C116 - C120

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 116: Trong lòng ta rõ hơn ai hết

Khuynh Anh dò xét dáng vẻ nước mắt như mưa của Lê Thiên Thường rồi ngẩng đầu nhìn Lam Tranh. Người nào đó trưng bộ mặt lạnh như đá đáp trả nhưng tay lại đang lén lút sờ mó eo nàng.

Nhất định Lam Tranh đã làm gì đó khiến Lê Thiên Thường sống dở chết dở, Khuynh Anh thầm vui vẻ trong bụng, để mặc cho hắn ôm. Kể từ lúc bị đẩy vào vực U Minh, hễ nhớ tới ả này thì nàng lại không khỏi bực bội. Mỗi lần đánh nhau với yêu thú, nàng luôn xem bọn chúng là ả, càng đánh càng hăng, không chừa cho bọn chúng manh giáp nào. Không nhờ vậy thì còn lâu nàng mới sống sót trong thời gian dài như vậy. Nàng khổ luyện thần quyết cũng là để đòi lại công bằng cho bản thân. Giờ đây nàng đã không còn là một phàm nhân nhỏ bé mặc người ức hiếp, không cần hạ mình trước mặt kẻ khác nữa.

Thấy Lam Tranh không đáp lời, Lê Thiên Thường cắn môi nhìn về phía Trường Minh xin giúp đỡ: "Đin h..."

Trường Minh im lặng một lúc mới mở miệng nói: "Lam Tranh, đ hiu biết y thut, xem cho Thiên Thường công chúa mt chút đi."

Chỉ một câu đã thành công phủi tội cho Lam Tranh. Chú thuật giam cầm bộ phận cơ thể là cấm thuật, dẫu người thực thi có là hoàng tử thì cũng bị quy trọng tội, thần đô Đông Phương và Bắc Phương lại sắp kết thân, Lam Tranh làm vậy sẽ khiến hai phương từ thân thành thù.

Nhưng Lam Tranh cũng chỉ cười cười: "Tình trạng nguy kch rồi, không cu được."

Mặt trắng bệch, Lê Thiên Thường khó khăn nặn ra một nụ cười: "Nếu Tam đin h nguyn ý giúp thì hẳn sẽ có cách..."

Lam Tranh lãnh đạm buông lời: "Ngc đau là bởi tâm đa hung ác nhưrn rết, bệnh ăn đến tận xương tủy, đã vô phương chữa trị từ lâu."

Lê Thiên Thường ngẩng phắt lên nhìn hắn chằm chằm, sắc mặt vốn không chút huyết sắc trở nên xanh mét.

Trường Minh thở dài một hơi, "Lam Tranh..."

"Đùa thôi." Lam Tranh cười cười rồi phẩy tay áo nói: "Ta hc y thuật vi Cu K thiên sư là chuyện của ba trăm năm trước, bây giờ kiến thức cũng đã rơi rớt gần hết, e là không thể giúp công chúa trị hết bệnh, nhưng độc dược giết người ta còn nhớ không ít, nếu công chúa không ngại thì ta có thể thử một phen."

Lê Thiên Thường gượng nở một cười thê lương, lần trước ả cố đoạt tim từ trong tay Lam Tranh nhưng không ngờ đối phương đã có phòng ngừa từ trước, bây giờ mỗi khi vận sức, ngực ả sẽ đau đớn không ngừng, thậm chí còn ói ra máu. Loại cấm chú cổ xưa này đã bị thất truyền từ lâu, vì vậy ngoài Lam Tranh thì không còn ai có thể giải trừ giúp ả nữa. Từ thân thế đến năng lực, nam nhân này hết lần này đến lần khác luôn khiến ả kinh ngạc.

Tam hoàng tử của thần đô phương Đông tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài..

Ả liếc nhìn Khuynh Anh rồi đưa mắt về phía Lam Tranh, dùng thuật truyền âm hỏi: "... Tam đin h, nàng ta biết về huyết thng ca ngài chứ?"

Lam Tranh nhếch môi, cũng dùng thuật truyền âm lạnh lùng đáp lời: "Biết thì sao không biết thì sao? Còn định ở đây ra điều kiện với ta? Nhìn lại dáng vẻ chẳng bằng quỷ của ngươi đi đã."

Sau đó hắn ngẩng đầu lên thoải mái nói với Trường Minh: "Ca ca, ngày mai là nghi thức lên ngôi, nếu không còn gì để nói na thì ta dn Khuynh Anh đi ngh ngơi trước đây, lát na s ti tìm huynh."

Trường Minh khẽ mím môi rồi gật đầu.

Lam Tranh đan tay Khuyh Anh dẫn nàng đi về khu vực phòng ngủ của Tây viện.

"Tam đin h, hành sự chớ chặt hết đường lui như vậy..." Khi hai người đi ngang, Lê Thiên Thường cắn môi, nói thật nhỏ.

Lam Tranh thoáng dừng lại, sau đó liền nở một nụ cười đầy tà khí: "Hạ chú độc cho ngươi mi là đường lui tt nht. Yên tâm, tất cả những tổn thương ngươi gây ra trên người Khuynh Anh, ta s hoàn tr gp trăm gấp ngàn ln..."

Sắc mặt Lê Thiên Thường nhất thời trở nên trắng bệch như giấy, đến khi ả phục hồi tinh thần thì Lam Tranh đã dẫn Khuynh Anh đi xa. Nam tử tóc đen tuấn tú bên cạnh ả cũng đang nhìn theo bóng lưng của họ, ánh mắt lãnh đạm và vẻ mặt băng giá không hề có biểu tình dư thừa nào. Nhưng bàn tay hắn đã nắm lại thành quyền, khớp xương nổi rõ như đang cố sức đè nén cảm xúc cuồn cuộn muốn bộc phát.

Lê Thiên Thường cảm thấy tứ chi cứng ngắc, ngực đau như bị kim châm. Run rẩy một lúc, ả ôm ngực ói ra một búng máu, lảo đảo lui lại mấy bước rồi suy yếu ngã ngồi xtrên mặt đất.

Trường Minh cuối cùng cũng nhìn về phía Lê Thiên Thường. Nghe tiếng bước chân tiến đến gần, ả mừng rỡ ngẩng đầu lên nhìn thì lại thấy đối phương dừng ở cách mình hai bước, lạnh nhạt nói: "Công chúa đin h, đã my trăm năm rồi, số lần công chúa đụng tay đụng chân với người bên cạnh ta cũng đã đủ. Ta nể tình bang giao giữa hai đại thần đô nên liên tục bỏ qua cho ngài, song cái gì cũng có đim gii hn của nó. Khuynh Anh ch là mt người phàm nhưng ngài lại đy nàng ấy vào vực U Minh, dẫn đến hu qu như bây gi thì xin ngài tự làm t chu. V phn làm thế nào mà ngài có thể kích động quỷ linh ở ám vực, dàn cảnh như Tu La tộc trộm đi thánh khí của thần điện Trường Sinh rồi đ mọi tội li lên đầu Tam đ ta, ta s báo lại cho phụ hoàng và thần đế Bc Phương biết. Nên x trí ngài thế nào s do hai bên cùng thương ngh, hy vng ngài có thể lp công chuc ti, chớ gim lên vết xe đ na..."

Tay chân Lê Thiên Thường cứng đờ, sau đó run lẩy bẩy.

Môi bắt đầu tím tái, phần ngực trống rỗng kêu *bang bang*, ả cuống quýt túm lấy vạt áo của Trường Mình, "Không... Không... không phi vậy đâu! Trường Minh đin h, là ả người phàm Khuynh Anh kia nói với chàng sao? Chàng đng nghe h ngôn lon ng, có chng c gì mà..."

"Đúng, ta không có chng c, tất cả chỉ là suy đoán ca riêng ta."Trường Minh lãnh đạm ngắt lời ả: "Nhưng trong lòng ta rõ hơn ai hết."

Trường Minh nhìn trực diện Lê Thiên Thường, nơi đáy mắt đen thăm thẳm giờ chỉ phản chiếu bóng của một mình ả.

Ả từng hy vọng biết bao rằng trong đôi mắt này chỉ có hình bóng ả, chỉ nhìn duy nhất mình ả. Bây giờ nguyện vọng trở thành sự thật, ả lại sợ hãi.

Lê Thiên Thường rụt tay về, cố gắng áp chế sự hoảng loạn trong lòng, run rẩy nói: "Không, sao chàng có th hiu lm ta như vậy? Ai cũng có th hiu lm ta, ch mình chàng là không thể!! Chàng có biết, đ đLam Tranh của chàng..."

"Năm đó Yên Tự xem ngươi là bằng hữu tốt nhất."

Ánh mặt trời ấm áp rọi lên người nhưng Lê Thiên Thường lại thấy rét lạnh đến tận xương tủy.

"Ngày đó, Yên Tự nhảy xuống vực Thiên Tru, hồn phi phách tán. Nàng ấy chết nhưng ngươi thì vẫn sống." Trường Minh dừng một thoáng rồi lạnh nhạt tiếp lời: "Đến giờ vn không có bt kỳ chng c nào, nhưng trong lòng ta rõ hơn ai hết."

Lê Thiên Thường kinh hoảng mở to hai mắt nhìn Trường Minh chậm rãi bỏ đi.

Ánh mặt rọi xuống người hắn kéo thành một cái bóng thật dài trên mặt đất, chiếc bóng đen nhánh, lạnh lẽo tựa như gọng kềm đang kéo ả xuống địa ngục.

Chương 117: Trời còn chưa tối, không tiện làm việc

Ánh mặt trời trải dài tựa gấm, gió nhẹ phất phơ.

Khuynh Anh bị kéo thẳng về phòng ngủ. Dọc đường đi Lam Tranh vẫn một mực im lặng, luôn mím môi như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Nàng không có việc gì làm thì cũng lặng lẽ ngắm hắn, da thịt nhẵn mịn hơn cả phụ nữ, lông mi dài cong như cánh quạt, thần sắc khi không cười thì hoàn toàn là của một thành viên hoàng tộc đứng đắn, cao quý như ngọc bích.

Lam Tranh vừa đi vừa thỉnh thoảng nhắc nhở nàng: "Cn thn phía trước có cây cột, chớ đ b đng đu."

Tây viện khá rộng, hai người lần đầu đến đây nên cũng không rõ chỗ nào mới là phòng mình. Lam Tranh nói mấy lời khi nãy với Trường Minh chỉ vì không muốn nhìn mặt Lê Thiên Thường nữa mà thôi, cho nên bây giờ tuy giống như đã lạc đường nhưng hai người đều ăn ý không ai chỉ ra cả. Hơn nữa nơi này hiện tràn ngập hoa tươi nở rộ, nắm tay nhau tản bộ cũng là một loại tình thú.

Yên bình trước cơn bão tuy ngắn ngủi song rất đáng trân trọng.

Khúc quanh trước mặt rợp trong lá vàng, bốn bề như hòa làm một với ánh mặt trời nhưng lại không hề chói mắt.

Khuynh Anh nhìn đến ngẩn người nên bất cẩn giẫm lên mép váy, loạng choảng suýt ngã thì được Lam Tranh kéo lại.

Hắn trực tiếp bế bổng nàng lên, "Ngc, ai bo đi mà không nhìn đường."

Khuynh Anh đỏ mặt kêu lên: "Th ta xung, có người nhìn kìa..."

Vài cung tỳ ở đằng xa cười tủm tỉm lén lút nhìn sang, tiên tỳ trong phủ công chúa vốn phóng khoáng không sợ người lạ, chỉ che miệng nhỏ giọng bàn luận mấy câu chứ không làm gì thất lễ. Lần trước Khuynh Anh đã từng chứng kiến cách đám cung tỳ đối đãi với Mộc Hi. Bọn họ mà ở trong phủ của Trường Minh thì chắc đã bị Nam Huân nhà hắn cho vài cái tát tai rồi.

"Kệ bọn họ." Lam Tranh nheo mắt, cúi đầu xuống hôn lên môi nàng một cái.

Nhóm cung tỳ đứng hóng chuyện nhất thời che mặt xấu hổ chạy đi, trên con đường nhỏ chỉ còn lại hai người bọn họ.

Khuynh Anh che mặt, "Đúng ra phải hỏi bọn họ đường đi đã..."

"Tri vẫn chưa ti, về phòng sớm cũng không tiện hành sự."

Khóe miệng Khuynh Anh bất giác co rút mấy lượt, hồi lâu sau nàng mới hắng giọng *khụ* một tiếng, "Tri chưa tối cũng hành sự được mà."

"......"

Lần này đến phiên Lam Tranh khựng lại, sau đó đột nhiên cười nói: "Thế thì không v phòng cũng hành sự được." Dứt lời liền kéo nàng vào sau một hòn núi giả.

Bất ngờ bị đè lên vách đá, Khuynh Anh đang định giãy giụa thì chợt thấy Lam Tranh đặt ngón trỏ ngang môi mình ra hiệu đừng lên tiếng, cùng lúc đó xa xa chậm rãi truyền đến tiếng bàn luận rôm rả.

"Công chúa đin h m tic chiêu đãi quan khách t hi thì thôi, sao cứ nhất định phải đưa Long thiếu gia đi. Còn nữa, rõ ràng là thần quân của thành Tây Phương sai nhưng điện hạ lại trách tội Long thiếu gia. Công chúa tng vô cùng bao che cho Long thiếu gia, sao bây giờ lại nhẫn tâm đày y đến hoang nguyên cực Bắc vậy nhỉ? Đó là nơi đến thượng thần cũng phải trầy vi tróc vảy thì ch nói chi là Long thiếu gia."

"Long thiếu gia được sng ái thì sao, đối phương là thần quân đấy. Cứ cho rằng một quyền đó của Long thiếu gia không đánh gãy gần hết răng của vị thần quân kia đi, thần thị bình thường phạm thượng như vậy e đã bị giải đến Tru Thần đài từ sớm rồi..."

"Nhưng Long thiếu gia đã quỳ trước ca phòng công chúa ba ngày ba đêm rồi, còn t đâm một đao vào tim mình nữa, máu chảy ướt cả khoảng sân trước phòng, nhìn tht đáng thương..."

"Nói nhiu như vy có ích gì, coi chng b công chúa ct lưỡi. Nghe nói Long thiếu gia trúng chú khóa hn, đã b đưa đi từ hôm qua, bây giờ chắc sp đến Biên Cốc rồi. Chúng ta ở đây lảm nhảm lời thừa còn không bng cu nguyện cho thiếu gia được bình an thì hơn..."

Hai cung tỳ đi xa, người sau núi giả cũng bắt đầu nóng nảy.

"Ha Long và Mc Hi xy ra chuyn rồi?" Khuynh Anh sững sờ lẩm bẩm.

Mới một ngày mà đã phát sinh ra nhiều chuyện như vậy?

"Không có chuyn mi là l." Lam Tranh sờ sờ cằm, ngẫm nghĩ một chốc rồi nói: "Từ đây đến Biên Cốc, nếu cưỡi Nửa Xu thì hẳn chỉ cần một canh giờ là có thể đuổi kịp, chúng ta đi thôi." Dứt lời, liền định thò tay vào ngực Khuynh Anh lấy chiếc lông vũ dùng để triệu hồi Nửa Xu ra.

Đầu nổi đầy vạch đen, nàng gạt phăng móng vuốt của hắn, tự mình lấy lông vũ ra, "Chúng ta đi tìm Ha Long sao? Có cần nói với Trường Minh một tiếng không?"

"Thêm hai chữ 'điện hạ' vào." Lam Tranh sửa lại: "Nàng ch có th gi thng tc danh ca ta, còn đối với ca ca thì phải xưng là Trường Minh đin h. Huynh ấy là trữ quân, là thần vương tương lai, nàng không thể vô lễ."

"......" Khóe môi Khuynh Anh giật giật, lưu manh đột nhiên nói lý lẽ quả thật nghe không bình thường chút nào, cũng không biết từ đâu lại ngửi thấy mùi giấm chua nồng nặc nữa...

"Không cn nói, ca ca hẳn đã biết rồi. Hơn na t gi cho đến lúc rời khỏi nơi này, e sẽ không dễ dàng gặp được huynh ấy." Lam Tranh đạp tỉnh Nửa Xu đang ngủ, giăng thêm thần chú ẩn thân quanh cả ba rồi kéo Khuynh Anh bò lên trên lưng nó, từ tốn nói: "Ngoài ra huynh ấy nói có chuyn cn làm, chúng ta cũng có chuyn ca chúng ta, chia ra hành đng thì hơn, có th thoát khi đây hay không thì còn phi xem bn lĩnh ca chính mình."

"Nói nhm! Va nãy hai người có đả động gì đến chuyện này đâu?!"Khuynh Anh kinh ngạc nói.

"Không phải lúc nào nói chuyện cũng cần dùng miệng." Lam Tranh cười cười mở thiên nhãn của Khuynh Anh ra rồi dùng thuật truyền âm nói những lời này với nàng.

Ngay lúc Lê Thiên Thường chạy đến, hắn đã dùng thuật truyền âm nói cho Trường Minh biết suy đoán của mình. Không gian này nhất định chứa đựng nguyên thần của Mộc Hi, nếu bọn họ cùng hành động thì không những vướng tay vướng chân nhau mà còn hao phí thời gian. Chẳng thà tách ra, hắn và Khuynh Anh tìm cách nhiễu loạn ký ức của Mộc Hi, dẫn dụ chấp niệm lộ mặt, còn Trường Minh sẽ âm thầm tìm nơi chôn dấu nguyên thần. Dựa vào khả năng và kiến thức sâu rộng của Thần vương tương lai một phương, Trường Minh là người phù hợp nhất đi làm chuyện quan trọng như vậy.

Còn về Khuynh Anh, về Yên Tự, về biến hóa trên người Lam Tranh, hai huynh đệ bọn họ đã vô cùng ăn ý chọn sự im lặng, không hề đả động đến.

Chương 118: Lưu manh

 Khuynh Anh và Lam Tranh phi 'ngựa' không ngừng về phía Biên Cốc. Ngay cả khi đang ở trên lưng Nửa Xu thì Lam Tranh cũng không quên táy máy tay chân với Khuynh Anh, hai tay vốn đang an phận ôm nàng ở phía trước liền biến thành sờ sờ, sau đó còn tự nhiên như không luồn vào dưới y phục nàng, cách lớp áo lót chạm vào nơi đẫy đà của nàng.

"Lưu manh!" Khuynh Anh dùng sức kéo móng vuốt của hắn ra.

Nhưng chỉ lát sau hắn lại trượt bàn tay còn lại xuống hông Khuynh Anh, nhấc váy nàng lên luồn vào.

"Lam Tranh!" Khuôn mặt nhỏ của Khuynh Anh đỏ bừng lên, bọn họ đang trên đường đi cứu Họa Long đấy, tại sao hắn lại có thể không biết xem xét hoàn cảnh như vậy chứ.

Bàn tay đang đặt nơi đùi thiếu nữ chợt cứng đờ, một khắc sau liền được thu trở về.

Lam Tranh ôm ghì lấy Khuynh Anh, vùi đầu vào tóc nàng, dùng mái tóc đen như thác nước của nàng che đi thần sắc hiện giờ, đồng tử xen lẫn hai màu vàng đỏ, trong người nóng cháy như có lửa, cổ họng khô khốc, đầu chóp mũi như có như không mùi máu tanh tanh.

Thời điểm xuất hiện cảm giác nóng cháy khó kìm chế như hiện giờ càng lúc càng nhiều, chỉ cần chạm nhẹ vào Khuynh Anh tâm trí hắn liền sẽ như lửa thiêu, toàn bộ dục vọng và sự khát máu dâng trào không cách nào khống chế được.

"Lam Tranh, chàng sao vy?"

Khi Khuynh Anh quay đầu lại muốn nhìn mặt hắn, Lam Tranh lập tức nghiêng đầu ngậm lấy môi nàng,. Cánh môi anh đào mềm mại tựa như dòng suốt mát chảy vào làm dịu cổ họng khô khốc của hắn, hắn thậm chí còn như nghe được một tiếng *xèo* vang lên khi dòng nước mát chạm phải dục vọng nóng bỏng đang cháy bùng trong tâm trí.

Nhưng cảm giác dễ chịu đó không hề tồn tại lâu, vừa chạm vào da thịt mịn màng kia, hắn liền không kìm được đòi hỏi nhiều hơn. Hắn mạnh mẽ nâng cằm nàng lên, đưa đầu lưỡi vào công thành đoạt đất.

Khuynh Anh bị hôn đến không kịp thở, cảm nhận được Lam Tranh hé răng khẽ cắn môi mình thì bắt đầu thấy không ổn.

"... đây không được!!" Nàng rụt người lại cố gắng thoát khỏi kềm kẹp của hắn, khuôn mặt đỏ ửng đã rịn một tầng mồ hôi, lời nói ra cũng bắt đầu hơi lắp bắp: "Đằng kia hình như có cái gì kìa! Bây giờ tình hình đang khẩn cấp, cơ hội sống chết vẫn chưa rõ, chuyện giữa Ha Long và Mc Hi còn chưa được gii quyết xong, sao chàng có th xng by như vậy... cho... cho dù muốn... thì cũng phi ch chúng ta

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net