Tập 4: Chương 3: Theo đuổi chính đạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng ta thật sự phải rời khỏi rồi, mỗi một Diệp tộc đều rất không nỡ. Không nỡ rời bỏ vùng đất này, không nỡ bỏ Linh Thụ đã điêu linh, không nỡ...

Hoa, ta vừa mới nghĩ đến ngươi, ngươi liền đột nhiên đứng dậy, khiến mỗi một Diệp đều khủng hoảng không thôi.

"Chúng ta không thể mang nó đi sao? Nó là Hoa của chúng ta!"

Vài Diệp đã tranh luận với ta một thời gian rồi, bọn họ đều là Diệp từng đưa nước cho ngươi, cho dù chưa từng nói chuyện với ngươi một câu nào, bọn họ vẫn vì ngươi mà cảm thấy không đành lòng.

Ta cũng từng đưa nước cho ngươi, ta cũng muốn mang ngươi đi, nhưng ta không thể.

"Cây một khi chết, Hoa sẽ phát cuồng, Thủ Hộ Công Hoa là tồn tại vì chúng ta, nếu bởi vì phát cuồng mà giết chúng ta, đối với Hoa mà nói chỉ sẽ càng đau khổ."

Ta dù có hiểu rất rõ cái sự thật này, nhưng vì sao vẫn muốn mang ngươi đi? Nếu mình không phải Diệp Chúa, ta liệu có ở trong hàng ngũ những Diệp cầu Diệp Chúa mang ngươi đi cùng hay không?

"Đi thôi, mọi người bắt đầu xuất phát, ta thân là Diệp Chúa cho nên sẽ là Diệp cuối cùng lên thuyền."

Hoa, ta là kẻ cuối cùng, ngươi đi ở phía sau ta sẽ không thể lên thuyền.

Bọn ta tất phải bỏ lại ngươi, ngươi hiểu không?

Nhưng ta không hiểu, vì sao Cây muốn sinh hạ ngươi, khiến bọn ta không thể không bỏ rơi ngươi.

--- Ngân Thiết Tử

.

.

"Ta xác thực có duyên với ngươi, Hoa..."

Ngân Thiết Tử mới nói xong, trong màn sương dày đặc truyền đến tiếng nói chuyện, âm thanh hơi trầm, nghe lên giống như một nam nhân trầm ổn, nhưng cuối cùng từ trong sương mù đi ra là thân sói khổng lồ.

Toàn thân lông mao màu băng lam, hai chiếc đuôi dài như sợi roi, gần như không có khác biệt với lần đầu tiên Ngân Thiết Tử nhìn thấy, điểm khác biệt duy nhất là hai hàng mắt đen bóng kia chỉ còn lại năm con, con mắt trên cùng bên phải nhắm lại, hơn nữa trên mí mắt còn có một vết sẹo đỏ thẫm, kéo dài từ trán cho đến bên hông mặt, vết sẹo to cỡ ba ngón tay, cho thấy lúc bị thương có bao nhiêu sâu.

Vết sẹo này vậy mà vẫn chưa lành sao? Ngân Thiết Tử rút Dạ Trảo kiếm ra, hắn vốn không tin Liteli nói đối phương chỉ muốn giáo huấn hắn một trận, bây giờ nhìn thấy con mắt bị hắn đả thương năm đó của Dạ Trảo vậy mà vẫn để lại thương tàn, càng hiểu rõ hôm nay chỉ có kết cục ngươi chết ta sống.

Rất hiển nhiên, bản thân Liteli cũng không tin chuyện này có thể giải quyết một cách đơn giản, ống nghiệm hắn kẹp ở kẽ ngón tay hoàn toàn chưa có bỏ xuống.

Nhìn thấy tình huống này, mặt của Kaz trầm xuống, chủy thủ vốn buông xuống một lần nữa nắm chắc, nhưng đích ngắm lại không phải Dạ Trảo, hắn biết mình căn bản không phải đối thủ của thứ kia, vị trí mũi kiếm định hạ xuống là trái tim Ngân Thiết Tử.

Đối với Kaz và Liteli, Dạ Trảo hoàn toàn ngó lơ, nó chỉ nhìn Ngân Thiết Tử, càng tò mò về thanh kiếm từng thuộc về mình mà đối phương đang cầm trên tay, hỏi: "Ngươi vì sao cầm kiếm?"

Mặc dù Dạ Trảo từng sở hữu thanh kiếm đó, nhưng chỉ xem như chiến lợi phẩm, thuần túy giữ lại mà thôi, cũng không định dùng nó, móng vuốt sắc bén của Dạ Trảo thế nhưng không thua kém kiếm, mà Hoa từng đánh bại nó thì càng không cần kiếm, vũ khí của Hoa trước giờ là thực vật.

Ngân Thiết Tử do dự một chút rồi nói: "Ta đã mất đi lực lượng của Hoa rồi."

Mặc dù Kaz và Liteli đều bạt mạng ám chỉ hắn đừng nói ra, nhưng không biết vì sao, Ngân Thiết Tử cho rằng Dạ Trảo sẽ rất nhanh chóng, thậm chí thoáng cái đã phát hiện điều này, lừa gạt là vô dụng, chỉ sẽ khiến Dạ Trảo có thêm hứng thú bóc mẽ.

"Quả nhiên như thế." Dạ Trảo không chút bất ngờ, cười mỉa mà nói: "Đương nhiên, ta đã nói cho ngươi biết, lệch khỏi chính đạo, ngươi chỉ có con đường chết."

Ngân Thiết Tử đã không còn hứng tranh biện, hết sức trực tiếp hỏi: "Ngươi đến làm gì?"

Năm con mắt của Dạ Trảo đảo vòng, miệng sói nhoẻn ra, nhìn giống như người cười cong miệng.

"Vạn sự đều tuân theo chính đạo, ngươi gặp gỡ ta ở thời khắc mất đi ý nghĩa tồn tại, đại biểu ta chính là điểm kết thúc của ngươi!"

Ở lúc nói chuyện năm con mắt đen kia lập lòe phát sáng, nhìn ra được, Dạ Trảo vô cùng vui lòng tiễn Ngân Thiết Tử đi đến điểm kết thúc.

Điểm kết thúc... Hết thảy đến đây là kết thúc rồi sao?

Ngân Thiết Tử không khỏi cảm thấy có lẽ Dạ Trảo thật sự đã đúng, nếu như hắn bây giờ chết đi, sẽ không còn ai bởi vì cuộc phục thù của hắn mà bị thương, Liteli cũng sẽ tự do, hơn nữa một khi mất đi kẻ thù, có lẽ Kaz liền có thể khôi phục cuộc sống bình thường chăng?

Hình như, hắn chết rồi còn tốt hơn sống, chính đạo mà Dạ Trảo luôn miệng nói phải chăng cũng nhận định như thế, cho nên để hắn ở thời khắc này gặp gỡ Dạ Trảo?

Ngân Thiết Tử lùi về sau một bước, sau lưng là Kaz, đây là ám chỉ để cho đối phương động thủ, lấy tốc độ của Kaz, tuyệt đối có thể ở trước khi Liteli phát hiện, hoặc dứt khoát hơn, trực tiếp rơi vào bóng tối vĩnh hằng, trong đầu Ngân Thiết Tử đột nhiên hiện lên rất nhiều khuôn mặt người.

Vừa rồi mới nghĩ chỉ cần mình chết đi sẽ không còn người bị thương, nhưng, độc dược sớm đã cho Owen rồi, hắn vẫn sẽ theo kế hoạch uống cái bình đỏ cuối cùng, ở trước khi hắn chết, nghi hoặc lớn nhất sợ rằng là mình vì sao muốn giết hắn đi?

Khi Mila biết tin cái chết của anh trai, hơn nữa hung thủ còn là người cô ấy thích, cô ấy sẽ có phản ứng gì đây?

Liteli chắc chắn sẽ khóc vô cùng thê thảm, mặc dù Ngân Thiết Tử trước sau không hiểu hắn vì sao muốn đi theo mình, nhưng lại biết rõ đối phương sâu sắc quan tâm mình.

May mà, Thị Linh tộc mất đi Thực Linh Thể mình hầu hạ, cũng sẽ không nguy cập đến bản thân bọn họ, ngoại trừ đau lòng, Liteli sẽ không có nguy hiểm -- Nhưng liệu hắn có ngay tại chỗ đánh một trận một mất một còn với Kaz hay không?

Viêm Nhi, Hồng Nham và những Diệp làm lễ hòa bình kia không biết liệu có sẽ thật sự bị đưa đến đại lục Hạ Sa không? Bị đưa qua có lẽ còn là tình huống tốt hơn, có Điện Sắc ở đó, tình huống chắc là sẽ không quá tệ nhỉ?

Nhưng, nghe nói Diệp tộc trên đại lục Hạ Sa có hơn hai ngàn người, Điện Sắc làm sao quản nổi, mà cho dù có người nguyện ý che trở, những Diệp mất đi tự do đó thật sự muốn tiếp tục sống cuộc đời tạm bợ không?

Lúc này, Ngân Thiết Tử không biết vì sao trong đầu đột nhiên hiện lên một bóng lưng vừa quen thuộc vừa xa lạ, đối phương có tóc dài màu tím bạc, thân hình lại cao hơn hắn không ít, hiển nhiên đó không phải bản thân hắn.

Người đó thoáng do dự, xoay người lại, diện mạo tuấn mỹ nhã nhặn, mang theo sự mỹ lệ trung tính khó phân biệt nam nữ, là khuôn mặt đặc thù của Diệp tộc, nhưng Ngân Thiết Tử cảm thấy hắn đẹp hơn hết thảy Diệp tộc mình từng thấy qua.

Ánh mắt của hắn phảng phất ai thương, mở miệng cất tiếng nói nhẹ như gió.

Tên của ta là Ngân Thiết Tử, nếu như ngươi... ngươi sau này bình an vô sự... xin hãy đến đại lục Quân Đắc tìm bọn ta.

Ngân Thiết Tử sững sờ, đoạn nói chuyện này vang vọng bên tai, rõ rệt giống như vừa mới nghe thấy, Diệp Chúa muốn hắn đến đại lục Quân Đắc!

Nhưng, hắn không phải đã quên, không phải nhớ không ra, mà là không dám nhớ tới!

Không dám thừa nhận, Linh Thụ sinh hạ hắn là vì để cứu những Diệp tộc bị bắt đi, sau đó mang bọn họ đến đại lục Quân Đắc.

Nhưng làm thế nào?

Cho dù có lực lượng của Hoa, vẫn đầy rẫy khó khăn, huống chi hắn giờ đây đã mất đi lực lượng, phải dùng cái gì đi cứu bọn họ?

"Chủ, chủ tử!"

Tiếng kêu chói tai của Liteli khiến Ngân Thiết Tử hồi thần, quay đầu nhìn, hắn đang đứng sau lưng mình, chắn ở ngay phía trước Kaz, chẳng trách chờ hoài không thấy bóng tối sau cùng.

Sắc mặt của Kaz khó coi cực kỳ, tay nắm chặt chủy thủ đến nỗi đốt ngón tay cũng trắng bệch.

"Chủ từ, ngài đừng bỏ cuộc chứ!" Liteli mặt như đưa đám mà nói: "Chúng ta đã nỗ lực đến tận giờ rồi! Thù của ngài còn chưa báo đây, chẳng lẽ ngài muốn kẻ thù tiêu diêu tự tại sao?"

Lần này đến lượt hắn đi báo thù rồi sao? Ngân Thiết Tử khẽ mỉm cười, nói với Kaz: "Trước hết đừng động thủ."

Kaz cứng đờ, còn chưa kịp phản ứng, Ngân Thiết Tử xoay người đối mặt với Dạ Trảo, đối phương hình như cũng không vội giết hắn, nhưng hành động này lại tràn ngập ác ý, nó ung dung nằm sấp xuống nhìn hắn vùng vẫy.

Nếu là trước kia, Ngân Thiết Tử thà rằng một đao đâm vào ngực, cũng không muốn để đối phương xem trò vui, nhưng hắn bây giờ lại đột nhiên phát hiện mình không thể để mọi thứ kết thúc như thế.

Trong bất tri bất giác, hắn vậy mà đã tham dự thật nhiều chuyện, có quan hệ cùng với rất nhiều người.

Sự quyến luyến đối với Owen và Mila đã mất đi, đến nay vẫn không thể lãng quên; mâu thuẫn với Kaz ngay cả chết cũng không thể tháo bỏ; Liteli cố chấp đi theo mình, mắng cũng không đi, Ngân Thiết Tử không cách nào tính rõ mình rốt cuộc đã nợ hắn bao nhiêu; vì để phục thù mà làm quen với Owen và Mila, bình thuốc trên tay Owen, còn việc hắn vẫn chưa thẳng thắn với Mila; và còn những Diệp tộc kia nữa...

Nhiều vướng mắc như thế, nếu hiện giờ chết đi, tất cả đều sẽ trở thành tiếc nuối.

"Ngươi vì sao nhất định phải giết ta? Lúc đầu ta đã tha cho ngươi." Ngân Thiết Tử làm một việc hắn chưa từng làm -- hắn thử cò kè mặc cả.

Dạ Trảo hình như nhớ tới chuyện năm đó, bực mình nghiến răng nghiến lợi, khẽ rú mấy tiếng rồi mới mở miệng nói: "Năm đó ta theo đuổi con đường máu thịt, ngươi vô cớ vô số lần tìm đến, quay lưng với chính đạo của ngươi, đến nay ngươi đã không còn ý nghĩa tồn tại, ta chỉ có tiêu trừ tồn tại của ngươi, đó là hợp với chính đạo, đâu có lý nào lại bỏ qua!"

Chết tiệt! Ngân Thiết Tử biết không thể thương lượng, nhưng chết tiệt hơn chính là hắn vậy mà cảm thấy Dạ Trảo đúng, cho dù mình sống tiếp, thì có thể giải quyết được chuyện gì?

"Ai nói chủ nhân nhà ta không có ý nghĩa tồn tại hả!" Liteli hét lên: "Hắn còn có rất nhiều chuyện phải làm!"

Dạ Trảo biếng nhác nói: "Có chuyện nào là chính đạo hay sao?"

Chính đạo... chuyện đến nước này, Ngân Thiết Tử sớm đã minh xác chính đạo của mình là gì, nhưng cho dù có lực lượng của Hoa, đó cũng là chuyện khó khăn vô cùng, huống hồ hắn sớm đã mất đi lực lượng của Hoa.

Diệp tộc lại còn rải rác ở trên tay tộc người Danya, đông tới hàng ngàn, chỉ là muốn tra ra từng chỗ ở đã là một công trình lớn, hắn thậm chí không thể xác định rốt cuộc có bao nhiêu Diệp còn ở đây!

Cứu Diệp tộc khỏi tay Nhân tộc có lẽ còn có khả năng, bọn họ thoạt nhìn chỉ là coi Diệp tộc như nô lệ hiếm có, cũng không phải để ý lắm, hơn nữa Diệp tộc trên tay bọn họ hẳn cũng không nhiều, nói không chừng chỉ cần lợi dụng năng lực liên linh, nghiêm túc làm linh dược kiếm tiền, chắc là có thể mua lại được những Diệp tộc đó.

Chuyện chân chính khó khăn là cứu những Diệp tộc trên tay người Danya, nghe nói số lượng có hơn hai ngàn, chỉ một thân một mình đối phó với cả quốc gia -- có lẽ còn có trợ giúp của Liteli, nhưng như thế thì càng tệ, chỉ sẽ liên lụy thêm hắn.

Hơn nữa cho dù có thể cứu ra thật, hắn thì lại nên làm thế nào mang theo hàng ngàn Diệp tộc chạy trốn, thậm chí phải vượt qua biển cả để đến được đại lục Quân Đắc?

Biết rõ con đường này không khả thi, ngay cả một tia hi vọng cũng không có, chỉ sẽ kết thúc bởi sự hủy diệt của mình, hơn nữa còn là sự hủy diệt vô nghĩa!

Con đường còn tuyệt vọng hơn phục thù này, phải điên cuồng thế nào mới sẽ lựa chọn bước lên đây?

Mới đầu, Ngân Thiết Tử cho rằng mình là bị bức điên rồi, mới bước lên con đường phục thù, cho đến bây giờ mới phát hiện, con đường điên cuồng thực sự vậy mà là "chính đạo", chuyện gần như không thể làm được không phải phục thù, mà xác thực là thủ hộ!

Ngay cả một tia biện pháp cũng tìm không ra, còn chưa từng bắt đầu đã tuyên bố thất bại, chính đạo này, rốt cuộc phải làm sao mà đi tiếp đây?

Kẻ trước mắt lại là từ trước kia đã không ngừng nhắc nhở hắn đã lệch khỏi chính đạo, hắn sao có thể không biết!

Ngân Thiết Tử ngẩng đầu lên, ôm đầy phẫn nộ rống: "Luôn miệng nói chính đạo với chả không chính đạo, chính đạo của ta không cần ngươi tới định nghĩa!"

Hắn giơ Dạ Trảo kiếm, tuyên bố với Thú Linh cùng tên: "Nếu ngươi muốn mạng của ta, ta cũng sẽ không ngồi chờ chết, muốn giết thì đánh với ta một trận đi!"

Dạ Trảo đứng lên, bộ mặt sói không thể nhìn ra nhiều biểu tình, nhưng cử động biếng nhác của nó như đang tỏ ra nó căn bản không bỏ Ngân Thiết Tử vào mắt.

"Chủ tử!" Ngữ khí của Liteli mang theo mừng rỡ, hô lớn: "Liteli cùng ngài sóng vai tác chiến!"

Ngân Thiết Tử suýt nữa buột miệng nhờ hắn mau chạy trốn giùm, nhưng lại biết Liteli sẽ không đi, nói cũng vô dụng, chỉ có thể nói với người khác: "Kaz, ngươi đi đi, thời cơ có thể giết ta vừa rồi, ngươi đã bỏ lỡ rồi."

Nếu ở vừa rồi, Kaz bất ngờ động thủ giết hắn, Dạ Trảo có lẽ sẽ không phản ứng quá mạnh, nhưng bây giờ Dạ Trảo nếu đã mở miệng muốn giết hắn, Kaz nếu vẫn động thủ, sợ rằng sẽ chọc giận đối phương mà dẫn đến họa sát thân, nếu đã như thế, Ngân Thiết Tử đương nhiên không muốn để cho Kaz động thủ nữa, chỉ sợ hắn bồi táng với mình.

Dạ cất bước, thấy vậy, Ngân Thiết Tử nắm chặt Dạ Trảo kiếm trong tay, nếu đã cầm kiếm, cho dù biết không có cơ hội thắng, cũng phải vùng vẫy một phen mới bằng lòng chết!

Một bóng người lùn xủn đi đến bên phải hắn, đây đương nhiên chỉ có Liteli thân là Thị Linh tộc, nhưng tiếp đến, một bóng người còn cao hơn Ngân Thiết Tử lại đứng ở bên trái hắn.

Ngân Thiết Tử kiềm chế quay đầu nhìn, thốt lên: "Kaz ngươi..."

Kaz đã rút chủy thủ ra, khuôn mặt gần như xám xanh, cắn răng nói: "Ta từng nói, nếu như ngươi vẫn chưa báo thù, Chiến Công Paladin sắp chết đến nơi rồi, sợ rằng ngươi cũng sẽ ra tay cứu hắn. Cái chết thực sự quá hời cho ngươi rồi, làm sao có thể để ngươi dễ dàng chết!"

Sắc mặt của Ngân Thiết Tử thay đổi, thấp giọng nói: "Đừng đùa nữa, đi mau! Chẳng lẽ ngươi muốn vì cứu ta mà chết sao? Ta thế nhưng đã giết cả nhà ngươi, thậm chí là kẻ thù của toàn trấn!"

Kaz đột ngột quay đầu qua, trả về một quyền, nhưng bởi vì Ngân Thiết Tử đang cảnh giới động hướng của Dạ Trảo, quyền này lại vung không nhanh, hắn theo phản xạ đã né qua.

Sau khi né xong, Ngân Thiết Tử ngẩn ra, đột nhiên có hơi hối hận, mình ít nhất nên để Kaz đánh một quyền xả giận.

Định không tránh nữa, nhưng Kaz không có ý tiếp tục vung quyền, hắn quay đầu giận dữ nhìn Dạ Trảo, sát khí của thích khách toát ra toàn thân.

Cho đến lúc này, Dạ Trảo mới liếc Kaz một cái, sau đó cười nói với Ngân Thiết Tử: "Ngươi là Hoa, lại trở thành đồng bọn với con người."

Đồng bọn? Nghe thấy từ này, Ngân Thiết Tử dở khóc dở cười, Liteli có lẽ có thể nói là đồng bọn, nhưng Kaz lại là kẻ thù!

Ngân Thiết Tử còn muốn khuyên Kaz, nhưng lúc này Dạ Trảo đã tiến lên mấy bước, buộc hắn không thể không dừng lại, chuyên tâm đối mặt với kẻ địch trước mắt, nghĩ đến đối thủ với trình độ như Dạ Trảo, một khi phân tâm, sợ rằng hắn ngay cả một câu cũng chưa kịp nói xong đã đừng mơ mở miệng nói chuyện nữa.

"A ha --" Liteli lại cười chói tai một tiếng dài, hưng phấn la lên: "Đi theo chủ tử ngài quả nhiên không tệ! Tôi vẫn là lần đầu tiên đánh nhau với Thực Linh Thể, kích thích! Thật là quá kích thích!"

Nghe thấy lời Liteli nói, Kaz cũng nhếch khóe miệng, trước kia vì để tìm kiếm Công Hoa, những ngày hắn trải qua cũng rất kích thích, chuyên len lỏi ở nơi người bình thường sẽ không đặt chân, đối với cảm giác trầm mê kích thích, lại không chút nào xa lạ.

Tuyệt cảnh trước mắt xác thực kích thích, mặc dù nguyên nhân gây ra có hơi khiến người khó chịu, nhưng cảm giác kích thích sẽ không bởi thế mà giảm thiểu.

Dạ Trảo cách ba người bọn họ chỉ có mười mấy bước, chút khoảng cách này đối với nó mà nói sợ rằng chỉ là một lần lên xuống mà thôi, Liteli lập tức vung tay ném ra năm cái ống nhỏ.

Đừng thấy năm cái ống này nhỏ mà coi thường, bên trong chỉ có dịch thể màu đen, so với những ống khác thì chìm nghỉm hơn nhiều, nhưng chỉ cần một ống đã có thể sáng ngang với tất cả linh dược khác của Liteli! Phải biết rằng, linh dược trên người Liteli không hề có hàng rẻ tiền, cho dù là linh dược liệu thương phổ biến nhất cũng toàn là do nguồn linh tốt nhất chế thành, túi linh dược của hắn chừng như đáng giá bằng cả kho vàng của quốc gia.

Ném năm cái ống nhỏ này ra, gần như chính là ném đi ngân sách cả năm của một quốc gia nhỏ, nhưng ở lúc này thì hơi đâu mà lo tiết kiệm, bớt được chút tiền nhưng mất mạng để tiêu thì có ích gì?

Năm cái ống rơi xuống đất chớp mắt vỡ tan, chất lỏng màu đen từ trong ống tràn ra ngoài, cái ống này nhỏ hơn bình linh dược bình thường, chất lỏng có thể chứa được bên trong cũng không nhiều, nếu đây là linh dược uống, vậy cũng chỉ khoảng một ngụm, nhưng một ngụm chút xíu đó vừa rơi xuống đất lại tấn tốc bành trướng lên, từ một đoàn nho nhỏ chớp mắt còn cao lớn hơn người, hiện ra hình sợi dài, hơn nữa còn không ngừng nhúc nhích, hệt như vật sống.

Năm vật thể hình sợi này đứng ở trước mặt ba người không nhừng lúc nhúc, trông hết sức quỷ dị.

Cho tới lúc này, Dạ Trảo rốt cuộc dừng bước, năm con mắt khẽ nheo lại, đánh giá tỉ mỉ năm sợi kia.

Kaz thấp giọng hỏi một cách hết sức khẳng định: "Dây leo?"

"Ồ, ngươi thật là biết xem hàng!" Liteli mừng rỡ nói: "Lần trước ta ném thứ này ra, mọi người đều nói sâu với chả giun gì đó, đây rốt cuộc giống sâu chỗ nào, rõ ràng là dây leo! Đây là linh dược dùng máu của chủ tử nhà ta làm ra, oai lắm đấy nhé! Ta đều gọi chúng là "Hắc Mạn"."

Tên thì không tệ, bề ngoài thoạt nhìn lại chả oai chút nào, nhưng Kaz cũng không định phàn nàn, bây giờ chỉ cần có thể đối phó Dạ Trảo, cho dù Liteli ném ra một cục c*t cũng được!

"Để cho Hắc Mạn lên chặn trước!" Liteli thoáng do dự, nhỏ giọng hỏi: "Chủ tử, chúng ta có thể chạy không?"

"Chạy không thoát." Ngân Thiết Tử rất rõ điều này, huống hồ hắn cũng không muốn chạy trốn, "Tốc độ của Dạ Trảo rất nhanh, khứu giác vô cùng nhạy bén, cho dù Hắc Mạn có thể chặn nó một hồi, nó sau đó cũng sẽ đuổi tới, chúng ta chạy không lại nó, không cần chạy nữa."

"Đã biết không còn cơ hội sống, ngươi hà tất vùng vẫy làm gì." Dạ Trảo khó hiểu nhìn Ngân Thiết Tử, Thực Linh Thể chưa từng làm chuyện vô nghĩa, nếu trước mặt xác định là đối thủ nó đánh không lại, nó sẽ không cố chiến đấu, giống như khi đó đánh không thắng liền cúi đầu cầu xin tha thứ với Công Hoa.

Linh Thủ Hộ có lẽ khác với Thú Linh, bọn họ sẽ vì đối tượng bảo vệ của mình mà ra sức chiến đấu tới chết, nhưng ở đây không có Diệp tộc để Hoa bảo vệ, Hoa hà tất gì kiên trì chiến đấu?

Dạ Trảo nghĩ không thông, cũng không muốn tiếp tục kéo dài thời gian hơn hai mươi năm khúc mắc với Hoa, quyết chí để cho hết thảy đặt dấu chấm hết ở ngay hôm nay!

Nó khẽ rống một tiếng rồi tiến lên, nhưng đột ngột dừng lại, bởi vì một bóng đen nhỏ đột nhiên lóe qua phạm vi tầm nhìn của nó, dưới tình huống ở trước mắt có năm sợi Hắc Mạn không rõ thực lực, bóng đen nhỏ này xác thực khiến nó cảm thấy kiêng kỵ, bèn dừng chân lại, nhưng không ngờ sau khi nhìn rõ mọi thứ, lại phát hiện chỉ là một thanh tiểu đao, thậm chí không to bằng bàn chân nó, tức thì khiến nó vô cùng nổi nóng.

Trận chiến với Thủ Hộ Công Hoa nhiều năm trước, kết cục chiến bại khiến nó đến nay vẫn không thể không kiêng kỵ Hoa ba phần, cho dù nó cho rằng người trước mắt sớm đã mất đi lực lượng, nhưng vẫn xua không được nỗi khiếp đảm đó!

Nó là Thú Linh Dạ Trảo xảo trá tàn nhẫn theo đuổi máu thịt, há có thể như chim sợ cành cong, nhìn thấy một chút bóng dáng đã sợ hãi ba phần!

"Đội trưởng!"

Hai bóng người đột nhiên từ bụi cỏ xông ra, chính là Anton và Venter vừa mới rời khỏi, trên tay Anton thậm chí cầm tiểu đao, rất minh hiển thanh tiểu đao vừa rồi khiến Dạ Trảo nổi nóng là do hắn ném.

Kaz ngẩn ra, rồi lại nhìn thấy năm con mắt của Dạ Trảo đang nhìn chằm chằm vào tiểu đao trên tay Anton, hắn đột nhiên nổi khùng lên, gào rống với Anton và Venter: "Các ngươi trở lại làm gì? Cút hết cho ta!"

Anton và Venter thật muốn làm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net