Chương 75: Quay đầu lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Scotch tiến vào.

Kawaori Rino cảm giác cả người trở nên điên đảo.

Cô hít thở rối loạn cắn lấy mu bàn tay, dùng hàm răng cắn lên tay mới cảm giác bản thân không bị chìm vào trầm luân.

Đau quá.

Không phải cái kiểu đau bị xé rách.

Cũng không phải kiểu đau khi bị thương mà là một loại toan trướng đánh sâu vào tràn đầy, kỳ quái.

Cô phát ngốc ra, bị túm lấy eo chốc lát thanh tỉnh.

"Rino, kêu ra đi." Hắn nói.

Kawaori Rino kêu không được, cô đem thanh âm giữ ở trong cổ họng, giống một con thú nhỏ mới sinh ra.

Nếu kêu ra sẽ cảm thấy có chút thẹn.

Mồ hôi Scotch theo tóc đen hắn rơi xuống, mang theo độ ấm nóng bỏng chảy xuôi trên cổ cô, chảy dọc vào xương quai xanh.

Tay hắn cố định mặt Kawaori Rino, để cho cô mỗi thời mỗi khắc đều đang nhìn mình, sau đó nhìn cô bởi vì khí huyết dâng lên mà ửng đỏ hai má, mãnh liệt hôn xuống.

"Hiện tại em biết thứ này dùng để làm gì chưa?"

Kawaori Rino giống như trẻ con đánh mất năng lực ngôn ngữ, "Ưm a" trong chốc lát, lúc sau nhìn hắn cởi ra chiếc bao dính máu, thay một cái mới tiếp tục.

Cô đỏ mặt điên cuồng vặn vẹo.

Đã biết đã biết, cái này thật sự đã biết.

"Đau quá, Hiro......" cô nức nở.

Hắn đem cô bế lên, ngón tay chọc chọc vào eo Kawaori Rino, nhìn cô cuộn người lại vì nhột, ngón tay dọc theo cổ cô đi xuống, hắn nghiêm túc dò hỏi: "Bé ngoan còn muốn nhiều hơn nữa không?"

Kawaori Rino bị ngón tay vuốt ve nóng rực, cả đầu mơ hồ trống rỗng, tê dại phát ngốc xỏ xuyên qua đỉnh đầu, cô như là mất đi ý thức gật đầu lại lắc đầu.

Cuối cùng, cô ôm eo Scotch cúi đầu, tóc đỏ ở không trung lắc lư như là đuôi của một con hồ ly kích động.

"Muốn, muốn anh khen thưởng thật nhiều." Giọng cô ngọt ngào, nức nở đòi lấy.

Scotch cười khẽ, động thân cúi xuống hôn lấy vành tai cô: "Tốt, vậy cho em nhiều nhất, bé ngoan."

Sóng nhiệt xâm nhập.

Cô bị Scotch thọc xuyên.

Kawaori Rino bắt lấy cánh tay hắn, bị xỏ xuyên qua vô thức siết chặt lại, sau đó không nhịn được mà cào lên cánh tay rắn rỏi ấy.

Scotch rên một tiếng, tay ôm lấy gáy cô nâng lên.

Đôi môi trùng điệp ở nhiệt triều khuếch tán.

"Rino, kêu ra đi em." Hắn nói.

Kawaori Rino nhịn không được, cô nuốt lấy hơi thở bạc hà, cố gắng không thét chói tai: "Anh thơm quá a Hiro......"

Mizunashi Rena không biết đang làm gì.

Nhưng tới tận chiều đều không có ai tới đây quấy rầy.

Kawaori Rino nằm cuộn trên tatami, trên người khoác chăn mỏng, gót chân nhỏ trơn bóng trắng nõn lộ ra bên ngoài.

Đầu cô hôn hôn trầm trầm gối lên tay Scotch đã mặc lại quần áo, nhìn từng vết cào trên đó mà nghĩ.

Từ hôm nay trở đi, Scotch chính là người đàn ông của cô.

Cô sẽ phụ trách với Scotch.

Biết được cái ý nghĩ này của Kawaori Rino làm Scotch không nhịn được cười ha ha.

"Vậy em nhất định phải nói được thì làm được đấy." Cằm tì lên đỉnh đầu cô, giống dỗ dành trẻ nhỏ cọ cọ vài cái. "Em cũng rất thơm, giống cái bé con còn thơm mùi sữa."

Kawaori Rino che lại khuôn mặt đỏ rực phát ngốc.

Thật vậy chăng? Sao cô không biết?

Chẳng lẽ là mùi sữa tắm hôm nay sao?

Kawaori Rino nhìn hắn thật lâu, bắt đầu ngây ra.

"Cái kia...... anh là người kia sao?" Kawaori Rino thật sự có chút không dám xác định, chuyện này đã xảy ra rất lâu rồi, hơn nữa lúc ấy cô còn phát sốt, cơ bản đều không có ý thức, chỉ nhớ rõ...... "Chính là cậu bé câm đó sao......"

Mười lăm năm trước.

Cô chạy trốn khỏi nơi địa ngục kia.

Màn đêm buông xuống, mưa rơi tầm tã.

Cô chạy rơi cả giày.

Lòng bàn chân bị đá nhọn đâm trúng, một bên chạy một bên đổ máu.

Sau đó cô vấp ngã.

Nước mưa lạnh lẽo đánh vào người cô, biến thành một lưỡi dao sắc bén cắt qua làm cả người cô đau.

Đau nhất.

Là kia trái tim bị vứt bỏ kia.

Cô cuối cùng cũng không thể quay lại nhà của mình nữa rồi.

Cô không còn nhà nữa rồi.

Có một bé trai từ đường cái bên kia chạy tới, ngồi xổm bên người cô, đem cây dù trong tay hắn che lại đây.

Kawaori Rino không thấy rõ mặt, cũng không nghe thấy cậu bé ấy nói chuyện, bởi vì đó là một cậu bé câm......

Cô bắt lấy tay cậu ta, cầu xin.

"Không cần, không cần đem em đưa về nhà, sẽ bị giết chết......"

Cậu bé kia cõng cô chạy hướng về phía bệnh viện gần nhất.

Cô vốn tưởng bản thân sẽ bị nước mưa đông chết, nhưng nhiệt độ của người này thật ấm, sự cứu rỗi trong đêm lạnh của cô.

Cô phát sốt rất nghiêm trọng, bác sĩ nói với cậu bé kia, toàn thân cô có rất nhiều chỗ bị bầm tím.

Cậu bé kia không nói chuyện, tìm người nhà của mình giúp cô trả tiền thuốc men.

Cô nắm lấy bàn tay của cậu, vẫn luôn nói: "Đừng đi, ở cạnh em trong chốc lát thôi."

Cậu bé liền không có đi.

Vài lần ngẫu nhiên cô tỉnh táo lại, sẽ nói giỡn gọi cậu bé ấy là "người câm nhỏ."

Cậu ta cũng không tức giận với Kawaori Rino, cười cười, mỗi ngày hái một đóa cúc non để trên đầu giường cô.

Trước khi cô rời đi có nói cùng "người câm nhỏ" này.

"Em sẽ đi báo án, em sẽ tin tưởng cảnh sát, em sẽ khiến những kẻ bắt nạt em đều phải trả giá đắt.

Nhưng sau đó.

Cô đã bị Vermouth mang đi.

Cô cũng không có tin tưởng cảnh sát.

Cô chỉ tin tưởng chính mình.

Chỉ tin tưởng nắm đấm của mình.

Scotch xoay người lại, cúc áo còn thừa ba cái không đóng lại lộ ra xương sườn cùng bắp thịt rắn chắc, hắn chỉ vào cổ họng nói: "Anh từng bị chứng mất tiếng".

Kawaori Rino "lộc cộc" từ tatami ngồi lên, cô trần trụi thân mình nhảy đến trước mặt Scotch: "Thật vậy chăng? Thật vậy chăng?"

Scotch nhìn cô một cái, duỗi tay nhặt cái váy bên cạnh tròng lên trên đầu cô.

Tóc đỏ lộ ra nửa cái đầu cùng một đôi mắt ai oán.

Hắn buồn cười nói: "Thật sự, em không nhận ra? Thật sự hoàn toàn không có nhận ra anh sao?"

Kawaori Rino miệng bị váy che mất, cô duỗi tay lột một chút đem váy túm xuống, đầu phát ngốc, cả người bắt đầu run rẩy.

Thật sự là anh sao?

Là người đem cô từ trong đêm mưa kia đưa đến bệnh viện sao?

Ân nhân...... của cô.

"Em làm sao vậy?" Scotch thấy cô kinh hoảng thất thố, duỗi tay ôm lấy cơ thể đang phát run của cô. "Sao lại run thành như này, em......"

Kawaori Rino khô khốc nuốt một chút khí âm, cô hỏi.

"Anh nhận ra em từ lúc nào?"

"Ánh mắt đầu tiên." Hắn nói. "Lúc ở đại sảnh tổ tài vụ, nhìn thấy ánh mắt đầu tiên của em, giống y như mười lăm năm trước vậy."

Lần thứ năm luân hồi, Morofushi Hiromitsu từ ánh mắt đầu tiên liền nhận ra đứa bé ngày đó.

Lần đầu tiên, lần thứ hai...... Mỗi một lần đều là như vậy.

Hắn ở mỗi một lần luân hồi đều tìm được đứa bé bị hắn đánh mất kia.

Mà đứa bé kia, lại từng kiếp từng kiếp đem hắn đưa đến tay Tử Thần.

Trời ạ.

Cô đã làm cái gì thế này?

Scotch nhìn cô cuồng run, run đến mức cả người giống như là hoa hồng điêu tàn ở trong cuồng phong lốc xoáy, sắc mặt trắng bệch giống như bị gió lạnh cuối mùa thu tàn sát bừa bãi.

Hắn duỗi tay ôm lấy bé ngoan đang run rẩy: "Em làm sao vậy? Sao lại run đến mức này? Vừa nãy anh...... Làm em cảm thấy không thoải mái sao?"

Nhiệt hoả trong lòng Kawaori Rino như bị nước lạnh rót tắt ngấm.

Scotch không thể đem thân phận của mình nói cho Kawaori Rino ở những kiếp trước.

Bởi vì ở trong tổ chức còn có đồng bọn nằm vùng cùng hắn; cũng bởi vì mười lăm năm trước khi cứu Kawaori Rino, hắn dùng tên của anh trai mình làm thủ tục.

Morofushi Hiromitsu không thể chỉ vì mình mà làm hại đến bạn thân và anh trai bị cuốn vào chuyện này được.

Cho nên.

Nhìn những lần luân hồi đó, con bé gàn bướng hồ đồ......

"Anh hẳn là rất đau lòng đi......" Kawaori Rino bỗng nhiên nói một câu làm Scotch nghe không hiểu. "Lúc ấy, anh cũng lôi kéo tay em như vậy, nhưng mà em lại ném ra...... Làm sao bây giờ, Hiro......"

Hắn cúi đầu nhìn cô khóc nức nở, cảm giác có một cái tinh thể lạnh lẽo rơi xuống mu bàn tay hắn.

Sau đó, biến thành một giọt nước mắt.

Làm sao bây giờ đây Hiro.

Em còn có thể......

"Em còn có thể quay đầu lại sao?" Cô bắt lấy tay Morofushi Hiromitsu, bắt lấy ánh sáng mà thần linh ban cho cô.

Ở trong cái thế giới hắc ám này.

Cô còn có thể quay đầu lại sao?

Tổ chức sẽ bỏ qua cho cô sao?

Morofushi Hiromitsu vươn đầu ngón tay lau đi hàng nước mắt, giọng điệu ôn nhu nhưng lại sắc bén như mũi kiếm, xé mở tầng sương mù dày đặc đang bao bọc lấy cô.

"Có thể, anh nói có thể là có thể."

Cửa phòng bị người bên ngoài mãnh liệt gõ vang, giọng Mizunashi Rena ở ngoài cửa truyền đến.

"Orianko, Boss tìm cô."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net