Tập 2: Chương 2: Thích khách tập kích... Thích khách thủ vệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huấn luyện của sát thủ khắc nghiệt không? Có lẽ đi? Trên đường huấn luyện đã chết không ít người, nhưng rốt cuộc đã chết mấy người ta cũng không có ấn tượng gì lắm. Dù sao chuyện duy nhất muốn làm chỉ có giết chết ngươi!

Ngươi cường đại đến mức không phải điều mà con người có thể đánh bại, dù huấn luyện khắc nghiệt cũng không đủ khắc nghiệt!

Ta... Ta thật sự có biện pháp giết ngươi sao?

Nhưng ta phải, nhất định phải... Tuyệt đối phải giết ngươi! Công Hoa!

-- Kaz

"Owen mang ta đi nương nhờ Weist, Weist lúc đó là người của quân đội, cho nên bọn ta cũng đã lên chiến trường, liên tục giết người Danya giết cho đến chiến tranh gần kết thúc mới thôi."

Nói đến đây, Ngân Thiết Tử cười trào phúng, nói: "Ngươi biết năng lực giết người của ta mạnh tới mức nào mà, hơn một vạn người căn bản không phải vấn đề gì lớn."

"Owen sẽ để ngươi đi giết người sao?" Kaz nheo mắt, có chút không tin lắm, mặc dù lúc đó tuổi của hắn vẫn còn quá nhỏ, thời gian lại qua đi quá lâu, rất nhiều chuyện đều trở nên mơ hồ, chẳng qua Owen dù sao cũng đã làm lão sư của hắn, người đó có tính cách gì hắn vẫn còn có chút ấn tượng.

Ngân Thiết Tử nhàn nhạt trả lời: "Lập công chuộc tội, Owen hi vọng có thể lấy công chuộc tội, loại bỏ lệnh truy nã của bọn ta."

Mặc dù lúc đó hắn cũng không hiểu ý nghĩa của lấy công chuộc tội, chỉ là Owen muốn lên chiến trường, mà hắn luôn luôn đi theo Owen, cũng cứ như thế cùng đi lên chiến trường. Vì để đảm bảo an toàn của Owen, cho nên hắn giết sạch mọi kẻ địch bên cạnh Owen, nên cũng không biết từ lúc nào, hắn và Owen biến thành hung khí trong tay Weist, chiến cục bên nào bất lợi liền bị phái đến đó...

Mặc dù nói đã giết hơn một vạn người, nhưng chân chính rốt cuộc đã giết bao nhiêu người Danya, đó căn bản không thể nào đếm rõ.

Hắn thậm chí còn ngộ sát một Diệp, một Diệp nữ, có tóc màu thủy lam, ngay cả tên cô cũng là Thủy Lam.

Hoa thân là kẻ thủ hộ lại giết chết Diệp, mà một người Danya lại luôn miệng nói muốn giúp cô báo thù, nhưng lúc đó, Ngân Thiết Tử vẫn chưa mất đi lực lượng, người Danya tên là Điện Sắc đó mặc dù mạnh, nhưng cũng không thể đánh thắng một linh thực thân... Mặc dù Ngân Thiết Tử vừa nhìn thấy hắn liền sẽ bỏ chạy.

Điện Sắc biến thành vũ khí sắc bén lợi hại nhất để khắc chế Hoa của người Danya.

Lên chiến trường giết người Danya, phát hiện Điện Sắc đuổi tới liền bỏ trốn, ngày tháng hoang đường này kéo dài mãi cho đến khi chiến tranh kết thúc, hắn không còn nhìn thấy Điện Sắc nữa mới thôi.

Đối mặt với Kaz, Ngân Thiết Tử ngay cả câu chuyện giết chết Diệp cũng nói thật rõ, mục đích là nói cho Kaz không cần lấy Diệp tộc để uy hiếp mình, bởi vì trên tay hắn sớm đã dính máu của Diệp.

"Ngươi..."

Kaz đang định lên tiếng trào phúng, nhưng lại không ngờ đột nhiên truyền tới mấy tiếng kinh hô, hai người ngẩn ra, lập tức chạy đến cửa sổ giam ngục, nhưng cửa sổ thực sự quá nhỏ, cộng thêm ánh sáng mờ mịt, ngoại trừ bóng người lay động, căn bản nhìn không rõ cái gì.

"Chết tiệt!"

Kaz từ ngực móc ra một thanh chìa khóa, xoay người cắm chìa khóa vào tường đá, sau đó chân đạp một cái, tường đá kiên cố của giam ngục bị đạp lõm một khối. Hành động của hắn khiến Ngân Thiết Tử lặng đi một chút, lúc này mới phát hiện chỗ đó thì ra có một cái cửa ngầm.

Kaz khom lưng, trước khi tiến vào cửa ngầm vẫn không quên rống với Ngân Thiết Tử: "Canh ở đây, đừng để cho bất cứ người hoặc Diệp tộc nào rời khỏi! Nếu không ngươi biết hậu quả là gì rồi đó!"

Đây khiến Ngân Thiết Tử sửng sốt, hắn tưởng rằng Kaz chỉ là ở đây chờ hắn, nhưng bây giờ thoạt nhìn, đối phương vậy mà thật sự có nhiệm vụ bảo hộ Diệp tộc, Kaz... rốt cuộc là có thân phận gì?

Trong giam lao truyền đến rất nhiều tiếng rối loạn, phần lớn là tiếng leng keng của vũ khí va chạm, thỉnh thoảng kèm theo tiếng hô hoán. Đối với Ngân Thiết Tử mà nói, những tiếng kêu đó nghe lên khá quen thuộc, âm điệu nói chuyện của Diệp tộc cao hơn loài người một chút, thực sự không phải âm thanh quá khó nhận ra.

Cần tiến vào xem thử không? Ngân Thiết Tử có chút không quyết định được, nhưng đột nhiên, có người từ trong cửa ngầm chui ra, vốn tưởng là Kaz, nhưng không ngờ đó vậy mà là một tên Diệp, hơn nữa còn là nữ giới.

Ngân Thiết Tử nhìn cô ta, kỳ thực giới tính của diệp tộc cũng không dễ phân biệt, bọn họ bất luận nam hay nữ đều có thân hình nhỏ yếu như nhau, khó phân biệt hơn Nhân tộc nhiều, nhưng Ngân Thiết Tử vẫn liếc mắt liền nhận ra cô ta là nữ, dù sao hắn cũng từng ngồi ở dưới gốc cây nhìn Diệp tới tới lui lui, ít nhất đã nhìn hết mấy chục năm.

Cô có thân hình thon gầy, khuôn mặt sáng trong vô khuyết đến như là đang phát quang, cộng với một mái tóc màu đỏ tươi, gần như không có khác biệt với Diệp tộc trong ký ức của hắn, mỹ lệ, mảnh mai hơn nữa tràn ngập sắc thái.

Diệp tóc đỏ vừa nhìn thấy Ngân Thiết Tử liền giật nảy mình, cô không ngờ đến bên ngoài vậy mà còn có người canh gác, sau khi nhìn rõ dung mạo của Ngân Thiết Tử, cô lại chuyển sang nghi hoặc, bởi vì đối phương thoạt nhìn giống như một cậu bé, hoàn toàn không giống thủ vệ.

Diệp đánh giá Ngân Thiết Tử, trong lúc đoán không ra thân phận của đối phương, Ngân Thiết Tử cũng đang trong tình trạng lúng túng.

Phải ngăn cản cô ta chạy trốn? Nhớ tới cảnh cáo của Kaz, lòng Ngân Thiết Tử trầm xuống, khẽ rống: "Giới bị của vương cung nghiêm ngặt, cô tuyệt đối chạy không thoát, hãy trở về trong lao!"

Diệp tóc đỏ lại không có hành động chạy trốn, đương nhiên cũng không có xoay người trở về lao, cô chỉ là ngây ngốc nhìn Ngân Thiết Tử, chính xác mà nói, là nhìn tóc của Ngân Thiết Tử, mặt đầy là thần sắc nghi hoặc.

"Ngươi..." Cô mở miệng nói.

Lúc này, Ngân Thiết Tử tiến nhanh một bước, kéo Diệp đó qua, Diệp đó giật nảy mình, nhưng sau đó lại thấy chỗ mình đứng ban đầu lại có thể xuất hiện một người bịt mặt mặc hắc y.

Người bịt mặt đó vốn giơ kiếm muốn đâm Diệp, không ngờ Diệp lại được kéo đi, hắn lập tức chuyển mục tiêu, quyết định giải quyết người phá rối trước rồi tính.

Ngân Thiết Tử đẩy Diệp ra, sau đó rút ra đoản đao chặn công kích hùng dũng của người bịt mặt, thuận theo thế kiếm hơi hơi ép xuống rồi linh hoạt mà hất một cái, kiếm của đối phương bị bật ra, tận dụng thời cơ, Ngân Thiết Tử lập tức giậm bước tiến lên, mũi đao đâm về phía ngực của đối phương, đáng tiếc người đó kịp thời né tránh, kiếm chỉ là rạch qua vai của hắn, không có tạo thành thương tổn lớn.

Thấy vậy, Ngân Thiết Tử có chút phát cáu, nếu không phải vai mình bị thương làm ảnh hưởng đến tốc độ công kích, chiêu vừa rồi nhất định có thể kết liễu đối phương.

Người bịt mặt thấy thực lực đối thủ không yếu, vậy mà bất chấp an nguy bản thân, trực tiếp công kích tên Diệp tộc kia.

Nhưng cho dù hắn phấn đấu quên mình, Ngân Thiết Tử lại nhanh hơn, hắn một đao chém lên kiếm của người bịt mặt, đồng thời còn phân tích cấu tạo linh của thân kiếm đối phương, trong lúc hai người đánh qua đánh lại, hắn đồng thời tiến hành giải liên, cuối cùng, dồn sức chém một đao, trường kiếm của đối phương theo đó mà gãy, thân kiếm rớt xuống mặt đất, vỡ thành những mảnh vụn màu bạc.

Mắt của người bịt mặt trợn lớn như bánh mì, hắn chừng như không dám tin vậy mà có người có thể giải liên đến trình độ này.

Việc sửng sốt này lại khiến Ngân Thiết Tử có thời cơ để tranh thủ, lập tức gác đao lên cổ của người bịt mặt, lưỡi đao dính sát vào cổ của hắn, chỉ cần hắn dám có bất cứ động tác nào, nhất định sẽ đổ máu ngay tại chỗ.

Nhưng nếu như đối phương thật sự không động đậy, hắn nên làm sao đây? Ngân Thiết Tử nhíu mày, nhưng hắn không có lo lắng quá lâu, đối thủ đột nhiên tiến lên một bước, không chút do dự cứa cổ của mình.

Ngân Thiết Tử nhìn chằm chằm vào thi thể ngã trên mặt đất còn co giật không thôi, chậm rãi thu hồi đao, trong lòng cảm thấy hết sức bất an, loại tử sĩ nhiệm vụ thất bại liền tự sát này thực sự không thấy nhiều lắm, chủ nhân sau lưng tử sĩ thông thường đều là đại nhân vật chân chính.

"Ngân Thiết Tử!"

Ngân Thiết Tử quay đầu nhin, Kaz từ cửa ngầm chui ra, trên mặt còn mang theo vẻ giận dữ, nhưng hắn vừa nhìn thấy thi thể trên mặt đất và tên Diệp kia, vẻ giận dữ lập tức tiêu tan phần lớn, hơn nữa khóe miệng còn nhếch lên, lộ ra nụ cười đùa cợt.

"Không ngờ ngươi vậy mà lại ngăn cản Diệp đào tẩu à?"

Nghe thấy lời này, rồi lại nhìn thấy nụ cười ác ý của Kaz, Ngân Thiết Tử dâng lên một cỗ lửa giận, suýt nữa mở miệng chửi ầm lên "Người hạ mệnh lệnh muốn ta ngăn cản Diệp không phải chính là ngươi sao", nhưng hắn lại bất luận thế nào cũng không thể chọc giận Kaz, nếu Kaz vạch trần thân phận của mình, vậy hắn thật sự vô vọng phục thù rồi, chỉ có nắm chặt tay cố gắng nhẫn nhịn.

Nói đến thân phận, Ngân Thiết Tử đột nhiên nhớ tới vấn đề thân phận của Kaz, thắc mắc hỏi: "Ngươi vì sao muốn bảo hộ Diệp?"

Nghe thấy vấn đề này, Kaz nhíu mày, nhưng ngay sau đó liền buông lỏng, hơn nữa còn biếng nhác nói: "Kế sinh nhai mà thôi, chủ thuê muốn ta trông kỹ những nô lệ này, không được để cho bọn họ chạy, đương nhiên cũng không thể để cho bọn họ chết."

Nói xong, hắn túm phắt lấy cánh tay của Diệp tóc đỏ, không hề thương hoa tiếc ngọc chút nào, mạnh mẽ túm đối phương qua, cô đau đớn mà kêu lên một tiếng, chân loạng choạng mấy bước, còn phát ra tiếng của kim loại va chạm vào nhau.

Lúc này, Ngân Thiết Tử mới phát hiện cổ chân của tên Diệp đó có xiềng xích, căn bản không thể chạy xa bao nhiêu, cho dù hắn thật sự ra tay giúp đối phương đào tẩu, cũng không thể mang theo một Diệp trên chân có xiềng xích chạy thoát khỏi hoàng cung nơi có giới bị nghiêm ngặt.

"Đi vào!"

Kaz thô lỗ đẩy Diệp vào cửa ngầm, nhưng cô lại túm lấy tường đá không buông, nỗ lực quay đầu nhìn về phía Ngân Thiết Tử, hoảng loạn hỏi: "Xin, xin hỏi..."

Diệp đó rất hoảng loạn, nhưng trong lòng Ngân Thiết Tử càng hoảng, hắn thực sự không biết Diệp tộc có năng lực nhận ra mình hay không, Thủy Lam mà có tóc màu lam lúc đó đã nhận ra hắn ngay lập tức, nhưng hắn lại không thể xác định đối phương rốt cuộc là có năng lực nhận ra được Hoa, hay chỉ là từng nhìn thấy hắn ngồi ở dưới cây, cho nên mới nhận ra.

Nhưng không chờ Diệp hỏi xong, Kaz đã một cước đạp cô vào trong của ngầm, ngoại trừ tiếng rên rỉ, cô căn bản không kịp phát ra bất cứ vấn đề nào.

Nghe thấy tiếng rên này, Ngân Thiết Tử nắm chặt đoản đao trong tay, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn báo thù thì cứ tìm ta, không cần làm hại Diệp tộc, bọn họ và ta đã không có bất cứ quan hệ nào! Ta thậm chí từng giết Diệp!"

Nghe vậy, Kaz đánh giá Ngân Thiết Tử mấy lần, cười lạnh một tiếng: "Ta thấy ngươi vẫn là nhìn biểu tình của mình trước rồi hẵng nói đi! Công lực nói dối của ngươi bây giờ kém hơn hai mươi năm trước nhiều lắm."

Ngân Thiết Tử quay đầu đi, không tranh biện với hắn nữa, sau khi nghe thấy trong lao không còn tiếng đánh đấu mới quay lại hỏi: "Những thích khách kia chết hết rồi sao? Có giữ lại người sống để tra hỏi không?"

Kaz nhếch khóe miệng nói: "Ngươi là đang lo lắng cho những Diệp tộc kia sao? Yên tâm, không phải chỉ có ta đang trông coi bọn họ, trước trước sau sau có ba mươi lăm tên thủ vệ, ba mươi tên linh sĩ và năm tên linh sứ." Không biết cố ý hay vô ý, hắn đặc biệt nói rõ số lượng thủ vệ, đây là số lượng Ngân Thiết Tử tuyệt đối đánh không thắng, ít nhất sau khi hắn mất đi lực lượng của Hoa là chuyện không thể nào.

"Xin hỏi..."

Ngân Thiết Tử quay đầu nhìn hướng phát ra âm thanh, Diệp tóc đỏ kia đang túm lấy lan can sắt của cửa sổ nhìn ra ngoài, thần tình nghi hoặc hỏi: "Tóc của ngươi là màu tím bạc, cùng Diệp Chúa có..."

Ngân Thiết Tử lập tức ngắt lời của đối phương: "Ta không có một chút quan hệ nào với Diệp tộc!"

Diệp lặng đi một chút, biểu tình trên mặt hiển nhiên là không tin lắm, đây khiến Ngân Thiết Tử cảm thấy có chút kỳ quái, theo hắn biết, Diệp tộc hẳn là không biết hoài nghi người khác ...

Nhưng nếu thật sự nói đến nhận thức đối với Diệp tộc, kỳ thực chuyện Ngân Thiết Tử chân chính nhớ được không nhiều, phần lớn vẫn là từ trong miệng loài người biết được, ví dụ như thức ăn chính của Diệp tộc là do Mila nói cho hắn, cho nên hắn cũng không dám quá mức khẳng định.

"Ha ha ha! Không ngờ trí nhớ của ngươi cũng còn kém hơn hai mươi năm trước." Kaz cười ầm ầm một hồi, sau đó trào phúng nói: "Hắn dùng ngôn ngữ Diệp tộc hỏi ngươi, ngươi vậy mà còn dùng ngôn ngữ Diệp tộc trả lời hắn, dù là Diệp tộc ngu xuẩn nhất cũng sẽ không tin ngươi!"

Ngân Thiết Tử trợn lớn mắt, lúc này mới đột nhiên phát hiện sai lầm của mình, nhưng lời cũng đã nói ra khỏi miệng rồi, căn bản không có đường nuốt lại.

Diệp tóc đỏ nhìn chằm chằm vào Ngân Thiết Tử, mặc dù không có lên tiếng chất vấn, nhưng đầy mặt đều là thần sắc nghi hoặc.

Kaz nhếch một bên khóe miệng, mắt chuyển qua chuyển lại giữa Diệp và Ngân Thiết Tử, khiến Ngân Thiết Tử cảm thấy vô cùng bất an, nếu như hắn nói ra chuyện mình là Hoa... Ngân Thiết Tử vội vàng nói: "Ta cũng nên rời khỏi rồi, nếu không rời khỏi, trời sáng ta sẽ không thể đi ra."

Tuy miệng nói như thế, nhưng Ngân Thiết Tử lại hoài nghi chẳng lẽ Kaz sẽ để cho mình rời khỏi như thế sao? Hắn cũng đã nói muốn khiến cho mình vĩnh viễn đau khổ, bây giờ chuyện có thể khiến mình đau khổ nhất chẳng có cái nào ngoài việc ở trước mặt Diệp vạch trần hắn là Hoa.

Nghĩ đến điều này, Ngân Thiết Tử có chút hoảng sợ nhìn hướng Kaz, nhưng người sau lại lạnh lùng nói: "Nhìn cái gì mà nhìn! Muốn đi còn không mau cút?"

Lời này khiến Ngân Thiết Tử ngẩn ra, nhưng có thể nhận được trả lời thế này thực sự đã tốt lắm rồi, hắn cũng không muốn hỏi nhiều, lập tức xoay người rời khỏi, tránh cho Kaz đổi ý.

"Xin chờ một chút!"

Nghe thấy tiếng gọi của Diệp, bước chân của Ngân Thiết Tử khựng lại, mặc dù muốn quay đầu nhìn Diệp thêm một lần, nhưng lại dừng động tác ở khoảnh khắc xoay người, sau đó đầu cũng không quay lại mà rời khỏi.

"Chờ..."

Kaz khẽ rống: "Ngậm miệng cho ta! Ngươi dám nói thêm một câu ở trước mặt người đó, ta sẽ đi vào đánh tộc nhân của ngươi một trận!"

Mặc dù Kaz không biết Ngân Thiết Tử vì sao lại mất đi lực lượng, chẳng qua nghĩ đến, tốt nhất vẫn là đừng để cho đối phương có bất cứ cơ hội khôi phục lực lượng nào, ví dụ như để cho Diệp tộc phát ra tiếng kêu cứu thỉnh cầu Hoa cứu bọn họ.

Kaz cũng rất hiểu rõ làm sao uy hiếp Diệp tộc, so với nói muốn đánh cô còn không bằng nói muốn đánh tộc nhân của cô, mặc dù những Diệp tộc này là lễ phẩm tất phải bảo hộ, kỳ thực không thể động vào bọn họ, chẳng qua lên tiếng uy hiếp một chút cũng chẳng làm sao. Cho dù thật muốn đánh, cùng lắm chọn tên nam, đánh vào chỗ có quần áo che khuất, cũng chưa chắc sẽ có hậu quả nghiêm trọng gì.

Nghe thấy tiếng gọi của mình sẽ khiến tộc nhân chịu khổ, Diệp đột ngột ngậm miệng lại, một câu cũng không dám nói, sau khi nhìn kẻ uy hiếp kia một cái, ánh mắt ác liệt của đối phương càng khiến cô sợ đến dứt khoát rụt đầu lại, không còn dám nhìn ra ngoài cửa sổ nữa.

Cô dựa lưng vào vách tường chậm rãi trượt ngồi xuống đất, mái tóc đỏ tươi cũng bị tường đá cọ cho rối bù, nhưng cô cũng không để ý, chỉ là nghĩ đến người vừa mới rời khỏi.

Mái tóc màu tím bạc đó... Mới đầu cô còn tưởng đó là người của Diệp Chúa phái đến cứu bọn họ, nhưng bây giờ thoạt nhìn hình như không phải, đây không khỏi khiến cô cảm thấy thất vọng não nề.

Một Diệp khác đi tới, ngồi xuống ở bên cạnh cô, quan tâm hỏi: "Viêm Nhi, làm sao vậy? Những sát thủ đó dọa cô sợ sao?"

Viêm Nhi ngẩng đầu nhìn, thì ra là Hồng Nham, hắn và cô thoạt nhìn rất giống nhau, ngay cả màu tóc cũng là màu đỏ, kỳ thực theo huyết thống mà nói, Hồng Nham chính là anh trai của Viêm Nhi, nhưng Diệp tộc trước giờ không có quan niệm vai vế trong gia đình, cho dù là cha mẹ anh em cũng hô thẳng tên họ không phân biệt vai vế.

"Không phải, so với hoàn cảnh hiện tại, những sát thủ đó thì có gì đáng sợ đây?" Viêm Nhi có chút chán nản nói: "Tôi chỉ là nhìn thấy một người có màu tóc tím bạc, còn tưởng rằng có quan hệ với Diệp Chúa, nhưng hình như là nhầm rồi."

Hồng Nham vỗ vỗ vai của cô nói: "Thế thì sao chứ? Có lẽ chúng ta sẽ rất mau chóng có thể trở về bên cạnh Cây thôi."

Diệp tộc không dùng từ "chết", bọn họ cho rằng Diệp tộc sau khi chết sẽ trở về trên thân Cây, trở thành chiếc lá của Cây, cho nên gọi là hồi quy.

Viêm Nhi lại càng hoang mang.

"Vậy vì sao chúng ta vẫn chưa hồi quy? Đại lục Tịch Tông đã không còn Cây, nhưng chúng ta căn bản không thể đứng ở trên đất không có Cây, một hai năm có lẽ còn có thể cầm cự, nhưng bây giờ cũng đã qua hai mươi mấy năm rồi... Mặc dù những năm qua, mọi người càng ngày càng yếu ớt, nhưng trước sau không có hồi quy, đây làm sao có thể chứ?"

"Tôi cũng không biết." Hồng Nham cũng rất nghi hoặc, nên nói tất cả Diệp trên đại lục Tịch Tông hiện giờ đều rất nghi hoặc, hơn nữa lâm vào hoàn cảnh lúng túng, không biết mình lúc nào sẽ hồi quy, không biết bây giờ nên làm sao, mặc dù rất muốn thoát khỏi khốn cảnh nô lệ, nhưng lại cũng biết cho dù chạy ra thì phần lớn không bao lâu lại sẽ bị loài người bắt được.

Mặc dù bản thân Hồng Nham cũng không biết làm sao, nhưng vẫn vỗ vỗ vai của Viêm Nhi, an ủi: "Đừng sợ."

"Tôi cũng không sợ hồi quy, nhưng không biết lúc nào hồi quy sẽ khiến tôi cảm thấy..." Viêm Nhi thực sự không biết nên hình dung loại tâm tình này thế nào, đối với Diệp tộc mà nói, loại tâm tình này thực sự không thường xuất hiện lắm.

"Thấp thỏm bất an?"

Viêm Nhi gật đầu, bổ sung: "Còn có cũng không phải thật lòng muốn chạy trốn, bởi vì cho dù chạy ra, có lẽ không bao lâu sẽ phải hồi quy."

Hồng Nham gật đầu, nhìn những đồng bào khác của mình, trên mặt mọi người đều tràn ngập thần sắc mờ mịt, sợ rằng ngay cả bản thân hắn cũng vậy, mờ mịt, không biết làm sao, chỉ có tiếp tục chờ đợi, nhưng không biết mình rốt cuộc đang chờ cái gì.

Là ai muốn giết bọn họ đây? Viêm Nhi đột nhiên nhớ tới cái vấn đề này, đồng thời cũng nghĩ đến: bọn họ còn sẽ tới không?

Nhưng vừa nghĩ lại, sát thủ có tới nữa không thì có gì đáng ngại chứ? Có lẽ ngày mai sẽ phải hồi quy cũng không chừng, có lẽ...

◊◊◊◊

Mặc dù, Ngân Thiết Tử muốn chạy nhanh nhất có thể để trở về phủ Chiến Công, nhưng giới bị trên dọc đường còn nghiêm ngặt hơn lúc tới, có lẽ có liên quan với những thích khách vừa rồi.

Giới bị nghiêm ngặt bức hắn không thể không đi đi dừng dừng, mỗi lần tiến lên đều phải tìm kiếm địa điểm ẩn thân tiếp theo, hoặc là chỗ lõm của vách tường hoặc là phía sau cây cột, tốc độ hành tiến chậm đến khiến người hoảng hốt, nhưng thật sự không có cách nào đi nhanh nổi.

Dọc theo bóng râm của tường thành khó khăn lắm mới trở về được cống thoát nước mà lúc đầu lẻn vô, đang muốn nhảy vào lại nhìn thấy một đoàn người đi tới, Ngân Thiết Tử chỉ có thể vội vàng trốn vào trong bóng râm của tường thành, sau đó hô hấp nhẹ nhàng nhất có thể.

Khi đoàn người đó càng đi càng gần, tiếng nói chuyện cũng trở nên rõ rệt, nhưng Ngân Thiết Tử lại phát hiện mình vậy mà nghe không hiểu những người đó đang nói cái gì, vừa không phải ngôn ngữ loài người, đương nhiên cũng không phải ngôn ngữ của Diệp tộc, hắn không nhịn được dùng đuôi mắt liếc trộm đoàn người đó, bọn họ khoảng chừng sáu người... Chờ đã!

Ngân Thiết Tử sửng sốt, phát hiện thân hình của đối phương có chút không thích hợp lắm, hình như, hình như hơi quá cao.

Bởi vì chiều cao của sáu người bọn họ xấp xỉ nhau, nhìn xa là nhìn không ra chỗ nào kỳ quái, nhưng sau khi bọn họ tới gần một chút liền có thể phát hiện sự bất thường một cách minh hiển, cao nhất trong bọn họ sợ rằng cũng hơn 200 cm, cho dù là người lùn nhất sợ rằng cũng có 180cm, nhưng giữa bọn họ truyền đến giọng nói của nữ, vậy người lùn nhất có lẽ là nữ nhân, nữ nhân cao 180 cm?

Đúng rồi, là người Danya!

Ngân Thiết Tử ẩn thân ở phía sau cây cột, nỗ lực dùng đuôi mắt liếc trộm, tóc của đối phương phần lớn là màu trắng, trên đó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net