Tập 4: Chương 10: Hi vọng bay tới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
bất thường, mọi người hoảng hốt bất an, do vậy mới xảy ra chuyện không kịp tránh, nếu không Điện Sắc và thị vệ cưỡi một bầy thú hoành tráng như thế, người có mắt có tai sớm đã né ra xa rồi.

Điện Sắc đột nhiên ghì dây thừng buộc thú dừng lại đột ngột, khiến những thị vệ đuổi sát phía sau trở tay không kịp, suýt nữa tông vào nhau, nhưng bọn họ không hề phàn nàn, trái lại ngẩng đầu nhìn hướng Điện Sắc đang dán mắt, sau đó kinh hãi không kiềm được mình.

Chỗ không xa, một sợi gì đó dài bằng hai ba tầng lầu chọc thủng mái nhà xuyên ra ngoài, dân chúng mới đầu ngơ ngác nhìn những thứ đó, một hồi sau mới phản ứng lại, bắt đầu la hét chạy trốn, muốn rời khỏi thứ không biết tên nhưng chắc chắn nguy hiểm kia càng xa càng tốt.

Những thị vệ hoàn toàn không biết đó là thứ gì, bọn họ và dân chúng xung quanh đều sợ hãi như nhau, chỉ là đã được huấn luyện cộng thêm Điện Sắc ở đây, bọn họ có chức trách bảo vệ đối phương, không thể dễ dàng xoay người bỏ chạy, thậm chí cũng không thể khuyên Điện Sắc chạy.

Thân là một trong Tứ Sắc, Điện Sắc nếu ở thủ đô nhìn thấy nguy hiểm lại xoay người bỏ chạy, vị trí Tứ Sắc này sợ rằng cũng ngồi không nổi rồi.

Một tên hộ vệ nhẫn nhịn da đầu tê dại đi lên, thấp giọng nói: "Điện Sắc, đó hình như là ở phủ của ngài."

Điện Sắc lại không thèm để ý phủ của mình, thậm chí cũng không nhớ nổi Diệp tộc, trong mắt chỉ có dây leo quen thuộc vô cùng to lớn kia, đúng vậy, dây leo, hắn liếc mắt đã nhận ra rồi, cho dù đã qua nhiều năm như thế, tình huống trên chiến trường trước kia hiện rõ mồn một ngay trước mắt, dây leo khổng lồ cuồn cuộn thậm chí còn khiến người khó có thể quên lãng hơn cảnh tượng Thủy Lam chết đi...

Kẻ thù giết chết Thủy Lam!

Ngươi ở đây sao?

Chờ đến khi dân chúng rối rít xuyên qua đám người Điện Sắc mà chạy ra xa, trước mặt chỉ còn lại đường phố trơ trọi, Điện Sắc đột nhiên thúc thú chạy điên cuồng về phía nhà mình.

Những thị vệ cả kinh, mặc dù Tứ Sắc không thể đào tẩu dưới tình huống này, nhưng cũng đâu cần xông lên dũng mãnh như thế chứ!

Khi bọn họ đang liều đến cùng mà đuổi theo, xung quanh sợi dây leo khổng lồ đó đột nhiên đâm xuyên ra càng nhiều dây leo, mặc dù không có lớn như thế, nhưng số lượng đông đúc, ngôi phủ diện tích rộng lớn vậy mà bị những dây leo này phá hủy thành một vùng đổ nát, thậm chí bởi vì trải đầy dây leo, giống hệt như tòa lâu đài cổ đã bị bỏ hoang mấy thập niên.

Nhìn thấy nhà biến thành thảm trạng cỡ này, Điện Sắc trái lại trở nên bình tĩnh, bây giờ không phải lúc đắm chìm trong thù oán quá khứ, đây là thủ đô Danya, hơn nữa rất gần hoàng cung nơi Bạch Nhan ở và không phải ải Táng Hạ nơi mà đánh thua còn có thể rút lui kia, hắn tuyệt đối không cho phép thủ đô biến thành bộ dạng hoang tàn giống cảnh tượng trước mắt.

Điện Sắc quay đầu qua, giao quân bài cho thị vệ, hạ lệnh: "Lập tức trở về điều quân đóng ở tường thành tới, để hộ quân của ta tiến vào, hạ lệnh bọn họ lập tức tụ tập bên ngoài hoàng cung, bằng mọi giá không được để cho Bạch Nhan có mảy may nguy hiểm nào."

Hộ vệ của Điện Sắc phần lớn lưu ở ngoài thành, đó là quân đội có thể lấy một chọi mười, nhưng cũng bởi thế, không thể để bọn họ ở thủ đô, cho dù Bạch Nhan có thừa tin cậy với hắn, nhưng loại chuyện này cũng không phải hai chữ tin tưởng là đủ.

Điện Sắc luôn luôn không cho phép mình ỷ vào tin cậy của Bạch Nhan, lần nào vào thành cũng chỉ mang năm tên hộ vệ, tiến vào hoàng cung thậm chí còn không mang một tên, chỉ mang theo tùy tùng bình thường, cho nên cũng khiến cho bây giờ bên cạnh hắn ngay cả một hộ vệ từng nhìn thấy dây leo cũng không có.

Ngươi chưa từng đối mặt với thứ này mới đầu sẽ tuyệt đối không thể tiếp thụ, chỉ có phái những hộ vệ trước kia từng theo mình chinh chiến, chỉ có bọn họ mới có thể ổn trụ trận thế, bảo vệ hoàng cung.

Điện Sắc không rõ vì sao đối phương lại xuất hiện ở đây sau hai mươi năm biến mất, phản ứng mới đầu chỉ có lửa phục thù cháy hừng hực, nhưng "địa điểm" này lập tức tạt cho hắn một chậu nước lạnh, chẳng những dập tắt lửa giận, còn khiến trong lòng hắn phát lạnh, Bạch Nhan vẫn còn ở thủ đô, không được xảy ra một chút sai sót nào!

Rồi nghĩ đến báo thù cho Thủy Lam, Điện Sắc chưa từng nghĩ tới phải giải quyết ở đây, cái "người" kia có thể tạo ra phá hoại lớn bao nhiêu, hắn đã quá rõ, nếu như đối phương muốn ra tay với Bạch Nhan...

Trong lòng Điện Sắc rét run, lập tức quay đầu rống với những thị vệ vẫn đang kinh hoảng, "Còn không mau đi! Chẳng lẽ muốn chờ Bạch Nhan tự đi chỉ huy quân đội sao?"

Thị vệ cả kinh, nhưng chỉ một bộ phận rời khỏi, bộ phận khác tự động lưu lại hộ vệ Điện Sắc, mặc dù sắc mặt đều trắng bệch vì hoảng.

Điện Sắc vốn định để bọn họ rời khỏi hết, cho dù ở lại cũng chỉ là khiến đối phương thêm cái phất tay mà thôi, nhưng lúc này, hắn lại nghĩ đến người trong nhà, tức thì trong lòng phát lạnh, hắn nhớ tới Kim Khấp Nhĩ lúc này hẳn là ở trong nhà mình, lần này nguy rồi!

Điện Sắc thật sự cuống lên, lòng báo thù gì đó đều bị an nguy của Bạch Nhan và Kim Khấp Nhĩ lấn át, hắn thà rằng cả đời không tìm được kẻ thù, cũng không muốn kẻ nguy hiểm này xuất hiện ở xung quanh hai người này.

"Bây giờ tất cả đi theo ta, nhưng không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không được ra tay, hiểu chưa?" Điện Sắc nghiêm giọng nói: "Cho dù không ra tay sẽ chết cũng phải ngoan ngoãn mà chết, bằng không cút ngay bây giờ cho ta!"

Người ở lại không ai cút, thậm chí chấn chỉnh tư thái, sắc mặt tái nhợt vừa rồi đã không còn nữa, sống lưng ai nấy đều thẳng tắp, tất cả đều là những dũng sĩ mạnh nhất Danya đã được huấn luyện.

Điện Sắc rất hài lòng, những thị vệ hoàng cung này mặc dù bởi vì chức vụ nên chưa từng lên chiến trường, nhưng vẫn tính là có can đảm, sĩ binh năm đó vừa nhìn thấy những dây leo khổng lồ kia, hoảng đến nhũn chân chạy không nổi thế nhưng có cả đống.

Nhìn dây leo ở phương xa, không biết vì sao, sau khi bạo phát vừa rồi kết thúc, dây leo rậm rạp kia lại không có triển khai công kích, trái lại đình trệ bất động, cũng không biết là tình huống gì.

Sau khi lãnh tĩnh lại, Điện Sắc rốt cuộc có dư lực đánh giá nhất cử nhất động của "kẻ thù", suy nghĩ tiếp theo nên làm thế nào.

Năm đó, người kia nhìn thấy mình liền muốn chạy, Điện Sắc cũng không biết vì sao, chỉ có thể cho rằng là Thủy Lam đã làm gì đó, nhưng không xác định lực lượng của Thủy Lam có thể kéo dài đến hai mươi năm sau hay không, hiện tại cái người kia còn sẽ chạy nữa không đây? Nếu như hắn không chạy, thủ đô sợ rằng sẽ phải nghênh đón tràng diện máu chảy thành sông, mà Kim Khấp Nhĩ có khả năng là kẻ hi sinh đầu tiên!

Thị vệ kinh hô: "Điện Sắc, phía trước có người."

Điện Sắc sửng sốt, giương mắt nhìn, lại nhìn thấy một quần người chạy như điên tới, hơn nữa hết sức quen mặt, hắn suy nghĩ một chút mới phát hiện đó là đám người phía dưới Công Hoa.

Bọn họ từ trong khe hở của dây leo chui ra, co cẳng chạy điên cuồng, những dây leo kia lại có thể cử động, ngoại trừ sợi lớn nhất không biết vì sao hoàn toàn bất động, dây leo cỡ nhỏ trong đó đang điên cuồng đuổi theo những người này.

Sắc mặt Điện Sắc thay đổi, đang muốn hạ lệnh thị vệ xếp thành một hàng để cho đối phương quay đầu, tránh cho những dây leo kia vì đuổi theo bọn họ mà chạy loạn trong thành, nhưng lại nhìn thấy Kim Khấp Nhĩ và Lục Nhạc vậy mà cũng ở trong đó, hắn không khỏi khựng lại một chút, nhưng vẫn hạ lệnh.

Kim Khấp Nhĩ biến sắc, la lớn: "Điện Sắc, tránh ra!"

Điện Sắc căng cứng mặt, nhưng không định lùi ra, cắn răng nhìn Kim Khấp Nhĩ, còn chưa kịp nói nửa câu, Lục Nhạc bên cạnh vậy mà kéo theo một tên Nhân tộc, trực tiếp chạy trở lại, đây khiến mọi người đều không kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Nhạc và cái người đó chạy về phía những dây leo kia -- tên Nhân tộc kia vậy mà còn phát ra tiếng cười lớn!

Đôi mắt của Điện Sắc đỏ ngầu, hệt như nhìn thấy bóng lưng của Thủy Lam nhào về phía dây leo, hắn cưỡi thú tiến lên cứu viện, nhưng đối mặt với dây leo phủ đầy trời, thú lại không nghe sai khiến mà phát cuồng muốn chạy, Điện Sắc không khống chế được, chỉ có thể tung người nhảy xuống con thú, rồi chạy điên cuồng.

"Lục Nhạc, trở lại, ta sẽ bảo hộ ngươi!"

Lục Nhạc ngạc nhiên dừng bước quay đầu nhìn, nhưng bóng của dây leo đã ở sau lưng hắn, Điện Sắc căn bản chạy không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn dây leo đầy trời nhào xuống phía hắn, lúc này, Lục Nhạc vậy mà vẫn không né tránh, trái lại ôm chặt lấy tên Nhân tộc trong tay, giống như muốn dùng sống lưng bảo vệ đối phương.

"Không -"

Điện Sắc chung cuộc vẫn không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi nhọn của những sợi dây leo rậm rạp lao hết toàn bộ về phía lưng của Lục Nhạc, khiến đầu óc hắn trống rỗng, chỉ đang nghĩ Diệp tộc này sắp bị chọc thủng trăm ngàn lỗ rồi...

Nhưng bọn chúng vậy mà cứ thế bất động, có mấy sợi xoay tới xoay lui, thoạt nhìn như đang tìm vị trí hạ thủ, thấy vậy Điện Sắc suýt nữa ngừng hô hấp, nhưng những dây leo kia cuối cùng không có hạ thủ, chỉ là xoay quanh Lục Nhạc, thậm chí cũng không đuổi theo người khác.

"Ôi trời ơi, rậm rậm rạp rạp như thế, thật dọa chết người mà!"

Còn chẳng phải sao? Điện Sắc đang thở phào, liền có người hô ra tiếng lòng của hắn, mặc dù âm thanh này vừa cao vừa chói, giống như một nam nhân kéo cao giọng nói chuyện, thực sự có loại quái dị nói không ra lời.

"Bầy chim chi chít phía trên rốt cuộc là cái gì vậy?"

Chim...? Điện Sắc lập tức quay lại ngẩng đầu nhìn, ngạc nhiên phát hiện trên bầu trời chỗ không xa xuất hiện bầy chim đầy trời, hắn rốt cuộc đã hiểu thị vệ đến bẩm báo vì sao khủng hoảng như thế, số lượng bầy chim kia nhiều như một đám mây sắp mưa!

Mà con "chim bất phàm" kia đang đậu ở trên tháp của thành tường, ngọn tháp vốn thô tráng giống như là cành cây làm nền dưới chân chim.

Mặc dù thủ quân trên tường thành không có sợ vỡ mật mà chạy trốn, nhưng cũng không thể đến gần tòa tháp kia, mặc dù con chim lớn đó không có ý công kích, nhưng bên tháp lại bị vây quanh rất nhiều khí xoáy, khiến lá cờ phía trên tháp bay giống như sắp bị xé toạc, mũi tên của sĩ binh bắn đi cũng tới tấp bị thổi bay, thỉnh thoảng có sĩ binh to gan cầm trường mâu đi chọc những luồng khí xoáy kia, kết quả không nắm được mâu, lập tức bị thổi bay, còn suýt nữa cắm lên người bạn đội.

"Đây rốt cuộc là chuyện làm sao?

Những thị vệ gần như sắp điên rồi, phía trước có dây leo phía sau có cự điểu, cho dù là quân nhân đã tiếp nhận huấn luyện nghiêm khắc cũng không chịu nổi, huống hồ là những dân chúng bình thường khắp thành, sau khi trải qua sự yên lặng ngắn ngủi, trong thành hệt như bạo tạc, đông đúc tiếng la hét hoảng loạn vang lên bốn phía, nhưng dân chúng lại không biết nên chạy về đâu.

Bầy chim đông đúc quanh quẩn nửa vòng thủ đô, chặn hết hai cánh cửa thành, dây leo thì ở gần cổng thành thứ ba, dân chúng muốn chạy còn phải nghĩ xem, rốt cuộc là muốn liều mạng với chim hay là bị dây leo xé nát.

Thủ quân muốn tiến vào sợ phải phải tốn một phen công phu. Lòng của Điện Sắc trầm xuống, lập tức xoay đầu hô lớn: "Tất cả mọi ngươi lập tức trở lại hoàng cung thủ hộ Bạch Nhan!"

Điện Sắc lao tới kéo lấy Lục Nhạc, hoàn toàn không muốn nghe đối phương giải thích, mau chóng trở về hàng ngũ của những thị vệ, sau đó ném Lục Nhạc vào trong đống thị vệ, ra lệnh bọn họ trông gã này thật kỹ. Điện Sắc thật sự đã bị cảnh tượng Lục Nhạc dùng sống lưng chặn công kích vừa rồi làm cho nổi khùng.

Trong lúc đó, hắn vẫn không quên kéo Kim Khấp Nhĩ, người sau không kịp phản ứng, bị kéo cho loạng choạng vài bước, nhìn thấy sắc mặt của Điện Sắc hết sức khó coi, hắn vội vàng giải thích: "Đừng lo lắng, dây leo sẽ không công kích chúng ta, hắn chỉ muốn giết Kaz mà thôi."

Điện Sắc ngạc nhiên dừng chân lại, hoài nghi hỏi: "Ngươi biết hắn?"

Kim Khấp Nhĩ lúng túng, hắn vốn định tối nay sẽ nói rõ với Điện Sắc, kết quả không ngờ chưa đến tối đã bị vạch trần, dưới tình huống hiện tại để cho Điện Sắc biết thân phận của Công Hoa, đúng là không thể tìm được thời cơ tệ hơn!

Hắn không khỏi oán hận gã Kaz kia, nữ Diệp yếu ớt đó mở to mắt sợ rằng là hồi quang phản chiếu, cố cầm cự hơi thở không chết, Công Hoa đã đủ bi thương rồi, mà Kaz lại cứ ở bên cạnh thêm dầu vào lửa!

Nói cái gì mà cho dù bây giờ lên thuyền ngay lập tức, Diệp tộc cũng không thể cầm cự đến đại lục Quân Đắc, Công Hoa căn bản là đang làm chuyện vô ích, còn không bằng đi ngay bây giờ, tránh cho bị vạch trần thân phận chân thực, đến lúc đó hắn có mười cái mạng cũng không đủ trả gì gì đó.

Kết quả, nữ Diệp kia cầm cự không nổi, vừa nhắm mắt, còn không biết là chết hay sống, Công Hoa đã trực tiếp nổi khùng, bộc phát ra đầy dây leo truy sát bọn họ, may mà hắn còn chút lý trí, dùng dây leo cỡ lớn chống giữ căn phòng của Diệp tộc, mà không phải dùng sợi dây leo to lớn đó truy sát bọn họ, nếu không bọn họ chạy đâu cho thoát!

Kim Khấp Nhĩ dè dặt trả lời: "Ngươi cũng biết hắn, hắn, hắn chính là Công Hoa."

Sắc mặt của Điện Sặc đột nhiên trở nên xanh mét vô cùng, hơn nữa mặt lộ ra khí giết chóc, Kim Khấp Nhĩ căn bản đỡ không nổi.

"Trên, trên tay hắn có dược có thể trị lành ngươi." Hắn lắp ba lắp bắp giải thích: "Hơn nữa Công Hoa hứa với ta, nhất định sẽ đến gặp ngươi, cho, cho nên ta muốn để ngươi uống dược trước, sau đó mới nói với ngươi hắn là ai, đến lúc đó --"

Điện Sắc túm lấy cổ của Kim Khấp Nhĩ, phẫn nộ rống: "Kim Khấp Nhĩ! Ngươi lại có thể mang kẻ nguy hiểm thế này vào thủ đô?"

Kim Khấp Nhĩ gian nan giải thích: "Công Hoa nhất định sẽ đến, hắn muốn những Diệp tộc kia, nếu như không để cho hắn đổi, hắn sợ rằng sẽ chém giết mà vào..."

"Chém giết vào cũng tốt hơn trực tiếp khai sát ở trong thành!"

Kim Khấp Nhĩ ra sức lắc đầu nói: "Hắn sẽ không, Công Hoa chỉ là nhất thời mất đi lý trí."

"Sẽ không?" Điện Sắc tức giận nói: "Chẳng lẽ ngươi không biết hắn năm đó trên chiến trường đã giết bao nhiêu người Danya sao?"

Hai người giằng co, vài tên thị vệ xông đến bên cạnh bọn họ, mặc dù Điện Sắc đã hạ lệnh để bọn họ đi thủ hộ hoàng cung, nhưng nhìn thấy Điện Sắc cách gần những dây leo kia như thế, bọn họ cũng không dám thật sự chạy sạch toàn bộ, để một mình Điện Sắc đối mặt với những dây leo kia.

"Điện Sắc, đó, đó rốt cuộc là cái gì..." Thị vệ Danya to cao giờ đây ngay cả hàm răng cũng có chút run rẩy.

Điện Sắc ngẩng đầu lên, nhìn mái tóc đen bay múa đầy trời kia, trong bóng râm, chỉ có đôi mắt màu máu là minh hiển nhất, đó là cảnh tượng mà Điện Sắc hai mươi năm qua chưa từng quên lãng...

Hắn cất bước đi về phía kẻ thù.

Kim Khấp Nhĩ nhìn thấy Điện Sắc mang theo thần thái khát máu phẫn nộ đi về phía Công Hoa, mà Công Hoa cũng từng bước chậm rãi tiến lên, cả người hệt như một cái hang sâu màu đen đang di động.

Cự ly của hai người càng gần, Kim Khấp Nhĩ càng hoảng hốt bất an, Công Hoa hiện giờ không biết còn thừa lại bao nhiêu lý trí, nếu như hắn vẫn ở tình trạng điên cuồng, Điện Sắc đối đầu với hắn thì tuyệt đối chỉ có chết!

Hắn lớn tiếng nói ra chân tướng: "Điện Sắc, hắn chính là Hoa, là Hoa mà Thủy Lam muốn ngươi bảo vệ, Công Hoa hắn là Thủ Hộ Hoa của Diệp tộc!"

Điện Sắc đột ngột quay đầu nhìn hắn, tức giận, kích động rống to: "Không thể nào! Hắn đã giết Thủy Lam!"

Bóng mờ màu đen dừng chân lại.

"Hắn đã giết Thủy Lam thì làm sao sẽ bảo vệ Diệp tộc!"

Tiếng ầm ầm nổ lên, dây leo đầy trời đột nhiên ngã đổ xuống đất, héo rũ, chết khô...

Một vùng tóc đen từ không trung rơi xuống, mềm mại buông ở sau lưng, không có gì khác mái tóc bình thường, mà mất đi che lấp của mái tóc, một thân ảnh thon dài lộ ra, thị vệ Danya ở đó đều trợn tròn mắt, thứ khủng bố hệt như ác ma vừa rồi vậy mà là... một cô gái Nhân tộc mảnh khảnh?

Cô ta trông như thể chỉ cần bẻ một cái là gãy!

"Điện Sắc..."

Trong tay Công Hoa đang bế một nữ Diệp không biết sống chết, tràng cảnh này khiến Điện Sắc sửng sốt, cảm giác quen thuộc làm sao, hệt như bản thân hắn lúc đó bế Thủy Lam sắp chết, đau lòng tuyệt vọng.

Hắn cúi đầu nhìn Diệp kia, thì thào: "Ngươi đã đúng, ta căn bản không thể bảo vệ Diệp tộc."

Nghe thấy lời này, Điện Sắc nhìn Công Hoa, nhìn Diệp tộc trên tay hắn, rồi nhớ tới đối phương vốn là muốn đến mang Diệp tộc đi, rốt cuộc không thể không tin lời của Kim Khấp Nhĩ nói.

"Ngươi thật sự là Thủ Hộ Hoa của Diệp tộc?"

Công Hoa hờ hững gật đầu, hắn biến ra hai sợi dây leo nhỏ nâng nữ Diệp trên tay, sau đó dùng tay nhẹ nhàng phủi đi bụi dính trên mặt cô.

Nhìn thấy cảnh này, Điện Sắc càng không kìm được giận, rống to: "Nếu như ngươi là kẻ thủ hộ của Diệp tộc, ngươi chẳng phải nên bảo hộ bọn họ sao? Vì sao ngươi muốn giết chết Thủy Lam? Vì sao!"

Công Hoa vẫn còn đang ngỡ ngàng sau khi phẫn nộ, nghe thấy vấn đề này liền theo bản năng trả lời: "Ta lúc đó tưởng rằng Diệp tộc đều đã đến đại lục Quân Đắc, cho nên trong mắt chỉ có Owen, chỉ muốn bảo vệ Owen, anh ta bảo ta giết người Danya, ta giết, anh ta bảo ta giết ngươi, ta cũng giết! Ta không có nhìn thấy Thủy Lam, ở khoảnh khắc biết cô ấy chết, ta mới phát hiện ta đã giết một Diệp tộc."

Mình chưa từng bảo hộ Diệp tộc, thậm chí còn giết một Diệp.

Công Hoa nhìn Diệp trong lòng, cho dù hắn cuối cùng đã hiểu rõ chính đạo của mình, từ bỏ phục thù mà tới, kết quả cô vẫn là phải chết, mọi Diệp tộc đều sẽ chết, tồn tại của hắn căn bản không có ý nghĩa, Cây sinh hạ hắn căn bản là vô nghĩa!

Ngẩng đầu lên, nhìn Điện Sắc, rồi nhìn Kaz, trước mặt chính là hai kẻ thù, công Hoa cười, nói: "Muốn giết ta, hãy giết bây giờ, báo thù của các ngươi! Rất xin lỗi, ta chỉ có một cái mạng cho các ngươi chia, để xem các ngươi ai nhanh tay hơn vậy."

Nghe thấy câu cuối cùng, Kaz không chút do dự rút chủy thủ ra, đâm thẳng về phía ngực của Công Hoa, người sau không hề động đậy, chỉ lần nữa cúi đầu nhìn nữ Diệp trong lòng.

Keng!

Đao của Kaz bị chặn lại, kẻ chặn đao lại là một kẻ thù khác, Điện Sắc, người trước hiểu lầm, rống giận: "Ta sẽ không nhường tính mạng của hắn cho ngươi!"

"Ta không muốn giết hắn." Điện Sắc lắc lắc đầu, cười khổ một chút, nói: "Nếu như ta giết hắn, Thủy Lam sẽ trách ta."

Cho dù có căm hận làm sao, trong lòng Điện Sắc lại rất rõ, Thủy Lam căn bản không muốn hắn báo thù, cho nên mới để lại di ngôn muốn hắn chiếu cố Hoa, hắn làm sao có thể chống lại nguyện vọng cuối cùng của vợ mình?

Không ngờ đến sẽ nghe thấy một câu thế này, khuôn mặt của Kaz vừa như cười vừa như khóc, khó khăn lắm mới gần như từ kẽ răng nặn ra câu chữ: "Ta giết hắn, anh trai ta trái lại sẽ không trách ta, cả nhà ta đều sẽ không trách ta!"

Kẻ thù chính là người phải bảo vệ, trong lòng Điện Sắc không thể nói không mâu thuẫn không phẫn nộ, nhưng trước đó nhìn thấy Công Hoa ôm nữ Diệp, triệt để tuyệt vọng, thậm chí từ bỏ sống tiếp, rồi nhìn thần thái điên cuồng của tên loài người trước mắt, hắn vậy mà đã thích ứng.

Điện Sắc thầm thở dài một hơi, đã qua hơn hai mươi năm, cho dù là hắn, lòng phục thù sớm đã không còn đậm như dĩ vãng, mà hai người này lại vẫn đang vướng mắc trong khổ hận, hai mươi năm trải qua cuộc sống như thế, đã đủ chuộc tội rồi đi.

"Nếu như ngươi không muốn báo thù, cứ để cho hắn giết ta đi." Công Hoa nhàn nhạt nói: "Đây cũng là của ta nợ hắn."

"Ngươi làm sao muốn chết?" Điện Sắc phẫn nộ cực độ, hắn đã không báo được thù của Thủy Lam, chẳng lẽ còn phải từ bỏ di nguyện muốn bảo hộ Hoa của cô ấy?

"Cây sinh hạ ta, chính là vì cứu những Diệp tộc này, nếu đã cứu không được, không bằng từ đây kết thúc hết thảy."

Một Diệp chết đã khiến Công Hoa vô cùng đau đớn, đến nỗi Kaz chỉ tùy tiện khiêu khích thôi đã khiến hắn phát điên bất chấp che giấu thân phận, mà đầy căn phòng kia đều là Diệp tộc vô cùng yếu ớt...

Lúc này, Kaz thu lại chủy thủ, biếng nhác nói: "Nếu hắn đã không muốn giết ngươi, vậy ta cũng không vội, để ngươi nhìn từng Diệp tộc chết đi, đến cuối cùng, ta nói không chừng sẽ bảo hộ ngươi giống như gã này, bởi vì ngươi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net