Chap 7 : Hattori Heiji

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên này Rei sử dụng giọng thật của mình thông qua điện thoại công cộng hỏi cô, nhưng giữa chừng lại hắc hơi.

"Ắt-xì"

「Coi cậu kìa, làm việc gì để bị cảm thế? Kudo Rei, cậu mau về đây cho tớ」

"Mình còn vô số vụ án được anh mình chia ra, nên chuyện về với cậu là không thể. Thôi tạm ha-haa ắt—xì"

Ngay sau đó nó hắc hơi một cái rõ to trước khi tắt điện thoại công cộng.

Rei không ngờ được nó lại hắc xì trong lúc nói chuyện với cô thông qua điện thoại công cộng, nhưng Rei cũng không để tâm lắm.

Khi để điện thoại vào chỗ cũ nó đi tới nhà Ran để lấy chiếc cặp hai hôm trước bỏ quên do gấp quá nên quên mất chiếc cặp.

Vừa tới nhà thám tử Mouri, Rei cùng lúc với Conan cả hai liên tục hắc xì không hiểu vì sao.

Có lẽ cả hai đã dầm mưa hôm qua vì trốn nhóm thám tử nhí tới vụ án cùng Mouri Kogoro giải quyết.

Nhưng không thể ngờ được nó lại bị cảm cúm. Rei bị cảm thì thôi đi. Bây giờ tới Conan cũng bị theo. Thể là hai anh em đều bị cảm nhưng vẫn không bỏ bê cái công việc làm thám tử của mình.

"Ara— Rei em tới đây làm gì thế?"

Ran khi thấy Rei xuất hiện trong nhà mình thì tò mò hỏi.

"Em để quên cái cặp ở đây, hôm nay em qua em lấy nó về ạ."

Rei nói giọng trẻ con của mình.

"Ừm. Vậy em lấy rồi ở lại chút để chị làm bánh mứt cho em."

"Vâng ~"

Rei và Ran dường như quên mất sự có mặt của Conan và ông Kogoro, cả hai trò chuyện với nhau một hồi lâu cánh cửa nghe được tiếng ai gõ.

*Knock Knock*

"Đợi chút."

Ran đi ra mở cửa, ngay sau đó có hơi bất ngờ, trước mặt cô một người thanh niên có cơ thể rám nắng được che đậy bằng chiếc nón và chiếc áo dày xuất hiện trước cánh cửa.

"Cậu là...?"

Ran chưa kịp nói gì, cậu ta đã xông vào bên trong.

"Shinichi, Rei đâu rồi? Hai cậu trốn ở đâu, mau ra đây."

"Này, cậu kia, Shinichi và Rei không có ở đây đâu thiệt tình. Tôi còn không biết hai cậu ấy ở đâu kia mà..."

Ran chống nạnh đáp lại khi thấy cậu trai này cứ gọi tên Shinichi và Rei liên tục.

Ngay khi bị cậu kia gọi, Conan và Rei đồng loạt hắc xì một cái.

"Aah— tới hai em cũng bị cảm cúm như Rei. Thật là..."

Ran đi tới cúi xuống lấy giấy ra lau mũi cho Rei lẫn Conan.

"Rei bị cảm cúm sao? Nếu Rei bị cảm chắc chắn tên Shinichi cũng sẽ bị. Nhưng rõ là cô nói cô không biết Rei ở đâu kia mà? Vậy sao cô lại biết Rei bị cảm cúm? "

"Rei gọi điện tới đây nên tôi biết. Thỉnh thoảng sẽ gọi thôi, bình thường mà?"

Ran dứt câu bỏ hai miếng giấy kia vào trong sọt rác nói.

"Quả nhiên người ta đồn là sự thật... Cô là người yêu của Rei."

"Cái—— ai nói thế!?"

Rei cùng Ran đồng loạt nói.

"Thì bạn thân của cô chứ ai, Suzuki Sonoko."

Cậu kia thản nhiên đáp.

"..."

"..."

"Thỉnh thoảng gọi cho cô, nội dung...?"

"Cậu nói phải... Cậu ấy thường gọi cho tôi, chỉ hổ thăm về hiện tại và lớp học hay những bộ truyện trinh thám mà thôi."

Ran nhớ lại mà nói.

"..."

Rei thầm than trong lòng, nó biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Ngay sau đó cậu trai kia chạy về phía chỗ cảnh cửa sổ nơi ông Kogoro đang nửa tỉnh nửa mê mà mở cánh cửa sổ ra.

"Này cậu kia cậu làm gì thế!?"

"Cậu không thấy lạ sao. Tại sao cậu ta cứ luôn nói về việc của mình mà không hề nói gì liên quan đến cậu?"

"Chuyện đó——"

"Rất có thể cậu đã biết chuyện thường ngày của cô và tình cảm. Nhưng rất có thể cậu ta đang theo dõi cô gần ở đây."

"Rei, quan sát tôi gần đây sao?"_

Ran rất nhanh chạy tới nhìn qua cửa sổ tìm kiếm.

"Mà cậu là ai?"

Kogoro đứng dậy hỏi cậu ta.

"À, quên giới thiệu, tên tôi là Hattori Heiji. Cũng giống như hai anh em Kudo, là thám tử học sinh."

Cậu trai bỏ nón mình ra giới thiệu.

"Thám tử học sinh sao...?"

Ran giật mình kinh ngạc.

"Thám tử sao?"

Kogoro cũng kinh ngạc không kém Ran.

"Hattori...? Chẳng lẽ cha cậu là Hattori Heizo? Nghe đồn cậu được mệnh danh là Thám tử miền Tây."

"..."

Rei lắc đầu với tên này.

Conan thì khác cậu có suy nghĩ khác hoàn toàn với Rei.

Ngay giây sau đó cả hai đồng loạt hắc xì một cái làm cả hai chú ý tới.

"Ah—nè hai nhóc, nếu hai nhóc bị cảm, anh đây có thuốc chữa bệnh cảm cún đầy công dụng lắm đấy, uống thử thuốc này đi."

Hattori dứt câu, lấy ra balo dài ra để trên bàn mở ngân kéo ra lấy ra một chai gì đó được bọc bằng giấy báo, cùng lúc đó mở chai đổ vào hai ly đưa cho Rei và Conan.

"C-cảm ơn."

Conan cùng lúc với Rei nói.

Cả hai đồng loạt uống vào, ngay vài giây sau đó, xung quanh bắt đầu quay cuồng một cách chóng mặt.

"Ah-re? Chuyện gì thế này ~?"

Giọng Conan bắt đầu nhão nhão lên vì bị say rượu.

"Kuh...này là rượu chứ không phải thuốc..."

Rei vẫn có chút tỉnh táo nói, ngay sau đó cả hai cùng lúc ngã ngửa.

Ran kịp thời dỡ cả hai kịp, nếu cô không dỡ cũng không biết Rei và Conan sẽ làm sao rồi.

"Chị Ran ~"

"Cậu cho hai đứa nhỏ uống gì thế!?"

"Chỉ cho hai đứa nhóc uống chút rượu, loại này tôi định tặng cho Rei như là quà gặp mặt, vì cậu ấy khá thích uống rượu."

"Rượu rượu cái gì!? Cậu ấy mới còn lứa tuổi học sinh đâu cần phải uống rượu?"

Ran lên tiếng phản bác khi thấy Hattori trả lời một cách hời hợt.

"Không phải cô nàng Sonoko cũng đã nói Rei thích uống Rượu lắm sao?"

Hattori cau mày phản bác.

"Cậu ấy chỉ trốn trong những bữa tiệc mới uống thôi. Chưa tới 18 tuổi làm sao uống được?"

"———"

Hattori định nói gì đó, bỗng nghe thấy tiếng gọi của một người phụ nữ.

*Knock Knock!*

"Các vị có biết tôi phải bám chuông bao nhiêu lần không thế? Thái độ phục vụ tệ quá."

Một người phụ nữ đã mở cửa trong khi tháo kính ra tỏ vẻ khó chịu.

"Tôi đang rất vội, ta vào vấn đề luôn được chứ?"

"Có...có việc gì vậy..?"

Kogoro có hơi bất ngờ trước cảnh này.

"Mời cô ngồi."

Kogoro cũng không để khách hàng mình đứng mà mời bà ta ngồi xuống.

"Tôi là Tsujimura Kime, phu nhân của nhà ngoại giao Tsujimura Isao. Tôi muốn ngài thám tử đây điều tra về bạn gái của con trai tôi."

Bà Tsujimura Kime tự mình giới thiệu sơ lược.

"Tôi hiểu rồi."

Kogoro nghiêm túc gật đầu.

"Đây là ảnh và lí lịch của cô ta."

Tsujimura Kime lấy ra trong túi của mình ra một phong bì.

Kogoro nhận lấy, ông mở ra xem bên trong.

"Katsuragi Yukiko, 24 tuổi. Tốt nghiệp trường trung học Mitsuba với kết quả xuất sắc nhất... Hiện tại đang theo học đại học y khoa Tokyo, với mong muốn trở thành bác sĩ... Vậy bà có gì bất mãn với lí lịch sao?"

Kogoro cầm lấy bức ảnh cau mày hỏi. Người cô gái này quá hoàn hảo đi tạo sao bà ta lại kệ ông điều tra nhỉ?

"Không, chẳng bất mãn gì cả...chỉ là..."

Tsujimura Kime nhắm mắt chưa kịp đáp lời đã bị Hattori chen vào.

"Hoàn hảo quá nên không ưa nổi, phải vậy không, thưa bà?"

Hattori ngồi ghế bên cảnh Kogoro nói.

Ren cũng lúc với Conan lắc đầu trước câu nói này của cậu.

"Hả!?"

Kogoro khá sốc khi nghe Hattori nói.

"Con người là một loài rất đa nghi và dễ tự ái... Thấy thứ gì hoàn hảo quá tất sẽ cảm thấy khó chịu. Đúng không thưa bà?"

Hattori lơ đi sự sốc của ông, mà nhìn bà Tsujimura Kime hỏi.

"Cậu này là ai vậy...?"

Tsujimura Kime cau mày hỏi.

"Bạn của con gái tôi ấy mà... Đi đi."

Kogoro quay qua đáp lại bà Tsujimura Kime, xong quay mắt phái Hattori muốn đuổi cậu đi.

"Dù sao thì, mời mọi người đến nhà tôi để biết tình hình cụ thế."

Bà Tsujimura Kime khoanh tay nói. Kogoro hơi bất ngờ hỏi lại.

"Đi bây giờ sao?"

Hattori lên tiếng.

"Được rồi, tôi cũng đi theo nữa."_

"Sao!?"

"Đi cùng trẻ con thì sẽ dỡ bị nghi ngờ hơn là đi một mình đúng không....? "

"Vậy trông cậy cả vào hai người. "

Bà Tsujimura Kime đứng dậy đeo mắt kính rồi rời đi.

"Thưa bà...?"

"Cậu cũng đi cùng chứ? Càng đông càng vui mà"

"Sao cả tôi nữa?"

Ran đang bế Rei cũng giật mình chỉ vào mình.

"Biết đâu hai anh em Kudo sẽ xuất hiện ở đó cũng nên."

"Thế thì mình đi thôi chị Ran, dẫn cả em và Rei đi cùng với. "

Conan kéo áo Ran vui vẻ nói.

"Conan... Nhưng hai em bị cảm mà?"

"Em khỏi rồi, nhờ thuốc của anh đó, phải không Rei?"

Conan hướng mắt tới nó nở nụ cười cực kỳ có kế hoạch.

"Ah-ừm.."

Rei khá rét khi thấy nụ cười của Conan, nó chỉ dành đồng ý.

"Đã bảo mà..."

Hattori tự hào cười tươi.

"Thế thì đi thôi!"

"Dạ...!"

Thế là Bà Tsujimura Kime gọi người lái đưa tới rước Kogoro, Hattori, Ran, Conan và Rei đưa tới căn biệt thự nhà Tsujimura.

Vừa tới căn biệt thự, Conan giả vờ cảm thán.

"Oa, biệt thự này đẹp quá."

Rei trừng mắt Conan ý bảo giả vờ mà khuôn mặt cứng ngắc.

"Xin các vị vào nhanh cho.."

"À, vâng."

Kogoro bối rối cùng người mình vào bên trong căn biệt thự.

"Bà chủ mới về!"

Một người như quản gia cúi nhẹ đầu chào bà Tsujimura Kime.

"Quản gia Koike Fumio. Ông chủ đâu?"

Tsujimura Kime khi vào trong nhà liền hỏi.

"Vâng...có lẽ ông ấy đang ở trong phòng đọc trên tầng hai... Còn các vị này là..."

Koike Fumio trả lời, nhưng nhìn bên phía đoàn Kogoro hỏi.

"À, chúng tôi là..."

Bà Tsujimura Kime trả lời.

"Bạn cũ của tôi, ông Mouri. "

"Tôi mang đồ lên nhé?"

"Cứ thế đi."

"Aah— thưa mẹ! Con chào mẹ ạ."_ Một giọng của một cô gái làm giáng đoạn cuộc trò chuyện.

"Cô là cô gái trong ảnh...——"

Kogoro kinh ngạc nhìn cô gái trong bức ảnh ông đã nhìn qua.

Nhưng vài giây sao đó Kogoro bị Hattori che miệng lại.

"Ưm!!"

"Sao cô lại ở đây?"

Bà Tsujimura Kime có vẻ bối rối khi thấy cô ấy.

"Là con gọi cô ấy đến đây. Vì bố không chịu gặp Yukiko nên con đã mờ cô ấy tới nhà mình. Bố suốt ngày ngồi trong phòng đọc sách thôi."

Người con trai của ông Tsujimura Isao lên tiếng ngay sao đó dặt tay lên vai bạn gái mình, anh ta tên là Tsujimura Takayoshi.

"Oh, đây là bạn của mẹ ạ?"

Katsuragi Yukiko ngạc nhiên nhìn đoàn Kogoro.

"Không phải việc của cô."

Bà Tsujimura Kime lên tiếng, trông bà có vẻ khá khó chịu đi được cô Yukiko gọi bà ấy bằng mẹ.

"Cô không có tư cách gọi tôi là mẹ! Biết thân biết phận chút đi."

Bà Tsujimura Kime quát lớn, nhưng giọng nói bà có vẻ trông rất khó chịu khi cố tình nói ra những lờ lẽ đó.

"C-con xin lỗi... "

Katsuragi Yukiko lí nhí xin lỗi.

"Bà nghĩ bà là ai chứ, dù sao cũng chỉ là vợ lẽ của bố tôi thôi!"

Tsujimura Takayoshi giận dữ nói, nhưng ngay sao đó anh ta có vẻ bất ngờ trước khuôn mặt của Mouri Kogoro.

"Xin mờ đi lối này."

Nhưng rất nhanh bà Tsujimura Kime thay đổi một cách chóng mặt mà mời đám Kogoro đi lên .

Khi lên tới được nữa tầng lầu, bất ngờ gặp được một ông cụ đang xuống dưới lầu.

"Ah, ba. Ba cũng ở đây ạ?"

Bà Tsujimura Kime gọi ông.

"Con nói gì thế Kime? Chính con đã gọi ta đến đây vì muốn nghe ta kể chuyện cả mà! Thế nào, con cá rất to phải không ?"

Ngay sau đó ông cụ ấy lấy ra một bức tranh mở ra nó khoe với bà Tsujimura Kime.

"À vâng, con nhớ ra rồi. Ba đợi con trong phòng trà nhé, rồi con sẽ tới ngay."

Tsujimura Kime có vẻ lo lắng nói. Xong bà tiến lên đi ngang qua cha của ông Tsujimura Isao. Là ông Tsujimura Toshimitsu, 78 tuổi.

"Được rồi."

Thế là ông ấy vui vẻ bước xuống lầu với tâm trạng vui vẻ.

"Hứa với ông cụ như thế có sao không? "

Kogoro đi lên nhìn ông cụ đang đi xuống dưới hỏi.

"Đừng ko, ông ấy sẽ quên ngay thôi. Gần đây ông ấy đã bắt đầu lẫn trí rồi."

"Vậy sao."

Kogoro nghe vậy kinh ngạc.

Thế là bà Tsujimura Kime dẫn mọi người đi lên tới căn phòng của ông Tsujimura Isao.

*Cốc cốc*

"Mình ơi, ông ấy đến rồi này! Mình ơi?"

Bà Tsujimura Kime gõ cửa vài cái gọi.

"Lạ thật, chẳng lẽ không ở trong này?"

Bà Tsujimura Kime mở chiếc ví mình ra lấy ra chìa khóa đút vào ổ khóa. Tiếng *cạch* vang lên.

Bà Tsujimura Kime mở cửa bước vào.

"Aah— rõ ràng là ở đây mà..."

Bà Tsujimura Kime vội vã chạy tới tiếp tục nói " Thật là...lại bật nhạc rồi ngủ quên."

Đám người Kogoro thì không rảnh rỗi mà đi tới chỗ nghe nhạc.

"Opera à?"

Hattori để tay lên bàn nhạc.

"Mình ơi, dậy đi? Mình ơi! Mình..."

Bà Tsujimura Kime gọi tên ông Tsujimura Isao nhiều lần, còn cố lây ông tỉnh.

Ngay sau đó tiếng ngã rõ to vang lên.

"!!?"

"Mình...mình ơi!?"

Bà Tsujimura Kime hoảng hốt khi thấy ông Tsujimura Isao ngã xuống khỏi chiếc ghế.

"Mình ơi! Tỉnh dậy đi!"

Bà Tsujimura Kime lây người ông Tsujimura Isao nhưng ông ấy không hề có chút phản ứng nào.

Hattori cùng Conan đi tới, Hattori ngồi xuống bắt mạch vào chỗ ông Tsujimura Isao.

"Muộn rồi. Ông ấy đã tắt thở."

Hattori lên tiếng nói khi xác nhận cơ thể ông Tsujimura Isao đã ngừng đập.

"K-k-không...!"

Bà Tsujimura Kimeb khá sốc, nước mắt rưng rưng muốn khóc khi nghe Hattori nói.

"Bà chủ, có chuyện gì vậy!?"

Cả gia đình nhà Tsujimura đi lên lầu đi tới.

"Ba?!"

"Ở ngoài hết cho tôi! Trước khi cảnh sát đến, không ai được vào trong thư phòng! "

Mouri Kogoro khuôn mặt biến sắc ra lệnh.

"Bà cũng không được rời khỏi đây."

"Có chuyện gì vậy...?"

Ông Tsujimura Toshimitsu đi tới hỏi.

"Tsujimura Isao, chủ nhân của căn nhà này...ông ấy đã chết..."

Kogoro thở dài nói ra sự thật.

[C-ca-cái gì!?"]

Bốn người trong nhà Tsujimura đồng loạt lên tiếng đầy sự hoảng hốt khi nghe Kogoro nói.

"Ran gọi điện báo cảnh sát giúp ba."

Ông Mouri Kogoro gọi Ran.

"V-vâng."

Ran phải bỏ Rei xuống trong nuối tiếc mà lấy điện thoại ra gọi.

Rei vì bây giờ có hơi lơ lửng nhưng vẫn đi tới thi thể cùng Conan.

"Thi thể chưa chết lâu đâu..."

Rei khi nhìn xác ông Tsujimura Isao nói nhỏ cho cậu nghe.

"Em nói đúng. "

Conan gật đầu đồng tình ý kiến của nó.

"Nhìn đi, ông ấy rõ ràng là bị trúng độc mà dẫn đến tử vong. "

Rei đưa ngón tay mình lên môi nạn nhân. Môi nạn nhân thâm tím.

"...."

Conan gật gù, cậu cũng sơ ý không nhìn kỹ.

"Ở gáy ông ta cũng có một chấm đỏ, chứng tỏ——"

"Bị cây kim ghim vào dẫn đến tử vong."

Rei thêm vào khi Conan tìm kiếm xung quanh xác nạn nhân.

—Đây là.

Conan vừa nhìn thấy cây kim, chưa kịp lấy nó ra thì một bóng khác cũng đưa tới.

"Coi chừng cái đầu."

Rei nhắc nhở, nhưng vẫn không tránh được Conan cái đụng đầu của Hattori .

"Ui da!"

"Đau quá!"

Cả hai cứ như vậy đồng thanh ôm trán u của mình...

"Nhóc, đừng làm phiền anh nữa !"

Hattori nổi giận xách cơ thể cậu lên.

"Óa!?"

"C-conan!"

"Trông chừng nó cẩn thận giùm. Không nên để trẻ con nhìn thấy xác chết! "

Hattori đưa cậu cho Ran nhắc nhở.

"V-vâng."

Ít phút sau, cảnh sát cũng đã tới hiện trường.

Bọn họ vào trong phòng vẽ lên hình dáng nạn nhân, lấy máy ảnh chụp tất cả những thứ cần thiết.

"Nạn nhân lả ông Tsujimura Isao, 54 tuổi. Nhân viên ngoại giao. Người phát hiện ra thi thể là bà Kime, vợ nạn nhân. Theo lời khai thì lúc mở cửa vào thư phòng, bà đã thấy nạn nhân ngồi tắt thở trên ghế."

"Vâng."

"Và người được bà Kime mời đến, cũng là người cùng phát hiện ra thi thể..."

Thanh tra Megure cau mày nhìn ông Mouri Kogoro .

"Là tôi, Mouri Kogoro còn ai nữa!"

Kogoro chỉ vào người mình tự hào.

"Theo ngài thám tử, lần này phải chăng cũng là một vụ giết người? "

Thanh tra Megure nhìn ông Kogoro tra hỏi.

"À, tôi thấy khả năng đó ít lắm. Có thể là tự tử cũng nên."

Kogoro ôm đầu cười trừ.

"Không đâu, ông Mouri, thi thể rõ ràng bị đầu độc. Không nhìn kỹ sẽ không thấy được đâu, ở gáy của ông ta có vết nhỏ màu đỏ. Gần thi thể nạn nhân lại phát hiện một chiếc kim, tựa như hung khí gây án."

Hattori lên tiếng, khi Rei kịp thời ngăn cản Conan nói.

Cậu nhìn nó như kiểu 'Đây là điều em muốn nhắc đến sao?' đại loại là vậy.

"Cũng có khả năng là tự tử, nhưng rõ ràng lúc phát hiện, ông ấy đang chống cằn. Làm gì có tư thể tự tự kỳ quặc như vậy chứ? Có thể nạn nhân bị đâm kim trước rồi nới được sắp xếp ngồi theo tư thế bày."

"Dựa vào đâu cậu nghĩ là trúng độc?"

"Ông không hiểu sao? Hãy nhìn thi thể của nạn nhân. Môi các đầu ngón tay đều có dấu hiệu bị thâm tím, niêm mạc mắt có hiện tượng tụ máu. Đoác bằng chứng cho thấy ông ta bị ngạt thở. Chẳng hề có đấu vết gì chứng tỏ nạn nhân muốn tự tử cả. Một lượng lớn chất đọc đã được thấm vào trong cơ thể dẫn đến chết ngay lập tức. Mặt khác, thí thể này lại còn hơi ấm, chứng tỏ nạn nhân chưa chết quá 30 phút. Chứng tỏ trước khi chúng ta vào thư phòng trước 30 phút, nạn nhân đã bị sát hại. Bởi những thành viên trong ngôi nhà này!"

"Thật vậy ư?"

"Vâng thưa thanh tra, đúng như những gì cậu ta nói, và có cả chiếc kim gây án."

"Thằng nhóc này là ai vậy?"

Thanh Megure tò mò nhìn Hattori. Mouri Kogoro giải thích khi thấy Megure hỏi.

"Là Hattori Heijj, một thám tử học sinh cấp ba."

"Hattori Heiji. Ồ ra là cậu à? Cậu là con trai của cảnh sát trưởng tỉnh Osaka phải không? "

"!?"

"Bố tôi chẳng liên quan đến vụ này cả, hiện tại thủ phạm vẫn còn ở đây có thể là người nhà hoặc người ngoài nạn nhân."

Hattori cau mày khi nghe thanh tra Megure nhắc tới ba mình.

"Được rồi, tất cả cửa ra vào đều được đóng kín từ bên trong. Người ngoài không thể vào được. Như vậy thì chỉ có một lối đi duy nhất đó là từ cánh cửa này bước vào... Xem ra một trong các vị đã dùng chìa khóa riêng để mở cửa và gây án."

Khi nhìn cửa ra vào đều đã được khóa, thanh tra Megure tiếp tục nói thêm.

"Xin hỏi, chìa khóa phòng này có mấy cài?"

Megure hỏi bà Tsujimura Kime.

"Chỉ có hai chiếc thôi. Một chiếc do tôi cần, chiếc còn lại di chồng tôi giữ..."

Bà Tsujimura Kime trả lời, bà còn mấy ra chiếc chìu khóa ban nãy mở cửa cho thanh tra Megure coi.

"Chồng bà?"

"Vâng.. Mọi khi ông ấy hay cho vào túi quần. "

"Tôi xin phép... "

Megure nghe vậy liền ngồi quỳ xuống ngộc hân bắt đầu khám xét chiếc túi chặt hẹp của nạn nhân.

"Hả...sao lại...?"

Thanh tra Megure lấy ra chiếc túi. Ngay sao đó chiếc túi khác rơi ra chìu khóa giống y chang cái của bà Tsujimura Kime.

"Hả? Gì thế?"

"Ông không hiểu ư? Trước lúc chúng ta vào phòng này, thì căn phòng này đã bị khóa. Tức là hung thủ đã khóa cửa lái au khi gây án. Một chiếc bà Kine mở cho chúng ta vào, còn cái còn lại nằm trong túi quần của nạn nhân. Đây chắc chắn là một vụ án giết người trong phòng kín."

Hattori lên tiếng tuyên bố.

[Vụ án...trong phòng kín ư?]

Ai ai trong nhà Tsujimura đều há miệng kinh ngạc.

"K-không thể nào!?"

"Ắt xì!"

Conan cùng Rei lần lượt hắc xì một cái rõ to.

Cậu thở hồng hộc khi cô gắng suy nghĩ, còn Rei chỉ im lặng nhìn kỹ xung quanh. Dù đã coi, nhưng cũng chỉ sơ qua thôi. Dù nó đã biết hung thủ là ai nhưng phải tìm đủ chứng cứ buộc tội hung thủ đã.

Rei nghe nhưng câu từ Hattori giải thích tới lù bù luôn rồi. Nhờ Ran đưa khăn giấy nên không có hắc hơi ra ngoài.

Thanh tra Megure bắt đầu thẩm vấn từng người có mặt trong gia đình, chỉ ngoại trừ ông Kogoro, Hattori Heiji, Ran, Conan và Rei thôi.

"Anh chỉ cần nghe thôi—— ắt xì?!"

Rei chỉ vừa nói với Conan nó tiếp tục hắc hơi tiếp vì chịu không nổi.

"Ừ, anh biết—— ắt xì."

Conan cũng không kém, cậu gật đầu sao khi hắc hơi.

Ngay sau khi thẩm vấn xong từng người, thanh tra

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net