Chương 2 : Công việc dành cho Perona

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mihawk, Zoro và Perona phải mất gần nửa năm để thân thiết với nhau. Chà - ít nhất là cả ba người đều toả ra thứ gì đó khá ấm áp.

Mihawk yêu thích sự yên bình mà anh có được khi dành thời gian một mình trên khắp hòn đảo. Bây giờ anh ấy chỉ tận hưởng sự im lặng khi những người khác đang ngủ, tập luyện hoặc làm bất cứ điều gì họ làm vào ban ngày để tránh xa anh ấy. Hầu hết thời gian không huấn luyện Zoro, chuẩn bị bữa ăn hay làm việc trong vườn, anh dành để đọc báo và uống một ít loại rượu vang đỏ yêu thích của mình.

Zoro bên mình bắt đầu dậy sớm để dành phần lớn thời gian trong ngày cho việc luyện tập để trở nên mạnh mẽ hơn. Một ngày thường bắt đầu bằng việc chạy vài vòng quanh đảo để có sức chịu đựng tốt hơn. Sau đó,Zoro sẽ có một số buổi đấu kiếm và chiến đấu tay đôi với Mihawk hoặc các cuộc tập trận của con người và sau đó zoro luôn rèn luyện sức mạnh cơ bắp của mình. Zoro có thể cảm thấy mình trở nên mạnh mẽ hơn mỗi tuần và cảm thấy tự hào về những gì mình đã đạt được.

Và sau đó là Perona. Ban đầu cô ghét mọi thứ đòi hỏi cô phải làm việc nặng nhọc trong và xung quanh lâu đài. Suy cho cùng - cô ấy về cơ bản là một công chúa (mặc dù Mihawk và Zoro dường như không chấp nhận sự thật). Cô ấy không có dòng máu hoàng gia nhưng người thuyền trưởng cũ - Gecko Moria của cô ấy và hình tượng người cha bằng cách nào đó đã đối xử với cô ấy như một người như vậy. Hàng ngày cô ngủ quên và chỉ thức dậy khi Mihawk và Zoro đã ở bên ngoài luyện tập. Sau đó cô làm thói quen buổi sáng trong phòng tắm và đi xuống tầng dưới để lấy thứ gì đó để ăn, quyết định khám phá lâu đài hoặc quan sát hai người đàn ông trong quá trình luyện tập.
Mãi cho đến một buổi tối, họ ngồi ăn tối cùng nhau và chủ nhân của ngôi nhà đưa ra một chủ đề khiến cô không đồng tình.

“Cô biết không, cô gái ma, nếu cô muốn ở lại và sống ở đây thì cô cũng phải góp phần vào cuộc sống hàng ngày của chúng tôi..”

Perona ngồi trên ghế đặt dĩa xuống và nhìn thẳng vào được coi là chủ của căn nhà này.

“CÁI GÌ?!”

Mihawk thọc ngón trỏ trái vào tai trái khi cô hét vào mặt anh.

“Tại sao tôi cần phải làm thế? Và đừng gọi tôi là cô gái ma. Tôi có một cái tên!”

Mihawk lại hạ tay xuống. Anh chỉ nhìn cô và nói tiếp với giọng bình tĩnh.

“Cô đang sống dưới mái nhà của tôi, ăn thức ăn của tôi và không làm gì cả ngày. Ngay cả Roronoa cũng đang giúp đỡ.”

“Tôi là khách của anh!”

“Về cơ bản, cô là một kẻ xâm nhập.”

“Bất lịch sự!”

Zoro nhướng mày hoài nghi nhìn hai người. Anh ấy chỉ có thể đồng ý với người cố vấn của mình trong vấn đề đó.

“Tôi muốn cô giúp tôi làm vườn và làm bếp.”

“Chắc chắn. Anh nghĩ vì tôi là phụ nữ ở đây nên làm những việc phụ nữ điển hình? Anh cũng muốn tôi giặt quần áo cho anh à?”

“Tôi không phiền đâu.”

Perona khoanh tay trước mặt cô, phồng má và lẩm bẩm vài lời không thể nghe được.

“Tôi là một nàng công chúa. Tôi không cần phải làm việc.”

“Vậy có lẽ đã đến lúc cô phải xuống ngựa và học cách cư xử như một người bình thường. Không phải là một đứa nhóc ngốc nghếch nào đó.”

Sau khi Mihawk nói câu đó thật sự có tác dụng perona phồng má lên sự tức giận thật sự bộc phát rõ ràng.

“ANH VỪA GỌI TÔI LÀ CÁI GÌ CƠ?!”

Perona bắt đầu bay lơ lửng phía trên bàn và đi về phía Mihawk. Khi cô ấy ở ngay trước mặt anh ấy, cô ấy giơ ngón trỏ phải lên ngực anh ấy và nhón từng lời nói để thể hiện rõ quan điểm của mình.

“Tôi không phải là một đứa nhóc ngốc nghếch, đồ đàn ông cục cằn kiêu ngạo!”

Kiếm sĩ không thực sự ấn tượng với hành động đó và tiếp tục với giọng trầm thấp.

“Tại sao cô lại phải hành động như vậy?”

Perona bay cao hơn một chút để chân không chạm vào bàn và chống tay lên hông. Mặt đầy tức giận khi bị sỉ nhục như thế.

“Không phải như vậy! Ngu xuẩn. Tôi sẽ không tha thứ cho việc anh nói chuyện với tôi như thế.”

Nói xong cô lao ra khỏi phòng ăn. Khi ra ngoài, cô có thể nghe thấy Mihawk nói.

“Ngày mai lúc 8 giờ trong vườn.”

Với một tiếng động lớn cuối cùng, cô đóng cánh cửa phòng ăn lại sau lưng mình.

Khi cô rời khỏi phòng, nó im lặng. Mihawk ăn xong bữa tối và Zoro uống cạn ly rượu của mình.

“Tôi đoán điều này có nghĩa là cô ấy không sẵn lòng giúp đỡ.”

Zoro nhận xét.

“Đoán rằng sẽ chỉ có hai chúng ta làm tất cả công việc. Có vẻ như Moria đã chiều chuộng cô ấy quá nhiều.”

Mihawk trả lời.

“Nhưng cô ấy sẽ thay đổi thôi. Đừng đánh giá thấp cô ấy.”

Zoro lại nhướng mày.

“Sao ông lại tin điều đó?”

Nhưng Mihawk quyết định kết thúc cuộc trò chuyện vào thời điểm này. Anh ấy đã đủ căng thẳng để nói chuyện với Perona nên anh ấy chỉ cần lấy ly rượu của mình và uống cạn.

“Đến lượt ngươi rửa bát rồi.”

Nói xong Mihawk đứng dậy và rời khỏi phòng.

Ở phía bên kia lâu đài, Perona đang ngồi trên ghế trước gương và chải tóc thật nhanh.

“Anh ta gọi mình là nhóc.”

Cô chải mái tóc của mình nhanh hơn.

“Tên ngốc chết tiệt đó...”

Cô cầm bàn chải càng ngày chải nhanh hơn...

“Làm thế nào anh ta có thể?”

Cứ thế dần dần cô càng nóng nảy hơn chải tóc cũng nhanh hơn rồi... Sau đó, trong cơn thịnh nộ, cô ném nhanh chiếc lược của mình lên bức tường bên cạnh và dừng lại một lúc. Điều tồi tệ nhất trong toàn bộ tình huống? Mihawk đã đúng và cô ghét điều đó. Perona thực sự cư xử như một đứa trẻ nhỏ và cô ấy biết điều đó vào lúc cuộc trò chuyện của họ đi sai hướng. Cô ấy chưa bao giờ được biết đến là người có tính khí tốt hay điềm tĩnh. Cô ấy thực sự có thể bùng nổ trong vòng vài giây nếu có điều gì đó xảy ra mà cô ấy không thích hoặc không thể xử lý. Perona cố gắng điều hòa hơi thở của mình và sau đó cơn giận của cô lắng xuống và nhường chỗ cho thứ khác. Cô đã cảm thấy điều đó vào một số buổi tối khi cô ở một mình trong phòng mà không có con gấu hay ai trong phòng để nói chuyện với cô. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống má cô và một giọt khác theo sau.

Chưa có ai từng gay gắt với cô bằng lời nói. Tất nhiên, cô ấy phải vật lộn với những cuộc tấn công bạo lực từ đối thủ của mình và đôi khi cô ấy cũng phải chịu một số đòn vật lý khá nặng khi không chuẩn bị cho trận chiến. Nhưng chưa bao giờ có ai làm tổn thương cô ấy về mặt tình cảm. Moria luôn giữ an toàn cho cô và đảm bảo cô có mọi thứ cô cần. Đối xử với cô ấy như một nàng công chúa mà cô ấy nhanh chóng cảm thấy giống như vậy và cô ấy không bao giờ cần phải đáp lại điều gì khác ngoài lòng trung thành của mình. Trong Thriller Bark, cô ấy để thú cưng của mình hoặc thây ma làm tất cả công việc và không bao giờ cần nỗ lực nhiều để có một bữa ăn hay đi tắm. Nhưng Moria không còn ở đó nữa – có lẽ đã chết. Thriller Bark đã bị phá hủy. Kuraigana là ngôi nhà mới của cô. Zoro rất vui khi xem và Mihawk đã cho cô ấy sự an toàn trong ngôi nhà của anh ấy. Perona muốn ở lại đây một thời gian, Mihawk sẽ cho phép cô ở lại. Cô đứng dậy và từ từ đi đến bức tường nơi chiếc lược của cô đang nằm. Cô cúi xuống, nhặt nó lên và quay lại ngồi vào ghế. Cô nhìn mình trong gương. Đôi mắt hơi sưng húp và đỏ hoe vì nước mắt.

“Thật là không dễ thương một chút nào..”

Cô lẩm bẩm. Nhưng rồi cô đã quyết định: Ngày mai cô sẽ cho họ xem cô được làm được những gì. Sẽ không ai gọi cô ấy là nhóc nữa. Sau đó, cô đi ngủ, ôm ấp một trong những món đồ chơi nhồi bông tự làm của mình và chìm vào giấc ngủ khá nhanh.

Sáng hôm sau cô thức dậy sớm. Bên ngoài trời không thực sự sáng và Perona khó có thể thức dậy trước thời gian thức dậy bình thường, nhưng cô cần chứng minh điều đó với bản thân và đặc biệt là với Mihawk và Zoro rằng cô có thể giúp đỡ nếu muốn. Vì vậy, cô nhanh chóng đi đến trước tủ quần áo của mình để kiểm tra xem mình nên mặc gì.

“Được rồi khu vườn. Mình cần một bộ đồ làm vườn...”

Perona lục lọi quần áo của mình.

“Thứ gì đó thoải mái nhưng cũng có thứ gì đó dễ thương.”

Cô quyết định mặc váy đen ngắn đơn giản và áo thun đen khoe rốn. Một số quần bó và bốt cao hơn để phù hợp với trang phục của cô ấy. Sau đó cô chuẩn bị vào phòng tắm và nhìn mình lần cuối trong gương.

“Hoàn hảo.”

Perona nở một nụ cười nhẹ rồi cô nhìn đồng hồ và thấy đã 8 giờ rồi.

“Chết rồi..Có lẽ anh ta đã đến trước.. không?..”

Cô mở cửa và bay ra khỏi phòng, xuống cầu thang và suýt đụng phải Mihawk, người đang đứng khoanh tay ở cuối cầu thang và nhìn về phía cô.

“Ôi chao.”

Cô đã kịp dừng lại trước khi đâm vào anh. Cô lơ lửng ngay trước mặt anh và sau đó để chân chạm đất. Đứng trước mặt anh.

“Chào buổi sáng.”

Cô chào anh và mỉm cười bẽn lẽn. Perona thắc mắc, tại sao Mihawk lại mặc trang phục chiến đấu bao gồm cả mũ và thanh kiếm Yoru trên lưng.

“Cô đã quyết định xuất hiện rồi, cô gái ma.”

Anh nói một cách vô cảm và bắt đầu bước về phía khu vườn. Perona đứng yên một lúc rồi rời đi. Cô cố gắng không nói ra lời chào thô lỗ và hít một hơi thật sâu. Sau đó, cô đi theo anh nhưng không thể kìm được nói một câu.

“Tôi vẫn còn một cái tên..”

“..Tại sao anh lại mặc trang phục chiến đấu khi anh cần tôi giúp đỡ trong vườn?”

Perona hỏi khi cô bắt kịp anh ta.

“Cô sẽ làm việc trong vườn. Tôi sẽ tập luyện với Zoro cả ngày.”

“Ồ..”

Cô cố gắng giấu đi một chút nỗi buồn trong giọng nói nhưng không biết liệu mình có thành công hay không. Có lẽ Mihawk cũng không để ý đến điều đó bởi ai biết được liệu anh có nhận thức được cảm xúc đó hay không. Perona nghĩ hôm nay cô ấy sẽ dành thời gian làm vườn với anh ấy. Đúng - anh ấy thực sự rất im lặng nhưng ít nhất cô ấy cũng có một người bạn đồng hành nào đó. Ai đó để nói chuyện và người mà cô biết anh buộc phải lắng nghe, ngay cả khi anh không trả lời cô.

Bản thân khu vườn không phải là thứ mà cô có thể gọi là đẹp đẽ hay được chăm sóc chu đáo. Hầu hết họ mua nguồn cung cấp từ các hòn đảo lân cận và không có nhu cầu tự mình trồng trọt gì đó. Không có gì ngạc nhiên khi các loại cây và hoa dại mọc lên ở khu vực này.

“Tôi muốn xới lại khu vườn để chúng ta có rau riêng và không cần phải đi cung cấp thường xuyên.”

Mihawk giải thích cho Perona khi đến khu vực vườn.

“Trong chuyến đi trước, tôi đã mua một số hạt giống cho bí xanh, dưa chuột và cà chua. Chúng ta bắt đầu với những thứ này.”

Anh cùng cô đến ngôi nhà làm vườn nhỏ và chỉ cho cô những dụng cụ làm vườn, hạt giống và giải thích cách trồng chúng đúng cách.

“Tôi cho phép cô sắp xếp cây theo ý thích của cô, miễn là cây có thể phát triển.”

Perona đưa mắt nhìn quanh khu vực hoang dã nơi cô cần làm việc.

“Và tôi tự mình làm tất cả việc này? Việc này sẽ mất nhiều thời gian để hoàn thành.”

Cô kêu lên.

“Không phải là cô có việc gì tốt hơn để làm trong nhà đâu.”

Mihawk chỉ nói và nhìn cô.

“Sao anh thô lỗ thế?”

cô tức giận hỏi.

“Tại sao cô chỉ nhìn thấy mặt xấu của việc này? Cô có thể từ từ chăm sóc nó trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta và cô có thể tự do lựa chọn cách thiết kế khu vườn như cô mong muốn.”

Được rồi, cô nghe Mihawk nói có lý. Cô có thể tưởng tượng nơi này đang trong tình trạng tốt với đủ loại cây hữu ích và có thể còn có những loại cây dễ thương khác. Trở lại Thriller Bark, cô ấy có khu vườn kỳ diệu của mình. Nó gần như không hữu ích nhưng nó rất dễ thương. Tất cả thú cưng của cô đều ở đó và đó là một nơi tuyệt vời để nghỉ ngơi. Nhưng cái này ở đây? Điều này đòi hỏi phải lao động chân tay nhiều - điều mà cô chưa quen.

“Tôi sẽ kiểm tra cô vào buổi chiều.”

Mihawk quay người và bắt đầu bước đi.

“Tôi sẽ tập luyện với Zoro trên ngọn núi phía bên kia hòn đảo.”

Perona nhanh chóng gật đầu và sau đó chuyển hướng tầm nhìn ra khu vườn với trách nhiệm của mình. Cô thở dài thật sâu, dành thời gian ngọt ngào để nghĩ cách bắt đầu với mớ hỗn độn này.

“Có vẻ như tốt nhất là nên loại bỏ hết cỏ dại trước.”

Sau đó, cô lấy một cái xẻng và bắt đầu đào để loại bỏ tất cả những cây có rễ. Cây được thu thập trong một giỏ cỡ trung bình. Khi hành lang đã đầy, cô mang ra chỗ ngoài vườn để đổ. Ở đâu đó ở đây cô dự định tạo ra một loại phân trộn nhỏ. Nhưng đây cần phải là ưu tiên thứ hai của cô. Khi Perona quay lại, cô kiểm tra tiến độ của mình, cô lại thở dài.

“Mình sẽ không bao giờ hoàn thành việc này một mình.”

Sau đó cô có cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình. Cô ngẩng đầu lên và nhìn xung quanh để xem đó có thể là ai. Ban đầu không ai được nhìn thấy.

“Được. Không cần phải hoảng sợ. Mình chỉ có một mình trên phần này của hòn đảo và không có ai ở đây cả”.

Cô thu mình lại, cầm xẻng trên tay và tiếp tục công việc cho đến khi giỏ tiếp theo đầy được một nửa. Khi Perona đi đến chỗ ủ phân, cô nghe thấy tiếng xào xạc phía sau. Cô nhanh chóng quay lại và nhìn thấy hai con máy khoan phía sau mình.

“AAAAAHH.”

Perona khựng lại trong động tác và để chiếc giỏ rơi khỏi tay mình. Bọn chúng đang làm gì ở đây? Perona nhớ bọn không bao giờ đến gần lâu đài, bởi vì Mihawk đang ở đây và bọn chúng sợ anh ta. Sau đó cô chợt nhận ra. Mihawk thậm chí còn không ở gần cô ấy. Kiếm sĩ ngu ngốc đó đang ở bên kia hòn đảo hành hạ Zoro, ai biết làm thế nào. Cô ấy đã ở một mình. Perona quan sát hai con khỉ đầu chó cũng đang đứng yên và chúng nó bắt đầu nhìn chằm chằm vào nhau.

“Hai ngươi muốn gì?”

Cô nuốt bọt hỏi lũ khỉ cô không biết liệu chúng có hiểu cô nói hay không.

“Ta không muốn đánh nhau với hai ngươi.”

Hai con khỉ đầu chó nhìn nhau thắc mắc cho đến khi một trong số chúng đi thẳng về phía cô. Perona hoảng hốt và lùi lại vài bước.

“Ta thực sự không muốn làm hại…”

Sau đó, cô dừng lại khi nhìn thấy con khỉ đầu tiên cầm chiếc xẻng trước mặt cô và cố gắng nói chuyện với cô. Nói điều gì đó mà cô ấy khó hiểu trong khi chỉ vào dụng cụ ở chân phải của anh ấy. Perona nhìn chằm chằm vào họ, tự hỏi lũ khỉ đang cố nói gì với cô. Cô bắt đầu mỉm cười khi cob khỉ đầu chó cắm cái xẻng và xúc xuống đất và bắt chước chuyển động của cô trước đó.

“Ngươi muốn giúp ta ư..?”

Những con khỉ đầu chó bắt đầu reo hò và dùng chân đập vào ngực.

“Được rồi..Triển thôi!!”

Perona kêu lên đầy phấn khích.

“Ngươi có thể bắt đầu bằng cách làm những gì ta đã làm trước đây.”

Cô ra lệnh cho con khỉ đầu chó đầu tiên cầm xẻng. Sau đó cô nhìn con khỉ đầu chó thứ hai vẫn đứng xa hơn một chút:

“Ngươi đi với ta. Chúng ta sẽ cùng nhau chuẩn bị hỗ trợ xếp loại cho các loại rau củ.”

Nói xong, con khỉ thứ hai háo hức bước về phía cô và họ cùng nhau đặt một số cây cột dọc theo mặt đất đã được chuẩn bị sẵn và gắn dây thép giữa chúng.

Vào khoảng 5 giờ chiều, Mihawk quyết định kết thúc buổi tập hôm nay. Zoro đã bị thương khá nặng trong quá trình luyện tập của họ trong khi bản thân Mihawk không thực sự bị ảnh hưởng hay thậm chí thở hổn hển.

“Chúng ta nên quay về thôi.”

Mihawk đeo thanh kiếm lên lưng và nhìn về hướng lâu đài.

“Trời sẽ tối sớm và chúng ta sẽ cần khoảng nửa giờ để quay về.”

Zoro ngồi trên mặt đất cố gắng lấy lại hơi thở.

“Và kiểm tra Perona. Hy vọng cô ấy không làm nổ tung khu vườn.”

Mihawk không bình luận về nhận xét này. Bằng cách nào đó anh có cảm giác rằng người phụ nữ đó có nhiều điều hơn những gì anh thấy ngay từ cái nhìn đầu tiên. Anh không thể tin rằng Moria đã bổ nhiệm cô làm một trong những chỉ huy hạm đội của mình nếu cô chỉ là một con nhóc phiền phức mà cô đã hành động như vậy kể từ khi đặt chân lên hòn đảo này. Không có hành động gì thêm, Mihawk bắt đầu bước trở lại và Zoro lặng lẽ đi theo anh ấy.

Khi họ trở lại lâu đài và đi ra khu vườn, Mihawk không ngờ rằng sẽ nhìn thấy những gì đang diễn ra trước mắt cả hai người. Anh ấy mong đợi Perona có thể đã đạt được một số tiến bộ trong việc loại bỏ cỏ dại hoặc có thể gieo những hạt giống đầu tiên. Nhưng không chỉ vậy. Cô chịu trách nhiệm xới một diện tích thậm chí còn lớn hơn mức anh mong đợi và gần như đã gieo xong tất cả hạt giống. Ở phía sau khu vườn, Perona đang lơ lửng xung quanh và không chỉ có hai người mà còn có những con khỉ đầu chó đang làm việc bên dưới cô ấy. Những chú khỉ đầu chó đang hoàn thiện việc nối dây xung quanh các cột và Perona ra lệnh cho chúng đi vòng quanh để nối dây cao hơn hoặc thấp hơn, kiểm tra các nút thắt và nhận xét xem chúng có làm tốt không. Theo bản năng, Mihawk đặt tay phải lên tay cầm của Yoru trên lưng. Khi anh làm vậy, những con khỉ đầu chó ngừng tất cả những gì nó đang làm và cảm nhận được sự thay đổi của bầu không khí xung quanh.

Những con khỉ đầu chó nhìn về phía Mihawk và dường như lại sợ hãi. Đó là điểm mà Perona cũng chú ý đến những con khỉ đầu chó. Mihawk với tay cầm kiếm và Zoro nhìn chằm chằm vào khu vườn một cách khó tin. Cô mỉm cười rạng rỡ và bay về phía họ cho đến khi đứng ngay trước mặt hai người đàn ông.

“Thư giãn đi, Mihawk.”

Cô nói điều đó với anh khi vui sướng bay vòng quanh hai người đàn ông một chút.

“Bọn chúng đến đây để giúp đỡ. Có vẻ như sẽ tốt cho một sự thay đổi nếu anh không phải thường xuyên sống trong sợ hãi.”

Nói xong cô cúi xuống đất và đứng cạnh Mihawk - nhìn thành tích của cô một cách đầy mong đợi. Mihawk nới lỏng tay cầm thanh kiếm và lại đưa mắt nhìn quanh khu vườn.

“Thôi được rồi.”

Perona mỉm cười rạng rỡ rồi nói tiếp.

“Mặc dù tôi đã thỏa thuận với họ nhưng chúng ta sẽ chia sẻ thức ăn như một sự đền đáp cho sự giúp đỡ của chúng.”

Mihawk khẽ gật đầu và một nụ cười nhếch mép nở trên môi anh. Sau đó, anh quay lại và quyết định quay trở lại lâu đài. Khi rời đi, anh nhận xét ngắn gọn về cô:

“Làm tốt lắm, Perona. Tối mai cô sẽ giúp tôi vào bếp.”

Sau đó anh ấy rời đi. Perona đứng yên và hai má cô chút đỏ hồng nhưng chỉ thoáng qua.

“Anh ấy đã nói tên mình..”

Cô thì thầm. Đây là lần đầu tiên Mihawk gọi cô bằng tên. Bình thường anh chỉ gọi cô là “Cô gái ma” hay “người phụ nữ” kết hợp với tính cách không mấy tốt đẹp của cô. Sau khi xử lý xong, cô ấy nhảy lên cao nhất có thể và giơ tay lên trời để cổ vũ. “YAY!!” Đó chỉ là một lời khen ngợi nhỏ từ Mihawk nhưng nó giống như một bước tiến thực sự lớn trong thời gian cô ở lại đây.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net