Chương 61: Mắt mèo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kawaori Rino nhìn khoé mắt Scotch hơi mở to. Đôi mắt giống như mắt mèo mượt mà. Có lẽ là bởi vì trong bóng đêm ngốc lâu rồi, hắn luôn thích nửa híp mắt dùng tư thái giấu kín ở nơi tối tăm quan sát hết thảy bốn phía.

Khi bị kinh ngạc, mắt hắn sẽ mở to giãn ra trở nên mượt mà.

Giống như là mèo nhỏ lấy được sợi lông yêu thích.

Kawaori Rino đặc biệt thích nhìn vào đôi mắt ấy, cảm giác như được cả biển sao trời bao vây.

Vừa rồi Scotch xác thật nghe thấy Kawaori Rino nói câu kia, hắn nắm lấy bả vai cô, xoay người cô lại nhìn mình, muốn xác định chắc chắn: "Vừa rồi em nói cái gì?"

Em muốn...... Thoát ly khỏi tổ chức sao?

Trước đây Scotch không phải chưa từng nghĩ tới chuyện này, nhưng câu nói kia của Bourbon nói rất đúng.

Orianko từ nhỏ lớn lên trong tổ chức, Boss cũng tốt, Vermouth cũng tốt, đối xử với Orianko đều rất ưu ái.

Dưới tiền đề như vậy.

Orianko có cái gì lý do gì mà lựa chọn thoát ly tổ chức chứ?

Nhưng Scotch cảm thấy ở trong thế giới hắc ám tăm tối như vậy, cô giống như đã bắt đầu hướng về phía ánh sáng.

Từ việc giúp đỡ người phụ nữ cùng đứa trẻ tránh việc bạo lực gia đình đến hỗ trợ Ninomiya Yuna về tiền bạc......

Cô ấy tuyệt đối không phải bạo quân giống những lời đồn đãi trong tổ chức.

Cô có sự đồng cảm với những người yếu thế.

Kawaori Rino một giây trước còn khí thế bừng bừng mà chỉ trích Scotch không chịu trách nhiệm, giây tiếp theo bỗng nhiên im bặt không nói câu gì, cô biết Scotch nhất định là nghe thấy rồi.

Cô cũng biết.

Chỉ cần bản thân nói với Scotch cô muốn thoát ly khỏi tổ chức, Scotch nhất định sẽ giúp cô.

Cô lại càng biết.

Nếu cô tiếp nhận trợ giúp của Scotch thì sẽ tiếp tục dẫm vào vết xe đổ ở kiếp thứ tư ấy.

Cô sẽ bị Scotch đưa tới Bộ Công an, sau đó bị Bộ Công an trông giữ.

Sao đó tổ chức sẽ vì muốn cướp lại cô mà xuất động thành viên tấn công, trực tiếp khai chiến với công an.

Kết cục chính là cả công an lẫn thành viên tổ chức chết rất nhiều người.

Scotch bại lộ.

Chuyện này không thể được.

Kawaori Rino chuẩn bị giả ngu: "Em nói cái gì? Em nói anh hôn em mà không chịu trách nhiệm, anh là người xấu! Thiên hạ đệ nhất trứng thối!"

"......" Scotch, không đúng, cô ấy vừa rồi rõ ràng nói......

Chẳng lẽ là không yên tâm hắn sao?

Hay là nói.

Cô ấy cảm thấy chính mình không thể có ý niệm thoát ly tổ chức?

Một cái biết đối phương là công an nhưng không muốn vì mình làm hại đối phương bại lộ thân phận.

Một cái biết đối phương muốn thoát ly tổ chức nhưng lại ngại thân phận không thể trực tiếp hỏi.

Hai người trầm mặc một chút, nhìn lẫn nhau.

Không khí trở nên có chút kỳ quái, không phải ái muội cũng không phải giằng co.

Sự tình bắt đầu trở nên càng nghĩ càng không đúng.

Trước đây Kawaori Rino chỉ biết Boss rất thích cô, cho nên dẫn tới Vermouth cùng Rum cũng đều cực kỳ dung túng cho cô.

Kiếp trước.

Kawaori Rino vẫn luôn cho rằng, cô nên là như thế này ở trong tổ chức gây hoạ nơi nơi. Dù sao đều sẽ có người tới giúp cô thu thập cục diện rối rắm, Rum cùng Vermouth đều sẽ giúp cô giải quyết những chuyện này.

Cho dù là đứng trên tháp Tokyo rải tiền.

Nháo đến oanh oanh liệt liệt, truyền thông đều đưa tin, nhưng cuối cùng không phải đều bị Rum nghĩ cách xử lý ém nhẹm vụ việc hay sao?

Cô chính là như vậy, vẫn luôn là như vậy.

Nhưng là...... Hiện tại vì sao cô lại cảm thấy những chuyện trước đây mình làm là không đúng?

Là ai dạy cho cô?

Rõ ràng ai cũng không có nói cô không đúng, nhưng chính cô tự cảm thấy như vậy là không đúng.

Bên trong tổ chức đối với những hành vi vi phạm đều xử lý vô cùng tàn khốc.

Hoặc là trực tiếp xử tử, hoặc là đưa đến phòng thí nghiệm làm chuột bạch.

Chỉ có cô.

Chưa từng bị xử lý, duy nhất một lần vẫn là bị đưa đến tổ tài vụ, mỹ kỳ danh là "lưu đày" nhưng trên thực tế chính là cho cô thay đổi cái địa phương để tiêu tiền.

Thành viên tổ chức phàm là bị hồng phương mang đi ít nhiều đều sẽ bị hoài nghi.

Liền tỷ như nói Mizunashi Rena ở kiếp đầu tiên từng muốn cùng Rye - người lúc ấy đã bại lộ thân phận liên thủ với nhau, được mang về từ bệnh viện Beika vẫn luôn bị Gin hoài nghi một đoạn thời gian.

Nhưng khi Kawaori Rino từ Bộ Công an trở về.

Boss chưa từng có hỏi qua cô ở Bộ Công an đã trải qua những gì, thậm chí không có chút hoài nghi hay chất vấn gì cô.

Không giống với tính cách 'chẳng sợ có một chút gió thổi cỏ lay đều sẽ đem rừng cây thiêu huỷ' của Boss, như thế nào liền yên tâm cô đến như vậy sao?

Boss thật sự...... Yên tâm cô đến như vậy sao?

Hay là nói.

Lòng trung thành của Orianko đối với tổ chức không phải thứ mà bọn họ muốn nhất?

Scotch nhìn cô bỗng nhiên không nói lời nào, tóc đỏ rối tung xuống dưới đáp trước ngực, cô như là một con búp bê Tây Dương bỗng nhiên được ban cho sinh mệnh không chịu khống chế bắt đầu tự mình ý thức, trên mặt lộ ra ngây thơ giãy giụa yếu ớt.

Loại yếu ớt này làm cô thoạt nhìn có một loại cảm giác pha lê đã vỡ cố chấp đem dán lại.

Scotch bỗng nhiên cảm thấy.

Cô ấy đang đấu tranh với chính linh hồn của mình.

"Rino, nếu anh cùng em đã là quan hệ này rồi, anh sẽ không mặc kệ em." Hắn nói.

Đây là công an hứa hẹn với người dân của mình.

Cũng là khi hắn không biết ở những kiếp trước đó, hắn cũng hứa hẹn với Kawaori Rino như vậy.

Kawaori Rino hít sâu một hơi, ngẩng đầu xem hắn: "Em nói anh sẽ tin sao?"

Sẽ tin tưởng những lần luân hồi mà cô trải qua sao?

Scotch bị sự mong đợi của cô làm trái tim cũng trở nên mềm nhũn, mở miệng: "Em nói."

Hai chữ này còn có một cái ý khác, tin hay không đều chờ cô nói đã.

Chính là Kawaori Rino đã không dám để Scotch trộn lẫn vào chuyện của mình nữa, cô hiện tại cảm thấy địa vị của bản thân ở trong tổ chức không có đơn giản như những gì mình đã nghĩ trước đây.

Đây là tích góp từ nhiều kiếp, Scotch thông qua cái chết của mình nói cho cô biết.

Kawaori Rino nhớ tới cuộc gọi trước đây của Rum, nâng lên khuôn mặt đầy trầm trọng: "Trước khi em nói, em cũng muốn hỏi anh một chuyện."

Scotch bày ra thái độ chăm chú lắng nghe.

"Anh có điều tra vào chuyện gì không nên điều tra hay không?"

"......" Scotch.

Chuyện không nên điều tra?

Kia nhưng quá nhiều.

Ở cái thời điểm cô nhóc này không biết, hắn điều tra rất nhiều chuyện.

Mỗi một chuyện đều có quan hệ tới cô......

Nhưng là...... làm sao mà cô ấy biết được?

Kawaori Rino đơn giản cũng nói trực tiếp: "Lần này đi 'Seraph', đích thực em có một cái nhiệm vụ được thêm vào."

"......" Scotch một chút đều không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ là rất kỳ quái cô thế mà lại nguyện ý chủ động nói cho chính mình.

Kawaori Rino thở dài: "Rum bảo em giám sát anh."

"......"

Kawaori Rino không có nói chuyện liên quan đến Talisker, trước khi cô điều tra rõ ràng Talisker rốt cuộc là ai sẽ không tính toán đem chuyện này nói cho Scotch.

Nó là cánh cửa thông tới địa ngục.

Để cô mở ra là thích hợp nhất.

Nếu cô chết còn có thể trọng sinh còn người khác thì không.

Kawaori Rino tiến lên một bước, ôm lấy Scotch, giống một đứa trẻ lưu lạc ôm thú bông ở đêm mưa một mình đi trước.

"Hiro, em không muốn anh chết."

Trước kia cái gì cũng tốt.

Nhưng hiện tại, cô không muốn nhìn thấy Scotch chết đi.

Cái loại cảm giác một bên chạy một bên rơi lệ khó chịu này, vô luận như thế nào cô đều không muốn lại thừa nhận lần thứ hai.

Scotch nhìn bả vai nhỏ của cô phồng lên, trong lòng mềm thành một đoàn, hắn duỗi tay vỗ vỗ trấn an Kawaori Rino. Đứa nhỏ này đang nói cái lời ngốc nghếch gì vậy chứ? Hắn không phải đang sống rất tốt sao?

"Hiro, em nói cho anh biết. Tổ chức sẽ không để ai tùy tiện giám sát ai, có thể nói ra mệnh lệnh như vậy, liền đại biểu......"

"Hoài nghi anh sao?" Scotch khẽ cười một tiếng, một chút đều không cảm thấy là cái vấn đề gì lớn. "Nhưng theo như anh được biết, tổ chức muốn đề bạt một thành viên cũng sẽ tìm người giám sát tới......"

Kawaori Rino hơi hơi ngẩng đầu, nhìn hắn giơ lên khóe miệng, có chút sốt ruột: "Em nói anh đó, không cần đem sự tình nghĩ đến quá tốt đẹp!"

Tên ngốc này rốt cuộc có hiểu ý của cô hay không?

Cũng không cùng cô thành thật thẳng thắn nói mình đang điều tra cái gì, thế thì cô cũng không nói chuyện bản thân trọng sinh.

Dù sao có nói cũng không nhất định sẽ tin.

Kawaori Rino không cao hứng, đem hắn một phen đẩy ra, duỗi chân đá đá thùng giấy nhét đầy mấy món đồ chơi bên cạnh, hừ nói: "Nếu anh không để trong lòng, vậy coi như em chưa nói đi, cầm mấy thứ này rời đi đi! Em muốn ngủ bù."

Scotch thấy cô lập tức hướng về phía giường ngủ, vén chăn lên một đầu chui vào đưa lưng về phía mình.

Nghiêng người còn hồng hộc mà thở hổn hển, nghiễm nhiên một bộ "Em đang vô cùng tức giận, anh hiện tại đừng có tới chọc em".

Hắn buồn cười mà bê thùng giấy lên, lập tức đi ra ngoài, lúc sau lại ôm một đống chocolate trong xe quay lại.

Kawaori Rino không có xoay người, nghe được tiếng mở cửa liền biết người này đi rồi lại về, cô tức giận mà hỏi: "Anh lại trở về làm cái gì?"

"Chocolate từ bỏ sao?"

"......" Kawaori Rino đem chăn trùm hết cả đầu, rất muốn phi thường ngạo khí nói "Từ bỏ, không ăn, anh cầm đi mà cho Bourbon ấy", nhưng cốt khí giống như là bóng bay bị xì, hoàn toàn một chút khí lực đều không có.

Cô rầm rì nửa ngày, không có nói vẫn muốn hay là không thèm.

Bên cạnh giường hơi hơi lún xuống, một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cô, giọng Scotch ở bên tai như là không khí mùa xuân thanh tân thoải mái.

"Lần này là anh không đúng, anh sẽ đem những điều em nói để ở trong lòng, sẽ chú ý hành sự hơn. Đến cả những chuyện điều tra...... Nếu có kết quả, anh cùng em chia sẻ một phần, có được không?"

Trái tim Kawaori Rino bị cái thanh âm ôn nhu đến tận cùng này hóa thành một mảnh.

Vermouth trước kia đều nói cô là một cục đá, đã xấu lại còn cứng đầu.

Mềm cứng đều không ăn, đạo lý thì không chịu nói.

Nhưng mà Scotch đã dùng năm kiếp luân hồi để hòa tan tảng đá này.

Cô vén chăn ra, nhìn tay Scotch chống ở trên giường, khuôn mặt tuấn tú cúi người nhìn mình, vươn tay vòng qua ôm lấy bờ vai của hắn, trên mặt treo lên dây dưa không thuận theo, không buông tha.

"Có thể, nhưng muốn anh hôn hôn em cơ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net