu thông minh hơn thế cơ mà? "

"Giờ anh đừng giở giọng Haibara với tôi chứ." Không hơi sức đâu phát cáu với hắn, Shinichi uể oải thả người nằm xuống cạnh KID, vùi mặt cọ cọ vào gối, giọng mũi buồn buồn có chút ai oán.

"Đúng rồi, cái cô Haibara cũng không phải một bé gái bình thường nhỉ? Kiểu nói chuyện cùng ngoại hình mười phần tương tự với cái người cậu nhờ tôi cải trang thành trên chuyến tàu Bell Tree."

"Chưa hỏi ý Haibara tôi không thể tiết lộ chuyện gì về cậu ấy cả." Shinichi vùi đầu xuống gối.

"Khỏi cần, nhìn phản ứng của cậu là đủ biết đáp án rồi." KID gõ nhẹ tóc Shinichi, "Thôi nào, tôi sẽ không hỏi mấy vấn đề khó xử nữa đâu, thế nên cậu ngừng dụi gối được không, nghẹn chết giờ."

Shinichi ngẩng mặt trừng hắn, trái ngược lời nói bỡn cợt vẻ mặt KID hoàn toàn nghiêm túc, "Nói tóm lại, Snake, hung thủ giết bố tôi, đồng thời là kẻ đâm chết Ueda Junichiro trước Sở Cảnh sát. Vì lý do nào đó tên Ueda có gương mặt giống hệt kẻ tình nghi số một trong hai vụ án mạng Shinamoto Scarlette và Takizawa Morisuke. Cả hai người này đều có thân thế đáng ngờ, từng sở hữu món đồ chứa bảo thạch đã bị mất cắp, biểu tượng của tôi để lại ở hiện trường. Và..."

"Và Ueda làm việc cho Tổ chức Áo đen, còn Snake thuộc đám người săn lùng Pandora và ám hại Kaitou KID cách đây 10 năm." Shinichi day trán, "Không thể bỏ qua mối liên hệ quá rõ ràng này, đúng không?"

Còn một chuyện Shinichi chưa đề cập tới. Vào thời điểm này lại có kẻ giấu mặt nào đó đang âm thầm theo dõi mọi thứ, cái người gửi gói bưu kiện tới nhà Kudo Shinichi tên M.H kia. Hắn biết thân phận thật sự của cậu là ai, sống ở đâu, cả quan hệ giữa cậu với Tổ chức, để có thể gửi đến mấy bức ảnh đó.

Không, vẫn chưa thể nói chuyện này với KID được. Nỗi sợ hãi thân phận bị vạch trần, KID hơn ai hết hắn hiểu thấu cái cảm giác nguy cơ cùng cực này, cứ như có lưỡi dao treo trên cổ họng, tùy thời cướp đi tính mạng.

Từ vụ ác mộng hồi nãy, Shinichi không dám chắc KID sẽ phản ứng thế nào khi biết chuyện, huống chi trạng huống cơ thể cậu...

Shinichi mạnh lắc đầu, vô tình bắt gặp ánh mắt KID đăm chiêu nhìn cậu, song hắn không nói gì rồi lập tức dời mắt.

KID chưa bao giờ là kẻ ngốc, ngược lại trực giác linh mẫn đến đáng sợ, sớm nhìn thấu hành vi giấu giếm vụng về của Shinichi, chỉ là không muốn bức bách khiến cậu khó xử, nên hắn lựa chọn giả vờ không biết.

"Đúng như cậu nói." KID như không có việc gì tiếp tục đề tài, "Không thể bỏ qua manh mối rành rành như thế được."

"Giữa hai nhóm người săn lùng chúng ta có mối liên hệ đặc biệt nào đó, dẫu vậy, vẫn chưa có chứng cớ xác thực cả hai cùng thuộc một Tổ Chức hay không... Khụ khụ, còn phải chờ xem sự việc diễn tiến thế nào đã." Shinichi ngồi cuộn lại, gục trán xuống đầu gối, che khuất vẻ mặt, chịu đựng cơn đau âm ỉ chưa dứt trong người. Cứ đà này cậu buộc phải uống tiếp viên thuốc xanh trong vỉ Haibara đã đưa, ngặt nỗi cậu để quên chúng trong cặp sách ở Văn phòng Thám tử mất rồi, phải quay lại đó lấy chúng.

Tiếng thở dài thườn thượt của KID khiến Shinichi ngẩng mặt lên, "Vậy là hiện tại, manh mối còn lại của chúng ta chỉ là cái tên Claude Arbogast và gương mặt kẻ tình nghi Louis Maisonrouge đến giờ chưa rõ tung tích."

"Không nhiều, thế nên mới không thể xem nhẹ bất cứ chi tiết nào được. Chúng ta sẽ điều tra quý ngài Arbogast bí ẩn và địa chỉ hòm thư bưu điện mà ông ta đứng tên, xem thử các khoản giao dịch giữa ông ta và Takizawa có liên hệ gì đến cuộc gặp mặt thường xuyên của Takizawa và Shinamoto gần đây hay không. Nếu may mắn thì có thể phát hiện thêm điều gì đó về những món đồ bị mất cắp."

"Đây là cậu đang nói, chúng ta sẽ bay sang Pháp điều tra sao, Meitantei?"

"Nếu cần thiết." Shinichi gật đầu đương nhiên, "Thấy chưa, tôi không giao nộp anh cho cảnh sát là có lý do hết cả đấy."

"Vì biết tiếng Pháp." KID thấp giọng, "Tôi nhớ mà." Hắn đặt tay lên trán nhắm mắt, mệt mỏi nằm xuống, miệng thì thầm, "Vậy mà tôi đã tưởng, ít ra mình sẽ... khá hơn."

"Khá hơn gì nào?" Triệu chứng đã thuyên giảm, đầu không còn choáng váng nữa, Shinichi thở phào, tính toán đứng dậy thay áo quần rồi đi thẳng tới Cục Cảnh sát điều tra vụ cái đầu, còn không quên thuyết giáo, "Đã bảo anh đừng cử động lung tung rồi, vết thương của anh còn chưa--" Lời nói nghẹn lại, Shinichi bắt gặp biểu tình thất lạc thoáng qua

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net