Tập 4: Chương 10: Hi vọng bay tới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta không dám tin, ngay cả nằm mơ cũng không ngờ được lại có thể vẫn còn cơ hội cứu về những Diệp tộc bị bắt đi kia.

Còn tưởng rằng bọn họ sớm đã hồi quy, ta đã sám hối với Linh Thụ rất nhiều lần, cầu khẩn bọn họ tha thứ cho việc ta bỏ rơi bọn họ.

"Tha thứ cho ngươi? Chẳng lẽ sẽ bọn họ sẽ trách ngươi sao?"

Không, bọn họ sẽ không, ta biết bọn họ nhất định sẽ không trách ta.

"Nếu đã biết bọn họ sẽ không trách ngươi, ngươi cầu xin tha thứ cái gì? Còn từ sáng đến tối quấy nhiễu Linh Thụ, kết quả bọn họ căn bản không có hồi quy, Linh Thụ ở đây nhất định cảm thấy ngươi rất kỳ quái, ha ha."

...

"Ta thấy, chỉ có một Diệp sẽ trách ngươi."

Ngươi là nói Công Hoa sao?

"Công Hoa là Diệp à?"

Ơ, không phải. Vậy Diệp ngươi nói là ai?

"Đương nhiên là "ngươi" đó! Chỉ có ngươi đang trách mình, cho nên, tha thứ cho mình đi, Ngân Thiết Tử."

-- Ngân Thiết Tử

.

.

Sau khi thông báo xong, Điện Sắc lặng lẽ ở trên đại điện chờ đợi, đột nhiên đề xuất muốn lập tức diện kiến Bạch Nhan như vậy, đừng nói là vô lễ, cho dù bị chém đầu cũng không phải việc gì kỳ quái.

Nếu là người khác, cho dù là Tam Sắc kia, gấp như vậy sợ rằng chưa chắc có thể gặp được Bạch Nhan chí cao, nhưng Điện Sắc xác định Bạch Nhan nhất định sẽ gặp mình.

Quả nhiên, Điện Sắc không lâu sau đã trực tiếp được dẫn đến thư phòng của Bạch Nhan.

Người có thể đến đây không có mấy người, Bạch Nhan cũng không thích tiếp kiến ai ở đây, nơi này được tính là khu vực riêng tư của hắn.

Vừa bước vào thư phòng, Điện Sắc liền nhìn thấy một bóng lưng màu trắng đang đứng ở trước cửa sổ sát đất, cô cao ngạo tiết như mọi khi.

Hắn quỳ một gối xuống, "Điện Sắc ra mắt Bạch Nhan chí cao."

"Hừ, ngươi rốt cuộc chịu về rồi." Lời nói nhàn nhạt từ bóng lưng truyền tới, "Người khác đi ra hết đi."

"Vâng!"

Cho đến khi nghe thấy tiếng cửa thư phòng đóng lại, bóng dáng màu trắng kia mới xoay người qua, thân hình của hắn cao lớn giống như người Danya bình thường, nhưng bởi vì thân hình của hắn hơi gầy, trên thị giác trông có vẻ cao hơn, một mái tóc dài trắng tinh vô khuyết, chỉ buộc bím tóc nhỏ ở hai bên trán cố định sợi tóc, còn lại thì trực tiếp buông đến đầu gối, cộng thêm mặc trường bào cũng là màu nhạt gần như màu trắng, cả người thoạt nhìn không hổ hai chữ Bạch Nhan.

Vừa nhìn thấy Điện Sắc, thần sắc trên mặt của Bạch Nhan vừa giận dữ cũng vừa thở phào.

Hắn vốn cho rằng lấy tình trạng thân thể của Điện Sắc, lần đi này sợ rằng sẽ không còn cơ hội trở về, cho nên đối phương mới tiền trảm hậu tấu, vừa nghe thấy tin tức của Kim Khấp Nhĩ, lập tức dẫn theo thân vệ binh vội vàng chạy đi, khiến hắn ngay cả cơ hội ngăn cản cũng không có.

"Điện Sắc, ngươi rốt cuộc chịu trở về rồi sao? Ngươi cái tên cuồng vọng không biết sống chết này --"

Bạch Nhan mắng được dở chừng, lại phát hiện không đúng, Điện Sắc trước mắt thoạt nhìn mặc dù vẫn hết sức gầy, không phải thân hình cao lớn kia, nhưng cũng đã không còn là bộ dạng da bọc xương lúc trước.

Hắn dừng lại, đầu tiên là kinh nghi bất định, sau đó là mừng rỡ, rồi chú ý đến thần sắc của Điện Sắc, Bạch Nhan càng kinh ngạc, loại khí tức chán đời nồng đậm trước kia của đối phương cũng biến mất tăm, từ sau khi Thủy Lam chết, đây là lần đầu tiên!

"Nếu sớm biết ngươi đi một chuyến đến ải Táng Hạ xong sẽ có thay đổi thế này thì ta sớm đã kêu ngươi biến khỏi thủ đô."

Nghe vậy, Điện Sắc cười ha ha, điều này đương nhiên hết sức thất lễ, nhưng hắn và Bạch Nhan đã quen biết từ nhỏ, nào sẽ để ý những tiểu tiết đó, chỉ là vì để bảo trì uy nghiêm của Bạch Nhan, cho nên chỉ có lúc hai người ở riêng, Điện Sắc mới thu lại thái độ cung kính.

Bạch Nhan đi đến trước bàn sách ngồi xuống, tâm tình khá vui vẻ, mặc dù vẫn còn bực chuyện Điện Sắc không từ mà biệt, nhưng người bạn vốn tưởng cách cái chết không xa đã có cơ hội sống, cộng thêm nhìn thần thái của đối phương, hắn cũng có thể đoán ra kết quả của chuyến này tuyệt đối không xấu, ít nhất Kim Khấp Nhĩ khẳng định không sao, nếu không Điện Sắc không thể nào còn cười ra được.

"Kim Khấp Nhĩ khỏe chứ?"

"Đúng vậy, mặc dù có vẻ đã từng suýt chết mấy lần, nhưng hắn vẫn bình an vô sự."

Nghe thấy điều đó, Bạch Nhan nhíu mày, nhưng người nếu còn sống, nhìn biểu hiện của Điện Sắc, Kim Khấp Nhĩ hẳn cũng không có thiếu tay hụt chân, vậy thì không phải vấn đề quá lớn, phải biết rằng, Điện Sắc còn lo cho Kim Khấp Nhĩ hơn cả hắn, nếu thằng nhóc đó xảy ra vấn đề lớn, lấy tình trạng thân thể của Điện Sắc, khả năng vừa giận lên sẽ trực tiếp trở về không được gần như là một trăm phần trăm, tuyệt đối không thể nào còn có biện pháp đi đến trước mặt hắn cười ha ha.

Sau khi nghĩ thông, Bạch Nhan càng ung dung bình thản, thậm chí hứng lên rót ly đồ uống làm từ lá quả đưa cho Điện Sắc, từ sau khi mua Diệp tộc với số lượng lớn, loại đồ uống của Diệp tộc này hết sức lưu hành, người Danya đối với đồ uống này có khen có chê, nhưng Bạch Nhan thì rất thích.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhân tộc vậy mà mưu hại sứ giả tộc ta, chẳng lẽ bọn họ thật muốn khai chiến?"

Điện Sắc lập tức kể lại sự tình mà Kim Khấp Nhĩ nói cho hắn, mặc dù hắn vẫn cảm thấy Kim Khấp Nhĩ đã giấu một số chuyện, nhưng hiểu thằng nhóc kia không thể nào phản bội Danya, chuyện ẩn giấu phần lớn không có liên quan đến quốc gia đại sự.

Có lẽ liên quan với tên Công Hoa kia. Hắn âm thầm suy đoán.

Nghe xong cảnh ngộ ly kỳ của Kim Khấp Nhĩ, vừa lại nghe thấy hắn suýt nữa chôn thân trong biển lửa, Bạch Nhan bừng lên lửa giận.

Điện Sắc cũng phẫn nộ, nhưng biết được tin tức này đã lâu, cộng thêm nhìn thấy Kim Khấp Nhĩ vẫn còn sống và chạy nhảy tung tăng, cho nên hắn vẫn có thể bình tĩnh nói: "Tóm lại, Kim Khấp Nhĩ có phen kinh nghiệm này trái lại cũng không tệ, hắn lần này trở về trông trưởng thành hơn không ít, chỉ là đường đường là con trai của Bạch Nhan mà bị đối xử như thế, thực sự đáng hận!"

Vừa nói ra lời này, lập tức nhận được ánh mắt khó chịu của Bạch Nhan, Điện Sắc cười he he, hắn luôn luôn nhắc nhở đối phương, ngươi vẫn còn có đứa con là Kim Khấp Nhĩ đấy, mặc dù là con riêng không thể công khai thừa nhận, nhưng thân là phụ thân cũng không thể bỏ quên con trai.

Trải qua ít nhiều nỗ lực, Bạch Nhan mặc dù không thể thừa nhận Kim Khấp Nhĩ, nhưng xác thực có phần quan tâm.

Bạch Nhan lạnh lùng nói: "Nhân tộc phải trả giá cho hành vi của bọn chúng!"

"Đúng vậy." Điện Sắc gật đầu, sau khi xác định Bạch Nhan sẽ đòi công đạo cho Kim Khấp Nhĩ, hắn mới nói đến mục đích chân chính của chuyến đi này, "Nhưng ta có chuyện quan trọng hơn cần nói."

Bạch Nhan nhíu mày, gần đây ngoại trừ chuyện đoàn sứ giả mất liên lạc, trong nước hình như không có đại sự gì, nhưng nhìn vẻ mặt của Điện Sắc, chuyện này hình như không nhẹ hơn chuyện Kim Khấp Nhĩ ở Chiến Viêm quốc.

"Diệp tộc sắp chết có lẽ còn con đường sống để đi."

Điện Sắc lúc này mới đề xuất điều kiện trao đổi Diệp tộc mà Công Hoa nói, mặc dù chuyện hắn gấp rút muốn nói là việc này, nhưng vẫn phải phân rõ bên nặng bên nhẹ, Diệp tộc làm sao cũng không thể hơn chuyện Kim Khấp Nhĩ.

Bạch Nhan nhíu mày nghe xong, đầu tiên đề xuất nghi vấn: "Ngươi xác định người đó đáng tin?"

Điện Sắc nói: "Ngay từ đầu thái độ của Lục Nhạc đối với hắn đã khác, hơn nữa bất luận đối phương có mục đích gì, Diệp tộc đã sắp chết, cho dù hắn không đến, không lâu sau chúng ta cũng sẽ mất đi bọn họ."

Nếu như là chủng tộc khác mà không phải Diệp tộc, có lẽ Điện Sắc còn sẽ suy nghĩ khả năng Công Hoa mang theo ba ngàn người này phản kháng, nhưng giờ đây ba ngàn người này là Diệp tộc, Điện Sắc thực sự quá hiểu rõ chủng tộc này, bọn họ nói dễ nghe thì là thiện lương, nói khó nghe chút thì là ngoan ngoãn đến không biết phản kháng.

Huống chi, ba ngàn Diệp tộc đang hấp hối cũng không phải là đối thủ.

"Giao dịch này đối với chúng ta gần như chỉ có lợi, nhưng..." Bạch Nhan thoáng do dự, vẫn là thản nhiên nói: "Ngươi phải biết rằng, đây là một loại lừa đảo nếu ta đáp ứng cuộc giao dịch này."

Điện Sắc khó hiểu hỏi ngược lại: "Lừa đảo?"

"Ngươi nói, hắn muốn chờ lúc toàn bộ Diệp tộc đứng ở trên thuyền mới giao ra cách trồng trọt và hạt giống, nhưng hiện tại đã có Diệp tộc tiến vào trạng thái hấp hối rồi, trạng thái của bọn họ cực xấu, đừng nói thuyền trình, có rất nhiều Diệp tộc sợ rằng đều không thể cầm cự đến ngày ta chuẩn bị xong thuyền bè và trợ cấp hàng hải."

Nghe vậy, sắc mặt Điện Sắc thay đổi, lúc hắn rời khỏi, tình trạng Diệp tộc xác thực đã cực kém, không ngờ lại có thể đã đến mức độ này rồi?

"Có lẽ vẫn còn Diệp tộc có thể đứng lên thuyền, nhưng lấy tình trạng thân thể của bọn họ xem ra, nếu ra biển..."

Nhất định không có khả năng sống sót! Điện Sắc biến sắc.

"Vì để đổi lấy phương pháp trồng trọt và hạt giống, ta sẽ đáp ứng trao đổi." Bạch Nhan nhàn nhạt nói: "Bất luận có bao nhiêu Diệp tộc có thể sống đến lúc bước lên thuyền, có lẽ sau khi bọn họ ra khơi vẫn có thể sống thêm mấy ngày, đều không phải vấn đề của bên ta, hắn phải thực hiện lời hứa của mình."

Điện Sắc trầm mặc không nói.

Bạch Nhan thầm thở dài, Điện Sắc vì một Thủy Lam, trước sau đối xử cực tốt với Diệp tộc, bây giờ nghe thấy hơn ba ngàn Diệp tộc đều không thể sống sót, bọn họ còn tiến hành cuộc giao dịch này ở dưới tình huống biết rõ Diệp tộc căn bản không thể sống tiếp, đáy lòng của Điện Sắc khẳng định hết sức khó chịu.

Nhưng hắn tất phải làm, hạt giống và phương pháp trồng trọt, sự dụ dỗ này quá lớn!

"Trao đổi đi, ngày mai ta sẽ mang hắn đến gặp ngươi."

Nghe thấy hồi ứng của Điện Sắc, Bạch Nhan có chút bất ngờ, nhưng không chờ hắn hỏi, đối phương đã chủ động mở miệng giải thích.

"Bất luận thế nào bọn họ đều sẽ lựa chọn trao đổi, Diệp tộc chính là chủng tộc như thế, để cho bọn họ làm hại người rất khó, nhưng dùng hạt giống và phương pháp trồng trọt đi đổi lấy người gần như không thể nào sống sót, đối với bọn họ mà nói là chuyện không thể đúng đắn hơn."

Điện Sắc cảm thấy bọn họ ngay từ đầu đã làm sai rồi, nếu ngay từ lúc Diệp tộc di cư, bọn họ đã cung cấp vật phẩm cần thiết cho Diệp tộc vượt biển, có lẽ sớm đã lấy được phương pháp trồng trọt và hạt giống này, so với chi phí thu mua Diệp tộc thì rẻ hơn nhiều.

Nhưng nói đi thì nói lại, muốn tiến hành giao dịch dưới mí mắt của Nhân tộc, sợ rằng cũng sẽ không thuận lợi.

Đủ loại tâm tư của Điện Sắc đảo tới đảo lui, cuối cùng chỉ có thể thầm than một tiếng.

"Ta chỉ có một thỉnh cầu, nể mặt của ta, xin Bạch Nhan ngài mau chóng hạ lệnh để cho Diệp tộc vượt biển, cho dù chỉ là một giây một phút cũng được."

Ngay cả "ngài" cũng ra rồi, Bạch Nhan mừng vì yêu cầu của bạn tốt thực sự không phải chuyện lớn, hơn một nửa Diệp tộc hiện tại đã đang thoi thóp, tộc nhân sở hữu Diệp sẽ không vì giữ lại Diệp tộc sắp chết mà vi kháng mệnh lệnh của Bạch Nhan chí cao đây.

"Ngày mai ta sẽ lập tức hạ lệnh tộc nhân phải đưa Diệp tộc đến bến cảng vượt biển, nhưng ngươi không thể nói trước cho người đó, nếu không để hắn biết ta đã đáp ứng, thì không dễ đàm phán."

Điện Sắc mấp máy miệng, muốn nói với Bạch Nhan chỉ cần hắn nguyện ý lập tức bắt đầu chuẩn bị công việc vượt biển, Diệp tộc căn bản sẽ không mặc cả, nhưng ngẫm lại cũng thôi, không phải người nào cũng hiểu rõ Diệp tộc như hắn, có lẽ còn sẽ cho rằng hắn thiên vị Diệp tộc, không bằng đừng nói, dù sao ngày mai cũng sẽ biết kỳ thực song phương đều vô cùng vui lòng trao đổi.

Bạch Nhan đang muốn hỏi Điện Sắc thêm mấy câu về chuyện của Kim Khấp Nhĩ, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập, đây khiến hắn mím môi không vui, thậm chí không muốn hồi ứng.

Không ngờ thị vệ bên ngoài lại gõ gấp hơn, "Bạch Nhan chí cao, có chuyện gấp bẩm báo!"

Điện Sắc nhìn thần sắc của Bạch Nhan, mới hô lên: "Vào đi."

Hai hàng thị vệ nối đuôi nhau vào, đây là thị vệ tùy tùng của Bạch Nhan, chưa từng rời khỏi chí cao giả, sau đó mới đi vào một tên thị vệ thần sắc thoạt nhìn hoảng hốt.

Bạch Nhan mặt vô biểu tình, ngay cả nhìn thẳng cũng không muốn cho tên thị vệ kia, Điện Sắc lại biết rõ tính cách của bạn tốt, kỳ thực đối phương cũng có chút kinh ngạc và tò mò đối với sự thất thố của thị vệ này, hắn cố ý mang theo giọng không vui mở miệng hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Khiến ngươi dám quấy nhiễu Bạch Nhan chí cao và ta."

"Tham kiến chí cao giả, ra mắt Điện Sắc, xin thứ tội, thuộc hạ có chuyện quan trọng bẩm báo." Thị vệ phát hiện sự vô lễ của mình, hoảng loạn hành lễ xong, dưới ra hiệu của Điện Sắc mà bắt đầu bẩm báo: "Bên ngoài thành bay tới rất nhiều chim!"

Điện Sắc nhíu mày, đây nghe lên giống như là nói nhăng nói cuội, có bầy chim thôi mà cần hoảng loạn như thế đến bẩm báo Bạch Nhan? Nhưng hắn lại biết thị vệ có thể đi đến trước mặt Bạch Nhan là từ trong vạn người chọn một, không thể nào là đám điên khùng.

Thị vệ cũng phát hiện ánh mắt xung quanh bất thiện, vội vàng bổ sung nói, "Số lượng bầy chim đó khoảng trên ngàn, thể hình to lớn, hơn nữa một con trong đó đặc biệt bất phàm, tuyệt đối không phải loài chim bình thường, nó, nó hình như muốn dẫn bầy chim đó vào thành!"

Nghe vậy, Điện Sắc quay đầu nhìn Bạch Nhan một cái, từ trong thần sắc vĩnh viễn lãnh tĩnh đó có thể nhìn ra một tia ngạc nhiên, thế là hắn tự đứng ra nói: "Bạch Nhan chí cao, xin để tôi đi điều tra."

Một tia ngạc nhiên của Bạch Nhan đổi thành nộ ý.

"... Xin cho phép tôi mang theo một đội thị vệ của ngài."

Kỳ thực Điện Sắc muốn đi một mình hơn, không biết vì sao, hắn cảm thấy bầy chim này có lẽ không thoát khỏi quan hệ với tên Công Hoa thần bí kia, bằng không làm sao giải thích bọn họ vừa mới vào trong thành, bầy chim liền xuất hiện đây?

Một mình hắn đi tương đối dễ giúp che đậy tình huống hơn, nhưng thấy nộ ý của Bạch Nhan, một mình đi đại khái bằng với không thể đi.

"Chuẩn."

◊◊◊◊

Công Hoa bị Điện Sắc nhận định là đầu sỏ, hiện giờ lại hoàn toàn không biết chuyện này, chỉ là lâm vào trong cuồng bạo.

Ở trước mắt hắn, là một căn phòng Diệp tộc, hắn đã lâu lắm không có nhìn thấy nhiều Diệp như thế -- nhưng bọn họ đều nằm ở trên giường, một nửa đang mở mắt nhìn hắn, nửa kia lại ngay cả mắt cũng mở không ra.

Lục Nhạc nhìn thấy tình trạng của tộc nhân còn tệ hơn lúc trước khi rời đi, hắn không khỏi cảm thấy ưu thương, mình vậy mà vẫn còn có thể đứng, thật là kỳ tích -- khoan đã, có lẽ là bởi vì mình ở bên cạnh Hoa?

Lục Nhạc nhìn Công Hoa, trong lòng đã có định luận, hẳn là như thế rồi, từ khi gặp được Hoa, khi đó hắn cảm giác tình trạng thân thể đúng là có tốt hơn một chút, mặc dù về sau vẫn dần dần trở nên kém hơn, cho nên cũng không có phát giác điều này, nhưng bây giờ nhìn thấy tình trạng của tộc nhân vậy mà đã kém đến thế, hắn mới hiểu tình trạng của mình đã tốt lắm rồi.

Vừa trở về chỗ của Điện Sắc, Lục Nhạc liền không thể chờ được mang Công Hoa đi gặp tộc nhân, hắn biết dưới cự ly gần thế này, mọi người khẳng định đều phát hiện được Hoa tới, để tránh cho mọi người đứng ngồi bất an như hắn lúc đó, đương nhiên ngay từ đầu đã kéo Công Hoa qua.

Lục Nhạc còn cho rằng tộc nhân vừa nhìn thấy Hoa, khẳng định sẽ kinh ngạc đến từ trên giường bật dậy chạy đến bên cạnh Công Hoa, kết qua bọn họ chỉ có thể ngọ ngoạy muốn bò dậy, nhưng không có một Diệp nào chân chính đứng lên.

Tộc nhân vậy mà đã yếu ớt đến thế... Thật sự có biện pháp lên thuyền vượt biển sao?

Dưới lòng Lục Nhạc đã hiểu rõ, hắn quyết định, chờ Hoa gặp xong những Diệp tộc ở gần đây, hắn sẽ khuyên Hoa lập tức rời khỏi, tránh cho bị người Danya phát hiện thân phận và lực lượng của Hoa, hắn đã nghe Hoa nói năm đó rốt cuộc đã giết bao nhiêu người Danya, nếu bị vạch trần, vậy Hoa sợ rằng sẽ có nguy hiểm!

Nghĩ đến đây, Lục Nhạc càng lo lắng, quay đầu qua muốn đi khuyên Công Hoa dứt khoát rời khỏi ngay bây giờ đi, dù sao bọn họ đã không thể cứu được nữa.

Công Hoa lại đi qua bên cạnh hắn, đi tới một cái giường, đi thẳng đến vị trí trong cùng, hắn rốt cuộc dừng chân lại, nhìn Diệp tộc trên cái giường đó, đây là một nữ Diệp tộc hết sức mảnh khảnh, đối phương nhắm mắt, sắc mặt đã xám trắng, nếu không phải ngực có hơi phập phồng, sợ rằng bất cứ người nào cũng sẽ cho rằng Diệp tộc trước mắt sớm đã chết rồi.

Công Hoa vươn tay ra, run rẩy, khe khẽ chạm vào má của nữ Diệp, cô đột nhiên mở to mắt, nhưng đây cũng không khiến Công Hoa cảm thấy cao hứng, sắc mặt tái nhợt của đối phương và vệt đỏ bất thường trên hai má, tất cả đều đang hiển thị Diệp này cũng không phải khỏe lên, sợ rằng trái lại là...

Diệp tộc đột nhiên mở to mắt nhìn Công Hoa, sau đó nở một nụ cười kinh diễm, cho dù sự tàn tạ và tái nhợt trên khuôn mặt cũng không che lấp được sự mỹ lệ của cô.

"Ngươi đến rồi." Hoa.

Một chữ cuối cùng chỉ có nhép miệng không có âm thanh, Diệp tộc luôn luôn tuân thủ nguyên tắc không tiết lộ một chữ và biết lúc nào không thể mở miệng.

Công Hoa khẽ vỗ về khuôn mặt của nữ Diệp, hồi ứng: "Ừ, ta đến rồi."

Con đường này đã đi hết hơn hai mươi năm, hắn rốt cuộc đã đến rồi.

◊◊◊◊

Dẫn theo cả "một đội" thị vệ, Điện Sắc thở dài, người đi theo phía sau ít nhất là ba đội, chỗ nào là một đội chứ, có thể thấy Bạch Nhan cũng không tin thân thể mình đã khỏe hơn rất nhiều, nhưng đây không không thể trách đối phương, nếu là Điện Sắc trước kia nhìn thấy mình gầy thế này, khẳng định đã khịt mũi khinh bỉ, cảm thấy tên này gầy yếu không giống nam nhân Danya chút nào.

Cưỡi thú, Điện Sắc lắng nghe thị vệ khủng hoảng miêu tả bầy chim, nhưng chẳng mảy may hiểu đó rốt cuộc là thứ gì, liệu có phải là do Công Hoa gọi tới hay không đây? Bí ẩn của cái người kia thực sự quá nhiều, mà Kim Khấp Nhĩ lại vì để bức mình uống dược, muốn hắn uống hết mới chịu nói.

Nhưng nhìn hành động này của Kim Khấp Nhĩ, đã khiến Điện Sắc có độ tín nhiệm cơ bản đối với Công Hoa, nếu như người này không đáng tin thậm chí rất nguy hiểm, thái độ của Kim Khấp Nhĩ sẽ không như thế.

Điện Sắc lại không biết, hành động của Kim Khấp Nhĩ lại còn có một khả năng khác, đó chính là, Công Hoa căn bản không phải đối tượng có thể đề kháng.

Một đội quân có lẽ có thể chặn được hắn, nhưng Công Hoa hiện giờ đã không phải Hoa ngây thơ của trước kia, hiện tại cũng không phải hai quốc giao chiến, hắn căn bản không cần ngăn chặn quân đội, chỉ cần len lén lẻn vào, muốn giết ai chả được?

Cho nên, Kim Khấp Nhĩ thà rằng thả Công Hoa ở dưới mí mắt, đỡ hơn không biết đối phương rốt cuộc ở đâu và đang tính toán cái gì, đó mới khiến người ta khủng hoảng bất an.

Khi Điện Sắc đang nghĩ thân thể của mình đã tốt hơn rất nhiều, trở về nên buộc Kim Khấp Nhĩ nói thật, ngay lúc đó chỗ xa lại truyền đến một tiếng vang lớn.

Những thị vệ với số người đông đúc lập tức ba lớp ngoài ba lớp trong bảo vệ vững vàng cho Điện Sắc, người sau nhíu mày, đầu tiên là hồ nghi nhìn về phía tường thành phương xa, nhưng tường thành thoạt nhìn không có gì bất thường, thậm chí thủ quân phía trên còn tới tấp nhìn vào trong xem đã xảy ra chuyện gì.

Thị vệ mở miệng nói: "Điện Sắc, nơi đó hình như là nhà của ngài."

Điện Sắc lúc này mới nhìn đúng phương hướng, phát hiện xác thực là hướng của nhà mình, nhưng bởi vì còn khá xa, nhìn không rõ rốt cuộc là tình huống gì, mặc dù không xác định, nhưng trong nhà hắn có một số lượng lớn Diệp tộc ốm yếu nằm trên giường, bọn họ hoàn toàn không thể chịu nổi một chút giày vò nào nữa!

Điện Sắc nôn nóng lập tức hạ lệnh: "Một đội đi đến tường thành xem tình hình, rồi phái người trực tiếp hồi báo chí cao giả, người khác ở lại tường thành chi viện, hai đội còn lại đi theo ta!"

Thị vệ thế nhưng không dám biện luận bọn họ chỉ là "một đội", ngay lập tức làm theo căn dặn.

Mọi người cưỡi thú rong ruổi, mấy lần suýt nữa tông vào quần người đang ngẩn ngơ trên đường, bọn họ đều nghe thấy những tiếng từ chỗ không xa truyền tới, mặc dù âm thanh sau đó không lớn như vậy nữa, nhưng cũng tỏ ra sự

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net