Chương 90: Bệnh viện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể cả Scotch một bộ giống như cái gì cũng đều chuẩn bị sẵn sàng.

Nhưng Kawaori Rino vẫn cảm thấy Scotch trước tiên thoát ly tổ chức là lựa chọn tốt nhất.

Matsuda Jinpei cũng cùng Scotch nói vài câu đơn giản, biết Kawaori Rino đã biết thân phận của Morofushi Hiromitsu cùng Furuya Rei cũng không có kiêng kị nhiều gì với Kawaori Rino, nhưng nên nói cùng không nên nói cũng chỉ trong gang tấc.

Dù sao, ít nói luôn không sai.

“Vừa rồi gặp được viện trưởng của bệnh viện này, vừa vặn có quan hệ với vụ sòng bạc ngầm ở tàu ‘Seraph’ lúc trước còn có chút việc chưa điều tra rõ ràng, tớ đi hỏi một câu.” Matsuda Jinpei trong tay cầm một bao thuốc lá, đặt ở trong lòng bàn tay vuốt ve một chút, rõ ràng cũng là người nghiện thuốc lá. “Nghe nói bệnh viện này xây dựng cũng đã lâu, là viện trưởng Kanda một tay gây dựng lên. Vừa rồi tớ cũng đi hỏi thăm một chút, danh tiếng không tồi đâu.”

Kawaori Rino nghĩ tới: “Chính là người bố của Kanda Sosu bởi vì sa vào sòng bạc ngầm ở ‘Seraph’, cho nên thiếu tiền của tổ chức Sharei sao?”

Cũng là lúc cô làm nhiệm vụ ở Sharei thấy một màn đổi tiền ở đó.

Scotch đứng ở dưới ánh hoàng hôn, bóng mảnh cây tùng bên ngoài chiếu vào người hắn, đem bộ tây trang trắng đen đang mặc như phân thành hai bộ phận.

Tinh thần Kawaori Rino hiện giờ không quá tốt, hơn nữa miệng vết thương do súng bắn bên tay trái lại phải từ từ điều dưỡng.

Scotch nhìn người con gái đang ngủ nhất định phải nắm lấy tay mình, mu bàn tay hắn nằm giữa mái tóc đỏ và khuôn mặt của cô, cô nằm dưới ánh hoàng hôn, màu tóc đỏ cũng bị hoàng hôn nhiễm có chút phát cam.

“Hiro……” Cô hừ một tiếng, không biết là bóng đè hay là tỉnh lại.

Scotch dựa sát mặt lại, nghe môi mỏng cô khẽ mở, phun ra một tia nhiệt tức, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

“Ôm một cái.” Cô đem tay Scotch hướng về phía ngực mình kéo, sau đó lui lui ra mép giường, chừa cho Scotch một chỗ nằm.

Scotch khẽ cười một tiếng, nói câu “Được” sau đó ngồi ở mép giường, để cô gối lên chân mình tiếp tục ngủ.

Kawaori Rino mệt không mở được mắt ra, nhìn không tới biểu cảm của Scotch, cũng không nhìn thấy hắn đang nhìn chằm chằm tin nhắn mới nhất vừa được gửi tới điện thoại.

Ánh sáng từ màn hình phản chiếu che khuất đồng tử ám lam, thâm thúy mà trong suốt.

Là tin nhắn Rum gửi đến.

——【 Ba ngày sau, tới viện bảo tàng Raito tham dự triển lãm 'Phong thần chi mắt' của tập đoàn Suzuki. 】

——【 Cùng Campari chấp hành nhiệm vụ đánh cắp ‘Phong thần chi mắt’, chiều nay 17h đến biệt quán nhận chi tiết về nhiệm vụ. 】

Ở trên tầng cao nhất phía đông bệnh viện Kanda có có một căn phòng đơn độc.

Toàn bộ phòng trang hoàng giống một thư viện trang nhã, bên trong không có mùi tinh dầu nồng đậm, chỉ có bày biện một chậu cây xanh.

Chỉ là ở bên cạnh cái cây xanh này có một cái gạt tàn cùng ba mẩu đầu thuốc lá.

Matsuda Jinpei ngồi ở trước mặt viện trưởng của bệnh viện này, rất có hứng thú dùng đầu ngón tay ở trên mặt bàn nhẹ nhàng vòng quanh qua lại, bên tai là chiếc kính râm cùng màu với màu tóc hắn.

Kanda Chizawa ngồi ngay ngắn ở trước bàn, trên mặt bàn bày rất nhiều sách báo y học, còn có rất nhiều giấy đánh dấu dán ở bên trong làm ghi chú.

Vừa rồi hắn cùng Matsuda hai người nói chuyện phiếm, đại khái nói một chút chuyện phát sinh lúc trước ở tàu “Seraph”.

“Lúc ấy vốn dĩ chỉ tưởng đơn giản là nơi để thả lỏng, chính là không nghĩ tới lúc sau mới biết được nguyên lai là sòng bạc ngầm.” Kanda Chizawa biết vị thanh niên trước mặt này là đồng nghiệp của con trai mình, cho nên cũng không có gì giấu giếm báo cáo đầy đủ. “Rất nhiều thời điểm người thật sự không thể một bước đi nhầm, nếu không. Chính là từng bước sai.”

Kanda Chizawa từ sau khi Kanda Sōsu sinh ra đã một tay kiến tạo bệnh viện này vì dân phục vụ.

Từng ấy năm tới nay, tòa bệnh viện này bởi vì viện trưởng y thuật cao siêu, hoà nhã dễ tính, giá chữa bệnh hợp lí mà danh tiếng thật tốt, rất nhiều cư dân phụ cận đều nguyện ý tới bệnh viện tư nhân này để khám chữa.

Matsuda Jinpei ở Sở Cảnh sát Tokyo cùng Kanda Sosu cũng gặp nhau vài lần, chỉ cảm thấy khí chất hai cha con này ở một mức độ nào đó vẫn là rất giống nhau.

Hắn có chút tò mò: “Ngài Kanda, quốc gia của chúng ta rất nhiều nghề nghiệp đều có chế độ truyền thừa nào đó, tỷ như nói con cái của thương nhân sẽ trở thành thương nhân, con cái của giáo viên sẽ trở thành giáo viên, ngài xây dựng nên bệnh viện này nói vậy cũng là tính toán đem này tòa bệnh viện phát triển càng thêm to lớn. Vì cái gì lúc trước sẽ đồng ý cho con trai mình chọn làm pháp y vậy? Rốt cuộc tiền đồ của pháp y ở Nhật Bản hoàn toàn không có huy hoàng như bác sĩ, nghĩ đến cũng rất đáng tiếc, nếu bố tôi mà là làm bác sĩ, tôi hẳn là sẽ lựa chọn ngành nghề giống với ông ấy.”

Kanda Chizawa rót cho Matsuda Jinpei một ly trà, cười cười: “Cái này là chính thằng bé lựa chọn, nó từ nhỏ đến lớn đều có chủ ý của chính mình, nhà của chúng tôi cũng không phải thực thích can thiệp tự do của con.”

Matsuda Jinpei nhìn bộ dáng chậm rãi mà nói của người đàn ông trung niên, trên người là khí chất nho nhã được giáo dưỡng phát ra từ trong xương, loại khí chất này bị năm tháng lắng đọng lại càng thêm nồng đậm.

Trước khi tới nơi này, Matsuda Jinpei cũng điều tra qua gia đình Kanda này.

Kanda một nhà ba người, vợ ở nhà nội trợ, con trai là đồng nghiệp của mình ở Sở Cảnh sát Tokyo.

Thoạt nhìn cũng không có bất luận cái gì không thích hợp, hoàn toàn là một gia đình bình thường trên đất nước này mà thôi.

Nhưng là Scotch cảm thấy kết quả giám định DNA có vấn đề, thay lời khác tới nói chính là cảm thấy Kanda Sosu có vấn đề.

Matsuda Jinpei lại không phải gián điệp, hơn nữa ở Sở Cảnh sát Tokyo đợi đến mòn cả người.

Tự mình điều tra một khóa cùng Kanda Sosu tiếp xúc nhiều cũng có chỗ lợi.

“Thì ra là thế, nhìn dáng vẻ gia đình ngài thật là phi thường hài hòa.” Matsuda Jinpei nhéo một cái bút máy bên cạnh, cười nói. “Chiếc bút máy này hẳn là pháp y Kanda đưa cho ngài đi? Tôi thấy cậu ấy cũng có một cái.”

“Đúng vậy, vào sinh nhật năm nay tặng cho tôi. Nghe nói cái này rất quý, nhưng tôi cũng không hiểu cái này, bất quá sử dụng thì xác thật chỉ cần thuận tay là được. Mỗi lần ký tên đưa cho bệnh nhân liền sẽ nghĩ, những bệnh nhân này cũng sẽ có con của mình, sau đó liền sẽ mang cảm xúc đến bọn họ, nghĩ vì người nhà bọn họ cũng muốn nỗ lực chữa khỏi bọn họ.” Kanda Chizawa đối với vị đồng nghiệp của con trai trước mắt này rất có hảo cảm, nói chuyện cũng thân hòa hơn rất nhiều.

Loại ánh nắng nhu hòa cùng âm điệu ôn nhuận khiêm tốn của ông hoà hợp ở bên nhau làm Matsuda Jinpei nhớ tới người bố của mình vì biến cố mà từ bỏ quyền anh trở thành kẻ nát rượu.

Đều là những người bố khác nhau, cũng đều là tính cách khác nhau.

Nhưng là khi thấy con mình lựa chọn nghề nghiệp đều cho tự do lựa chọn.

Lúc trước Matsuda Jinpei nói muốn ghi danh vào Học Viện Cảnh Sát, bố hắn cũng không ngăn cản, ngược lại nói cho Matsuda Jinpei nếu muốn trở thành cảnh sát thì nhất định phải trở thành một cảnh sát sẽ đứng ở bên người bị hại, vì người bị hại mở rộng chính nghĩa.

Rồi sau đó, hắn cũng làm được điều này.

Matsuda Jinpei đứng dậy, hướng về phía Kanda Chizawa hơi hơi gật đầu: “Quấy rầy ngài lâu như vậy, cũng phi thường cảm kích ngài phối hợp với tôi. Vậy tôi liền không quấy rầy nữa, tạm biệt.”

Kanda Chizawa đứng lên, đưa hắn ra đến cửa: “Sosu không có bạn bè gì, tôi cũng là lần đầu gặp đồng nghiệp của nó ở Sở Cảnh sát Tokyo, nếu có thời gian có thể đến nhà tôi ngồi chơi, mẹ thằng bé rất giỏi làm đồ Tây, tiêu chuẩn cũng không tồi đâu.”

Matsuda Jinpei đứng ở ngoài hành lang, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc đưa lên miệng, ngậm lấy hướng về phía vị trưởng bối này gật đầu cười khẽ: “Đó là nhất định, tôi thích nhất ăn đồ Tây.”

“Bất quá tôi còn phải nhắc nhở mấy người trẻ tuổi các cậu một câu, khi còn trẻ vẫn là uống ít rượu đi một chút, nếu không gan sẽ bị ảnh hưởng xấu, còn sẽ ảnh hưởng đến độ đặc của máu, thân là cảnh sát thường xuyên bị thương, điều đó không tốt đâu.”

“Cảm ơn ngài quan tâm, tôi sẽ.” Matsuda Jinpei gật đầu, xoay người rời đi.

Scotch muốn cùng Campari đến buổi triển lãm “Phong thần chi mắt” này, cũng không có nói cho Kawaori Rino mà là Kawaori Rino tự mình căn cứ thời gian của những lần trước suy tính ra.

Không biết có phải bởi vì quyết định nào đó của mình mà dẫn tới nhiều chuyện có sự thay đổi hay không.

Tổ chức Sharei vốn là nhiệm vụ của Scotch cùng Campari biến thành làm cùng cô.

Mà vốn dĩ nhiệm vụ “Phong thần chi mắt” của Kawaori Rino lại biến thành Scotch cùng Campari.

Kawaori Rino rất không vui, cô tìm tới Vermouth muốn cướp nhiệm vụ.

Vermouth giống như đã sớm biết Kawaori Rino sẽ tìm đến chính mình, đối với Kawaori Rino ở trước mặt la lối khóc lóc, một chút đều không kinh ngạc cũng không thèm để ý.

“Không được.”

Vermouth dứt khoát lưu loát mà cự tuyệt yêu cầu của Kawaori Rino.

Kawaori Rino đen mặt: “Vì cái gì không được?”

Vermouth trên người mặc một chiếc váy dài khoét eo, thoạt nhìn na ná với sườn xám của Trung Quốc, có vẻ là mới từ nước ngoài trở về.

Cả người lả lướt hấp dẫn, trước ngực nhô lên gợi cảm, cánh tay ôm ở phía dưới thời điểm đem toàn bộ thịt mềm nâng lên, xem mà khiến người miệng khô lưỡi khô.

Chỉ là loại vũ mị phong tình vạn chủng này lại nhiều một chút túc lãnh.

“Tôi nói cô gần đây có phải yêu đương vào một cái là quên hết tất cả?”

Kawaori Rino vừa nghe đến mấy lời này liền thấy phiền: “Làm sao vậy? E ngại chuyện của cô à?”

“Tôi phải nhắc nhở cô một câu, cô cùng Gin chuyện này còn chưa có xong đâu? Hai kẻ đột nhập kia rốt cuộc đến bao giờ mới tìm được?”

“Hoàng đế không vội thái giám đã gấp, cô quản tôi làm cái gì?” Kawaori Rino hừ lạnh.

Vermouth hôm nay thay đổi vị thuốc lá sang vị bạc hà, giống như dùng cái hương vị này có thể giúp nỗi lòng cô ta bình phục một chút, không đến mức bị Kawaori Rino tức chết. Cô nhẹ nhàng điểm điểm thuốc lá, nâng lên mí mắt lạnh căm căm nhìn Kawaori Rino.

“Tôi rất muốn biết, cô từ nhỏ đến lớn bị khác phái chạm vào một chút liền phải giết người, rốt cuộc vì cái gì lại thích Scotch? Các ngươi là gần đây mới yêu nhau, nhưng căn cứ theo phỏng đoán của tôi, chuyện giữa cô và cậu ta hẳn là sớm hơn một chút đúng không? Nghe Copper Dog nói, thái độ của cô đối với Scotch rất không bình thường, tôi có phỏng đoán một chút, cô sau khi làm nhiệm vụ ở Sharei có nói với tôi muốn có được một người đàn ông, đừng nói lúc ấy đối tượng nghĩ đến chính là Scotch đấy nhá?”

“……”

Vermouth dập tắt điếu thuốc trong tay, đem đầu thuốc đỏ như pháo hoa biến thành một sợi khói nhẹ. “Nhiệm vụ lần này là Rum chiếu cố, dặn dò riêng Campari cùng Scotch thực hiện. Nếu cô còn dám giống như lần trước, cố ý dùng phương thức thương tổn Campari để cướp đoạt nhiệm vụ, Scotch sẽ bị Rum lập tức giết chết, tôi không nói đùa với cô đâu.”

Bên ngoài ánh mặt trời trút xuống, chiếu lên vai phải Kawaori Rino đang dựa vào mép giường hơi có chút nóng bỏng.

Làm tâm cô cũng trở nên nôn nóng.

Dựa theo những lời này của Vermouth, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không thích hợp.

Cái gì kêu nếu cô dám cùng Campari đoạt nhiệm vụ, Rum liền sẽ trực tiếp xử lý Scotch?

Hai việc này căn bản là không có liên quan gì đến nhau, vì cái gì liền phải mạnh mẽ liên hệ đến nhau?

Kia chỉ có thể thuyết minh một sự kiện.

“Rum…… Hoài nghi Scotch?” Kawaori Rino không khống chế được chính mình, cô hạ cánh tay cánh căm tức nhìn Vermouth trước mặt. “Vì cái gì? Ông ta dựa vào cái gì mà hoài nghi Scotch?”

Vermouth liền biết con nhóc này tính tình giống với Rum y như đúc, làm ra cái phản ứng này cũng thực bình thường.

Nhưng là, Vermouth lại nói thêm một câu: “Đối tượng Rum hoài nghi không chỉ có riêng Scotch.”

Kawaori Rino chỉ vào chính mình: “Còn có tôi phải không? Cho nên ông ta tìm một thành viên khác đi giám thị Scotch?”

Tên khốn Rum kia tâm nhãn không ít hơn Gin là bao.

Lần thứ tư luân hồi bởi vì Kawaori Rino không phối hợp nhiệm vụ, Rum liền bắt đầu mách lẻo với Boss, hoài nghi Kawaori Rino có làm phản lại tổ chức hay không.

Vermouth vẻ mặt vô ngữ: “Rum như thế nào sẽ hoài nghi cô chứ, ông ta là sợ cô giống như tôi, bị lừa……”

“……” Kawaori Rino lộ ra biểu tình mê hoặc.

Sợ Kawaori Rino giống như Vermouth…… Bị lừa?

Vermouth bị ai lừa?

Cô ta không phải không quan tâm tình cảm sao?

Vermouth ý thức được bản thân nói đến chuyện không nên nói, đem điều mình vừa nói thu về, ghé mắt nhìn phía ngoài cửa sổ nhìn hàng rừng cây làm để thả lỏng.

“Con nhóc thối tha này, 20 năm trời lần đầu tiên thích một người đàn ông. Đừng có vứt đầu vứt não cái gì không nên nói đều nói hết cho người ta, tổ chức cũng là vì tốt cho cô, sợ cô yêu người không nên yêu.”

Kawaori Rino nghẹn đến khó chịu, nếu là bởi vì chính mình cùng Scotch yêu đương mà khiến cho Scotch bị tổ chức chú ý, cô sẽ bực chết chính mình.

Kawaori Rino đập tay lên trên bàn: “Ít quản lại, chuyện của tôi các người đừng động vào.”

“Scotch không chỉ đơn giản là chuyện của mỗi cô, hắn rốt cuộc cũng là đối tượng trọng điểm tổ chức muốn bồi dưỡng, tổng muốn điều tra rõ mới yên tâm dùng. Hơn nữa……” Vermouth nhẹ nhàng phun ra một ngụm khí mang theo mùi thuốc lá bạc hà, mắt cô túc khẩn, từ ngoài cửa sổ thu hồi tới dừng ở trên người Kawaori Rino. “Trước đây Ông trùm cho cô mở cái ‘Văn phòng thám tử Utoko’ này là vì cảm thấy cô ngây người ở trong tổ chức lâu như vậy đều không có tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài, nhưng cô cũng không cần tùy tiện nhận thức mấy người lung tung rối loạn……”

Cuộc đối thoại này cùng Vermouth làm Kawaori Rino vô cùng khó chịu.

Mấy người “Lung tung rối loạn”, không biết nói Ninomiya Yuna hay là Matsuda Jinpei.

Chẳng lẽ…… cô gặp mặt với người ở Sở Cảnh sát Tokyo bị tổ chức biết?

Chuyện bắt đầu trở nên không đúng rồi.

Những câu đố trên người Kawaori Rino có lẽ mới là mấu chốt cởi bỏ tất cả những điểm không thích hợp.

Nếu Kawaori Rino không thành vấn đề, Scotch sẽ không rối rắm luôn ở chấp nhất chuyện này.

Nghĩ tới nghĩ lui, Kawaori Rino quyết định vẫn là đi gặp cái tên đáng ghét kia.

Mizunashi Rena mấy ngày nay cũng không đến tổ tài vụ, cô ỷ vào Orianko bật đèn xanh cho mình, liên tiếp gặp mặt các đồng nghiệp ở CIA.

Công an Nhật Bản bên kia tính toán cùng CIA liên thủ, rất nhiều chuyện xử lý đều nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Chờ đến khi cô bị Kawaori Rino gọi điện bảo tới tổ tài vụ, thấy được không khí có chút không hiểu ra làm sao của một nam một nữ ngồi ở tầng 5.

Orianko không phải đã cùng Bourbon giải hòa sao?

Vì cái gì vừa đến liền nghe được hai người đang cãi nhau?

Bourbon : “Chuyện ‘Eien Yoru’ đều là gây án ở nước ngoài, công an Nhật Bản điều tra không có đơn giản như vậy, cô không cần đem sự tình nghĩ đến quá nhẹ nhàng như thế.”

Kawaori Rino: “Ha hả, nói đến cùng vẫn là công an các anh vô năng. A, không bao gồm Hiro. Tôi nói chính là anh đấy! Tiểu rác rưởi.”

“……” Mizunashi Rena.

Bourbon: “Hôm nay tôi tới nơi này không phải để cãi nhau với cô, cô nói muốn để Hiro thoát ly tổ chức, chuyện này rất khó. Đối với những người như chúng tôi mà nói, trở về tên thật chỉ có hai loại khả năng, một cái chính là nhiệm vụ thành công một cái chính là tử vong.”

Kawaori Rino: “Thân phận bại lộ sau đó trở về chỗ cũ thì có cái gì không thể? Còn có, không cho gọi anh ấy là Hiro!”

“……” Mizunashi Rena ở bên cạnh nghe không nổi nữa, đi đến trước mặt Kawaori Rino nhắc nhở. “Sau khi bại lộ thân phận không thể trở lại tên thật của mình. Bởi vì sẽ bị các thế lực hắc ám trả thù liên lụy người nhà, nói không chừng cả đời đều không có khả năng trở lại tên thật của mình.”

Bourbon trên mặt treo lên cười nhạo: “Gián điệp vốn dĩ chính là một con đường không thể quay đầu lại, cái đầu óc này của cô không thể nghĩ ra được điểm này. Mặt khác, cách xưng hô Hiro này tôi đã gọi mười mấy năm rồi.”

Kawaori Rino trong cơn giận dữ định xốc cái bàn lên thì nghe được Bourbon nói một câu.

Bourbon cả người đều phát ra một loại trầm mặc khổ tâm như dân kinh doanh, ánh sáng tối tăm làm hắn thoạt nhìn có một loại bị bóng dáng bám vào người ám trầm.

“Nếu muốn cho Scotch thoát ly tổ chức cũng không phải hoàn toàn không có biện pháp, nhưng cô phải làm một chuyện……”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net