C173 - C175

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 173: Hy vọng mong manh

Màn đêm buông xuống, vừa che khuất dư âm của ánh hoàng hôn vừa kéo theo vẻ tĩnh mịch khôn cùng.

Khuynh Anh không nói được lời nào, ôm thật chặt tiểu ngẫu nhân bị phá huỷ trong tay, mắt lẳng lặng nhìn xuống, tứ chi run rẩy.

... Lam Tranh không còn nữa?

Trong đầu nàng không ngừng văng vẳng lời của Nam Huân, hoảng loạn đến cực độ, tay ôm chặt Tiểu Tranh như đang cố níu kéo chút bình tĩnh cuối cùng. Nàng cúi đầu nhìn mặt Tiểu Tranh một lúc thật lâu rồi tựa như nhìn thấy được điểm sáng trong bóng tối, chợt mở to mắt.

"Nam Huân, ngươi có biết hợp hoan tửu là gì không?" Nàng đột nhiên đứng bật dậy, ngơ ngác hỏi.

Nam Huân thấy mặt Khuynh Anh trắng bệch, hơi thở yếu ớt thì hơi bất an trong bụng, chẳng ngờ nàng vừa mở miệng liền hỏi chuyện này, không biết nên khóc hay nên cười, chỉ có thể ấp úng trả lời: "Là một loại... xuân dược."

Trong đầu như vừa bị cái gì đó nện vào kêu *ong ong*, Khuynh Anh khó khăn đè nén cảm xúc, hỏi tiếp: "Vậy ta đã giải rượu thế nào?"

Nam Huân nhớ tới vụ 'giúp một tay' kia thì hơi lúng túng, "Do tiểu hình nhân tóc vàng này giúp cô. Đều là nữ cả, cô chớ quá để bụng." Hơn nữa tiểu hình nhân hiện đã bị đánh tan nát thành như vậy, e đã không còn cách sửa chữa, có muốn tính sổ cũng không được.

Tâm trí Khuynh Anh càng căng thẳng hơn, vô số ý nghĩ đồng thời xuất hiện khiến nàng không tiêu hóa kịp, choáng váng đến mức suýt ngã quỵ.

Nam Huân cho rằng nàng bị đả kích quá mức nên vội vàng đưa tay đỡ, nhẹ giọng an ủi: "Chuyện đã qua rồi, chớ nghĩ ngợi nữa, cô còn sống đã là một loại kỳ tích, phải vui vẻ sống tốt mới không uổng phí."

"Ta muốn đi tìm Phi La thân vương." Khuynh Anh khó khăn điều hòa nhịp thở nhưng trước ngực như vẫn nghẹn ứ, "Ta có chuyện cần y giải thích rõ ràng."

Nam Huân hơi sững sờ, thần sắc nàng chuyển hóa quá nhanh, cậu thật sự không nắm bắt kịp.

Khuynh Anh hít vào một hơi, đưa tay lau nước mắt trên mặt, song vừa nhìn sang tiểu hình nhân không nhúc nhích kia thì lại không kìm được, rơi lệ càng nhiều.

Nam Huân không dám nhìn nữa, e ngại nói: "Khuynh Anh, đừng làm ta sợ có được không?"

Khuynh Anh khuỵu xuống đất, khóc vô cùng thương tâm, tựa như muốn khóc cho đủ số nước mắt dồn nén suốt một trăm năm qua. Nhìn nàng bù lu bù loa, khóc đến quên trời quên đất như vậy, Nam Huân không khỏi luống cuống, từ khi sinh ra đến giờ cậu chưa từng gặp người nào tâm tình bất thường như vậy, hoàn toàn không biết nên làm gì.

"Đừng khóc, đừng khóc nữa mà." Nam Huân khổ sở nài nỉ, đầu cũng bắt đầu đau.

Khuynh Anh vẫn khóc như đê vỡ, như tự trút giận cho mọi uất ức và sợ hãi mình phải trải qua.

Nam Huân cực kỳ khó xử.

Cậu thật sự không nghĩ ra được vì sao nàng lại khóc lóc thương tâm đến như vậy. Lúc chỉ nhắc sơ về Tam điện hạ, nàng câm lặng như một hồn ma, bây giờ nói thẳng ra hết thì nàng phản ứng còn dễ sợ hơn.

"Khuynh Anh, sao lại đột nhiên khóc dữ vậy? Khổ sở chuyện gì thì cứ nói ra, sẽ dễ chịu hơn." Nam Huân vốn định dời tiểu hình nhân trong tay Khuynh Anh đi để nâng nàng lên lòng bàn tay vồ về, vậy mà nàng sống chết không chịu buông tiểu hình nhân kia ra, khóc càng dữ hơn.

Nam Huân hết cách, định mặc cho nàng khóc thì đột nhiên nín thở, nằm sát xuống đất, cẩn thận bò đến cửa sơn động nhìn ra bên ngoài. Trong bóng đêm có ánh lửa dày đặc, lơ lửng qua lại trên không trung, bên tai còn có tiếng nói theo gió to vù vù truyền đến, cậu lập tức phất tay dập tắt đống lửa trong động rồi bò đến bên cạnh Khuynh Anh, đưa tay bịt miệng nàng.

"Bên ngoài có truy binh cưỡi phi mã rà soát, chưa tìm ra chúng ta bọn họ nhất định không từ bỏ ý định. Cô đừng khóc nữa, nếu lại bị bắt sẽ không dễ trốn thoát như lần trước đâu." Nam Huân thấp giọng ho khan một tiếng.

Cậu đã bị gãy hai cái xương sườn, chỉ dùng linh lực của Khuynh Anh thì không đủ giúp cậu khôi phục hoàn toàn. Nếu thật sự phải đánh nhau, e cậu sẽ không thể bảo vệ nàng.

Khuynh Anh nức nở vài lần rồi chỉ còn tiếng thút thít thật nhỏ.

Hiện giờ nàng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, vất vả lắm mới tìm được ít manh mối, vừa tạm thời yên lòng thì lại lo lắng manh mối này chỉ là suy đoán của riêng mình, thế là lại thấp thỏm, làm sao cũng không bình tâm lại được.

Nàng như chú chim vừa bị ngã thật đau từ cành cao rồi đột nhiên được nâng lên một cành cây khác, cao hơn nhưng cũng chông chênh hơn, nếu lại té ngã sẽ không thể hồi phục được nữa.

Hơn một trăm năm chờ đợi chỉ đổi lấy một sự thật chấn động là chàng đã chết, nếu quả thật như vậy, nàng... nàng trực tiếp đụng đầu vào tường chết đi cho rồi!

******

Nam Huân nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, mơ hồ thấy được rất nhiều vũ kỵ đang lượn lờ xung quanh. Hiện giờ trời tối nên có bóng đêm che giấu hộ, nhưng nếu ngồi yên chờ đến sáng, bọn họ sẽ không còn chỗ ẩn nấp.

Cậu từng nghe nói về Phi Vũ kỵ của Tu La giới, đây là đội ngũ dũng mãnh thiện chiến hơn gấp nhiều lần so với quân binh bình thường. Trong trận đại chiến giữa thần ma năm đó, Tu La giới nhờ vào đội quân giỏi không chiến này mà có thể đánh đến tận biên giới Thần tộc, suýt nữa đã gây ra tổn thất lớn cho Thần giới.

Nhưng Phi Vũ kỵ nổi tiếng cao ngạo, nhất định sẽ không phục tùng người bình thường, mà cũng sẽ không làm mấy nhiệm vụ bình thường. Phải là người có thân phận thế nào mới điều động được đội quân này đi tìm kiếm một tiểu hình nhân vô danh chứ?

Nam Huân liếc mắt nhìn sang Khuynh Anh còn đang thổn thức, vẫn không nhìn ra nàng có gì đặc biệt.

"Nơi này không thể lưu lại được nữa, nhưng bên ngoài là vách núi cheo leo, ta hiện giờ không đủ linh lực để bảo đảm chúng ta có thể an toàn bò lên." Cậu thấp giọng nói: "Nhưng dường như hang động này cũng khá sâu, chúng ta tiến vào thử xem, nếu may mắn thì không chừng có thể tìm được đường ra."

Khuynh Anh hít hít mũi, nhẹ gật đầu.

Nàng ôm tiểu hình nhân trong lòng chặt hơn chút nữa rồi bò lên vai Nam Huân, vận dụng linh lực tạo thành một bức tường hoa cỏ che kín cửa hang động. Sau đó nàng dùng cánh hoa châm lửa, hai người chậm rãi men theo con đường được ngọn lửa yếu ớt rọi sáng, tiến sâu vào trong hang động.

Chương 174: Phi Vũ Kỵ

Sau đó khá lâu, dưới chân núi đã bị một lượng lớn vũ kỵ bao vây, truy xét dọc theo sườn núi từng ngóc ngách một. Mãi đến khi nắng sớm mờ mờ rọi xuống mới có một tiểu đội trưởng của Phi Vũ kỵ chạy lên đỉnh núi, bẩm báo với người ngồi trên cao: "Gia, tìm được một sơn động ở lưng chừng vách núi, còn có dấu hiệu dùng linh lực ẩn giấu."

Người nọ thoáng khựng người, đang định triệu hồi tọa kỵ thì phía sau lại có thị vệ vội vã chạy đến thông báo: "Gia, người của Đại điện hạ đã tới, bọn thuộc hạ ngăn không được..."

Viên thị vệ còn chưa nói xong thì cách đó không xa đã xuất hiện một hàng nhân mã hùng hổ tiến tới, đẩy binh lính ngăn cản ra đi về phía này.

Dẫn đầu là một nam tử y phục xa hoa, đĩnh đạc cưỡi một con bạch mã, vừa đến gần đã cao giọng hỏi: "Lãng Vũ Quân, ngươi đã ở đây tìm tòi cả đêm, có thu hoạch gì không?"

Người này chính là Đại hoàng tử của Tu La tộc, Dạ Lãnh Sương.

"Chẳng qua chỉ kiểm tra xem trên ngọn núi này có ma thú nào thú vị không thôi, bệ hạ đến giờ vẫn than phiền lần trước đi săn chưa thỏa mãn, vi thần đành phải tìm chỗ săn mới cho ngài, không lẽ Đại điện hạ cũng có hứng thú muốn biết?" Lãng Vũ Quân nhếch môi cười lạnh.

"Ta quả thật đang rất hứng thú." Dạ Lãnh Sương thúc ngựa đi tới, từ trên cao nhìn xuống đối phương, ánh mắt đầy vẻ âm độc.

Lãng Vũ Quân cười cười, "Được thôi, thế thì mời điện hạ cùng vi thần xuống đó thưởng thức một phen vậy." Dứt lời hắn liền đưa tay lên trời phất nhẹ.

Một con cự điểu toàn thân trắng như tuyết cưỡi gió chậm rãi đáp xuống. Không Động thú chính là một trong những vũ kỵ* hung dữ nhất ở Tu La giới, ấy vậy mà nó lại là vật cưỡi của đại tướng quân Phi Vũ kỵ – Lãng Vũ Quân.

*Vũ kỵ = vật cưỡi có cánh

Mỗi lần Không Động thú vỗ cánh, bốn phía liền xuất hiện cuồng phong gầm rú, chiến mã trên mặt đất đều bị thổi bay ngả nghiêng.

Lãng Vũ Quân lười biếng nhảy lên lưng bạch điểu rồi nhướng mày nói với Dạ Lãnh Sương: "Đại điện hạ, vách núi này hiểm trở như vậy, từ đây nhảy xuống e sẽ làm bị thương thân thể quý giá của điện hạ. Điện hạ có thể cân nhắc chuyện sang ngồi cùng thần cho an toàn, hay ngài muốn tự mình cưỡi một con?"

Dạ Lãnh Sương siết chặt nắm tay, hắn bình sinh ghét nhất tên tướng quân cưỡi chim này, và cả con chim ngu ngốc của y!

Tên Lãng Vũ Quân này ỷ vào việc bản thân lập được nhiều chiến công, dưới trướng lại có một đội vũ kỵ hùng mạnh, cho nên không hề coi hoàng tộc là gì. Trước đây hắn từng tỏ ý thu y làm thủ hạ, chẳng ngờ y không chỉ không thèm, còn ỷ vào sức mạnh của con chim kia, quạt hắn bay xa tít tắp, khiến hắn rước lấy vô số chế giễu.

"Không cần, ta tự xuống." Hắn nghiến răng nói.

Đại sự trước mắt, dĩ nhiên không thể để bị phỗng tay trên, Dạ Lãnh Sương quét đôi mắt sắc lẻm nhìn một vòng, tùy tiện chọn một con điểu kỵ rồi tung mình nhảy lên.

"Mời." Lãng Vũ Quân lãnh đạm nói rồi đạp chân ra hiệu, cự điểu lập tức bay vút lên không trung trong tiếng gió rít chói tai, sau đó uyển chuyển xoay mình chúi đầu lao xuống triền núi đá.

Dạ Lãnh Sương nhanh chóng đuổi theo, song điểu kỵ bình thường làm sao có thể sánh được với Không Động thú, cho nên thoáng cái hắn đã bị bỏ rơi một khoảng thật xa.

Nhìn vị điện hạ ngạo mạn sau lưng vẫn còn luống cuống tìm cách khống chế điểu kỵ, Lãng Vũ Quân không khỏi lạnh lùng cười nhạo một tiếng. Do cố ý chọn đường vòng và không đạo khó đi nhất, chẳng mấy chốc hắn đã cắt đuôi đối phương.

Không Động thú chỉ cần xòe cánh mấy lượt liền đến được cửa hang động trong lời thuộc hạ.

Thị vệ thủ sẵn ở đây thấy tướng quân đến liền khom người, lên tiếng hỏi: "Gia, bọn họ nhất định đã tiến sâu vào trong động, có cần đuổi theo không?"

Lãng Vũ Quân nhíu mày, đi vài bước vào trong sơn động liền cảm nhận được bên trong có gió lạnh âm u thổi tới, mang theo âm khí hỗn tạp vô cùng khó chịu.

"Các ngươi lui ra ngoài canh chừng trước đi." Hắn phất tay, khựng một chút liền bổ sung: "Đại điện hạ có tới thì lập tức ngăn cản, đến khi nào không cản được nữa thôi."

"Rõ."

Đợi cho thị vệ xung quanh đều lui ra, Lãng Vũ Quân mới khẽ thở ra một hơi, đưa tay vào trong tay áo lấy ra một vật đặt lên lòng bàn tay.

"Phi La, giờ thì hay rồi, vật nhỏ kia của ngươi thật sự đã chạy vào trong đó. Cái động này ngay cả ta cũng chẳng dám vào, bất cẩn sẽ không còn đường ra. Ta vẫn còn chờ ngày quyết đấu với ngươi, không muốn chết sớm như vậy đâu."Khẩu khí hắn như cười như không, nhưng sắc mặt lại vô cùng nghiêm túc.

Trên lòng bàn tay hắn là một tiểu hình nhân vô diện, chính là tín vật của Phi La thân vương cho hắn dùng làm phương thức liên lạc.

Tiểu hình nhân vô diện chậm rãi động đậy, lẳng lặng nhìn về phía sơn động, im lặng một lát mới mở miệng: "Nàng sẽ không sao." Chất giọng nhàn nhạt như luồng gió mát thổi qua trong sơn cốc.

Lãng Vũ Quân sờ sờ cằm, mỉm cười: "Ồ, vật nhỏ kia của ngươi chẳng lẽ thật sựlà thần vật như trong lời đồn sao?"

"Ngươi suy nghĩ quá nhiều." Tiểu hình nhân vô diện chậm rãi trở về trong tay áo của Lãng Vũ Quân, bỏ lại một câu: "Ta tự có cách tìm nàng, ngươi quay về được rồi."

Lãng Vũ Quân bất mãn chau mày, mặt dày bảo: "Chậc chậc, sao ngươi có thểvắt chanh bỏ vỏ như vậy, chuyện ngươi đồng ý với ta vẫn chưa làm xong kìa, không thể nói thôi là thôi được."

Tiểu hình nhân trong tay áo đã không còn động đậy, Lãng Vũ Quân phát điên túm lấy cổ tiểu hình nhân lắc lắc liên tục, "Ngươi nô dịch ta và toàn quân Phi Vũ kỵ của ta cả đêm, ít nhiều gì cũng phải cho ta biết nguyên nhân để ta chết được nhắm mắt chứ!"

Hồi lâu sau, tiểu hình nhân bên trong tay áo hắn mới rốt cuộc ném ra một câu: "Vì ta đã từng bước vào sơn động này." Dứt lời liền im lặng hẳn, không còn bất kỳ cử động nào nữa.

Lãng Vũ Quân hết biết nói sao, nhìn vào trong sơn động âm u đến cực cùng trước mặt, chỉ cảm thấy bản thân xui xẻo mới quen biết một tên kỳ quái như vậy.

Trong lúc hắn còn đang ngẫm nghĩ thì bên ngoài chợt vọng vào tiếng náo loạn, Đại điện hạ rốt cuộc cũng tìm đến nơi, làm ầm ĩ ở cửa động một hồi rồi nổi giận đùng đùng chạy vào.

"Đồ đê tiện!" Dạ Lãnh Sương phẫn nộ quát, trên trán dường như còn đầy vết trầy xước do bị va đập, khuôn mặt vì tức giận mà có chút vặn vẹo.

Lãng Vũ Quân cũng chẳng ừ hử gì trước sự cáo buộc của đối phương, hắn vốn đê tiện từ trước đến giờ, nên chỉ cười cười: "Đại điện hạ cuối cùng cũng đến rồi, bổn tướng chờ ngài khá lâu đấy."

"Đừng tưởng ta không biết ngươi đang giở trò gì." Dạ Lãnh Sương lạnh lùng nói: "Mục tiêu của ngươi nhất định cũng như ta, ta không biết ngươi đang làm việc cho ai, nhưng vật kia chỉ có thể thuộc về ta!"

"Mục tiêu?" Lãng Vũ Quân ung dung cười, "Mục tiêu gì cơ?"

"Ngươi cho rằng ta không biết sao, thứ ngươi đang mưu cầu chính là chìa khóa cánh cửa dẫn tới lục giới!!!" Dạ Lãnh Sương bị chọc tức, chỉ vào mặt Lãng Vũ Quân, cả giận quát: "Giao hình nhân tóc đen kia ra đây!"

Cuối cùng cũng thôi cười, Lãng Vũ Quân đổi lại vẻ mặt hờ hững, thản nhiên nói: "Một tiểu ngẫu nhân sao có thể là chìa khóa mở ra thông lộ dẫn đến lục giới? Đại điện hạ, đừng nói ngài thật sự tin loại đồn đãi vô căn cứ này chứ?" Hắn xoa xoa tay, lắc đầu, "Ta chẳng qua vừa phát hiện ra một hang động nên muốn đến thăm dò thôi, nhưng trong hang động này không có gì cả, không tin ngài tự kiểm tra đi."

Chương 175: Ông lão kỳ quái

Không biết bắt nguồn từ đâu, khoảng một trăm năm trước bỗng nhiên xuất hiện tin tức phong ấn của vực U Minh đã đổi chủ, mà chìa khóa mở ra cánh cửa dẫn đến lục giới đã đặt chân đến Tu La giới. Chìa khóa kia mang hình dáng một tiểu hình nhân tóc đen, ai có được nàng sẽ trở thành chủ nhân nắm giữ thông đạo dẫn đến lục giới.

Rất nhiều người cho rằng đây chỉ là lời đồn vô căn cứ, nhưng Dạ Lãnh Sương thì không, hắn được một người cho nhìn thấy bằng cứ đủ để chứng thực những lời này. Vì thế hắn thà tin lời đồn là thật chứ tuyệt đối không buông tha cho vật quan trọng như vậy.

Cho nên hiện giờ hắn mới âm lãnh liếc nhìn Lãng Vũ Quân, cười lạnh, "Ta tấtnhiên sẽ tìm ra."

"Vậy mời điện hạ cứ tự nhiên." Lãng Vũ Quân nhún vai, sau đó vô cùng thong dong đi ra cửa động, nhảy lên lưng Không Động thú, làm tư thế chào tạm biệt rồi dẫn nhóm thủ hạ bay đi mất, không chút lưu luyến.

Dạ Lãnh Sương nhìn theo đến khi bóng dáng đối phương mất hút, quay sang nhìn hang động sâu hun hút, kiềm nén hồi lâu, cuối cùng dùng linh lực hóa ra một con rắn nhỏ. Sau khi nhìn tiểu xà uốn éo mấy lượt rồi trườn thẳng vào trong động, hắn lại giăng một tầng kết giới quanh cửa động mới cắn răng xoay người rời đi.

******

Cùng lúc đó, thật sâu trong sơn động, hai người đã đi một lúc lâu nhưng vẫn không nhìn thấy điểm cùng, nơi này hàn khí quá thịnh, Nam Huân đã lạnh đến run rẩy, "Đây e là một hang động không đáy, đi thêm một lát nữa mà vẫn không có đường ra thì chúng ta quay trở lại đi."

Khuynh Anh núp ở trong ngực Nam Huân, vừa hà hơi ủ ấm cho cậu, vừa cố gắng chiếu sáng con đường trước mặt hơn.

Nam Huân đang trọng thương nên bao nhiêu linh lực còn lại trong người nàng đều dùng chống lạnh cho cả hai, song đi liên tục một thời gian dài, linh lực cũng tiêu hao gần cạn rồi.

Càng đi sâu, không khí càng âm u lạnh lẽo, vách đá hai bên phảng phất như có sự sống, không ngừng bòn rút sức lực và linh khí của bọn họ.

Khuynh Anh rốt cuộc không chịu được nữa, liền bảo: "Quay trở ra thôi."

Sắc mặt Nam Huân đã tái nhợt, trán đổ đầy mồ hôi, nếu tiếp tục đi sẽ không trụ được nữa. Dù cho bị bắt thì cũng tốt hơn là ở trong đây rồi bị hút sạch nguyên khí.

Nam Huân suy yếu gật đầu, vịn tường xoay người lại, nhưng vừa quay đầu thì chợt lảo đảo khuỵu xuống đất.

"Cố lên." Khuynh Anh nóng ruột cổ vũ: "Cứ theo đường cũ trở ra, cho dù có bị đám người kia bắt, chúng ta cũng sẽ tìm được cơ hội thoát thân."

Đầu thì gật nhưng Nam Huân chỉ cảm thấy sức lực trên người càng ngày càng yếu đi, hai chân nhũn ra, ngay cả đứng lên cũng không nổi.

"Mau biến trở về nguyên hình, ta cõng ngươi đi." Khuynh Anh vội vàng kêu lên.

Nam Huân cố gắng nhướng mí mắt nặng trịch lên, suy yếu bảo: "Mặc kệ ta, nguyên thân của ta vẫn rất nặng so với cô, cô không cõng nổi đâu." Dừng một chút, cậu nói tiếp: "Cô đi trước đi, nếu có thể bình an trở về Thần giới thì thay ta thỉnh tội với bệ hạ, ta không thể..."

"Nằm mơ đi." Khuynh Anh nóng nảy ngắt lời, liều mạng đánh một cú thật mạnh vào gáy Nam Huân khiến cậu ngất đi. Sau đó nàng vận dụng linh lực len vào nội đan của Nam Huân, một tia sáng trắng lóe lên, Nam Huân từ từ thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành một gốc hoa nhài xinh đẹp.

Gốc hoa nhiều cành nhiều lá, Khuynh Anh dùng hết sức mới ôm gốc hoa lên được, nhưng như vậy sẽ không còn tay ôm theo Tiểu Tranh. Lâm vào thế khó xử, nàng liền cởi đai lưng ra định cột Tiểu Tranh vào người mình.

Song ngay lúc đó, tay tiểu ngẫu nhân lại đột nhiên giật giật.

Trước ánh mắt trợn tròn của Khuynh Anh, tiểu ngẫu nhân chợt ngồi dậy, sau đó đứng thẳng lên.

"Tiểu Tranh?" Nàng vừa mới gọi một tiếng thì tiểu ngẫu nhân đã chạy thẳng về một phía.

Khuynh Anh vội vã ôm lấy Nam Huân rồi đuổi theo Tiểu Tranh. Tiểu ngẫu nhân chạy không nhanh cũng không chậm, luôn giữ tốc độ để Khuynh Anh nhìn thấy nhưng không thể đuổi kịp. Quẹo trái quẹo phải mấy lượt, chui bao nhiêu lần đường mòn Khuynh Anh cũng không nhớ hết, hai mắt nàng chỉ một mực nhìn chằm chằm bóng lưng trước mặt, tim đập *thình thịch*.

Muốn gọi cái tên kia, nhưng lại vì quá sợ hãi căng thẳng mà kêu không thành tiếng, mấy lần há miệng đều nuốt trở vào, cuối cùng nàng quyết định đuổi kịp hắn rồi sẽ nói sau.

Thế rồi tiểu ngẫu nhân chợt tung mình nhảy lên cao, sau đó mất dạng.

Trong nháy mắt đó tim Khuynh Anh cũng nhảy lên tận ngực, nàng cũng gian nan theo hướng đó trèo lên, trên đầu chậm rãi rọi xuống một tia sáng trắng, càng lúc càng chói rỡ, đến mức nàng không mở mắt ra được.

"Ồ, lại có khách đến." Bên tai vang lên một tiếng cười.

Khuynh Anh gắng gượng mở mắt ra, đến khi thích ứng lại với ánh sáng nơi này nàng mới nhìn rõ người trước mặt là một ông lão đầu tóc bạc trắng. Ông lão đang nhấc cánh tay đã bất động của Tiểu Tranh lên xem xét với vẻ hứng thú. Bốn phía nơi này khác hẳn với trong sơn động, ánh sáng chan hòa, cỏ hoa mọc khắp nơi, không khí ấm áp ôn hoà.

Khuynh Anh nhướng mày, còn đang cảm thấy ông lão này có chỗ nào đó rất kỳ quái thì đột nhiên *A* một tiếng, vỡ lẽ kêu lên: "Lão cao bằng ta!"

"Kêu cái gì, không biết lớn nhỏ." Ông lão quơ quải trượng gõ lên đầu nàng một cái, nhíu mày nói: "Nha đầu vô lễ từ đâu tới, không biết trời cao đất rộng."

Bị gõ đau, Khuynh Anh đưa tay ôm đầu, "Vậy lão là ai?!"

Ngoại trừ ngẫu nhân, nàng đúng là chưa từng thấy 'người' thấp bé như thế bao giờ.

Ông lão không nói lời nào mà chỉ nheo mắt nhìn Khuynh Anh từ trên xuống dưới đánh giá, khiến nàng lạnh cả xương sống.

"Trả lại cho ta!" Không chịu nổi cái nhìn dò xét của lão, Khuynh Anh chỉ tay về phía Tiểu Tranh chuyển đề tài, "Hắn là của ta!"

"Ồ?" Lão đầu nhướng mày, nhìn tiểu hình nhân trong tay mấy lần mới tủm tỉm cười nói: "Ngẫu nhân này được chế tác rất tốt, nhưng bị hỏng rồi."

"Hỏng rồi cũng vẫn là của ta!" Khuynh Anh bắt đầu hơi nóng nảy.

Thấy đối

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net