công chúa handsome (chương 36 => end)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 36: MƯA VÀ NƯỚC MẮT

Hôm nay nó đến trường, không hiểu sao nó lại thấy lo. Chuyện của nhóc Khoa làm nó thấy sợ tới lớp quá. Nhưng nó quyết định gặp nhóc Khoa để nói chuyện. Lúc Tới kí túc xá đã thấy khuôn mặt hí hửng của hắn làm nó thêm ghét.

-   sáng nay thời tiết rất đẹp mà, nhiệt độ chỉ có 30 độ mà, sao mà trong phòng này lại có một tên điên nhỉ. haizz……… mới 30 độ mà đã phát điên rồi thì thử hỏi……… haizz……………….. ( nó)

-   này thằng nhóc kia cậu nói ai đấy hả. (hắn)

-   tui nói ai mới sáng ra đã hát hò như thằng điên, mặt mày thấy mà khó ưa. đúng là đồ biến thái mà, lêu lêu ( nó)

-   cậu chết với tui. đứng lại nhanh. ( hắn)

-   anh tự nhận mình là tên điên ak. haha…………. tui đâu nói anh sao anh lại nhận………….. haha………… Mà không phải tối qua anh buồn lắm lắm hay sao. hehe….( nó).

-   cậu đứng lại không? cậu chết với tui. Thua nhưng không có nghĩa là sau này vẫn thua hiểu không? rồi sau này tui sẽ thắng hắn cho xem. (hắn)

Nó với hắn đuổi nhau mà không biết đã gần trễ giờ học, hôm nay nó lại có giờ của ông giáo sư khó tính nữa.

-   Á……………….trễ học rồi , chạy thôi nhanh lên, tại anh cả đấy. Tui bắt đền anh đấy. ( nó)

-   nè tui còn chưa tính sổ với cậu đấy, ai trêu tui trước hả, trưa ni về  chết với tui. (hắn đe dọa).

-   hehe…………… lại lên cơn rồi ak. pipi……….. tui đi trước nhé………. hehe…………… pipi anh chàng điên. hehe……….. (nó)

Nó chạy nhanh về lớp nhưng đã trễ rồi. Nó lẻn vào lớp nhưng xui cho nó là ông thầy đã phát hiện ra nó. Nó không dám nhìn ông thầy. ôi tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực quá .

-   Nguyễn Trần Minh Ngọc, cậu tới trễ…………

-   dạ…………dạ………….. em xin lỗi tại đồng hồ của em bị hỏng ạ…… nó giải thích với ông giáo sư khó tính kia.

-   không viện lí do, lên phòng trưởng khoa cùng tôi, tháng này cậu đã ngỉ học nhiều và đi muộn nhiều lần. Không thể nhân nhượng được nữa. ( giáo sư)

-   thưa ……..thầy…………..( nó)

Hix…………….. ông giáo sư khó tính, ông giáo sư phù thủy mà. Nó phải lên phòng trưởng khoa uống trà đặc rồi. Xui thế không biết. “ Tên sao chổi đáng ghét, tất cả là tại anh đấy, huhu”.

“Côc………Côc………Cốc……”, nó đẩy cửa bước vào thì lại một lần nữa ngạc nhiên. Hắn cũng ở phòng trưởng ban. Hehe……….. bị phạt ak, đúng là quả báo mà. Nó nghĩ thầm và đắc ý lắm.

-   Dạ em chào thầy. … nó lễ phép

-   hai cậu ngồi xuống, hai cậu biết lỗi chưa?

-   Dạ…………….

Sau một lúc được giáo huấn nó và hắn cùng nhận chung một hình phạt. Cũng may với tài ăn nói có một không 2 của đứa nó, cộng thêm gia thế của hắn nên hình phạt bị “giảm nhẹ”, không bị hạ hành kiểm và trừ điểm thi, nhưng phải dọn nhà kho một tuần. Hix…………đúng là cực hình mà, đã thế thà bị trừ điểm còn hơn. Một tuần dọn dẹp nhà kho, mà cái nhà ấy thì như “cung điện” nguy nga, tráng lệ. Dọn một ngày cũng đủ chết rồi giờ lại gấp 7 lần. Ôi cái cuộc đời này, “tên sao chổi đáng ghét”.

-   Đồ sao chổi olever, đồ đáng ghét. Tại ai mà tui phải xiu xẻo như vậy chứ, dọn nhà kho môt tuần. Hix…………. ( nó)

-   nè, tại ai hả, nếu cậu không trêu tui thì đâu phải………… Cậu tự dọn một mình đi, tui về ngủ đây. (hắn).

-   Anh………. mặc kệ anh, tui dọn một nửa còn lại phần anh, trưởng khoa trách phạt thì anh chịu. hehe……….Mà cũng muộn rồi, chúng ta đi siêu thị mua đồ. trong tủ lạnh hết đồ rồi. (nó)

-   Cậu đi một mình, tui về phòng, bực mình. ( hắn).

-   Anh………….. đồ Sao chổi đáng chết……. Numagazin………..

Nó đang trên đường về kí túc xá thì gặp nhóc Khoa ngồi dưới một gốc cây phượng. Khuôn mặt lộ rõ nhiều suy tư, “ chắc cậu ấy đang nghĩ về chuyện của Quân, mình phải làm sao? mình không muốn mất đi một người bạn thân, tại sao ông trời lại trêu ngươi như vậy,”.  Nó đi lại chỗ Khoa ngồi, nhưng có lẽ do mãi suy nghĩ nên nhóc không biết tới sự xuất hiện của nó. Nó vẫn im lặng không dám gọi nhóc. Bây giờ nó mới có cơ hội nhìn kĩ Khoa. Một làn da trắng không tì vết, khuôn mặt tròn với đôi mắt đen thật trong sáng, đôi môi hồng xinh xinh, Dưới những tia nắng mặt trời trông Khoa càng xinh đẹp hơn. Tại sao tiếp xúc lâu như vậy mà nó lại ko nhận ra Khoa là nữ. Mặt dù trong mái tóc ngắn đầy nam tính nhưng ở Khoa vẫn hiện lên dáng dấp một thiếu nữ. đang mải ngắm nhìn Khoa, nó bỗng giật mình khi nhóc Khoa đột ngột quay lại nhìn nó.

-   Cậu có chuyện muốn nói? (Khoa)

-   ak,………… tớ muốn ………………..nó ấp úng

-   tui không có chuyện gì để nói với cậu, cậu đi đi,………..

-   Khoa ak, tớ không cố ý dối cậu nhưng sự thật là tớ có lý do khó nói. Tớ xin lỗi cậu. Khoa ak chúng ta là bạn thân………..

Nó chưa nói hết câu thì Khoa đã cướp lời nó:

-   BẠN THÂN……… thật nực cười, Bạn thân mà lừa dối tui như vậy. Bạn thân mà nỡ cướp đi người con trai mà tui yêu, Như Thế Là BẠN THÂN sao?

Nhóc Kh cố ý nhấn mạnh 2 từ bạn thân, nó thấy có lỗi quá, nhưng Khoa cũng dối nó mà, tại sao lại đổ hết lỗi lên nó.

-   Khoa ak, tớ sai nhưng cậu cũng không đúng, cậu dấu thân phận của mình và tớ cũng không biết cậu thích Quân mà. (hắn).

-   giờ cậu còn lý sự với tui nữa sao. Nguyễn Trần Minh Ngọc, ak không phải gọi là Nguyễn Trần Bảo Ngọc mới phải, tui sẽ không bao giờ để cậu đạt được tất cả. Anh Quan là của tui, và cậu từ nay đừng gọi tui là bạn thân nữa. Nghe chói tai lắm, Tạm Biệt………….. (Khoa).

-   Khoa ak………………….đừng như vậy mà. Tớ xin cậu đấy, Khoa ak..(nó).

Nhóc Khoa đứng dậy quay lưng bước đi, trong cái nắng ấm áp ấy nhưng sao bóng dáng ấy lại có cảm giác lạnh lẽo và cô độc đến vậy. Nó gọi theo Nhóc Khoa nhưng nhóc vẫn bỏ đi không quay lại. Bây giờ nó thật sự lo Khoa sẽ nói ra việc nó là nữ. Thân phận nó……… không………không thể để như vậy được. Và cũng như hiểu được suy nghĩ của nó nhóc Khoa bỗng quay lại:

-   Cậu đừng lo, tui không nói cho khoa biết cậu là nữ đâu, như vậy quá nhẹ cho cậu và có thể Quân sẽ càng quan tâm cậu hơn, tui có cách giải quyết hay hơn giành cho cậu và em trai yêu quý của cậu đấy. (Khoa).

-   Khoa ak, xin cậu đừng làm điều gì tổn thương em tớ, mọi chuyện cứ đổ lên đầu tớ, xin cậu mà. (nó)

“ Tại sao chứ, taị sao mình luôn là người đem đến nguy hiểm và buồn đau cho người khác, tại sao? Khoa ak, xin cậu mà, xin cậu đừng làm gì nguy hiểm đến nhóc Bo mà, mình sẽ chịu hết mà, xin cậu……..”. Nó ngồi bệt xuống đất, đôi chân của nó bây giờ không còn cảm giác nữa, bất lực, lo sợ và đau khổ, nó không biết vì sao tất cả những người ở bên nó đều phải chịu tổn thương. Nó không muốn như vậy. Nó phải làm sao đây.

Về phía hắn, sau khi yên vị tại phòng. Một lúc lâu vẫn không thấy nó về mà trời lại sắp mưa. Hắn đi đi lại lại không biết có nên đi tìm nó không? “ nhóc này đi đâu rồi không biết, cậu có biết tui lo như thế nào không…………….. mà khoan, mình vừa nói lo cho cậu ta…………….không………mình điên rồi. Mà sao cậu ta vẫn chưa về, trời mưa rồi. Mặt kệ, ai bảo lúc sáng trêu tức tui. ……”, hắn tự nói với lòng không được đi tìm nó, nhưng sao hành động không nghe theo suy nghĩ, khi cơn mưa tới hắn đã rất lo lắng. lòng như lửa đốt. Thế là hắn chạy nhanh đi tìm nó.

Trời bắt đầu nổi gió lớn giống như giông tố đang nổi lên trong lòng nó vậy. Những tia nắng ấm áp biến mất thay vào đó là mấy đen báo hiệu một trận mưa lớn sắp kéo tới. Mưa nước mắt, lạnh và đau buốt.

“Rào…………..Rào………….Rào…………”, mưa, trời đã đổ mưa, trời thật sự đã đổ mưa, nhưng giọt lệ của ông trời sao nhiều và lạnh thế. Những hạt mưa lúc nào cùng vô tình như vậy nhưng mưa lại làm dịu bớt phần nào nỗi đau của nó, mưa che đi những giọt lệ mặn đắng, mưa hay chính là lệ trời đang đau buồn cùng nó. Nó khóc trong mưa, khóc một cách vô thức. Cô độc với những giọt lệ trời, nó cô đơn lắm giá như giờ này có Anh ở bên, giá như giờ này có ai đến bên che chở và ôm nó vào lòng. giá như……… giá như………..

Mưa vẫn rơi nhưng sao nó không còn thấy những hạt mưa rơi trên khuôn mặt nó nữa, không còn cái rát và lạnh buốt của mưa. Nó nhìn lên, một màu xanh dương. Đúng một chiếc dù màu xanh dương, lúc trước anh cũng từng che ô cho nó, cũng là màu xanh dương. có người đang che mưa cho nó.Có phải là anh?  Không hiểu sao lúc đó nó lại nghĩ tới hắn.

-   cậu làm gì vậy, cậu nói tui điên thế bây giờ cậu thì sao? (hắn).

Giọng nói ấy, một chất giọng tuy lạnh lùng và ẩn chứa sự trách móc nhưng nó vô cùng ấm áp. Giọng nói của hắn, lần này linh cảm của nó đã đúng. Tại sao mỗi khi nó buồn và khó khăn thì hắn lại luôn xuất hiện và che chở cho nó, tại sao người đó không phải là Quân. Tại sao Quân không phải người bảo vệ nó. Mưa vẫn rơi và nó vẫn khóc, nó khóc vì bản thân nó thật tệ. hắn đến bên cạnh như làm cho nỗi buồn đau trong nó được giải tỏa, nó khóc to lên. Thấy vậy hắn bối rối không biết làm sao cả.

-   nè, sao lại khóc………….. cậu………..cậu……….nè.nín đi mà. (hắn)

-   huhu………….

-   đừng khóc nữa mà…. hắn dỗ dành nó

Hắn ngồi xuống cạnh nó, bất giác hắn bất ngờ và ngạc nhiên khi nó ôm chầm lấy hắn,chiếc ô rớt xuống đất lúc này cả nó và hắn đều tắm mưa. Cái ôm thật chặt như sợ nếu buôn lỏng ra hắn sẽ biến mất vậy. Nó ôm hắn khóc trong mưa, cảm thấy ấm áp hơn khi được khóc trên đôi vay vững trãi của hắn. Thật ấm………. Còn hắn thì bất động trước hành động bất ngờ của nó. “ Tại sao mình lại có cảm giác hồi hộp như vậy nhỉ, tim mình sao đập nhanh như vậy? hay do dầm mưa nên mình đau tim. sau này tui mà bị bệnh thì cậu chết với tui”.

-   Cậu bỏ ra coi, nghẹt thở quá, Nhóc này hôm nay sao vậy. Đừng khóc nữa mà. Cậu mà cứ khóc là tui không cho cậu về phòng nữa đâu.(hắn)

-   huhu………………tại sao anh lại ở đây, huhu…………… tui đau quá……đau lắm (nó)

-   cậu,…………cậu…………..bị làm sao………….(hắn)

-   tui thấy lạnh, thấy đau ở nơi này nè……………. tại sao ông trời lại nhẫn tâm với tui như vậy, tui đã làm gì sai chứ. TẠI SAO? huhu…….

Tay nó ôm lấy trái tim mình, nó thấy tim mình đau lắm…. Nó khó trong lonhf hắn, và mưa vẫn rơi ngày một nặng hạt hơn, gió cũng lớn hơn..

-   cậu………..hắn lo lắng.

Nó lại ôm lấy hắn và khóc, hắn thật sự không hiểu nhưng hắn biết rắng nó đang rất đau buồn. ôm lấy thân hình bé nhỏ của nó vào lòng, hắn muốn dùng  hơi ấm của mình để sưởi ấm cho nó.

-   ngoan, đừng khóc nữa. (hắn)

-   huhu…………….

Trời vẫn mưa, nó vẫn khóc ngon lành trên vai hắn. nhưng rồi nó lịm đi vì lạnh, nó đã dầm mưa quá lâu mà..

-   cậu……….cậu………….có sao không? tỉnh lại đi.(hắn)

-   ………………………

-   sao người cậu lạnh vậy nè, tỉnh lại đi. (hắn).

Hắn thấy sợ, tim hắn nhói đau khi thấy nó ngất đi. Không hiểu vì sao hắn lại sợ mất nó như vậy, cứ như nó là thứ quan trọng nhất của đời hắn vậy. ( đúng oy còn gì nữa).

-   cậu……..đừng làm tui sợ mà.

 

CHƯƠNG 37:  NƯỚC MẮT CỦA ÁC MA

Hắn ôm nó chạy nhanh về kí túc xá. Trong cơn mưa, hắn bất chấp tất cả để đưa nó về phòng một cách nhanh nhất.

Về tới phòng hắn gọi cho Peter tới vì hắn biết nó không thích đi bác sĩ. Vội chạy sang phòng bên gọi Quân và Khoa. Bây giờ trong lòng hắn như có lửa đốt. hắn sợ nó xảy ra chuyện gì, hắn sợ lỡ như nó……………….. “ Cậu hãy bình an nhé, cậu mà tỉnh lại thì tui sẽ không gây sự với cậu nữa.”

-   Cậu làm gì mà Minh Ngọc lại như vậy, Minh Ngọc mà xảy ra chuyện gì thì tui không tha cho cậu đâu. (Quân)

Quân vội chạy qua phòng nó khi hắn gọi, anh đã rất tức giận nên đã túm áo hắn mà mắng té tát. Hắn tuy không có lỗi nhưng hắn vẫn để Quân mắng, vì trong suy nghĩ của hắn nếu hắn không bỏ về trước thì nó cũng không xảy ra chuyện. Là tại hắn không tốt.

“Cậu còn định dùng chiêu đó để Quân lo lắng cho cậu sao, cao tay quá.” Mặc dù trong tâm nhóc Khoa nghĩ như vậy nhưng khi thấy nó nằm đó nhóc cũng rất đau lòng, Khoa cũng sợ nó xảy ra chuyện gì., nhóc là người có lỗi tuy vậy Khoa lại tự dối mình và để tính ít kỷ lên mà không cho bản thân có một chút vị tha. Khoa từ nhỏ đã được huấn luyện để trở thành một tay xã hội đen nên luôn luôn đặt lợi ít của ban hội và bản thân lên hàng đầu. Khoa tự nhủ nó bị như vậy là đáng nhưng một lần nữa tâm can của Khoa lại cào xé vì nhóc cảm thấy có lỗi với nó. “ Mình làm vậy có sai không?....... Minh Ngọc ak cậu…….tại sao cậu lại là kẻ đối nghịch với mình chứ. …….Không được nghĩ vậy nữa, cậu ta bị vậy là đáng, Khoa ak, không được mềm lòng.”

-   cậu cứ đánh tui đi, tui cũng đang điên lên đây. ( Hắn)

-   Cậu…………..MN mà xảy ra chuyện thì cậu……………( Quân)

-   hai anh có thôi đi không, Bác sĩ đang khám bệnh cho Minh Ngọc đấy. Hãy im lặng giùm đi..      ( Khoa).

Khoa lớn tiếng can hắn và Quân lại. Một lúc sau Peter bước đến.

-   Cậu ấy đã dầm mưa quá lâu, tại sao lại thế? Bị cảm nặng và còn nguy hiểm đến tính mạng nữa. (Peter)

-   Tại sao lại nặng vậy, không thể được, này  nhóc tỉnh  dậy  đi,  đừng  chết mà……… Tỉnh lại đí, tỉnh lại đi mà…….(hắn).

vừa nghe Peter nói thế không hiểu sao hắn lại thấy tim mình như bị vỡ ra. Vội chạy lại bên giường nó, hắn thấy mắt cay xè. Hăn khóc ư, vì sao ngay bản thân hắn cũng không biết, chỉ biết rằng hắn đang rất đau.

-   Bác sĩ, thế cậu ấy………. phải làm sao, tại sao lại nguy hiểm đến tính mạng cớ chứ. Không thể được( Quân).

Quân nhìn nó, anh cũng đau đớn không kém hắn.

Nhóc Khoa từ nãy giờ vẫn im lặng, Khoa bỗng thấy ân hận nhưng ngay lập tức lại bị tính ít kỷ xóa đi cái cảm giác ấy. Lý trí Khoa đang đấu tranh nhau. Nhìn khuôn mặt trắng bệch và nhợt nhạt của nó ai cũng đau lòng.

-   Tôi đã kê đơn cho Minh Ngọc, nhờ cậu đi mua giùm. Mà trong mấy ngày tới tui phải về Anh nên nếu Minh Ngọc xảy ra chuyện gì thì hãy gọi cho Win bạn tui, anh ấy sẽ tới giúp, Nhờ mọi người chăm sóc Minh Ngọc giùm tui, cậu ta phải chịu quá nhiều đau khổ rồi vì vậy tui ko mún cậu ấy gặp bất kì nguy hiểm và khổ đau nào nữa.

Peter nhìn lại nó. Đối với anh nó là một thiên sứ trong sáng nhưng lại dễ vỡ, anh muốn bảo vệ nó. Bây giờ nó đang ốm nặng anh muốn chăm sóc nó nhưng do mẹ anh đang bệnh nặng nên anh phải về lại Anh. Thật sự để nó ở lại anh cũng không an tâm nhưng anh phải về nước để chăm sóc mẹ anh nữa. “ Xin Lỗi em, anh không thể chăm sóc em trong lúc này được, em đừng trách anh nhé, anh sẽ nhanh trở lại để bảo vệ em, thiên sứ của anh”.

-   Bác sĩ cứ yên tâm, bọn tui sẽ chăm sóc tốt cho Minh Ngọc. ( Quân)

Peter ra về trong phòng chỉ còn lại hắn, Quân và Khoa. Quân lại bên cạnh nó, anh cầm lấy tay nó.

-   Em hãy cố lên nhé, hãy nhanh tỉnh lại đi. (Quân)

-   Hai anh chăm sóc Minh Ngọc, em xuốn bếp nấu ít đồ ăn. (Khoa)

Tĩnh lặng, không một lời nói, tất cả con mắt đều nhìn vào nó. “Tại sao cả anh họ và Quân đều lo lắng cho cô ta như vậy, mình có gì không bằng cô ta chứ. Tại sao ông trời lại bất công với mình như vậy, không thể như vậy được, bằng mọi giá mình phải có tất cả.”

……………………………………..


CHƯƠNG 38: THIÊN SỨ MÀU XANH NGỌC

 

Đã ba ngày rồi nó vẫn nằm đó, đôi mắt long lanh giờ đây vẫn nhắm nghiền không chịu mở, hắn và Quân vẫn ngày đêm ở bên nó nhưng dường như nó vẫn không muốn tỉnh lại, nó muốn trốn tránh những đau thương của cuộc sống. Ngoài trời mưa vẫn rơi, mưa đã rơi vô tình như vậy. Nước mắt ông trời hay chính là núoc mắt của thiên sứ mưa vẫn như hiểu được nỗi lòng nó.

-   Sao cậu không chịu tỉnh lại, tỉnh lại đi nhóc.

-   em hãy tỉnh lại đi, đừng làm anh sợ.

Mặc cho hắn với Quân làm như thế nào nó vẫn không đôi mắt ấy vẫn không chịu nhìn họ một lần. Bác sĩ đã nói nó đã hết nguy hiểm nhưng không hiểu sao vẫn không tỉnh. Hắn mấy đêm nay đã không ngủ vì ở cạnh nó, đôi mắt hắn bây giờ thật mệt mỏi nhưng hắn vẫn không chịu nghỉ, hắn sợ, sợ rằng nếu hắn xa nó thì nó sẽ bỏ hắn mà đi.

-   Dạ con nghe.

Quân có điện thoại nên anh ra ngoài nói chuyện.

- Vâng con tới ngay.

Sau cuộc gọi bí ẩn đó, Quân vội vàng ra ngoài.

Tại một khu ngoại ô vắng vẻ, có hai chiếc xe màu đen chạy tới. Quân bước ra từ một chiếc xe và bước vào chiếc xe kia. ghế sau chiếc xe kia là một người đàn ông trung niên với bộ vest đen và cặp kính đen rất lạnh lùng, sự lạnh lùng khiến cho ta không khỏi rùng mình. Trời vẫn mưa và trong xe là một không gian lạnh lẽo từ hai người đàn ông. Trông đó có một chàng trai trẻ với đôi mắt cũng sắt lạnh không kém người đàn ông kia.

-   Ba gọi con có chuyện gì? con đang bận (Quân)

-   BẬN………. Bận chăm sóc cho một tên con trai. Công việc của con không phải là chăm sóc người khác mà là trả thù.

-   tại sao ba lại theo dõi con, Việc trả thù con không quên nhưng cha không được quản lý cuộc sống riêng tư của con.

-   Ta nhắc lại, con việc của con là giúp ta trả thù, có vậy mẹ con dưới suối vàng mới an lòng, con hiểu chưa?

-   Cha có từng nghĩ mẹ cũng không muốn con trả thù không? ngay cả mẹ như thế nào con cũng không có ấn tượng gì, cha tại sao cứ phải trả thù chứ.

-   IM MIỆNG NGAY…………… ngươi dám phản ta, đừng trách ta không cảnh báo trước nếu ngươi phản bội ta thì cô gái kia sẽ …………..

-   Cha không được đụng đến Bảo Ngọc, cô ấy không có liên quan đến chuyện này. Con sẽ làm theo lời cha chỉ mong cha đừng cho người theo dõi con. Con đã hứa trước mộ mẹ là con sẽ nghe lời cha và sẽ trả thù cho mẹ thì con sẽ thực hiện. Con không bao giờ thất hứa.

Quân bước ra khỏi chiếc xe mà lòng lo sợ. “ Bảo Ngọc anh sẽ không để ai làm hại đến em đâu, anh sẽ làm tất cả để bảo vệ em”. Quân lên xe về thẳng biệt thự nhà anh. Tay Quân đang run, bởi vì cậu sợ sẽ mất đi người con gái mà cậu yêu sâu nặng……

- Mẹ ak, mẹ có thể giao tập đoàn cho con được không? Con muốn mẹ được nghỉ ngơi thoải mái. Mẹ cũng nên thư giãn và hưởng thụ cuộc sống thôi, để con thay mẹ quản lý mọi việc (Quân).

- Tại sao con lại muốn thế, con vẫn còn nhỏ lắm ta không muốn con phải lao vào công việc lớn sớm như vậy. (mẹ Quân)

- Mẹ ak, con lo cho mẹ, con muốn mẹ được nghỉ ngơi và thưởng thức, tham gia nghệ thuật. Con không muốn mẹ phải mệt mỏi. (Quân).

- con trai của ta đã lớn thật rồi, Nếu con muốn vậy thì khi con nghỉ hè ta sẽ giao tập đoàn cho con.  còn giờ thì về kí túc xá cho tui nhờ. (mẹ Quân)

- Con cảm ơn mẹ. (Quân)

Quân tới hội tử thần để thực hiện một số công việc, anh bắt đầu mở rộng địa bàn và xậy dựng lực lượng, tử thần ngày càng mạnh ra.

…………………………………

Những ngày tiếp theo nó trời vẫn mưa xối xả và nó vẫn nằm  đó không  chịu tỉnh. Không hiểu sao mấy ngày qua Quân không tới thăm nó, cả nhóc Khoa nữa, vì vậy chỉ có hắn chăm sóc nó. Nhìn hắn mệt mỏi như muốn ngã khụy xuống. Nhưng hắn tự nhủ với lòng là không thể ngã khụy xuống lúc này.

-   Đã một tuần rồi sao cậu vẫn không chịu tỉnh lại, Nhóc hãy tỉnh lại đi, tỉnh lại đi tui sẽ không bắt nạt nhóc nữa. Nhóc ak cậu đạt điểm cao thứ 3 của khoa mình ( thua hắn và Quân) trong kì thi vừa rồi đó mau tỉnh dậy còn ăn mừng nữa. Ak mà có kết quả vòng hai cuộc thi Nam Vương rồi, cả cậu, tui và Quân đều được vào, chỉ còn ba ngày nữa là vòng chung kết bắt đầu, cậu phải tỉnh dậy để còn thi với tui chứ. Tỉnh dậy đi mà. Coi như tui xin cậu đấy. Tui biết cậu cần chị gái cậu chăm sóc nhưng tui không liên lạc được với cô ấy.

Không hiểu sao tới đây trên khuôn mặt mệt mỏi ấy lại ướt đẫm lệ, những hàng lệ mặn chát cứ thế rơi trên khuôn mặt hoàn mĩ của hắn. Mặc cho lòng tự nhủ rằng nam nhi không được khóc nhưng nhìn nó như vậy hắn không sao kìm lòng được, nước mắt cứ rơi. Rồi hắn ngủ thiếp đi trong nước mắt. đầu hắn gụt xuống bên giường nó. Hắn đã mệt mỏi lắm rồi .

Nó đang hôn mê và trong giấc mơ nó đã mơ thấy một khung cảnh tuyệt đẹp, nó được tới một xứ sở toàn một màu trắng của hoa hồng bạch và hoa bồ công anh, và ở đó nó là một thiên sứ màu trắng tinh khiết, còn anh thật hiền với đôi cánh màu xanh ngọc:

Thiên sứ màu trắng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#thiên