Chương 39: Hậu sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bóng đêm ngoài đã thật nồng.

Chiếc thuyền này không biết khi nào đã tiến hành được một phần ba quãng đường rồi.

Rất nhiều lữ khách không biết Ninomiya Yuna xảy ra chuyện, còn yên lặng tận hưởng chuyến du lịch quanh Nhật Bản.

Thẳng đến khi có một ít hành khách đứng ở trên boong tàu xem cảnh đêm, nhìn thấy cô gái mặc váy đen đứng ở lan can tàu kia mới liên tiếp phát ra tiếng thét chói tai kinh hoảng thất thố.

Có mấy cô gái nhát gan che miệng thét chói tai tránh ở phía sau cùng đám người.

Mấy người Kawaori Rino bọn họ đuổi tới liền nhìn thấy Ninomiya Yuna đang ra sức hướng phía bên ngoài tàu thuỷ, muốn leo lên trên lan can tàu.

Gió đêm đem đuôi váy màu đen của cô thổi tung, như một đoá diên vĩ đen nở rộ.

Da cô ấy quá trắng, cùng màu đen tương xứng tựa như một tấm poster cực đẹp.

Ánh trăng chiếu rọi trên khuôn mặt xám trắng của cô, cô vươn tay lạnh giọng chế trụ những người vừa cứu cô tránh khỏi mặt biển ấy.

“Không cần lại đây!”

Thanh âm khàn khàn, còn mang theo cảm giác bị cồn bỏng cháy, khô khốc nói ra.

Như trải qua một đêm khóc thét bất lực cùng thương xót.

Ninomiya Yuna đứng ở trên lan can, thân hình cô lắc lư, lung lay sắp đổ. Phía sau là sóng biển mãnh liệt đập vào mạn thuyền, trước mặt là ánh mắt không cách nào che đậy.

Hai mắt cô trống rỗng như chết lặng, không biết suy nghĩ cái gì.

Cuối cùng mãi mới có thể thốt ra vài câu.

“Vì cái gì…… Vì cái gì muốn cứu tôi.”

“Rõ ràng kế hoạch của tôi hoàn mỹ như vậy, vì cái gì muốn cứu tôi chứ!”

“Rõ ràng…… tôi hiện tại đã phải ngủ say đến chết……”

“Vì cái gì! Vì cái gì muốn cứu tôi!!!”

Cô lã chã rơi lệ.

Chất vấn nhóm người trước mặt này.

Thanh âm dung nhập làn nước màu đen phía dưới, ở không lâu trước đó, dòng nước này vốn nên là nơi cô nên ở.

Tròng mắt Hanaya Sanshiro vì khóc mà đỏ hằn lên, hắn “thình thịch” quỳ gối trên boong tàu, hai tay hướng tới Ninomiya Yuna cầu xin: “Yuna, em đừng như vậy! Có chuyện gì chúng ta cùng nhau đối mặt, em mau xuống dưới đi, anh xin em đấy……”

“Ninomiya-san, cô bình tĩnh một chút.” Bourbon vươn tay, tỏ vẻ chính mình một chút đồ vậy uy hiếp đều không có mang, đây là hành động tiêu chuẩn nhất trong quá trình đàm phán, chính là làm người đối diện có thể thả lỏng cảnh giác với chính mình.

Scotch tiếp thu ánh mắt của Matsuda Jinpei, hai người một trái một phải vòng qua boong tàu muốn trực tiếp hành động, đem Ninomiya Yuna trực tiếp túm xuống dưới.

Nhưng là Ninomiya Yuna không biết từ chỗ nào lấy ra một con dao găm, để ở sát cổ mình.

Kawaori Rino nhìn cái con dao găm kia thật quen mắt, thiếu chút nữa trực tiếp nhảy thẳng tới nói: “Cô lấy nó từ lúc nào vậy hả!”

Đó là cô đặt ở phía dưới gối mình mà!

“Tất cả đừng có tới đây!” Ninomiya Yuna nước mắt rơi trên mũi dao, cô bi thương nhìn Hanaya Sanshiro, mím môi, thật sự không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nói một câu. “Thật xin lỗi.”

Thật xin lỗi.

Vốn dĩ muốn cho anh tiền bảo hiểm bồi thường, nhưng là hiện tại nhìn dáng vẻ là không được.

Năm mươi triệu là tiền cô đem chính mình bán cho công ty quản lý, dư lại năm mươi triệu tiền bảo hiểm cộng lại cũng được một trăm triệu, có thể giúp người đàn ông cần cù chăm chỉ, chịu thương chịu khó đã chiếu cố cô ba năm tìm được một người vợ tốt, an bình trôi qua, hạnh phúc cả đời.

Đúng, là cô không xứng có được cả đời.

Hanaya Sanshiro ở trên boong tàu khóc.

Ninomiya Yuna ở ngoài lan can thuyền khóc.

“Anh xin em, em mau xuống dưới chúng ta từ từ nói, không cần phải như vậy. Yuna à, có chuyện gì chúng ta đều cùng nhau đối mặt, chúng ta cùng nhau……”

Ninomiya Yuna lắc đầu, mũi dao vẽ ra trên chiếc cổ mỹ lệ của cô một đạo vết máu: “Không có khả năng, tiền vi phạm hợp đồng là hai trăm triệu, chúng ta gánh không nổi.”

Cô không muốn lại làm minh tinh điện ảnh, cô chỉ muốn khiêu vũ.

Chính là cô lại không thể nhảy.

“‘Oradexon’ là thuốc kích thích, đối với thân thể phụ nữ tổn thương vô cùng lớn, phụ nữ uống phải sẽ khiến cơ thể ngày càng đầy đặn nhưng lại sẽ khiến cơ thể bị loãng xương.” Mizunashi Rena đứng ở trong đám người, nhỏ giọng cùng Kawaori Rino nói. “Thời điểm cô ấy đóng phim tuổi còn quá nhỏ, mà các nữ diễn viên phim người lớn yêu cầu cơ thể rất cao, cho nên cô ấy…… Bởi vì dùng quá nhiều ‘oradexon’, không có biện pháp khiêu vũ.”

“……” Kawaori Rino.

Lần này lên thuyền.

Ninomiya Yuna là chuẩn bị đầy đủ cho cái chết.

Tất cả mọi người đang nhìn Ninomiya Yuna.

Từng cặp mắt của những người đứng ở trên thuyền, trong hoa viên, biệt thự, sau cửa sổ giống như là hình phạt tàn khốc nhất ở trên thế giới này, hết thảy ném cho Ninomiya Yuna.

Không chỉ có ở trước mặt này.

Trên thế giới này còn có rất nhiều ánh mắt như vậy, đều dừng ở trên người Ninomiya Yuna.

Đem quần áo trên người cô như xé nát ra.

Ninomiya Yuna trong tay nắm chuôi dao, hoàn toàn nghe không nghe vào tai lời gì cả, đem mũi dao nhắm ngay bụng chính mình

Thanh âm nước mắt thanh lệ xé rách âm u.

“Đâm vào bụng sẽ không chết ngay đâu.”

Kawaori Rino đứng ở trước mặt Ninomiya Yuna, chỉ vào bụng nhỏ của mình mình, trên mặt là bễ nghễ miệt thị mà cười nhạo.

“Cơ thể người có lục phủ ngũ tạng, mỗi một bộ phận đều rất quan trọng nhưng cũng không phải duy nhất quan trọng. Kể cả cô đâm thẳng vào tim, ở trong khoảng thời gian vàng ba tiếng đưa đi cấp cứu thì vẫn là không chết được. Đương nhiên, nơi có thể chết nhanh nhất tôi sẽ không nói cho cô, bất quá tôi muốn nói cho cô chính là thân thể con người không có yếu ớt giống như cô nghĩ đâu, mỗi một bộ phận cùng tế bào đều vì cô đang sống mà nỗ lực.”

Kawaori Rino lại hướng về phía mặt biển bĩu môi.

“Cho dù cô có nhảy xuống đi, hiện tại bọn tôi biết cô tự tử như thế nào, trên tàu ‘Seraph’ đương nhiên sẽ có tàu cứu hộ, đem cô vớt lên cũng là chuyện cực kỳ nhẹ nhàng. Nhảy đi, nhảy xuống đi.”

Ninomiya Yuna biểu tình giống như gỗ mục chết héo, cắn chảy máu môi, nói không nên lời.

Cô ấy suy nghĩ cái gì, Kawaori Rino không biết.

Nhưng là Kawaori Rino chỉ biết, hiện tại Ninomiya Yuna, giống như là bản thân mình 15 năm trước.

Không có gì hy vọng sao?

Như thế nào sẽ như vậy?

Trên ván kẹp không phải còn có một người con trai, vì có thể giúp cô sống sót đều sắp đem đầu của bản thân đập vỡ sao?

“Cô sợ không đền nổi tiền vi phạm hợp đồng đúng không? Muốn bao nhiêu? Hai trăm triệu? Tôi có.”

“Hai trăm triệu, tôi mua hai năm tương lai của cô.”

“Mấy năm đó, cô dưỡng tốt thân thể cho tôi. Loãng xương cũng không phải cái bệnh nan y gì, những người mắc trọng bệnh cũng không giống như cô đòi sống đòi chết.”

Kawaori Rino một bên nói, một bên bắt đầu khảy di động, sau đó đem chữ "chuyển khoản thành công" ở trước mặt Ninomiya Yuna.

“Được rồi, hiện tại tiền tôi cũng đã chuyển cho cô. Cô hiện tại là người của tôi, nếu cô còn không xuống dưới, tôi sẽ khiến cho Hanaya Sanshiro trả tôi 1 tỷ! Còn không trả nổi tôi liền đưa hắn đi làm vịt, làm công cho tôi đánh tới chết già!”

Hanaya Sanshiro.

Cái tên này giống như làm Ninomiya Yuna dao động.

Ánh mắt cô dịch đến trên người Hanaya Sanshiro, phảng phất thấy được hai người đã từng cùng nhau vượt qua bao nhiêu gian khổ chông gai.

Lúc ấy, Ninomiya Yuna so với hiện tại còn muốn bận rộn hơn, bởi vì phim trường yêu cầu cô tiếp xúc với nhiều loại đàn ông khác nhau, rất nhiều thời điểm còn cần ra nước ngoài.

Nhưng là Hanaya Sanshiro vẫn luôn đi cùng cô, chưa từng vắng mặt bao giờ.

Còn sẽ ở bên cô sau mỗi lần quay chụp kết thúc, trước tiên đi tới phủ thêm cho cô một chiếc khăn tắm che khuất thân thể.

Đôi mắt đỏ lên nhưng miệng vẫn nở nụ cười, hướng về cô nói một câu.

“Vất vả rồi.”

Kỳ thật người vất vả nhất cũng không phải cô, Ninomiya Yuna từng vô số lần nhìn thấy Hanaya Sanshiro trộm mà chà lau nước mắt.

Hắn cũng sẽ để ý, nhưng mấy phần để ý này đã bị tình yêu che giấu đi.

Hanaya Sanshiro yêu Ninomiya Yuna.

Cho nên cam nguyện làm một cái lốp xe dự phòng làm liên tục.

Ninomiya Yuna yêu Hanaya Sanshiro.

Cho nên dùng chính sinh mạng của mình cho hắn một trăm triệu.

Hanaya Sanshiro chính là cây cột chống đỡ của cô, cô lựa chọn chết đi chính là không muốn để Hanaya Sanshiro nhìn bản thân mình hèn mọn cùng đáng thương.

Kawaori Rino thế mà lại bắt chẹt cô mà uy hiếp.

Có lẽ đúng như Ninomiya Yuna nói vậy đi, Kawaori Rino thế mà lại là tri âm của cô.

Nhìn thấy toàn bộ lực chú ý của Ninomiya Yuna đều bị Kawaori Rino hấp dẫn, Scotch cùng Matsuda Jinpei lập tức thừa dịp Ninomiya Yuna thất thần, một trái một phải, một người nắm lấy cổ Ninomiya Yuna, một người câu lấy mắt cá chân Ninomiya Yuna, đem cả người cô kéo cuống khỏi lan can.

Hanaya Sanshiro lập tức chạy tới, đem Ninomiya Yuna ôm vào trong ngực.

Hai người bả vai gắn bó, khóc thành một đoàn.

Kawaori Rino không có nói giỡn, nàng là thật sự đem tiền của Copper Dog chuyển cho Ninomiya Yuna. Bất quá vì phòng ngừa bại lộ với Ninomiya Yuna, trung gian còn lấy tài khoản riêng của bản thân lúc nhập vai này.

Scotch đi đến phái sau Kawaori Rino, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cô.

Thời điểm Kawaori Rino ngẩng đầu, nhìn mắt hắn như sao đêm trong suốt.

Rất tuyệt đó, Kawai.

Hắn nói thầm trong lòng.

Thanh âm Scotch xua tan bóng đè ác ma, êm êm mà xuyên đến trong tai người mà mình muốn nói.

“Mỗi người đều nhiều hoặc ít sẽ có một ít chuyện cũ khó có thể mở miệng, người để ý người khác đối với bản thân đánh giá là bởi vì chính bản thân cũng không bỏ xuống được. Chuyện cũ đã qua đi, nếu không có cách nào thay đổi nó, vậy thì để nó theo gió mà bay đi. Tương lai của người thuộc về chính người……”

Scotch đốn đốn, hơi hơi đứng thẳng lưng, khóe mắt dư quang ôn nhu mà dừng ở trên người Kawaori Rino.

“—— người trước mắt thuộc về ngươi.”

Người trước mắt Ninomiya Yuna là Hanaya Sanshiro.

Kawaori Rino thì sao…… Cô tự hỏi chính mình.

Án này lấy bi kịch làm nguyên nhân, lấy trò khôi hài làm kết thúc.

Rất nhiều người lâm vào hoang mang, sẽ quên ngẩng đầu nhìn bóng đêm.

Ánh trăng là phản xạ từ ánh nắng mặt trời.

Thành thị này trước nay đều không tịch mịch.

Cảm xúc Ninomiya Yuna khôi phục.

Cô ôm lấy Kawaori Rino nói “Cảm ơn cô”.

Kawaori Rino bị cô ấy gắt gao ôm vào trong ngực, có chút không thích ứng muốn đem Ninomiya Yuna đẩy ra bên ngoài, nhưng là lại nhìn Scotch đang nhìn mình cười, lại có chút ngượng ngùng.

Cái cô này…… Làm gì đem nước mắt lau hết lên trên quần áo cô vậy chứ! Phiền muốn chết! Nhanh lên tránh ra!!

“Số tiền này tôi chắc chắn sẽ trả cho cô.” Ninomiya Yuna lôi kéo tay cô, phi thường thành khẩn mà nói.

Kawaori Rino thật ra không thèm để ý, dù sao cũng không phải tiền của cô.

“Eien Yoru” chỉ là một cái cờ hiệu, cờ hiệu Ninomiya Yuna muốn tự sát. Kawaori Rino cũng có thể trở về báo cáo với Vermouth, “Eien Yoru” cô tìm không thấy, phái người khác đi thôi.

Tàu “Seraph” có ca-nô phản độ, chính là vì để phục vụ một ít vị khách đi một nửa muốn kết thúc chuyến đi, có thể tùy thời tùy chỗ đưa các vị khách đó trở lại trên đất liền.

Kawaori Rino bọn họ đưa Ninomiya Yuna cùng Hanaya Sanshiro lên ca-nô phản độ, Ninomiya Yuna đứng ở trên thuyền, hướng Kawaori Rino vẫy tay.

Kawaori Rino đi qua, đứng ở bên bờ, thân thể hơi khom nghe được Ninomiya Yuna ở bên tai cô nói một câu.

“Tôi nghĩ, trên thế giới này, vẫn sẽ có Hero vì cứu vớt chúng ta mà tồn tại. Hero của cô, là vị Mitsu-san kia sao?”

Kawaori Rino bị hơi thở ấm áp hơi thở thổi đến gương mặt hồng hồng, ngón trỏ để ở miệng thượng, đối Ninomiya Yuna nói câu: “Suỵt, a secret makes a woman woman.”

Ninomiya Yuna đối diện với cô cười, trong lòng hiểu rõ.

Trên cổ cô quấn lấy băng gạc, che lại miệng vết thương bị chính mình gây ra.

Bông diên vĩ đen một lần nữa sống lại, dựa vào trong lồng ngực người yêu của mình, một lần nữa trở lại mảnh đất kia đã từng khiến cô tránh né.

Lúc này đây, cô sẽ không sợ hãi nữa.

Ninomiya Yuna nghĩ, cô cũng phải cố lên đấy, Kawaori-san.

Nhìn theo Ninomiya Yuna bọn họ lên ca-nô phản độ, biến mất ở mặt biển ngăm đen bên kia.

Kawaori Rino tâm tình thả lỏng vui vẻ kêu to: “Gia! Hai ngày kế tiếp có thể chơi bời thoải mái rồi!!!”

“……” Những người khác.

Vốn dĩ lần này chính là vì tìm “Eien Yoru”.

Nhưng “Eien Yoru” căn bản không có ở trên thuyền, cô có thể trắng trợn táo bạo tiêu tiền nghỉ phép.

Thoải mái!

“Phòng xép của các cô hiện giờ không có cách nào ở được, vừa rồi tôi cũng đi hỏi qua thủy thủ đoàn, các phòng ở đây đều đầy người rồi, không bằng chúng ta ở chung đi.” Scotch đề nghị nói.

Xác thật đúng rồi.

Cửa lớn phòng xép của mấy cô gái bị Kawaori Rino đá rơi xuống, khẳng định cũng không an toàn.

Một lần nữa quy hoạch một chút.

Bourbon cùng Scotch hai người ở một gian phòng, dư lại hai gian Kawaori Rino cùng Mizunashi Rena một người một gian.

Ánh trăng mênh mông.

Những vị khách nghĩ rằng sẽ nhìn thấy hiện trường vụ án gì đó đều không còn hứng thú, sau khi nghị luận sôi nổi đều tiếp tục đi nghỉ ngơi.

Sự tình giải quyết, tâm tình con người cũng trở nên thoải mái hơn.

Kawaori Rino lúc này mới từ từ đánh giá một chút toàn bộ trang hoàng của tàu “Seraph”.

Khoang thuyền là cấu tạo như biệt thự, có năm tầng.

Vách tường là dùng gạch men thuần sắc trắng, thoạt nhìn giống như là cung điện thời Âu cổ, ngay cả tầng cao nhất trên đại sảnh đều treo một chùm đèn pha lê lộng lẫy.

Tạo hình của đèn treo kia.

Rất là giống “nước mắt hoàng tử Rupert”.

Là nước mắt người yêu.

Là trái tim mềm mại nhất, rồi lại kiên cố không phá vỡ nổi.

Muốn dọn chỗ ở đương nhiên phải đi thu thập đồ vật của mình một chút.

Kawaori Rino mở cửa phòng của mình, lại ngửi thấy một mùi sơn quái dị.

“Lạch cạch”.

Cô đem đèn trong phòng mở hết lên, lọt vào tầm mắt chính là vách tường tựa như mũi tên đâm vào tròng mắt cô, biến thành mực dầu ướt đẫm.

Ở giữa vách tường.

Dán một tấm ảnh chụp Kawaori Rino.

Mà ảnh chụp này thời gian chụp vô cùng trùng hợp, chính là lúc giằng co nhau trên boong tầu hơn một giờ trước, sườn mặt lúc Kawaori Rino nói chuyện với Ninomiya Yuna.

Ảnh chụp là máy in photo đen trắng ra, thoạt nhìn họa chất cũng không cao, hơn nữa thời gian dán lên có vẻ cũng thực hấp tấp.

Nhưng là trên bức ảnh vẽ một chữ "x" vô cùng lớn.

Nơi chữ "x" này ngự trị chính là mặt Kawaori Rino.

Ở bên cạnh, trên vách tường, còn vẽ một câu.

——【 Trước khi rời thuyền, tôi sẽ khiến cô vĩnh viễn lâm vào giấc ngủ say. 】

——【 Cô sẽ trở thành tác phẩm tôi vừa lòng nhất, mỹ nhân ngủ say của tôi. 】

Thấy một màn như vậy Mizunashi Rena cứng lại rồi: “!!!”

“Eien Yoru”!

Đây là “Eien Yoru” thật sự lưu lại thư báo trước!

“Eien Yoru” thật sự tới! Đang ở trên thuyền này!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net