C166 - C167

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 166: Nô gia vốn thích khẩu vị nặng

Giằng co hồi lâu, do dự tới lui, Nam Huân mới cắn răng với tay rót đầy chén rượu, đưa thẳng tới trước mặt La Sát.

La Sát không nhận chén rượu ngay mà rũ mắt quan sắt đối phương với vẻ hứng thú. Nam Huân chỉ cảm thấy ánh mắt đang nhìn mình vô cùng nặng nề, tràn đầy ác ý và trêu ngươi. Từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên cậu làm ra chuyện mất mặt đến vậy, ăn mặc như phụ nữ, còn phải tươi cười với kẻ từng vũ nhục mình. Thế này khiến cậu còn khó chịu hơn cả lúc bị khảo hình trong địa lao.

Nếu phải tiếp tục nữa, cậu thật sự muốn liều mình cùng đối phương đồng quy vu tận...

"Đây là cách ngươi hầu hạ khách?" La Sát cười lạnh, kéo cằm Nam Huân đến trước mặt mình, mùi rượu trong miệng phả hết lên mặt cậu, "Bảo ngươi hầu hạ nam nhân chứ không bảo ngươi làm một con rối gỗ."

Cảm xúc gần như bùng nổ, tôn nghiêm của bản thân khiến Nam Huân không cách nào tiếp tục nhẫn nại nữa.

Khuynh Anh cũng nhận thấy sự dao động kịch liệt của Nam Huân nên hết sức chân thành tỏ vẻ muốn giúp đỡ, bảo cậu chỉ cần dùng ống tay áo che môi, vờ như đang nói chuyện là được.

Nghe xong Nam Huân thấy mình như vừa được cứu ra từ hố lửa... có điều cậu không hề ngờ ngay sau đó mình lại bị đẩy vào một hầm chông khác.

Bởi vì Khuynh Anh vừa đổi giọng kêu lên: "Tướng quân đại nhân không uống rượu nô gia kính mà lại nhìn nô gia chằm chằm, chẳng lẽ tướng quân cảm thấy nô gia so với rượu này uống ngon hơn? Hi hi hi, làm nô gia thẹn thùng đấy..."

Nam Huân: "......"

Lam Tranh: "......"

La Sát nheo mắt, trong mắt cuồn cuộn dục vọng và men rượu, hắn nhếch môi nở một nụ cười tà mị rồi cầm lấy chén rượu trong tay Nam Huân uống một hơi cạn sạch, "Thẹn thùng? Để ta thử xem ngươi có thật sự ngon ngọt hơn rượu này không!"

Dứt lời hắn liền đưa tay ra định xé y phục trên người Nam Huân.

"Ôi chao, sao tướng quân lại nóng vội như vậy?" Khuynh Anh vừa lau nước mắt đang chảy ra vì cười, vừa hắng giọng nói: "Tướng quân không biết đấy thôi, nô gia vốn thích khẩu vị nặng, mấy chiêu thức bình thường không thểthỏa mãn nô gia đâu. Đêm còn dài, sao nô gia và tướng quân không thử một ít đồ trợ hứng xem sao? Hi hi hi... thật ra thì nô gia thích quất roi, thích nhỏ sáp nóng lên người, thích hung hăng chà đạp đấy!"

Nam Huân gần như phát điên. Trời ơi là trời, ai muốn bị quất roi, ai muốn bị nhỏ sáp, ai muốn bị hung hăng chà đạp chứ hả!?! Ai vậy chứ, đi chết đi cho rồi...!

Cậu có thể đi chết được rồi đấy!

La Sát cũng lộ vẻ hưng phấn dạt dào, xem ra cô nàng này rất hợp khẩu vị hắn. Sau hai tiếng vỗ tay, bên ngoài liền có hạ nhân tiến vào, khom lưng đứng cạnh nghe La Sát căn dặn mấy câu rồi đi vội ra ngoài, chỉ chốc lát sau một cái rương đã được mang đến.

Nắp rương được mở ra, bên trong đều là đạo cụ chuyên dùng để tra khảo hành hình, chất đầy cả một rương, Nam Huân nhìn mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

"Thích cái nào? Tự mình chọn đi." La Sát đẩy cái rương tới trước mặt Nam Huân.

Trong lúc nội tâm Nam Huân còn đang cuộn trào như sóng giữa biển lớn, Khuynh Anh đã nhanh nhảu đáp: "Cái kia, cái thô to nhất ấy!"

La Sát nhíu mày, có chút không vui, "Ngươi coi thường khả năng của bổn tướng quân?!"

Khuynh Anh nũng nịu kêu lên: "Ôi chao, chính vì không dám coi thường khả năng của tướng quân nên nô gia mới chịu dùng món thô to nhất để tập quen dần ấy chứ!"

La Sát nhướng mày, cảm thấy câu này rất bùi tai nên không bắt bẻ nữa.

Khuynh Anh tiếp tục chọn lựa, "Cả dây thừng, roi, và nhất định không thể thiếu dầu sáp. A, còn bộ y phục rất mới lạ này nữa, trên có hai lỗ, dưới một lỗ, ái chà chà, lớn một chút nữa thì hay, thế này hơi chật..."

Mọi người trong phòng đều run rẩy, trong đầu ai cũng có suy nghĩ riêng.

Một lát sau, đồ chơi đã được chọn xong.

Khuynh Anh ra vẻ khó xử, "Nhiều như vậy, bắt đầu từ đâu nhỉ..."

Con ngươi đã nhuốm đầy dục vọng, La Sát âm trầm nói: "Cái nào cũng được."

Khuynh Anh thẹn thùng bảo: "Vậy xin tướng quân đại nhân nhắm mắt lại trước, để nô gia thay bộ y phục kia..."

Đã duyệt qua vô số phụ nữ nhưng hiện giờ lại bị giọng nói nũng nịu kia khiến cho cổ khô miệng đắng, La Sát nhắm mắt lại theo ý nàng.

"Không được nhìn lén đó."

"......"

"Nhắm chặt rồi chứ?"

"......"

Khuynh Anh nhảy ra khỏi ống tay áo Nam Huân, huơ huơ tay trước mặt La Sát mấy cái, thấy hắn quả thật nói được làm được, hai mắt nhắm rất chặt thì cười đến ngã lăn ra đất, "Nô gia thực sự sung sướng chết đi được!"

La Sát chờ đến khi không kiên nhẫn được nữa, bỗng thấy sống lưng ớn lạnh, sau gáy tê rần, hơn chục đạo huyệt trên người đồng thời bị điểm, cả người lập tức xụi lơ, ngã *ầm* xuống mặt đất. Sau lưng hắn, một tiểu mỹ nhân tí hon với mái tóc vàng rực đang thản nhiên cầm chiếc kim châm với đầu mũi còn dính máu.

Trong nháy mắt vừa rồi, Tiểu Tranh đã đâm tổng cộng năm sáu chục lần vào các huyệt chủ chốt trên người La Sát, song không hề động tới tử huyệt, bởi vì Khuynh Anh bảo chuyện nàng sắp làm với hắn còn thú vị hơn cả việc lấy mạng hắn.

Đây là kế sách Khuynh Anh và hắn nhanh chóng thương lượng trong lúc chọn lựa 'đồ chơi', không tốn chút sức lực đã đốn ngã kẻ địch. Phụ nữ đúng là sinh vật đáng sợ nhất trên trời này.

"Ai?!" La Sát giận giữ rống lên, cả người mềm nhũn không thể động đậy, mắt lại bị bịt bởi một tầng vải trắng, không nhìn thấy gì.

"Ôi chao, tướng quân, ngay cả Mẫu Đơn bé bỏng ngài cũng không nhận ra?"

"Tiện nhân, dám lừa ta!!"

Khuynh Anh như cười như không cầm lấy ngọn roi bên cạnh vung lên cao, quất mạnh vào người La Sát, "Ôi chao, tướng quân đại nhân, sao nô gia dám lừa ngài chứ, nô gia quả thật thích quất roi, thích nhỏ sáp, cũng thích hung hăng chà đạp, nhưng nô gia vẫn chưa nói là làm với ai cơ mà."

La Sát đang há mồm định quát thì miệng bị chặn ngang bởi một vật vừa lớn vừa thô. Sau một giây sửng sốt, hắn lập tức nhận ra vật này là cái gì, gân xanh nơi thái dương càng phồng lớn hơn.

Khuynh Anh tủm tỉm cười nói: "Ngài xem, ta đâu có khinh thường khả năng của ngài, kích cỡ vừa vặn, rất thích hợp này."

Trong lúc La Sát ú ớ liên tục, Khuynh Anh lại bày toàn bộ đồ vật vừa chọn ra, "Tướng quân đại nhân đừng nóng, từ từ chúng ta sẽ thử hết từng cái một..."

Đứng bên cạnh xem, Nam Huân gần như sắp điên tới nơi, muốn biểu đạt cảm xúc gì đó nhưng chẳng biết nên dùng vẻ mặt nào.

Tiểu Tranh lẳng lặng đi qua đưa tay đánh ngất La Sát rồi kéo Khuynh Anh đi.

Báo thù cũng được, nhưng hắn không muốn tay nàng bị ô uế.

Sau đó ba người lấy danh nghĩa La Sát gọi một bàn rượu thịt, Nam Huân và Lam Tranh không cần ăn uống cho nên Khuynh Anh một mình hưởng thụ cả bàn.

Tên La Sát kia luôn ỷ thế hiếp người, lần này bị chỉnh một trận như vậy, xem sau này hắn còn dám kiêu ngạo ngang ngược nữa không. Cảm giác vì dân trừ hại này không tệ, song ở đời luôn có câu: niềm vui nào cũng có giá của nó.

Sau khi sảng khoái uống liên tục mấy chén rượu giải khát, Khuynh Anh chợt phát giác có gì đó không đúng.

Toàn thân bỗng bừng bừng như lửa đốt, cổ họng khô khốc, uống trà uống rượu cũng không đỡ, trán nóng hổi, cảnh vật trước mắt cũng bắt đầu chao đảo, Khuynh Anh khó chịu nấc một tiếng rồi ngã lăn trên mặt đất.

Chương 167: Ta cởi đồ ra sẽ biết là nam hay nữ thôi

Tiểu Tranh đang đăm chiêu nhìn vật lục soát được từ trên người La Sát nên không thấy Nam Huân đang đứng phía sau nhìn mình chằm chằm.

Từ lúc bắt đầu, sự hiện diện của tiểu hình nhân này bên cạnh Khuynh Anh đã khiến Nam Huân âm thầm chú ý.

"Ngươi không phải người thường." Nam Huân kết luận: "Vị Phi La thân vương kia nhất định cũng không phải người thường."

Tiểu Tranh từ tốn cất vật trong tay vào người, "Không hẳn."

"Ta trước giờ chưa từng nghe ai nhắc đến Tu La giới có một Phi La thân vương, sau chuyện ngày hôm nay, xem ra y cũng không phải là hạng vô danh tiểu tốt."

"Y chỉ là một người vô danh, ngươi suy nghĩ nhiều rồi."

Nam Huân im lặng một thoáng rồi hỏi: "Các ngươi nhất định cũng biết về thân phận của Khuynh Anh, các ngươi rốt cuộc có mục đích gì?"

"Khuynh Anh?" Tiểu Tranh ra vẻ kinh ngạc, "Ta chỉ biết nàng gọi A Anh, thì ra đây mới là tên thật của nàng."

Nam Huân im bặt, buồn bực hồi lâu mới tiếp tục hỏi: "Tu La giới và Thần giới xưa nay đối địch, ngươi tất cũng đã biết ta là ai, tại sao còn giúp ta?"

"Tại sao ta lại biết ngươi là ai?" Tiểu Tranh nghiêng đầu, thong thả hỏi lại: "Và ta giúp ngươi hồi nào?"

Vẫn không tin lời đối phương, Nam Huân hỏi thẳng: "Ngươi đã cố tình giấu thì ta hỏi cũng vô ích. Có điều, ta không biết nhưng chủ nhân của ta sẽ biết. Nếu có thể trở về, ta chắc chắn sẽ bẩm báo lại toàn bộ chuyện xảy ra ở đây cho ngài biết... Ngươi không ngại?"

Trong mắt hiện lên một tia phức tạp song Tiểu Tranh cũng chỉ thốt gỏn lọn hai chữ: "Tuỳ ngươi."

Nói qua nói lại một hồi, rốt cuộc Nam Huân cũng bị làm cho á khẩu, không nói được nữa. Sau một hồi im lặng, cậu mới lên tiếng: "... Giọng ngươi rất giống giọng của nam nhân."

"Chứng tỏ tai ngươi có vấn đề."

"... Chắc vậy." Cũng biết suy đoán của mình không có căn cứ, Nam Huân không nói thêm gì nữa.

Nhưng đối phương lại đột nhiên nói: "Nếu sứ mệnh của ngươi là mang A Anh đi thì tốt nhất là làm nhanh một chút."

Nam Huân khó hiểu đưa mắt nhìn.

Tiểu Tranh thản nhiên nói: "Rất nhanh Tu La giới sẽ ngập trong gió tanh mưa máu, đến lúc đó muốn chạy cũng không được."

Nam Huân sửng sốt, vừa định hỏi thêm thì cách đó không xa chợt truyền đến tiếng thở phì phò. Hai người đồng loạt nhìn sang, chỉ thấy Khuynh Anh đang nằm xụi lơ trên mặt bàn, mặt ửng hồng, mắt mơ màng, nhưng vẫn ôm chặt một viên thịt lớn gặm tới gặm lui...

"Làm sao vậy..."

Nam Huân vừa mới mở miệng thì Tiểu Tranh đã như một cơn lốc lao đến ôm Khuynh Anh lên, vừa sờ trán nàng thì lập tức biến sắc, "Nàng đã ăn cái gì rồi?"

"Ngô tẩm, bánh rán hạt sen, tôm xào, sủi cảo, thịt kho, thịt viên nhồi nấm hương, còn có blah blah blah..." Khuynh Anh run run liệt kê một tràng, trán đã nóng bỏng tay.

"......" Lam Tranh hết biết nói gì, cầm vài món nàng vừa kể đưa lên mũi ngửi, cuối cùng dừng mắt tại chén rượu bằng sứ.

Hắn đưa đầu ngón tay chấm một chút rượu đưa lên đầu lưỡi liếm thử, sắc mặt đang u ám chợt tươi tỉnh trở lại, thậm chí còn có chút hả hê.

"Đây là hợp hoan tửu." Hắn chậm rãi nói.

"Là thứ quỷ gì..." Khuynh Anh bắt đầu thổn thức, hai cánh tay cũng dần nóng rực lên, cảm nhận được da thịt mát lạnh của Tiểu Tranh nàng liền vô thức xán đến, bám chặt không muốn rời.

"Là thứ giúp người ta thêm thoải mái." Hắn ghé vào bên tai nàng giải thích.

"Nhưng bây giờ ta chẳng thoải mái tí nào..." Vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy hầu kết như bạch ngọc của Tiểu Tranh, Khuynh Anh chợt cảm thấy miệng lưỡi càng thêm khô nóng, cố gắng nuốt nuốt nước miếng, toàn thân bứt rứt đến đau đớn.

"Đó là vì nàng uống quá nhiều." Lam Tranh lắc đầu, thở dài một hơi.

Bầu rượu này được đưa đến sau cùng, nhất định là tú bà tự cho mình thông minh, định giúp đại kim chủ La Sát thêm chút tình thú, không ngờ tất cả đều vào bụng Khuynh Anh.

Vừa rồi hắn thử lắc bầu rượu, phát hiện hơn phân nửa đã bị nàng uống  sạch. Nếu bình thường thì nhiêu đó là vừa đủ, nhưng hiện giờ Khuynh Anh chỉ to cỡ bàn tay, lượng rượu đó liền chẳng khác gì một vại to.

"Vậy nàm thế nào ây nờ?" Thần trí Khuynh Anh đã bắt đầu mơ hồ, miệng lưỡi cũng xoắn cả vào nhau.

"Nàng chỉ cần ngủ một giấc, rượu tan sẽ ổn thôi." Lam Tranh dịu giọng dỗ dành.

Nam Huân lo lắng đứng phía sau, nghe thấy ba chữ hợp hoan tửu thì mặt cũng lúc đỏ lúc trắng, thấp thỏm nói: "Ở đây không có thuốc giải, làm sao bây giờ..."

Lam Tranh im lặng phủ một tầng kết giới quanh người Khuynh Anh, làm cho nàng tạm thời thiếp đi mới trả lời: "Ta giúp nàng."

"Ngươi làm sao có thể giúp chứ, nàng... nàng..."

"Cùng là nữ cả, giúp một tay mà thôi thì có gì không thể?"

Mặt Nam Huân càng thêm đỏ, "Một... một tay..."

"Ngươi vẫn còn nghi ngờ ta?"

"... Không phải..."

Lam Tranh nhíu mày, "Quên đi, ta chứng minh cho ngươi xem là được."

Nam Huân: "... Làm sao chứng minh?"

"Rất dễ, ta cởi đồ ra sẽ biết là nam hay nữ thôi, để ngươi khỏi phải so đo nữa."Không đợi nói xong, Lam Tranh đã bắt đầu cởi đai lưng, mở rộng vạt áo ra hai bên, nhưng trước đó Nam Huân đã đỏ bừng mặt, cuống quýt quay mặt đi rồi.

Lam Tranh *phì* cười một tiếng, cúi đầu nhìn nhìn lồng ngực bằng phẳng của mình.

Cho nhìn lại không nhìn, cho cơ hội vạch trần hắn cũng không chịu bắt lấy, sau này không thể trách hắn đấy.

"Chuyện mua ngựa đành để ngươi phụ trách vậy. Chính ngọ ngày mai chúng ta gặp nhau tại chân núi Thạch Lâm bên ngoài phía nam thành, nơi đó không thuộc phạm vi quản lý của La Sát, tương đối an toàn." Dừng một chút, Tiểu Tranh lại nói: "Về phần người trên giường, ngươi muốn xử trí thế nào thì tùy ngươi, muốn giết muốn thiến đều được, đạo cụ đầy đủ cả. Hắn tạm thời sẽkhông thể tỉnh lại, mà có tỉnh cũng không dễ dàng giải được huyệt, ngươi có làm gì cũng chẳng ai thấy đâu."

Nói xong, Tiểu Tranh ôm lấy Khuynh Anh, sau một cú phi thân nhẹ nhàng liền biến mất khỏi phòng.

******

Khuynh Anh lại nằm mơ.

Trong mơ Lam Tranh từng bước đến gần, từ tốn lên tiếng hỏi: "Khuynh Anh, nghe nói nàng thích khẩu vị nặng?"

Nàng cuống quýt lắc đầu, run rẩy lùi lại mấy bước.

"Ngoài ra, nghe nói dùng chiêu thức bình thường sẽ không thể thỏa mãn nàng?"

Trán đầy mồ hôi, nàng đã bị đẩy lùi vào tận góc tường.

"Quất roi, ngược đãi, và cả hung hăng chà đạp?"

Giọng nói tà mị của đối phương tựa như ngọn roi đang nhăm nhăm chuẩn bị quất xuống bất cứ lúc nào, Khuynh Anh hoảng hốt vùng ra chạy trối chết, vừa chạy vừa gào khóc: "Ta... ta không muốn!"

Vừa dứt lời toàn thân liền đau nhói, Khuynh Anh hoảng hốt mở choàng mắt ra, đập vào tầm mắt là một nam tử tuấn mỹ phi phàm loã thể đang chống tay trên người nàng, hỏi với ngữ khí như cười như không: "Hửm? Nàng khẳng định mình không muốn?"

Hết chương 166 - 167

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net