One shot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu chuyện bắt đầu bằng một bài hát cứ quanh quẩn trong trí nhớ, dẫu nhiều người cho rằng bài hát ấy chỉ là một thứ đại trà mà các nhà sản xuất âm nhạc hay sáng tác cho các cô gái mới lớn. "Công chúa Bong Bóng", nghe cái tên có đến là sến không. Cá nhân cho rằng đó cũng chẳng phải là bài hát ưa thích hay nằm trong playlist nhưng cái giai điệu và lời hát ấy cứ bồi hồi, làm nhiều lúc muốn viết một truyện ngắn hay vẽ vài bức tranh minh họa.

"Ngày xưa rất xưa ấy có một nàng công chúa, hồn nhiên như mây trên bầu trời, đùa giỡn với gió và trăng, được tự do cùng mưa hát vang."
Màu xanh trên chiếc váy mới của Công chúa khiến nàng ta thật vui sướng, cứ mãi xoay tròn trên sàn đá lạnh ở cung điện mùa Hè. Tên nàng là Bong Bóng, số tuổi của nàng không ai biết nhưng cái tính mộng mơ và hồn nhiên "như nước chảy trên sông" của nàng làm nàng trông như một cô bé mới lớn hơn là một công chúa cao quý. Các bạn nàng hay bảo nàng có khuôn mặt mang nét đáng yêu và đôi mắt trong veo, nhưng dẫu ai có bảo rằng trông nàng quá ngây thơ thì đến nàng cũng chẳng biết đến điều ấy. Mỗi ngày, nàng thích dạo chơi trên bậu cửa sổ có ánh mặt trời ấm áp và chờ đợi đến khi mây đen ùn ùn kéo đến, vì khi đó, Mưa đến.

"Nàng công chúa Bong Bóng, yêu chàng mưa lơ đãng, dường như bên nhau không giận hờn, dù có những lúc Mưa vô tình, làm buồn công chúa Bong Bóng nhiều lần."
Nàng yêu Mưa. Tim nàng đập nhanh hơn một nhịp khi nhìn thấy mây đen phủ kín bầu trời. Ba, hai, một, Mưa xuất hiện với điệu tap dance nhanh thật nhanh trên nền đất, tí tách, tí tách. Hôm nay, chàng ta mang chiếc giầy có đóng đế sắt có buộc dây, nhảy điệu tap dance với cái nhịp đều đều, như một thứ lễ nghi mỗi khi chàng xuất hiện. Nhận ra phía xa kia là cô bạn yêu quý Bong Bóng, chàng đến bên nàng với điệu clacket vui tai, và cả hai cùng xoay tròn trên những ngọn gió. Với Công chúa, Mưa còn hơn cả một người bạn, và nàng cũng muốn Mưa biết như vậy. Nhưng Mưa vẫn cứ lơ đễnh như một cậu bé chẳng muốn lớn lên, mặc cho con tim của nàng cứ chao đảo không thôi.

"Yêu là yêu có thế thôi, Thu về làm Mưa không ngớt, Bong Bóng bên mưa, Bong Bóng không nghe giá lạnh."
Nàng Công chúa gửi những lời tâm sự của mình với Gió, nhưng Gió lại hay quên nên đánh rơi chúng ở đâu đó những nơi cô đi qua. Bong Bóng biết tình cảm của mình dành cho Mưa, từ lần đầu tiên thấy chàng nhảy múa trên những tán lá cây, trên nóc nhà với cái điệu quen thuộc, tí tách tí tách. Nàng không sao nói ra những lời chân thành ấy vì e ngại, chỉ ước giá chi Mưa hết vô tư mà nhìn vào đôi mắt trong xanh ấy. Từng khoảnh khắc quay tròn với Mưa trên nóc nhà, nàng thấy mình như người hạnh phúc nhất thế gian này, quên đi cả sự phiền muộn mà Mưa đã đem đến bên trái tim nàng.

"Nhưng nàng công chúa biết chăng, Mưa là người đàn ông dối gian, vì Mưa chỉ yêu có chính Mưa mà thôi."
Gió thường tự nhủ mỗi khi nghe Bong Bóng tâm sự câu chuyện tình, nàng Công chúa ngốc nghếch ơi, cậu Mưa ấy không yêu nàng đâu, vì cậu ta là một kẻ ngốc, kẻ ngốc thì làm sao biết yêu. Cung điện Mùa Thu đã đóng cửa, điều đó có nghĩa là khi Mùa đông đến, nàng có thể sẽ không gặp được Mưa nữa. Khoảng thời gian cô đơn ấy, liệu tim nàng có chịu nổi. Một ngày cuối mùa Thu, nàng dồn hết can đảm nắm lấy tay Mưa, thốt lên rằng hình bóng của Mưa đã ám ảnh nàng từ lâu lắm rồi, nhưng tiếc thay, cậu ta không thể, và chẳng bao giờ hiểu được tình yêu là gì nên có giọt nước mắt kia, rơi ra từ khoé mắt nàng, vụn vỡ. Mùa Đông đến và mang Mưa đi thật nhanh, bỏ lại Bong Bóng lặng lẽ bước trên ô cửa sổ có dàn hoa tím.

"Và công chúa Bong Bóng, không còn yêu Mưa nữa, dường như không yêu không giận hờn, nàng khóc nước mắt nhạt nhoà, và cùng Mưa hoà trong niềm đau."
Đã bao nhiêu ngày rồi Bong Bóng không mặc chiếc váy xanh nhảy múa dưới làn nắng vàng, đã bao nhiêu ngày không nghe thấy tiếng hát lảnh lót của nàng vang trên bậu cửa sổ, đã bao nhiêu ngày Mưa không trở lại, đã bao nhiêu ngày nàng Công Chúa khóc. Một ngày kia, khi cung điện mùa Hè mở cửa, Mưa lại xuất hiện với điệu tap dance quen thuộc với đôi giày đế sắt buộc giây, liệu chàng có nhớ cô gái đã cùng chàng khiêu vũ trên tán lá xanh mướt của những ngày mưa, khi chàng không còn nhìn thấy cô ấy nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net