Tập 2: Chương 1: Bôn Viêm... Ngày nhảy vào ngọn lửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
có, muốn sống kiểu gì!"

Công Hoa lại không thể hiểu lời này, cho dù ở cái quốc gia này, nó vẫn chẳng có cái gì, bất luận đến đâu, nó cũng chỉ có Owen mà thôi, cho nên nếu Owen chịu đi theo nó, vậy ở quốc gia nào cũng đều như nhau.

Nhìn thấy Công Hoa cúi thấp đầu, bộ dạng không dám nói chuyện, Owen không khỏi ảo não sự nóng nảy của mình, nhưng trải qua một thời gian dài chạy trốn, hắn cũng thực sự không có biện pháp bình tĩnh được.

"Công Hoa, em chỉ cần uống nước là có thể sống, anh thì khác, anh phải ăn cơm, phải có nơi ở, nơi quá lạnh còn phải mặc quần áo dày."

Kỳ thực còn có nhiều nguyên nhân hơn, hắn ở Chiến Viêm quốc có gia có tộc, hơn nữa bây giờ ở Chiến Viêm quốc mới nổi lên chiến sự, muốn một quân nhân như hắn vứt bỏ gia tộc đến ngoại quốc, thực sự làm sao cũng làm không được, nhưng đây lại không cần nói rõ với Công Hoa, bởi vì nó căn bản không thể lý giải, chỉ là cố chấp tuân thủ lời hứa đối với Mila.

"Nhưng Mila nói đi đến ngoại quốc..."

Lại nghe thấy câu này, Owen cảm thấy phiền lòng, vung tay ngắt lời của Công Hoa: "Đừng nói nữa, em lên giường đi ngủ, anh cũng phải ngủ rồi, an tĩnh một chút không được ồn."

Nghe vậy, Công Hoa ngoan ngoãn nằm lên giường, nhưng lại ngủ không được, chỉ có ngây người nhìn nóc lều, không biết đã qua bao lâu, đột nhiên đôi mắt của nó mở lớn, bởi vì nóc lều vậy mà xuất hiện một dúm tia lửa.

Công Hoa có chút lúng túng, quay đầu nhìn Owen đang nằm trên đất, đôi mắt của hắn nhắm chặt, còn ngáy khò khò, thoạt nhìn ngủ rất say.

Mặc dù muốn nói cho Owen, nhưng lại nhớ tới Owen mới nói không được làm ồn hắn... Công Hoa có chút do dự, sau đó liền gọi ra dây leo bảo vệ nóc lều, đảm bảo cho dù cả cái lều bị thiêu hủy, cũng sẽ không thương tổn đến Owen và mình, tiếp đến nó liền tiếp tục ngây ra nhìn Owen.

Bên ngoài càng ngày càng ồn ào, nhưng Owen đại khái thật sự đã mệt rồi, vậy mà vẫn ngủ rất say, một chút dấu hiệu bị đánh thức cũng không có.

Công Hoa cũng không để ý, chỉ là nghe tiếng ồn ào bên ngoài và nhìn Owen.

"Owen, Owen!"

Nghe thấy tên của mình, Owen bật dậy, liếc mắt liền nhìn thấy xung quanh bò đầy dây leo, nhưng cảnh tượng này cũng không khiến người giật mình, trước kia lúc chạy trốn ở bên ngoài, chỉ cần Công Hoa cảm giác có chút nguy hiểm, lập tức sẽ để dây leo lớp lớp bảo vệ hai người.

Owen ngủ đến có chút mơ mơ màng màng, không rõ bây giờ là trạng huống gì, nhưng ngoài lều lại liên tiếp truyền tới tiếng hò hét "Owen".

Owen nhận ra âm thanh này, kinh hô: "Weist ca?" Sau đó quay đầu la lên với Công Hoa: "Mau tháo gỡ dây leo!"

Công Hoa ngoan ngoãn làm theo, nhưng vẫn là để dây leo chiếm giữ mặt đất, bất cứ lúc nào cũng có thể phát động.

Lúc Owen đang muốn đi ra, Weist lại xông đến, hơn nữa còn trực tiếp xô ngã Owen, hai người sau khi té ngã, đột nhiên có mấy bóng đen dạng sợi dài lóe qua, sau đó cắm ở trên đất, phần đuôi vẫn còn lắc lư, đó là mấy mũi tên, nếu như hai người vừa rồi còn đứng, sợ rằng trên người đã cắm mấy mũi tên rồi.

Nhưng đợt tên này vẫn chỉ là đợt đầu, ngay tiếp đến lại có tốp ba tốp năm mũi tên bắn tới, mặc dù số lượng không nhiều, nhưng hai người đang té ngã trên đất căn bản không thể né tránh, bắp chân của Owen ngay tại chỗ bị mũi tên bắn trúng, rên một tiếng.

"Owen!" Công Hoa la hét.

Weist ngẩng đầu lên, vốn định mau chóng bò dậy, nhưng không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng hắn cả đời đều không thể quên...

Tóc đen của cô gái giống như có sinh mệnh mà khua điên cuồng, dây leo từ mặt đất tuôn ra hệt như bạo tạc, lều lập tức bị tốc mái, thay vào đó chính là màu xanh ngập mắt, sau đó còn có... màu đỏ đầy trời.

"Ca, ca!" Owen túm lấy vai của Weist, bạt mạng la lớn: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Dưới nỗ lực hò hét của Owen, Weist khó khăn lắm mới tìm về âm thanh của mình, lắp ba lắp bắp trả lời: "Người, người Danya tập kích..."

Mới đầu mọi người tưởng rằng người Danya còn ở phụ cận Đông trấn vơ vét lương thảo, đại quân của bọn chúng từ Đông trấn hành quân đến đây, cho dù nhanh cũng phải hai tuần trở lên, cho nên bây giờ cảnh giới cũng không cao, chủ yếu đều đang bố trí sư đoàn trái bại lui cộng với tiến hành tăng cường công trình của tường thành, nhưng lại không ngờ tin tức người Danya vẫn ở Đông trấn này căn bản chỉ là để ngụy trang!

Bọn chúng ngay từ đầu đã không định tiến công từ đường bộ, mà là lợi dụng thuyền vận chuyển tới, từ đầm lầy Lâm Hải lên bờ, sau đó lợi dụng che chắn của đầm lầy âm thầm đến gần Xoa Khẩu thành, nửa đêm tiến hành tập kích, hơn nữa vị trí công kích chủ yếu còn là mặt sau của Xoa Khẩu thành.

Nhưng, bây giờ lực phòng thủ chủ yếu của Xoa Khẩu thành đều đặt ở mặt trước, phòng bị phía sau yếu ớt, binh lực chủ yếu là sư đoàn trái vừa bị đánh đến còn lại một nửa tàn binh, cộng thêm tường thành và cổng thành còn đang trong gia cố, bị đánh cho chừng như trở tay không kịp, cổng thành gần như bị thất thủ trong chớp mắt.

Cổng thành vừa thất thủ, cả tòa thành đều lâm vào hỗn loạn, tình huống bây giờ rối ren vô cùng, có thể nói tướng tìm không được binh, binh tìm không được tướng, mọi người đều nháo nhào chạy trốn.

Những người Danya này đến nhanh như thế, sợ rằng là chia binh hai đường, trong lúc một đường tấn công Đông trấn, đường kia cũng xuất phát đến Xoa Khẩu thành đi! Nhưng Weist lại chưa từng nghe nói người Danya giỏi vận chuyển đường biển ... trên thực tế, bọn họ căn bản không hiểu rõ người Danya, chỉ coi bọn họ như man tộc ngu xuẩn, bây giờ thoạt nhìn bên ngu muội vô tri chân chính lại là bên Nhân tộc!

Xong rồi! Lần này mọi thứ đều xong rồi, người Danya đã nhanh nhẹn dũng mãnh như thế, bây giờ xem ra hình như còn rất thiện trường đánh trận, ngay cả vận chuyển đường biển cũng thành thạo như thế, mà người trong quốc lại vẫn còn vô tri vô giác, hoàn toàn không biết đại địch trước mặt, đủ loại tình huống đều khiến Weist nản lòng, chỉ muốn kéo theo Owen, hai người dứt khoát chạy trốn theo những sĩ binh trước rồi tính sau.

Nhưng giờ phút này, tóc đen của cô gái tóc cuồng vũ, dây leo cũng múa điên cuồng theo tóc, người Danya vốn cao lớn cường tráng như ác ma tức thì trở nên không còn đáng sợ như thế nữa.

Trên thực tế, bọn họ đang lộ ra biểu tình kinh hãi giống như nhìn thấy ác linh, sau đó bị dây leo cán qua hoặc là đánh bay.

Mãi cho đến lúc này, Weist mới đột nhiên bừng tỉnh...

Chiến tranh vừa mới bắt đầu.

----

Aicomicus & Tuyết Lâm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net