C116 - C120

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tr về đã..."

Lam Tranh cứng người, cảm giác đau nhói khi đầu lưỡi bị cắn như một tia sáng rọi vào đại não khiến hắn thanh tỉnh, hầu kết giật giật lên xuống khô khốc, cảnh sắc trước mắt và những chuyện kinh khủng bản thân vừa làm dần trở nên rõ ràng.

"... Va rồi ta hơi đói." Lam Tranh rũ mắt, dùng hàng mi dài che đậy tất cả mọi hoảng loạn trong đáy mắt, cố cong môi nở một nụ cười tà mị, ra vẻ đùa bỡn bảo: "Nhưng bây giờ thì no ri."

Khuynh Anh ngẩn người, nhất thời vừa xấu hổ vừa tức giận, hung hăng đấm hắn một quyền.

Lam Tranh chỉ cười cười, xán đến gần nàng hơn: "Có điều, mấy lời nàng nói vừa rồi được tính là thật chứ?"

"Vừa rồi ta chẳng nói gì cả!" Khuynh Anh quay đầu đi, không để ý tới hắn nữa.

"Nàng rõ ràng đã nói là bây giờ không được, nhưng sau khi chúng ta trở v thì có th..."

Khuynh Anh kêu lên *oai oái* rồi quay phắt lại đưa tay bịp miệng Lam Tranh.

******

Biên Cốc là thành trì gần biên giới thần tộc Thái Dương nhất, nằm ở vị trí vô cùng hẻo lánh nên càng vào sâu càng chỉ thấy toàn cát vàng, cây cối khô cằn. Nơi này vốn rất hiếm dấu chân người, nhưng do sắp đến ngày diễn ra nghi thức lên ngôi của công chúa thần Thái Dương nên có không ít dấu vết xe ngựa qua lại. Có điều hiện giờ tất cả xe ngựa lân cận Biên Cốc lại không hẹn mà cùng đang bị một luồng lực kỳ lạ tập kích, người ngã ngựa đổ nằm như ngả rạ giữa đường.

Nhóm phu xe đầu tiên chỉ cảm thấy đỉnh đầu bỗng nhiên nổi lên một trận gió lớn, sau đó toàn bộ nóc xe ngựa lập tức bị tốc bay, kéo theo tiếng la hét chói tai và hình cảnh váy áo phụ nữ sặc sỡ bị thổi tung lên không trung.

"Ở đây này!" Có giọng nữ hô nhỏ, lại một trận gió to nổi lên bổ xuống đoàn xe ngựa đã đổ chỏng chơ.

"Yêu vật phương nào mà lại dám giương oai đất thần linh!" Người trên xe không lùi bước, lập tức niệm chú dựng kết giới quanh bốn phía, vừa cùng nhau hợp lực triệu tập trận pháp đánh về phía có gió nổi lên vừa hô to: "Phá!!"

Khiên gió bao quanh kẻ tấn công liền bị phá vỡ, lộ ra một yêu thú khổng lồ, lân phiến phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh chói mắt. Trên lưng yêu thú là một cô gái tóc đen nhánh đang nhoẻn môi cười he he, làm mặt quỷ trêu đùa bọn họ.

"Ngươi là ai?" Đám người thoáng sững ra, chuẩn bị niệm chú tấn công thì không ngờ phía sau bỗng nhiên nổi lên một cơn gió lạnh, bên trong kết giới của bọn họ chợt xuất hiện một bóng dáng vàng rực rỡ, chỉ *bôm bốp* vài chiêu không tốn nhiều sức đã đá bọn họ bất tỉnh.

Ngay sau đó gió trong không trung lập tức lặng đi.

Yêu thú đáp xuống đất, cô gái tóc đen trên lưng nó nhanh nhảu nhảy xuống, chạy tới cười nói với chàng trai tóc vàng: "Thấy chưa, kế sách ca ta rt hay."

Lam Tranh xoay xoay cổ tay, đáp: ", hay lắm."

Không cần dùng đến chiêu đánh lén hay giương đông kích tây hắn cũng có thể dễ dàng giải quyết đám binh tôm lính tép này, song khi thấy Khuynh Anh hăng hái như vậy, hắn lại không nhẫn tâm làm nàng mất hứng.

Khuynh Anh nhảy lên một cỗ xe vén màn chui vào, sau đó liền thò đầu ra vui vẻ nói: "Ha Long ở trong này!"

Lam Tranh khẽ cong khóe môi, từ tốn đi qua. Nhưng vừa nhích lại gần, một cỗ trọc khí tanh tưởi quen thuộc đột nhiên ập đến, hắn lập tức nhíu mày, nín thở vọt vào, "Khuynh Anh!"

Nhưng Khuynh Anh đã mất dạng.

Chương 120: Đánh cuộc

"Ti nhân Tu La tc, dám có gan bước vào lãnh địa của thn tộc Thái Dương ta..."

Lam Tranh quay phắt lại, lẳng lặng đứng cách đó không xa là bóng hình mờ ảo vô thực của một cô gái, vạt y phục lay động trong gió nhìn tựa một đóa thúy diên đang chậm rãi nở rộ.

"Mc Hi công chúa?" Lam Tranh khẽ nhíu mày.

Cô gái trước mặt có cùng diện mạo xinh đẹp với Mộc Hi, nhưng khí chất lại hoàn toàn tương phản. Giây phút này, vị công chúa trong thần điện Thái Dương luôn vui vẻ cười tươi tắn kia tựa như chỉ là mộng ảo, còn người này mới chính là thật.

Bọn họ khó nhọc tìm kiếm, không ngờ nguyên thần của Mộc Hi lại chủ động hiện thân, lại còn bắt đi người quan trọng nhất của hắn.

"Khuynh Anh đang đâu?" Lam Tranh nheo mắt nhìn đối phương.

"Đó cũng là mt cô gái đáng thương giống như ta. Ta s mang nàng ấy ri xa trn thế, ri xa mi thng kh, ri xa cả ngươi..." Mộc Hi nhẹ nhàng cất tiếng, giọng nói phảng phất như gió thổi.

"Tr nàng li cho ta." Sát khí xẹt qua trong mắt Lam Tranh, con ngươi dưới cơn tức giận đã dần chuyển sang đỏ...

"Ngươi vẫn chưa thc tnh?" Mộc Hi chợt hỏi, nhếch môi nở một nụ cười chế giễu, "Cũng sẽ như hn thôi."

'Hắn' trong lời nàng dĩ nhiên là chỉ Họa Long.

Chân mày Lam Tranh càng nhíu chặt hơn, gằn giọng nói từng chữ một: "Hn là hn, ta là ta, Khuynh Anh không phi ngươi, ngươi không có quyn thay nàng quyết đnh."

"Đây là thế gii ca ta, ngươi đáng chết nhưng nàng ấy thì không. Tu La tc không đáng được sống, phải bị tiêu diệt toàn bộ."

"Nếu vy hãy trả nàng về phàm giới, sau đó ta s mc cho ngươi xtrí."

Sau một thoáng sững sờ Mộc Hi bật ra một tiếng cười lạnh, "Ngươi không cần phi gi vờ thật lòng."

"Ta có tht lòng hay không, t ta biết, không cn ngươi tha nhn."

"Tu La tc không có chân tình."

"Cho dù có thì ngươi cũng không cách nào thy được."

"Hn giết tc nhân ta, hy thành trì ca ta..." Giọng Mộc Hi ẩn chứa hàn băng lạnh đến tận xương tủy, "Ta chứng kiến hết thảy, nhìn hn tng đao tng đao lăng trì con dân ca ta..."

Cảnh tượng con dân bị tàn sát, thành trì bị tắm máu, thần điện bị hủy diệt... tất cả đã sắc sâu vào trong ký ức, thần sắc Mộc Hi càng lúc càng thêm âm trầm.

Lam Tranh rũ mi, chậm rãi nói: "Công chúa đin h, lúc dòng máu Tu La thc tnh, không bắt buộc phải cuồng sát như vậy, khi đó chỉ cần dùng một chén máu tươi làm vật tế là đủ để khống chế cảm giác khát máu trong tâm trí. Nht đnh là do có người hãm hi nên Ha Long mới phát điên tàn sát hoàng thành..."

"Ha ha ha!" Mộc Hi cười lớn, "Hãm hi? Ngươi nói th xem, ai li mun hãm hại tên quái vt kia chứ?"

Lam Tranh nhướng mi, điềm tĩnh nói từng chữ một: "Năm đó thn ma đi chiến, vốn là tộc chiến thn và là vũ khí hoàn ho được thn Sáng Thế to ra, Tu La tc đã bị tước đi tht tình lc dc, b hạ chú nguyền, nếu có ai trong tc nảy sinh tình cm, dòng máu Tu La cuồng sát trong thân người đó sẽ dâng trào như r cây ny mm, bất kỳ ai đng tình cũng sẽ bị dòng máu này thiêu đốt thúc giục, yêu càng sâu đậm, khả năng khống chế sẽ càng kém. Nếu đúng ngày dòng máu Tu La thc tnh mà lại b người bản thân yêu sâu sắc vứt bỏ, có làm ra chuyện hủy thiên diệt địa cũng chẳng khó hiểu..."

Không trung đột nhiên nổi lên một trận gió lớn, tiếng lá cây *xào xạt* át đi giọng nói của Lam Tranh, thân ảnh Mộc Hi đứng ngay giữa trời, thần sắc như bị bao phủ bởi bóng tối, nhìn vô cùng mơ hồ.

"Thế thì sao? Chẳng lẽ chỉ vì cô gái kia đã phn bi hn? Chng l chỉ vì nàng đã đưa hắn rời xa mình?" Giọng nàng như bị cuốn vào trong tiếng gió kịch liệt, "Chẳng lẽ chỉ vì Tu La tộc sinh tình nên tt c mọi chuyện đu là li lầm ca cô gái kia?"

Lam Tranh còn đang sửng sốt thì Mộc Hi chợt ngẩng đầu lên, giữa mi tâm xuất hiện một ấn ký màu đen, từ ấn ký tỏa ra tà khí nhanh chóng bao phủ toàn thân nàng.

"Ngươi yêu cô gái này có đúng không?" Nàng giơ tay lên, thân thể đã mê man bất tỉnh của một thiếu nữ chợt hiện ra giữa không trung.

Lam Tranh lập tức muốn xông lên đoạt Khuynh Anh lại nhưng trong nháy mắt đã bị một lá chắn khổng lồ Mộc Hi giăng ra ngăn cản.

Chậm rãi bay đến ôm lấy Khuynh Anh, Mộc Hi nhìn xuống Lam Tranh, "Chúng ta đánh cuc đi, xem ngươi có phn bi nàng trước hay không, sao hả?"

"Không sao hả gì cả!" Lam Tranh cả giận nói.

"Thứ chảy trong người chính là dòng máu ca k phn bi kia. Cái gi là máu Tu La bất quá chỉ là tượng tưng cho s ích k và bản tính hèn hạ ca các ngươi mà thôi, nó s khiến ngươi phn bi nàng, ngươi sẽ chọn làm theo dục vọng của bản thân mà vt b nàng trước..."

"Không bao giờ có chuyện đó!"

"Nếu ngươi thng, ta s tr nàng li cho ngươi, còn tha cho các ngươi rời khỏi đây... Còn nếu ngươi thua, linh hn cô bé này thuc v ta, các ngươi s không bao giờ gp li nhau nữa..."

"Không được!"

Khóe môi Mộc Hi khẽ điểm một nụ cười phảng phất ý chế giễu và độc đoán như đang nói 'Ngươi không có quyền cự tuyệt', sau đó nàng và Khuynh Anh chậm rãi biến mất trong luồng sáng đen vừa lóe lên. Lam Tranh liều lĩnh xông lên, phóng ra một luồng linh lực cực lớn chấn động cả khu rừng nhưng vẫn không níu giữ được Khuynh Anh. Tim như bị chém một nhát đau đớn đến phát rồ, hắn điên cuồng dùng tay không đấm liên tục vào kết giới...

Rồi cảnh vật xung quanh lại đột nhiên biến chuyển.

Khu rừng trước mặt bỗng chốc biến thành một gian hỷ phòng, nến đỏ trên giá lẳng lặng cháy, cửa sổ dán đầy chữ hỷ, trên bàn tròn bày ít điểm tâm, một bình rượu nhỏ và hai chiếc chén có vẽ hình uyên ương.

Gian phòng tràn ngập sắc đỏ, màu đỏ tươi như màu máu kích thích thái dương căng lên như dây cung, mi tâm đau buốt, Lam Tranh quay đầu định đá văng cửa hỷ phòng nhưng cánh cửa kia lại như bị ma chướng phong ấn, không cách nào mở ra được, mỗi một cước của hắn chỉ khiến căn phòng càng thêm đỏ, càng thêm rực rỡ.

Lam Tranh đau đớn xoa xoa trán, hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi phân tích lời Mộc Hi vừa nói.

Phản bội...

Phản bội?

Chuyện xảy ra vạn năm trước đã biến mất trong lịch sử, làm sao hắn biết được? Chuyện của Mộc Hi và Họa Long có liên hệ gì đến hắn? Hắn mang dòng máu Tu la thì thế nào? Hắn có thể chọn lựa dòng máu trong người mình sao?

Ý thức việc Khuynh Anh bị dùng làm vật đánh cuộc đang gặm nhấm sự bình tĩnh của bản thân, tại sao hắn lại phải đánh cuộc? Nếu hắn thua thì sao?

Đang cố gắng trấn áp nhịp thở, Lam Tranh chợt nghe thấy một tiếng động nhỏ vang lên, quay đầu lại liền thấy trên hỷ giường chợt xuất hiện một tân nương.

Hết chương 116 - 120

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net