Chương 66: Nhận sai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô ấy chắc chắn đã biết.

Đây là điều đầu tiên mà Scotch nghĩ đến.

Sau khi nghe Bourbon nói chuyện này, nội tâm Scotch không hề hoảng loạn vì thân phận bị bại lộ, ngược lại...... Có một chút vui mừng.

Loại tâm tình này không nên xuất hiện trên người của một gián điệp xuất sắc.

Scotch biết, khi mình đối mặt với cô ấy liền sẽ thường xuyên bị cảm xúc khống chế lý trí.

Cho tới nay, Scotch đều khắc chế chính mình, không dám bước thêm một bước cuối cùng kia.

Không chỉ là bởi vì thân phận gián điệp của mình, cũng là sợ bị Kawaori Rino phát hiện mình là công an sẽ khổ sở......

Cô ấy đáng yêu như vậy, nói thích hắn đến thế, không hề giữ lại mà đem toàn bộ tâm tình của bản thân đều nói cho hắn.

Đối với mọi người trong tổ chức thậm chí với những người khác phái đều phi thường lạnh nhạt, duy nhất một lần trả giá thật lòng nhưng cuối cùng lại phát hiện người mình thích lại có lập trường đối lập với mình.

Liệu cô ấy có hoài nghi khoảng thời gian này sự ôn nhu cùng tình cảm của hắn chỉ là giả dối hay không?

Một cái sợ đối phương chán ghét chính mình.

Một cái sợ đối phương cảm thấy bản thân đang lừa gạt.

Cứ như vậy, Scotch ngồi ở ngoài cửa nghe tiếng nước chảy từ to dần dần nhỏ lại rồi dừng hẳn.

Nếu cô ấy đã sớm biết thân phận công an của mình, như vậy...... chuyện giữa bọn họ liền dễ xử lý hơn nhiều.

Hơn nữa nếu đã biết chuyện Scotch là nằm vùng còn thay hắn giấu giếm, vô cùng có khả năng là người một nhà.

Người một nhà.

Ba chữ này đối với Scotch mà nói, chính là làm khoảng cách giữa hai người biến mất, sát gần nhau hơn.

Kawaori Rino từ trong bồn tắm ngồi dậy, cô nhìn làn da ngâm nước có chút ửng đỏ, đứng ở trước gương chỗ bồn rửa mặt trầm mặc.

Đôi mắt của cô so với màu đen thì nhạt, so với màu nâu lại muốn đậm hơn. Khi chớp mắt, đồng tử xinh đẹp lấp lánh ánh nước.

Cô duỗi tay chải sơ qua mái tóc đỏ của mình, sau đó lấy khăn tắm chỗ móc treo mặc lên người.

Lần này Kawaori Rino rút kinh nghiệm buộc kỹ dây khăn tắm, phòng ngừa tái xuất tình huống rơi xuống như lần trước.

Lúc đẩy cửa ra thấy Scotch đứng ở quầy bar rót ra hai ly Brandy(*), trong không khí tản ra hương rượu ngọt ngào.

Hắn nghe được tiếng mở cửa, quay đầu lại nhìn Kawaori Rino cả người bốc lên nhiệt khí, cầm khăn lau tóc đi về phía hắn, hắn liền đưa cho Kawaori Rino một ly.

Kawaori Rino nhìn ly rượu màu trà liền chắc chắn một giọt cũng không để rơi xuống đất.

Nhưng lúc cô chuẩn bị uống, Scotch bỗng nhiên duỗi tay ấn miệng ly xuống, nhỏ giọng nói "Đừng uống quá nhiều."

Kawaori Rino gật gật đầu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm sau đó nhìn theo Scotch cũng hướng tới phòng tắm.

Anh ấy cũng muốn tắm rửa?

Hôm nay anh ấy không đi sao?

Kawaori Rino ghi nhớ lời của Scotch không có uống quá nhiều.

Nhấp miệng một chút, cô nhìn đến bên cạnh bày ba cái túi plastic vuông vuông nhỏ nhỏ màu đỏ, màu xanh lục, màu vàng không giống nhau.

Thoạt nhìn hình như là loại kẹo gì đó.

Bên trên còn vẽ hình quả táo, chanh cùng quả quýt.

Chẳng lẽ là Scotch chuẩn bị kẹo cho cô sau? Dùng để trấn an không khí không vui lúc ban nãy?

Kawaori Rino đem ba cái túi xé mở ra, phát hiện bên trong căn bản không phải là kẹo, mà là cái gì đó mỏng như nilon.

Dùng tay lôi kéo, còn có độ co dãn.

Bên trên còn dính một cái chất lỏng kỳ quái dính đầy ra cả tay cô.

Cái gì đây?

Không phải là kẹo, vì sao còn có mùi hương giống kẹo vậy?

Kawaori Rino cảm thấy mình giống như gặp rắc rối.

Hay là cái vật phẩm đặc thù gì của công an cấp cho?

Kawaori Rino chạy nhanh đem ba cái chế phẩm plastic kỳ quái này ném vào thùng rác, sau đó còn đem túi đựng rác buộc lại, nhanh chóng xoá bỏ hiện trường phạm tội.

Hết thảy đều chuẩn bị tốt cho lúc sau, cô ngoan ngoãn cầm ly rượu ngồi ở mép giường.

Một bộ "Em cái gì cũng chưa làm, đồ vật không phải em nghịch hỏng" biểu tình, chờ Scotch tắm rửa xong đi ra.

Scotch không nhanh không chậm mà lấy một cái áo choàng tắm khoác lên, trên cổ vắt một cái khăn lông màu trắng, dùng tay chà lau lung tung mái tóc đen ngắn của hắn.

Mà hầu kết theo đường cong của cổ lăn lộn, Scotch nói "Rino, sao em không sấy tóc?"

Sấy tóc?

Kawaori Rino cầm lấy lọn tóc ướt của mình "Trước nay em đều không sấy, đều là để khô tự nhiên."

"Không sấy khô sẽ dễ bị cảm lạnh lắm, lại đây." Scotch vẫy tay, đem Kawaori Rino ấn ngồi trước máy sấy, một tay cầm máy sấy một tay vuốt ve tóc cô.

Gió ấm vừa phải, thổi đỏ cả mặt lẫn tóc của Kawaori Rino.

Ngón tay hắn rất dài, bàn tay rất lớn, giống như có thể hoàn toàn bao bọc lấy cái ót của cô vậy.

Xương ngón tay xen kẽ ở bên trong tóc đỏ.

Màu trắng cùng màu đỏ biến thành hỗn hợp nhan sắc tuyệt mỹ.

Kawaori Rino cảm giác được hắn chậm rãi hạ thấp cơ thể xuống, hô hấp cũng càng ngày càng gần, xen lẫn trong máy sấy nhiệt lưu.

Cô quay đầu lại, thấy được một đôi mắt lam chứa đầy thâm tình gần trong gang tấc.

Kawaori Rino khóe miệng bị hôn nhẹ một chút, sau đó âm thanh máy sấy bên tai cũng biến mất theo, biến thành một câu cười của hắn "Xong rồi."

Gió nóng đem mùi hương dầu gội bay ra khắp phòng, Scotch đem cô trở thành một khối kẹo khẽ liếm.

Kawaori Rino cảm thấy hắn kỳ lạ có chút quá đột nhiên, nhìn hắn đi tới quầy bar tìm đồ.

Không xong!

Anh ấy tìm ba cái gói kia!

"Cái kia......" Kawaori Rino chuẩn bị chủ động thẳng thắn nhận sai, cô không nên táy máy tay chân......

"Đồ trên bàn đâu em?" Scotch quay đầu lại nhìn cô.

Kawaori Rino mếu máo, có chút ủy khuất "Em ném đi rồi."

"Em ném đi rồi?!" Scotch âm điệu lên cao.

"Em tưởng đó là kẹo, đóng gói màu sắc rực rỡ như vậy, bên trên còn vẽ hình trái cây cho nên em liền mở ra. Kết quả phát hiện căn bản không phải, còn nhão nhão dính dính đầy cả tay, em liền mang...... Ném." Kawaori Rino nói chuyện thanh âm càng ngày càng nhẹ, càng ngày càng nhỏ, cô phi người qua, ôm lấy eo Scotch. Giống như là đồ trang sức treo ở trên người lắc tới lắc lui. "Anh đừng nóng giận mà, em không phải cố ý, đồ vật em sẽ bồi thường cho anh! Lần sau em không bao giờ nghịch vậy nữa."

Scotch nhìn cô dán đầu nhỏ vào ngực mình, dùng gương mặt đang nóng hầm hập cọ cọ qua lại, vừa tức giận lại vừa buồn cười.

"Sao em lại ném đi hết cơ chứ......" Hắn có chút vô ngữ. "Không phải em đã xem qua cái kia......'phim tình cảm' kiểu đó sao? Em chưa thấy được cách dùng à?"

"Không có a......" Kawaori Rino ngẩng đầu lên, bĩu môi "Kia nếu anh cảm thấy mệt, miệng cho anh hôn! Hôn nhiều hay ít đều có thể!"

"...... Em thật là làm anh tức chết thôi." Scotch dở khóc dở cười, duỗi tay nhéo mặt cô, cô nhóc này trên mặt căn bản là không có bao nhiêu thịt, nhéo lên giống như là nhéo một tầng da mỏng, đem cô ấn ở trên giường. "Ngủ đi."

Hắn lại đi tắm thôi, tắm nước lạnh.

Sau đó bảo nhóm công an đi tra một chút, vì cái gì mấy cái "phim tình cảm" đó không có giáo dục cách quan hệ an toàn chứ.

Đem mấy bộ không đủ tiêu chuẩn xoá hết đi.

Kawaori Rino cảm giác mình giống như lại gây hoạ rồi, căn bản không ngủ được, cô ăn vạ trên người Scotch "Cái kia rốt cuộc là cái gì thế? Anh nói cho em biết, em đi mua......"

"Em không được mua." Scotch duỗi tay kéo lại áo choàng tắm trên người bị cô cọ đến có chút bung mở, sắc mặt nghiêm túc hơn rất nhiều. "Thứ này, về sau để anh đi mua, em không được đi."

"Vì cái gì chứ?" Thật bá đạo, thật quá chuyên quyền......

"Bởi vì...... Em không biết kích cỡ của anh." Hắn nói. Đến lúc đó không biết có mua thành cái gì khác hay không, thôi bỏ đi, vẫn là đừng để cho tiểu ngu ngốc này đi mua.

Kawaori Rino tổng cảm thấy những lời này giống như đã từng nghe thấy ở đâu rồi, Ninomiya Yuna cũng nói như vậy, cho nên...... Rốt cuộc là cái kích cỡ gì?

Scotch tắm nước lạnh xong rốt cuộc cũng không có lên giường nằm, hắn bị Bourbon gọi một cuộc điện thoại kêu đi.

Nói là có tin tức của "Eien Yoru", nhưng vừa nghe liền biết là lấy cớ.

Khẳng định là công an bọn họ lại muốn bí mật làm chuyện gì đó, cho nên dùng lý do như vậy đem Scotch cách xa khỏi Kawaori Rino tránh cho cô nghe được mà thôi.

Đáng giận!

Đáng giận!

Bourbon chết tiệt, anh ta nhất định là cố ý!

Liền một hai phải chọn thời điểm mình và Scotch ở chung với nhau gọi Scotch đi đúng không, thật không phải cái đồ tốt đẹp mà!

Kawaori Rino đuổi tới cửa, tay ôm mặt hắn, lòng bàn tay dán lên râu hắn, buộc hắn nhìn chính mình "Vậy anh phải đi nhanh về nhanh nha, đừng đem em một người đặt ở nơi này, không có anh em ngủ không được."

Từ buổi tối ngày hôm đó.

Scotch đem cô từ tầng 5 tổ tài vụ đưa đến đây.

Kawaori Rino không có đem theo con dao găm theo mình 15 năm kia tới đây, cho nên...... Scotch chính là thành lũy của cô, là tường cao có thể hoàn toàn chắn hết những lũng loạn bên ngoài bảo vệ cho cô.

Cô vui vẻ hưởng thụ cái cảm giác an tâm được Scotch bảo vệ này.

Scotch bị cái tiểu ngu ngốc này làm cho bất ổn, duỗi tay sờ sờ đầu cô, nặng nề mà gật đầu "Yên tâm, một giờ sau anh sẽ trở về."

Sau đó, hảo hảo dạy cho cái tiểu ngu ngốc này một khoá học mới được.

Hắn đi thực sốt ruột, quần áo đều không có kịp mặc tốt, cúc áo sơmi đều là vừa đi vừa mặc, trong tay còn gõ bàn phím di động, giống như gửi đi văn kiện phi thường khẩn cấp.

Kawaori Rino nhìn theo thân ảnh Scotch biến mất ở cửa thang máy, nhìn hắn đứng ở thang máy hướng về phía chính mình vẫy tay ý bảo cô nhanh trở về đi, cửa thang máy khép lại trong nháy mắt.

Kawaori Rino sắc mặt đột biến, giống như cuồng phong thổi quét cát bụi, cặp mắt kia giống như bạo quân làm người nhìn có một loại xúc động muốn cất bước chạy nhanh.

Cô đằng đằng sát khí mà hướng về phía một bóng đen gầm nhẹ.

"Lăn ra đây cho tôi."

--•--•--•--•--•--

(*) Brandy: được hiểu là tên gọi chung của các loại rượu mạnh (spirit) có độ cồn trung bình 40 độ trở lên. Rượu được chế biến từ chưng cất của rượu vang hoặc từ trái cây nghiền nát rồi ủ lâu trong thùng gỗ (ít nhất là hai năm). Sau đó được làm giảm nồng độ rượu bằng cách pha thêm nước cất.

Rượu brandy đặt tên theo gốc tiếng Hà Lan "Brandewijin" khi được dịch ra tiếng Việt nó có nghĩa là "rượu đã cháy" từ một thương gia Hà Lan gốc Đức tên là Den Helkenwijk, người chuyên buôn rượu chát từ Pháp sang Hà Lan.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net