Chương 50: Mỹ nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Scotch bị váng đầu sao.

Đây là cái ý nghĩ đầu tiên của Kawaori Rino.

Sao hắn dám ở trước mặt một thành viên của tổ chức nói loại lời này chứ?

Sẽ không sợ Kawaori Rino tố giác hắn sao?

Phản ứng của Kawaori Rino cũng khiến Scotch biết bản thân không có bị cô phụ, cô tức muốn hộc máu mà đem Scotch đẩy ra, đồng dạng nghiêm túc mà nói cho hắn: “Những lời này tôi coi như không nghe thấy, ‘Eien Yoru’ hạ thư khiêu chiến là cho tôi, con người của tôi gặp được loại chiến thư này chưa bao giờ sẽ lùi bước. Đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan gì đến tổ chức.”

Scotch cúi đầu, ánh sáng trong phòng làm tóc mái trên trán hắn che khuất đuôi mắt.

Hắn nói: “Hải bảo (*) sẽ nhanh tới đây.”

Kawaori Rino sửng sốt: “Hả?”

“Vị cảnh sát Matsuda đem nữ tay trong vừa chơi bài kia bắt làm nhân chứng sống, liên lạc với cảnh sát biển tới đây bao vây tiêu trừ tàu ‘Seraph’……”

Kawaori Rino tuy rằng kinh ngạc, nhưng không hoảng loạn.

Này không phải giống như mấy kiếp trước sao?

Không sai.

Tàu “Seraph” bởi vì là nơi đánh bạc phi pháp, bị người của Sở Cảnh sát Tokyo tiêu diệt, chính là bút tích của Matsuda Jinpei.

Cho nên, Scotch là lo lắng Kawaori Rino bị cảnh sát biển nhận ra sao?

Hay là sợ “Eien Yoru” có khả năng biết chuyện này, sau đó nhân lúc cảnh sát biển chưa tới mà xuống tay?

“Con tàu ‘Seraph’ này, ông chủ đứng sau sòng bạc ngầm chính là Shareikawa.” Scotch đem tin tức lấy được ở chỗ Matsuda Jinpei nói cho cô, sau đó thấy Kawaori Rino kinh ngạc.

Cô có chút bừng tỉnh.

Trách không được cha của Kanda Sosu thời điểm thiếu nợ cờ bạc sẽ trực tiếp vay tiền Shareikawa.

Tổ chức Sharei.

Cái bang phái này gần đây liên tiếp xuất hiện trong tai Kawaori Rino, còn có khả năng sẽ là mấu chốt khiến Scotch bại lộ thân phận.

Điều này làm cho cô không thể không bắt đầu bỏ ra nhiều hơn vài phần tâm tư tự hỏi.

Tổ chức Sharei, Shareikawa…… Nếu cô nhớ không lầm, bốn năm sau sau khi tổ chức bị tiêu diệt, vị thủ lĩnh đổi sang đời thứ ba không phải con của Shareikawa.

Người kia còn đưa tin tức tới……

Kawaori Rino thính lực rất tốt, nhạy bén nhận thấy được bên ngoài hành lang có người rón ra rón rén đi đến ngoài cửa liền dừng lại.

Sau đó, khe cửa phòng xép nhét vào tới một tờ giấy được in mờ.

Giống với ảnh chụp Kawaori Rino dán trên tường lúc đó, đều là in trắng đen, chất mực không rõ lắm nhưng miễn cưỡng có thể nhìn thấy người trên đó.

Là một cô gái bị trói lên treo ở trên trần nhà.

“Đây là…… Mizunashi Rena?!” Kawaori Rino nhìn cô gái trên giấy.

Xác định mãi, không sai, chính là Mizunashi Rena.

“Cô ấy đã chết sao?” Kawaori Rino cầm giấy hỏi Scotch.

Scotch lắc đầu, hắn không biết.

Chỉ từ một tờ giấy này nhìn không ra cái gì, ngay cả bối cảnh cũng cố tình bị làm mờ nhoè.

Ngoài cửa còn có tiếng sột sột soạt soạt, Scotch đuổi theo.

Kawaori Rino cầm tờ giấy in trong tay, ở dưới ánh đèn mơ hồ nhìn đến khu vực màu đen bên trong, tựa hồ có một chỗ cố tình vẽ lên chữ “x”.

Bởi vì chữ “x” này dung nhập với khu vực màu đen trên giấy, cho nên vừa rồi nhìn không ra.

Scotch không ở đây.

Không khí bốn phía chợt trở nên đần độn.

Kawaori Rino nhớ lại mấy kiếp trước Vermouth từng cùng cô chế nhạo qua, chuyện có liên quan đến “Eien Yoru”.

Tổ chức đã phái ra rất nhiều thành viên muốn đem “Eien Yoru” mang về, nhưng là phái đi một người liền bị “Eien Yoru” giết chết một người, mỗi một người trên mặt đều sẽ bị vẽ chữ “x”.

Lúc sau liền không còn thành viên nào lại muốn tiếp nhận cái việc này nữa.

Vermouth cùng Rum cuối cùng cũng quyết định từ bỏ “Eien Yoru”, nhưng Boss rất khó chịu.

Đối với một tên dám “ngỗ nghịch” với mình, Boss còn một lần hạ mệnh lệnh “Thuận ta thì sống nghịch ta thì chết”.

Nhưng rất đáng tiếc, căn bản không ai có thể tìm được “Eien Yoru”.

Vermouth biết cô tìm không thấy “Eien Yoru”, lại không muốn vi phạm tử mệnh lệnh của Boss, liền chế nhạo trước mặt Kawaori Rino.

——【 tên kia chính là một vong linh không chịu thần minh khống chế. 】

Tổ chức luôn luôn tự xưng là thần minh có thể xoay chuyển tương lai nhân loại.

Mà có một tên hoàn toàn không chịu thần minh khống chế……

Thần minh.

Thập tự giá.

Đúng rồi!

Cái này căn bản không phải là chữ “x”!

Là một cái thập tự giá bị vẽ nghiêng lệch!

Cầm tờ giấy in hình Mizunashi Rena xoay thành một đoàn.

Máu trong người Kawaori Rino sôi trào, cái tên tạp chủng này, để cô bắt được xem!

Lúc Scotch quay trở lại đã không thấy Kawaori Rino đâu nữa.

Trên mặt đất chỉ còn tờ giấy in lúc nãy.

“Rino! Rino ——” Scotch thanh âm từ trong lồng ngực than khóc.

Bốn bề vắng lặng.

Nơi nơi đều là một mảnh im ắng, người ở mấy phòng bên cạnh bởi vì nghe được tiếng vang, cho nên đều có chút không rất cao hứng ở bên trong cánh cửa lẩm bẩm.

Scotch không có quản nổi.

Toàn bộ khu dừng chân tầng 3, giống như là một cái hộp thật lớn, chuyên chở ký ức bị phủ đầy bụi vào mười lăm năm trước.

Mười lăm năm trước.

Hắn đem đứa bé kia chạy trong đêm mưa đưa đến bệnh viện.

Bác sĩ nói, trên người đứa bé kia có rất nhiều chỗ bị bầm tím.

Một đứa bé 5 tuổi vì sao lại có nhiều vết thương đến như vậy, chỉ có thể chứng tỏ một điều.

Bạo lực gia đình.

Điểm này Morofushi Hiromitsu từ nhỏ sống trong một gia đình hài hoà yêu thương nhau vô pháp lý giải.

Tuy rằng bố mẹ đều qua đời khi hắn còn rất nhỏ, nhưng Morofushi Hiromitsu vẫn luôn biết quan hệ của bố mẹ rất tốt đẹp hạnh phúc, hai người tôn trọng nhau, cảm tình hòa thuận, thường xuyên chuẩn bị bất ngờ cho đối phương vào các dịp lễ.

Hai anh em ở trong môi trường ấy trưởng thành đều được xây dựng tam quan một cách đầy đủ.

Cho nên Morofushi Hiromitsu cũng không biết, nguyên lai hạnh phúc có lẽ chỉ gia đình của hắn mà thôi.

Trên thế giới còn có rất nhiều gia đình thật bất hạnh.

“Rino!”

“Rino!”

“Rino ——”

Hắn ở tầng 3 gọi khàn cả giọng.

Tựa như mười lăm năm trước ở hành lang bệnh viện đồng dạng kêu khàn cả giọng: “Em gái nhỏ, em gái nhỏ ——”

Trước đây, Morofushi Hiromitsu giằng co thật lâu với chứng mất tiếng.

Bởi vì chính mắt thấy quá trình  bố mẹ bị sát hại, Morofushi Hiromitsu bị chứng mất tiếng nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức hắn thậm chí không thể cùng cảnh sát miêu tả hoàn chỉnh sự việc đã trải qua.

Người thân ở Tokyo dẫn hắn đi gặp rất nhiều bác sĩ.

Trong đó không thiếu có nhà tâm lý học chuyên nghiệp hàng đầu, vẫn là trị liệu không qua được, đối với chứng bệnh của Morofushi Hiromitsu đều bó tay không biện pháp.

Có lẽ đây là vấn đề tâm lý.

Vấn đề tâm lý cũng chỉ có thể để tự bệnh nhân khắc phục.

Có lẽ không mất bao lâu là có thể mở miệng, nhưng cũng có lẽ cả đời đều không thể mở miệng.

Có lẽ là thần linh ban cho hắn một sự cứu rỗi đi.

Lúc ấy cả người đều chìm trong trạng thái sốt ruột mất đi lý trí, thế nhưng vô ý thức khiến hắn nói ra thành tiếng.

Hắn ở bệnh viện tìm người, liền bản thân hắn cũng đều không có chú ý tới chính mình có thể phát ra tiếng nói.

Chờ đến Morofushi Hiromitsu ý thức được đã là người thân vui vẻ ôm lấy hắn, vuốt ve đầu nhỏ của hắn mà nói: “Thật tốt quá, Hiromitsu, thật sự là quá tốt rồi…… Nhất định là thuốc của vị bác sĩ hôm qua chúng ta gặp có tác dụng, hôm nay mợ liền đi cảm ơn vị bác sĩ kia……”

Không phải vấn đề của thuốc.

Là vấn đề tâm lý.

Là đưa bé nằm ở đêm mưa ấy, bắt lấy quần áo của hắn, thanh âm nhỏ như muỗi cầu xin.

——【 không cần, không cần đem em đưa về nhà, sẽ bị giết chết……】

Là đứa bé kia đột nhiên biến mất, làm hắn nhớ tới rõ ràng bố mẹ một giây trước còn ôn nhu dò hỏi hắn đồ ăn buổi tối ngon miệng hay không, giây tiếp theo liền ngã vào vũng máu, biến mất giữa cuộc đời của hắn.

Kawaori Rino…… Đi đâu rồi?

Scotch đứng ở dưới ánh đèn hành lang.

Ánh đèn liêu xước.

Đem thân ảnh hắn kéo dài đến kẽ hở nơi vách tường.

Tờ giấy trong tay hắn dần dần bị nắm chặt lại nhăn nhúm không thể tả.

Lần này, tuyệt đối sẽ không đánh mất em một lần nữa.

Rino.

Khoang thuyền “Seraph” bị chế tạo thành biệt thự rộng lớn.

Lúc lên thuyền, Kawaori Rino đã ở đài phun nước ném tiền xu dưới tượng Cupid trong vườn hoa.

Mà mặt sau đài phun nước là một giáo đường độc lập tạo hình đài câu cá.

Không gian hẹp dài, bên trong có rất nhiều cần câu cùng lưới đánh cá bị thu hồi để ở đó.

Bên ngoài dùng kính đen trang trí, cho dù là ban ngày cũng có thể che đi ánh sáng chiếu vào.

Ở trên trần nhà nơi này.

Treo một cô gái.

Tay bị trói tay sau lưng, miệng dán băng dán đen làm cô ấy không thể phát ra âm thanh. Phần tóc đuôi ngựa của cô cũng buông xuống, cả đầu cũng tự nhiên buông xuống hoàn toàn không có ý thức.

Toàn bộ phòng thiết kế có một loại cùng niên đại thuyền đánh cá, nơi nơi đều là thiết kế giả cổ dùng gỗ cân nhắc dựng lên.

Có một người, nửa ngồi xổm trên xà ngang của căn phòng.

Hoàn mỹ dung nhập bóng đêm, trên người mặc chiếc áo mưa màu đen, mặt cũng mang một chiếc mặt nạ màu trắng, trên đó dùng sơn đen vẽ ra một chữ "x".

Đôi mắt dưới mặt nạ nhìn Kawaori Rino đá cửa đi vào, ở dưới mặt nạ cong thành một đạo trăng non.

Nhìn đi.

Mỹ nhân ngủ say của hắn đã tới.

--•--•--•--•--•--

(*) Lực lượng Bảo vệ bờ biển Nhật Bản (海上保安庁: Kaijō Hoan-chō), gọi tắt là Hải bảo (海保: Kaiho), cũng được dịch trong tiếng Việt là Tuần duyên Nhật Bản hay Cảnh sát biển Nhật Bản, là lực lượng bảo vệ và thực hiện chức năng quản lý về an ninh, trật tự, an toàn và bảo đảm việc chấp hành pháp luật Nhật Bản.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net