Chương 59: Đáp lễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Scotch nhìn thấy......

Kawaori Rino ngồi ở trên giường, hai chân co lại phòng bị, hai tay gắt gao ôm lấy đầu gối, trong tay...... nắm một con dao gọt hoa quả.

Đôi mắt cô như là quên mất chức năng động đậy, thẳng lăng lăng mà nhìn mũi dao trong tay.

Trong ánh mắt không có bất luận cái gì gợn sóng, không có một chút ánh sáng nào.

Cô như một đứa bé bị bóng đè vây nhốt không thoát ra được.

Chỉ còn lại có thân xác này bị dày vò nơi địa ngục.

"Rino?" Scotch đi qua, đứng ở mép giường nhỏ giọng gọi tên cô.

Kawaori Rino thờ ơ.

Biểu cảm trên khuôn mặt cô cứng đờ không phản ứng, cả người căng chặt đẩy cơ thể đến trạng thái cực hạn.

Giống như có hàng triệu giọt nước mưa lạnh lẽo xối xả lên trên người cô.

Cô như chết đi một lần nữa.

Bị thời gian bám trụ.

"Rino?" Scotch lại gọi một tiếng, vẫn không có hồi đáp trở lại.

Con dao bị cô nắm ở trong tay tới phát run.

Cô cũng đang run rẩy.

Loại trạng thái cảnh giác cao độ này có phải vẫn luôn như vậy trong suốt 20 năm qua hay không?

Một năm có thể có bao nhiêu đêm mưa cơ chứ, cô có bao nhiêu đêm không ngủ không nghỉ mà nắm một con dao, một người chờ đến khi mưa tạnh.

Scotch đứng dậy, hướng tới ngoài cửa.

Kawaori Rino giống như biết được hắn muốn làm gì, thanh âm sắt ách cầu xin: "Đừng mở."

Scotch dừng lại, đứng ở cửa quay đầu lại nhìn cô.

Cô như cũ vẫn duy trì động tác ấy, toàn thân không có bất luận cái gì biến hóa.

Thậm chí đến tóc cũng đều không có chuyển động, vừa rồi thốt lên hai chữ kia giống như là ảo giác lặng yên biến mất không một tiếng động.

Cửa sổ đóng kín lại, nước mưa bên ngoài không bắn vào bên trong, người bên trong cũng không nhìn được cảnh vật bên ngoài.

Cô tự nhốt lấy bản thân mình, không muốn để cho ai khác nhìn thấy bộ dạng yếu đuối mà bản thân ghét nhât.

Scotch vẫn là đi ra ngoài phòng ngủ, lần lượt tắt thứ âm nhạc ầm ĩ ấy.

Bốn phía cuối cùng cũng đã yên tĩnh, nhưng tiếng mưa rơi cũng càng ngày càng to.

Cô dùng loại nhạc đinh tai nhức óc để che đi tiếng mưa rơi.

Cô đem chính mình nhốt ở nơi không người tự sinh tự diệt.

Cô như một giáo đồ dị biệt bị thần linh trục xuất, đứng ở địa ngục nơi mà những vị thần thiên đường không cho phép đặt chân đến.

Scotch đi rồi trở về, nhìn cô ôm lấy đầu của mình, che lỗ tai, không nói gì.

Tay Kawaori Rino vẫn cầm dao, con dao sát gần ngay cạnh tai cô.

Tiếng mưa rơi ồn ào như chảy vào trong thế giới của cô, giống như loài cá trạch trơn trượt, chui tới chui lui như cọ sát trên da thịt cô.

"Đinh --"

Một âm thanh thanh thúy phá tan màn mưa.

Kawaori Rino mở bừng mắt.

Cô thấy được thần linh cười với mình, hoan nghênh cô về nhà.

"Đàn vừa mới được đem đi sửa xong, có hơi lệch tone một chút, chờ tôi điều chỉnh lại." Hắn ngồi ở mép giường, trong ngực ôm một cây guitar bass, nhạc cụ để trên đầu gối rắn chắc của hắn, mười ngón ưu nhã lại thuần thục mà gảy dây đàn.

Hắn không hỏi Kawaori Rino vì sao lại như vậy.

Cũng không có cưỡng bách cô đi ra khỏi khu vực phòng bị của mình.

Chỉ dùng đôi tay xé mở hắc ám, đem cô kéo ra khỏi vực sâu mà bản thân chưa từng rời khỏi.

Đôi tay ấy bây giờ đang gảy đàn cho cô nghe.

Hắn đem ánh mặt trời ẩn giấu đưa vào lòng cô, biến thành tình ca nhảy nhót bên tai.

Kawaori Rino chìm trong bóng tối của bản thân, cả năm kiếp người, chưa từng có ai tới khu vực phòng bị của cô.

Cô cho rằng tự mình có thể quên đi.

Nhưng hoá ra từ trước đến nay đều chưa từng quên.

Ký ức năm 5 tuổi ấy, gã đàn ông người đầy mùi rượu bóp cổ một người phụ nữ, đem đầu cô ấy đập vào góc bàn, đâm cho vỡ đầu chảy máu. Người phụ nữ ấy cả mặt toàn là máu hướng về phía cô, đem bạo lực khủng bố tất cả ném đến trên người cô.

Một đứa trẻ 5 tuổi chảy trốn khỏi đó trong một đêm mưa tầm tã.

Nghĩ, so với việc cư như vậy bị đánh chết, không bằng làm một kẻ không nhà không cửa lang thang có khi lại thoải mái hơn một chút chăng?

Cô trốn chạy khỏi một cái địa ngục, lại tiến vào một cái địa ngục khác.

Kawaori Rino chưa từng nghiêm túc mà thưởng thức qua âm nhạc, nhưng tiếng đàn bên tai hoà cùng tiếng mưa rơi, giống như một bản hợp tấu trong buổi hoà nhạc nghệ thuật.

Hắn dùng âm nhạc của mình giúp cô vuốt phẳng trái tim tràn đầy vết thương.

Tầm mắt Scotch dời khỏi đàn guitar nhìn về phía Kawaori Rino.

Khoé mắt hắn có hơi chút đỏ lên, giống như một vị thần đang đau lòng đứa trẻ của mình.

Đôi mắt ôn nhu rót đầy thâm tình.

Tự tiện chủ trương mà tiến vào, thực xin lỗi. Scotch dùng âm nhạc giãi bày, đem ẩm ướt trở nên trong suốt.

Ánh sáng ảm đạm biến thành đại dương, chảy xuôi đến xương quai xanh sâu thẳm cùng hầu kết đang nhấp nhô kia, thanh âm ngân nga cùng tiếng đàn như rượu dâu tằm lên men, chua ngọt ngon miệng.

Trời mưa cả đêm.

Hắn gảy đàn cả đêm.

Ở bên ngoài sắc trời dần lộ ra, mây đen tan dần đi, tiếng guitar dần dần chậm lại.

Kawaori Rino từ nửa ngồi ở trên giường, sau lại nằm nghiêng ở trên giường, ánh mắt vẫn luôn lắng đọng lại trên người Scotch, không hề chớp mắt mà tham lam nhìn chăm chú như ghim vào tận tâm khảm.

"Thời tiết hôm sau nhất định sẽ đẹp." Scotch nhìn mưa bên ngoài đã tạnh hoàn toàn, buông xuống cây đàn trong tay.

Hắn nhìn Kawaori Rino ngao đến hai mắt đỏ lên, biết bản thân có lẽ cũng không khác là bao.

Nhưng ít ra trạng thái của cô thoạt nhìn thoải mái hơn một chút.

"Đưa cho tôi đi." Scotch duỗi tay về phía Kawaori Rino, muốn con dao trong tay cô. "Thứ này quá nguy hiểm."

Trên người hắn mặc một chiếc áo khoác màu hạt dẻ, mặt trên ẩm ướt cảm làm cả người Scotch thoạt nhìn giống như là bị tẩm rượu ngon.

Cổ áo hắn hơi mở ra lộ phần xương quai xanh cùng mạch máu xanh lơ dưới vân da trong suốt.

Lần trước.

Kawaori Rino đã từng liếm qua, giống như mùi hương lá cây tươi mát.

Cô tưởng niệm cái hương vị kia đã lâu.

"keng".

Dao nhỏ bị cô ném xuống đất, Kawaori Rino một đầu chui vào vòng tay ôm ấp kia, đem đầu vùi vào hõm cổ của hắn, giống một con chó nhỏ lưu lạc cuối cùng cũng tìm về được đến nhà của mình.

"Vì sao anh lại muốn vào đây cơ chứ." Thanh âm cô nhẹ xuyết, nhưng không có rơi nước mắt.

Cô nhóc quá mức kiên cường này giống như trời sinh không có tuyến lệ.

Scotch thành thật mà trả lời: "Bởi vì lo lắng cho em, còn bởi vì...... Hôm nay là lễ Valentine trắng."

Cánh tay cô nắm chặt, rút ngắn khoảng cách giữa mình và Scotch.

Trên người hắn có một mùi hương làm cô cảm thấy an tâm, là hương vị có thể khiến cho Kawaori Rino say chết ở bên trong ấy.

Mái tóc đỏ cọ ngứa nơi xương quai xanh Scotch, mỗi một sợi tóc đều giống chủ nhân xảo quyệt mà thâm nhập vào nơi mẫn cảm nhất của hắn.

Scotch hơi hơi nghiêng đầu, ở nơi Kawaori Rino nhìn không thấy, nhẹ nhàng đem môi hôn lên tóc cô.

"Anh mang chocolate tới tặng cho em."

Kawaori Rino nhún vai, đem cả người đều dán lên người Scotch, nhiệt độ cơ thể cô cùng nhiệt độ cơ thể của Scotch biến thành một loại nóng cháy không bình thường.

Chỉ cần nghe tiếng tim đập của hắn, những ký ức đau đớn của bản thân liền có thể giảm bớt.

Bóng đêm còn chưa có tan đi.

Ánh đèn ngoài cửa sổ còn có một chút nhạt nhẽo, cô đem Scotch trở thành mặt trời loá mắt nhất của riêng mình.

Mặt trời có thể giúp cô xua tan đêm mưa.

"Anh không nên tới, Anh như vậy làm tôi......"

Thanh âm cô thấp bé, hơi hơi ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt đáng thương kín đầy tơ máu nhìn Scotch.

"...... Làm tôi càng thích anh. Tôi càng thích anh, Hiro. Em, càng thích, anh."

Kawaori Rino nỉ non nhắc mãi, sợ hắn nghe không rõ, lặp lại liên hồi.

Cặp mắt mèo hơi hơi khuếch trương, bên trong lập loè tinh tế nhỏ bé rung chuyển.

Như tín đồ thành kính thông báo với vị thần tôn quý.

Scotch từ trong túi lấy ra hai thanh chocolate, đưa cho cô: "Tặng cho em."

Lễ Valentine trắng, là ngày con trai đáp lễ lại món quà của cô gái mình yêu quý.

Ngày valentine trước đó, hắn nhấm nháp chocolate trên đầu ngón tay Kawaori Rino, hiện tại là lúc hắn đáp lễ lại.

Kawaori Rino mở ra lại không ăn, đầu tiên cô đưa cho Scotch một miếng, dùng khuôn mặt đã căng chặt cả đêm vẽ ra một nụ cười tươi đáng yêu nhất.

"Orianko muốn đem lễ vật thu hoạch được cho người mà mình thích nhất."

Coi như là.

Trả công người đàn suốt một đêm cho cô nghe.

Bản thân Scotch cũng không phải là người thích ăn đồ ngọt, thanh chocolate lần trước đã là số lượng nhiều nhất mà hắn từng ăn rồi.

Ừm, lần này cũng là cô đưa tới miệng mình.

Scotch nhìn cô mặt đầy chờ mong, không tự chủ được mà mở miệng ra.

Miếng chocolate ngọt lắm, bên trên còn bọc một tầng vụn đậu phộng, hắn cắn một chút chuẩn bị chậm rãi nhấm nháp.

Bông nhiên đôi tay Kawaori Rino ngăn đón bờ vai của hắn, cả người ngồi lên trên đùi hắn.

Mông thịt nữ nhân đè lên đùi hắn, trên người cô mặc chiếc váy ngủ màu trắng tản ra như đoá sen trắng nở rộ, bên trong là da thịt mềm mại nhất.

"Nhưng nếu là chocolate tặng cho em, em cũng muốn cùng nhau nếm thử."

Kawaori Rino bám vào người, cắn phần chocolate bên ngoài mà hắn chưa kịp nuốt vào.

Hô hấp Scotch gần trong gang tấc, cô bỗng nhiên tiến sát vào nháy mắt tăng thêm suyễn âm.

Hình như là bởi vì cô vuốt ve râu ở hàm dưới của Scotch, làm Scotch hô hấp thoáng bị đoạt lấy.

Cùm cụp.

Miếng chocolate bẻ gãy giữa môi bọn họ.

Môi hai người trong nháy mắt ấy chạm vào nhau.

Kawaori Rino như là ăn trộm đánh lén thành công, trộm đi lập trường của vị cảnh sát hai mang kia, làm ý chí nỗ lực khắc chế không để luân hãm vào của cảnh sát kia sụp đổ.

Lòng bàn tay Kawaori Rino lạnh lẽo, nhẹ nhàng vuốt ve từng sợi râu của hắn.

Có chút thô ráp nhưng lại gợi cảm vô cùng.

Cô đem tất cả chocolate cướp được bên môi Scotch nuốt vào, hướng về phía ánh mắt đã bắt đầu trở nên nóng bỏng kia chân thành khích lệ: "Hiro, môi anh thật mềm, cũng thật ngọt."

Ngọt không phải là do chocolate.

Là hắn.

Scotch tay vịn eo cô, đồng tử ám màu lam cực độ rung chuyển như biến thành màu xanh cobalt.

"Rino, anh nói rồi đúng không? Không được làm mấy hành động này với người khác, bởi vì......"

Hắn đóng mắt lại, thanh âm khàn khàn khó có thể ức chế.

Scotch xoay người áp qua, chân để ở trên giường, đem Kawaori Rino ấn ngược xuống giường.

Kawaori Rino nhìn hắn ngược sáng, lông mi thật dài hết khóe mắt trầm xuống một loại xúc động vô pháp khắc chế.

Ở trong ánh mắt hắn, ẩn chứa cả một biển sao trời.

Mà Scotch chính là ngôi sao sáng nhất.

"Thật sự, sẽ làm người ta có phản ứng đấy."

Cơ thể hắn hoàn toàn áp đảo, duỗi tay vuốt ve mặt Kawaori Rino, tinh chuẩn hướng tới cánh môi vừa rồi mạo phạm hắn cúi đầu.

Môi hai người so với vừa rồi càng khắc sâu chạm vào nhau.

Hương vị chocolate còn chưa có hoàn toàn nuốt vào đã bị đối phương đoạt lấy, đôi môi ẩm ướt nuốt lấy hô hấp của Kawaori Rino, đem cô đưa đến choáng váng sâu nhất.

Hắn đem đứa nhỏ này ôm ở trong lồng ngực mình, duỗi tay nắm lấy bả vai gầy nhỏ run rẩy của cô, chậm rãi thượng dịch đến xương quai xanh, yết hầu cùng gương mặt, đoan chính góc độ đem nụ hôn này càng thêm sâu hơn.

Kawaori Rino hít thở không thông, đại não dần trống rỗng.

Hiro.

Anh thật sự rất ngọt ngào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net