Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 10

“Em là phù thuỷ Maroli, em là phù thuỷ Maroli.”

Khi ma pháp biến mất, linh hồn của hoàng hậu cũng biến mất, tại vì bà ta chính là một phần của ma pháp!

Cô quay đầu chăm chú nhìn Gailin, một lần nữa nhắc lại:

“Em, là phù thuỷ Maroli.”

Gailin bình tĩnh nhìn cô, có một chút lo sợ.

“Em có khoẻ không?”

“Em khoẻ! Tại sao lại không khoẻ chứ?”

Anh kéo dây cương, con ngựa màu đen kêu lên một tiếng “Hí”, dừng lại. Anh ngồi trên yên ngựa nhìn về phía Khải Nhã cũng đang dừng lại.

“Tại sao em không mang theo một vài thị vệ? Em có thể nói với bọn họ anh là một kiếm khách cho nên em yêu cầu anh đi cùng, thị vệ sẽ không có ý kiến đâu. Bây giờ chỉ có anh và em, khi ma chướng dâng lên, anh không chắc chắn sẽ bảo vệ được em.” Anh nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Chỗ săn bắn của hoàng gia là một vùng cấm, nó được tách biệt với rừng rậm phía nam để tạo thành một khu riêng biệt, chỉ có hoàng thất là có thể đi vào, nghe nói ma chướng ở tế đàn phía nam đang tồn tại ở bên trong.

Sử dụng từ “Nghe nói” bởi vì phù thủy là người duy nhất biết được địa điểm chính xác cũng không cho một cái gật đầu để đồng ý.

“Ứng phó với những con quái vật này đều dựa vào ma pháp, nên nhiều người chưa chắc có ích.” Khải Nhã xoay người xuống ngựa.

Cũng gần đến giờ ăn trưa, Gailin cho hai con ngựa ăn cỏ gần đây, từ yên ngựa lấy ra thức ăn đơn giản, cùng cô ngồi chỗ râm dưới bóng cây.

“Bọn họ có thể yên tâm để em mang theo một trợ thủ đi vào rừng sao?”

Khải Nhã cười một cách bất đắc dĩ.

“Nếu anh là một phù thủy nổi tiếng, anh đem bọn họ vào một gian phòng nhỏ tối tăm, lẩm bẩm đọc một câu thần chú, tiếp đó chợt lóe lên một ngọn lửa, một người khổng lồ mặc áo choàng xuất hiện trong làn khói .... đại đa số mọi người sẽ tin rằng đó là do anh dùng ma thuật triệu hồi tới.” Khải Nhã nhận lấy chiếc bánh mỳ anh đưa tới.

Anh lại giúp cô lấy đồ ăn. Cô cười hạnh phúc.

“Em tìm thấy quặng lưu huỳnh quặng nitrat kali (KNO3) ở đâu?” hai mắt của Gailin hiện lên ý cười.

“Phía sau hoa viên.” Cô nói, “Có một ngày em đi thăm dò các con đường, sau đó phát hiện ra sau hai ngọn núi giả kia có mấy khối quặng nitrat kali (KNO3) và lưu huỳnh, tiện tay mang nó về.”

Gailin cười ha ha.

“Em thật là một người nguy hiểm, Khải.”

“Tại sao em biết đằng sau ngự thư phòng có mật đạo bí mật?” Cô nhận lấy miếng chân giò hun khói và miếng cà chua anh đưa tới, sau đó kẹp vào trong bánh mì rồi mới đưa cho anh.

“Bất cứ tòa thành nào trên thế giới này đều có mật đạo, đặc biệt là hoàng thất, họ rất thích dùng các căn phòng có nhiều cơ quan bí mật. Em nhân cơ hội lúc bọn họ đang nói chuyện trong phòng nghị sự, đi đến thư phòng gõ cửa, chợt nghĩ ra mật đạo đằng sau giá sách.” Gailin tiếp nhận sandwich rồi ăn. “Đúng rồi, nó ở đằng sau giá sách về pháp luật nhà nước , lần sau em sẽ chỉ cho anh biết.”

“Nếu như vẫn còn có lần sau.” Khải Nhã làm cho mình một phần, sau đó từ từ ăn.

Tự dưng anh đặt miếng sandwich xuống, nhìn cô.

“Khải, em không cho thị vệ khác đi cùng, thật ra không muốn bọn họ chết một cách vô nghĩa đúng không?”

Cô nhún vai.

“Nếu em là hoàng hậu thật thì không sao, nhưng em lại không phải, không có lý do gì để bọn họ đi theo một người không có tý phép thuật nào để rồi chết oan?”

Gailin cười nhẹ. “Em không sợ lôi kéo anh cùng chết à?”

“Đó là do anh tự tìm lấy.” Cô nói một cách vui vẻ.

Gailin nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô, không khỏi than thở.

“Anh hy vọng mọi truyện qua đi thật nhanh, Khải.”

“Em biết,” Cô ôn nhu đón nhận ánh nhìn của amh. “Đấy cũng là điều em mong muốn.”

Đến khi mọi chuyện qua đi, ma chướng bị phong ấn lại lần nữa...... mặc dù cô không biết làm thế nào để...... mặc kệ nhà vua còn sống hay đã chết, cô là hoàng hậu giả chỉ cần công thành (công thành danh toại) sau đó lui về là được

Chỉ cần làm một cái chết giả, trên thế giới này không có vị hoàng hậu độc ác nào nữa, mà chỉ còn hiệp khách giang hồ và người phụ nữ của anh. Cô đang chờ đợi ngày đó đến.

“Em không có tức giận nhà vua cưới em vì em là phù thủy Maroli sao?” Gailin hỏi cô.

“Vì sao phải tức?” Cô hỏi lại. “Em không biết anh ta, em cũng không yêu anh ta, thì sẽ không hy vọng anh ta yêu em. Huống chi, người anh ta cưới không phải em, mà là hoàng hậu, ngược lại chuyện này lại làm cho em có thiện cảm với anh ta hơn.” Gailin dừng việc ăn uống lại.

“Vì sao?”

“Trong một quốc gia thì ma chướng chính là hiểm họa lớn nhất , đặc biệt tai họa này còn được điều khiển bởi một người. Để đảm bảo đất nước có một tương lai hòa bình và yên ổn, hoàng thất đã phái người đi hàng trăm cây số đến bộ tộc Maroli để xin làm thông gia, tiếp đó Pheromone bị mai phục dẫn đến có chuyện bất ổn, cho nên quốc đã tự mình đến.”

Lúc trước, cô không hiểu quốc vương đã dùng biện pháp gì để thuyết phục người đứng đầu bộ tộc phù thủy gả cho anh, nhưng nghĩ lại bản chất của một người phụ nữ là ham vinh hoa phú quý, không ngoài dự đoán là cho cô ta hưởng vinh hoa phú quý cả đời, trang phục và đồ trang sứ mặc không bao giờ hết.

Quốc vương không đoán trước được, người phụ nữ này không chỉ thích vinh hoa phú quý, còn muốn là người phụ nữ đẹp nhất, vì vậy cô công chúa mà anh ta coi như con gái ruột trở thành cái gai trong mắt cô ta.

“Em không lo đến khả năng anh ta sẽ yêu hoàng hậu sao?” Trong mắt Gailin hiện lên ý cười.

“Anh nghĩ con heo bay lên trời được không?”

Một tiếng cười mạnh mẽ vang lên tận trời xanh.

“Nhà vua của chúng ta không phải người hay nói mấy câu ngọt ngào yêu đương, điều này thì anh chắc chắn.” Anh chỉ Khải Nhã, “ Bất quá người phụ nữ đó là hoàng hậu, không phải là em. Nếu là đổi thành em, anh không dám chắc.” Những lời khen từ người yêu mình nói ra thì bao giờ cũng dễ nghe, cô nở một nụ cười ngọt ngào với anh.

“Ít nhất anh ta không phải là một người có tài chí tầm thường chỉ nhìn vào sắc đẹp. Anh là người đặt vấn đề quốc gia đại sự lên trên việc cá nhân của anh, về điểm này, anh ta mới có thể tiếp tục là một quốc vương.”

“Tiếc là chưa biết anh ta sống chết ra sao.” Anh nói.

“Điều này giải thích được tại sao công tước Schmidt không dám trực tiếp đụng đến em.” Cô suy nghĩ và nói: “Nếu chọc giận hoàng hậu, làm ma chướng yêu vật thoát ra, đến lúc đó ba quốc gia có rừng rậm sẽ chịu nhiều tổn thất nhất, đến lúc đó ông ta không chỉ đối phó với riêng hoàng hậu mà còn hai đất nước khác nữa”.

“Em vẫn cho rằng bá tước Schmidt là người chủ mưu việc hạ độc?” Gailin nhìn cô một cái, bắt đầu dùng con dao trong tay gọt táo.

“Đây là lý do hợp lý nhất. Hoàng hậu vừa chết, ông ta sẽ là người nắm quyền lực lớn nhất của quốc gia Pheromone.”

Gailin cau mày. “Cho tời bây giờ gia tộc Schmidt rất trung thành và tận tâm với hoàng thất, thật khó tin ông ta vì tư lợi riêng mà sát hại hoàng thất. Nếu ông ta muốn giết hoàng hậu. Nếu ông ta thực sự muốn giết hoàng hậu, thì khả năng lớn nhất là ông ta nghĩ hoàng hậu sát hại quốc vương, ông ta làm vậy để trả thù cho nhà vua.”

“So với quyền lực, trung thành là một điều nhỏ bé không đáng kể.”

Gailin nghiêng đầu nhìn cô một lúc, cuối cùng, cũng lắc đầu cười rộ lên.

“Khải, em thật sự là người nữ nhân kỳ lạ.”

“Em kỳ lạ ở chỗ nào?”

“Lúc cần lý trí thì phi thường lý trí, lúc trẻ con thì rất là trẻ con, anh mãi mãi không thể nhìn thấu được em.”

“Em chỉ nhìn vào thực tế mà thôi.” Cô chỉ ra.

“Anh rất yêu em.” Anh giơ tay lên vuốt ngọn tóc vàng rơi bên tai cô, sắc mặt ôn nhu. “Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ yêu một người phụ nữ nào đó nhiều đến như vậy.”

Đây là một lời tỏ tình của một người đàn ông.

Tất cả động tác của cô đều dừng lại.

Một lúc sau, cuối cùng cô cũng mở miệng.

“Gailin, có chuyện này, em phải nói cho anh biết......”

“Chuyện gì?” Ngón tay thô ráp của anh vẫn như cũ quyến luyến vuốt ve khuôn mặt cô.

Vừa mới phát hiện ra sự thật, cổ họng Khải Nhã không ngừng chuyển động, giống như có một vết bỏng..

Cuối cùng, cô thở dài.

“Bây giờ không phải là thời điểm để nói chuyện, chờ mọi việc qua đi, chúng ta nhất định phải nói chuyện.”

“Được, anh cũng có chuyện muốn nói với em.”

“Nói cái gì?” Cô lập tức hỏi.

“Chờ mọi chuyện này qua đi.” Anh trả lời.

Nếu bọn họ có thể sống sót từ trong ma chướng đi ra như lời đã nói.

Khải Nhã bỗng nhiên hối hận vì đã kéo anh đi cùng.

Nếu cô không thể sống, ít nhất anh có thể. Cô sẽ không yêu cầu anh vì cô mà giữ gìn, chỉ cần cả đời anh hạnh phúc là cô vui rồi.

“Khải,” vẻ mặt cô ngày càng u ám thì càng làm cho anh nhìn cô ôn nhu hơn “Đừng nghĩ nhiều, anh đã nói rồi, anh sẽ luôn luôn bên cạnh em.”

Tim Khải Nhã nhất thời đập một cái.

Trời ơi! Cô yêu người đàn ông này!

Cô yêu người đàn ông luôn cứu cô lúc cô gặp nguy hiểm.

Tình yêu của anh đối với cô rất thuần khiết chẳng có bất cứ mục đích gì cả, lúc cô gian khổ nhất thì người đàn ông này luôn hứa không bao giờ bỏ cô lại.

Cô yêu sự dũng cảm của anh, sự thẳng thắn của anh, sự hào phóng của anh, nụ cười của anh.

Cô yêu tất cả thuộc về anh.

Cô đã yêu, một người đàn ông trong những người đàn ông.

“Gailin, em nghĩ em thật sự yêu anh.” Cô nhẹ nhàng than vãn.

Gailin để con dao trong tay xuống, yên lặng nhìn cô.

“Em vẫn không biết giữa chúng ta sẽ có kết quả như thế nào, nhưng anh làm ơn đừng bao giờ quên thời điểm em nói ra câu này: em yêu anh, tình cảm này là sự thật.”

Gailin nắm lất tay cô đặt lên ngực mình.

“Một người đàn ông sẽ không nói lời yêu.” Ánh mắt anh trang nghiêm, tiếng nói trầm thấp đi thẳng vào lòng cô. “Nhưng mà, anh nguyệt ý lấy tính mạng của mình ra thề rằng cả đời này anh sẽ dùng hết sức lưc của bản thân mình để bảo vệ em, làm cho em luôn hạnh phúc vui vẻ.”

Khải Nhã dựa vào ngực anh.

Anh khẽ thở dài một tiếng, hôn nhẹ lên cô.

“Nói cho anh biết kế hoạch của em đi.” Anh không thích lúc cô nói ra lời yêu, sử dụng nhưng câu chữ không xác thực. Anh muốn cô nói yêu anh, không do dự gì cả.

Bởi vì anh cũng là như thế.

“Vấn đề là quốc vương vẫn mất tích như cũ.” Cô tựa đầu vào vai anh, nhẹ nhàng thở ra một cái. “Em đã hỏi qua thị thệ hồng y về ngày mà quốc vương biến mất, lời giải thích của mỗi người đại khái đều giống nhau….

“Quốc vương đột nhiên đi vào khu vực săn bắn hoàng gia lúc nửa đêm, không cho bất kỳ ai đi theo, bọn họ đành phải cảnh gác ở bìa rừng. khi quốc vương đi vào không bao lâu sau ma chướng dâng lên, vài thị vệ hồng y vẫn giữ vững nhiệm vụ, cố gắng chiến đấu đến giây phút cuối cùng, cho tới khi thị vệ áo lam đến cứu viện, nhưng quốc vương không có xuất hiện.”

Vài thị vệ hồng y kia thề rằng, vào đêm đó sắc mặt quốc vương có chút hoảng hốt, chính vì vậy mới có tin đồn hoàng hậu nguyền rủa quốc vương.

Tất nhiên Khải Nhã không biết chắc là hoàng hậu có nguyền rủa nhà vua hay không, nếu như có thì chả ngoài dự đoán của nàng.

“Cho nên?” anh nhướng mày.

“Cho nên, chỉ cần một ngày chưa tìm được thi thể nhà vua, thì không thể nào biết trên người anh ra đã xảy ra chuyện gì, hoàng hậu vĩnh viễn chả thể nào thoát được tội giết nhà vua.”

“Cho nên chúng ta đi vào để tìm thi thể nhà vua.” Anh gật đầu rồi rút ra kết luận.

“Chẳng cần nhất thiết phải làm như vậy! Nói không chừng anh ta vẫn còn sống, bị ma chướng dọa trở thành kẻ ngốc, chạy tới chạy lui trong rừng, cùng mọi người chơi trò trốn tìm, ha ha!”

“......” Gailin yên lặng liếc nhìn cô một cái.

Khải Nhã làm cái mặt quỷ.

Thiếu chút nữa thì quên anh là con dân trung thành của đất nước Pheromone.

“Tóm lại, hai mục tiêu chính của ngày hôm nay: Thứ nhất, tìm cho ra manh mối nơi quốc vương đi đến; Thứ hai, nghĩ ra biện pháp giải quyết vấn đề về ma chướng bị sụp đổ.”

“Anh cho rằng điều thứ hai quan trọng hơn điều thứ nhất đó.” Gailin cau mày. “Nếu không tìm kịp tế đàn, phép thuật thực sự biến mất, sẽ có rất nhiều dân chúng chết oan trong tay ma chướng.”

“Nếu như em không phải Maroli vu nữ, em không biết tế đàn ở đâu. Cho dù tìm được tế đàn, em cũng không biết phải làm như thế nào.”

“Cái này hơn khó nói.” Lông mày của Gailin nhăn lại.

“Có ý gì?”

“Em quên chuyện dưới hầm của Seven rồi à?” Gailin nhìn cô. “Em đã thành công tìm được tế đàn phía bắc.”

“Cũng không có, em chỉ là......” Thanh âm biến mất.

Chỉ là tự dưng có cảm giác rất kì lạ.

Tâm hồn chuyển động dẫn dắt, sự phấn khích đó khó diễn tả bằng lời, mỗi một tế bào phảng phất giống như được triệu hồi...... Cô, không thể giải thích cảm giác kỳ diệu lúc đó.

“Em luôn nói rằng em không phải hoàng hậu, có lẽ, em thật sự là hoàng hậu.” Gailin giơ lên một ngón tay, trước tiên ngăn lại sự phản đối của cô, sau đó ngón tay đó chỉ vào ngực cô: “Chúng nó vẫn trốn ở chỗ này, chỉ vì em chẳng biết triệu hồi như thế nào, cũng chả có nghĩa là chúng không tồn tại.”

Trực giác của Khải Nhã bài xích cách nói của anh, cô chả thể nói lý do tại sao.

Có lẽ cô đến từ một thế giới khoa học, vì thế cô khó mà chấp nhận bản thân mình có thể sử dụng được phép thuật.

Cũng có thể vì hoàng hậu không phải một người tốt, mà một phần nào đó trong cơ thể ngu ngốc này của cô vẫn hy vọng mình là một người tốt.

Nhưng ngay từ đầu ma pháp biến mất, hoàng hậu liền biến mất theo, trên cơ bản chứng minh rằng cô nhập vào cơ thể của một người phụ nữ và cơ thể này không phải là một người vô tội, cô buồn bực đứng lên, đi lên hai bước,

Gailin đi phía sau cô, đang muốn nói cái gì đó, đột nhiên dùng sức kéo cô về phía sau mình.

“Làm sao vậy?” Khải Nhã lập tức cảnh giác.

Bầu trời phía nam, một làn sương mù màu tím nhanh chóng lan tới.

“Ma chướng!” Gailin hô to.

Anh huýt một tiếng sáo về phía trạm canh gác, hai con ngựa hét lên một tiếng lớn, chạy nhanh đến.

Một lát sau nửa chân trời đã tối đen, Khải Nhã nhìn khoảng cách sương mù, biết bọn họ dù có chạy thế nào đi nữa thì không thể nhanh hơn với tốc độ của ma chướng lan tới.

Gailin vung kiếm lên, cắt bỏ dây trên yên ngựa, tất cả đồ vật nặng đều rơi xuống.

“Đi!” Anh đá hai con ngựa, con ngựa bị kinh sợ, một tiếng kêu lên “Tê”, chạy như bay.

Không nhất thiết giữ chúng ở lại để rồi chúng bị giết.

Rống --

Hô......

Ào ào......

Các loại âm thanh kỳ lạ vang lên..

Không khí mang theo mùi chết chóc ngày càng nồng, gió lớn vù vù, một giây lát sau quần áo tóc tai của hai người đều bên trong gió mạnh, phải hét lớn lên mới nghe thấy tiếng nhau.

“Gần đây có dòng suối nào không?!” Khải Nhã đau đớn ôm hai tai hô to.

“Không kịp rồi, đứng ra phía sau anh!” Gailin nhặt hai cái túi vũ khí ở trên đất lên, đưa cho cô một thanh kiếm dài, một cái đao dầy và lớn nằm trong tay anh.

Khải Nhã dán lưng vào lưng anh, hai người nhanh chóng bị làn sương mù bao vây

Lúc này giống như địa ngục bị vỡ ra.

Một con quái vật đối mặt với cô rồi vương móng vuốt thật lớn tiến tới. Cô vung thanh kiếm thật dài lên, chém một cái vào móng vuốt của nó, một dòng máu đen phun ra, một tiếng hét lớn của con quái vật vang lên, nhanh chóng di chuyển trốn vào làn sương mù tím, cô thậm chí không thấy rõ nó là con gì nữa.

Phần lớn quái vật thấp bé đều tấn công về phía Gailin, anh vung cây đao lên, giống như cách cô sử dụng thanh kiếm dài, trong nháy mắt, mấy con con quái vật này đều bị đứt tay và chân, phun ra chất lỏng màu xanh, vài giọt bắn lên cánh tay anh.

Tê. Anh cắn răng dùng áo lau đi. Máu của chúng chính là axit mạnh

“Khải --”

“Làm sao......”

Cô đang cố gắng chiến đấu với một con quái vật.

Tiếng gió át đi thanh âm của hai người bọn họ, sương mù dầy che tầm nhìn, bọn họ chỉ có thể nhìn về phía trước khoảng năm bước chân và hai mắt khép hờ trong trận chiến.

Bọn họ phải đợi quái vật tiến lên thì mới nhìn thấy được, một lúc sau cảm thấy xung quanh khá nguy hiểm.

“Em nhất định phải khởi động ma pháp......” Anh dùng đao, ngăn cản một con quái vật to và cao hơn anh nửa cái đầu.

“Làm cho những con quái vật này quay trở về......”

“Em không biết làm như thế nào......”

“Vậy cố gắng nhớ đi......”

“Anh làm như nó đơn giản lắm đấy --”

Hai người trong gió mạnh, hét to lên.

“Đáng chết!”

Cô đột nhiên nghe thấy anh ở phía sau chửi một câu, mạo hiểm quay lại nhìn.

Một con quái vật giống con gấu to với cặp mắt màu đỏ từ trong sương mù màu tím đánh tới, nhanh tay nhanh mắt nhìn thấy. Gailin chém đứt tay bên tay trái của nó, rồi nó trốn sang bên phải, nên anh bị đánh vào mạng sườn phun ra ngụm máu.

“Gailin!” Cô hét lên, quay lại đâm thẳng vào ngực con quái vật.

Cùng thời gian đó, đằng sau áo choàng của cô có một con mãng xà răng đầy lọc độc đang lao lại đây.

“Cẩn thận!” Gailin vung đao chém con mãng xà.

Tuy đã chém được con mãng xà, nhưng lọc độc từ răng nó phun lên tay anh.

“AHHH!” Gailin bị trúng hai giọt, lập tức da thịt trên cánh tay bị ăn mòn.

Không được, nếu còn tiếp tục, bọn họ sẽ chết mất!

Khải Nhã nhìn tay anh đang chảy máu róc rách, cánh tay bị thương cùng với khuôn mặt tái nhợt, trong lòng cô cảm thấy rất đau lòng. Cô không thể để Gailin vì cô mà chết!

Anh là mối tình đầu của cô, cũng là người người đàn ông đầu tiên của cô!

Chúng nó muốn giết anh, trừ khi bước qua xác cô.

Tức giận dữ dội, hoảng hốt, hận thù, từng dòng cảm xúc phức tạp ở nơi sâu nhất trong cơ thể trào ra. Cơ thể cô nóng lên, dường như mười ngón tay có một dòng khí vô hình cuồn cuộn chảy ra.

Hơi nóng trong cơ thể cô xoay chuyển một vòng, lấp đầy từng tế bào trong cơ thể cô, đột nhiên trong đầu cô trở lên trống rỗng

Một giai điệu cổ xưa hiện lên trong đầu cô, giống như một câu hát, tựa như một câu tụng kinh, ánh mắt cô mờ mịt, không tự chủ đọc ra......

font-family:"Times New Roman","serif";mso-ansi-language:pT-BR">“Sha yi la fa si de wa duo qi la......[

color:#212121">thiết lập linh hồn của trời và đất, mặt trăng và các ngôi sao vì ánh sáng, các điều xấu trở về với bụi cát, cát tập hợp thành tháp.

mso-bidi-font-family:"Cambria Math"">〕

8.0pt;font-family:"Times New Roman","serif"">”

Gailin không ngừng vung đao chém giết về phía quái vật

“Tụ hợp linh khí ánh sáng tiến vào, thần linh của ta dung hòa tất cả vạn vật, nghiệp chướng yêu vật nghe lệnh của ta!” Bỗng nhiên tâm linh của cô bắn ra một vệt màu trắng.

Cánh tay anh che lại đôi mắt của mình.

Một trận gió trở lên mạnh mẽ đột nhiên bắt lấy anh và người phụ nữ phía sau.

“Khải!” Gailin chấn động, xoay tay kéo lấy cô.

Cô cùng anh bị kéo vào ánh sáng mạnh mẽ kia

Sau một hồi giống như là vĩnh cửu.

Gailin thở phì phò, từ từ mở mắt ra.

Yên lặng.

Vừa mới trải qua trận chém giết, giờ phút này lại yên tĩnh.

Anh đi một vòng, bọn họ đang ở trong một hang động của một ngọn núi, một cái hang động hình tròn rất sinh động

Ngay chính giữa có một quan tài giống như tế đàn, trên tường hang động tràn ngập các câu thần chú xa xưa.

Dường như tế đàn phía bắc được tái hiện lại, khác ở chỗ, anh biết nơi này không phải là hầm của Seven. Tế đàn phía nam.

Cuối cùng, bọn họ đã tìm được rồi.

Loảng xoảng! cây đao trong tay Gailin rơi xuống đất.

Khải Nhã đứng phía sau với khuôn mặt trống rỗng, ánh mắt không hề có trọng điểm đứng tại chỗ.

“Khải!” anh bắt lấy hai cánh tay cô rồi dùng sức lay cô. “Khải, em tỉnh tỉnh! Khải!”

Cuối cùng, ánh mắt màu xanh của cô từ từ nhấp nháy, chớp hai cái, một lần nữa linh hồn trở lại cặp mắt trống rỗng kia. Cô ngơ ngác nhìn xung quanh.

“Nơi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net