C189 - C190
Chương 189: Ném tuyết
Nơi lão đầu nói là một khe núi rất rộng nằm trong sơn cốc, so với thân hình nhỏ bé của bốn người, khe núi này nhìn càng thêm khổng lồ, mấy khối băng khối nào cũng cao to hơn đầu bọn họ, dưới ánh mặt trời trở nên óng ánh trong suốt, đẹp vô cùng.
Khuynh Anh vốn còn chút ngượng ngùng, nhưng vừa tới đây liền trở nên hớn hở, bất chấp cái lạnh chạy vọt lên phía trước.
Càng đi sâu vào bên trong, băng càng ít đi, hơi nước trong không trung biến thành bông tuyết rơi lất phất, trải một tầng trắng xoá trên mặt đất.
Trước khi đến đây, lão đầu có chuẩn bị lò sưởi cầm tay cùng áo lông cừu cho từng người, phân cho Lam Tranh cùng Nam Huân trước, nhìn thấy Khuynh Anh đã chạy xa, lão cũng vui vẻ chống quải trượng đuổi theo.
Nơi này cũng không tính là kỳ cảnh gì, nhưng giữa tiếng cười như chuông bạc của Khuynh Anh bỗng trở nên đặc biệt hơn. Bông tuyết bạc rơi trên tóc lão đầu rồi chậm rãi tan đi, lão đầu mỉm cười hiền từ, trong những tháng ngày ngắn ngủi còn lại của lão, đây chính là ký ức đẹp nhất.
Nam Huân mím môi, quấn chặt áo lông cừu quanh đầu chỉ để lộ hai mắt.
"Ngài rốt cuộc có ý đồ gì?" Cậu cuối cùng lên tiếng hỏi.
Lam Tranh ôm lò sưởi tay, ánh mắt xa xăm rơi trên người Khuynh Anh, hờ hững hỏi lại: "Ngươi bây giờ là người gặp nạn, có tư cách gì truy hỏi ta?"
Nam Huân cau mày, "Ngài đã tìm được Khuynh Anh, vì sao còn phải trở vềThần đô?"
Lam Tranh khẽ cười, "Vì sao ta không thể trở lại?"
Nam Huân lại nhíu chặt mày hơn, "Mặc dù ta sẽ báo cáo chuyện ngài còn sống lên bệ hạ, nhưng tuyệt đối sẽ không nói với người thứ ba. Bằng năng lực của ngài, nhất định có thể mang Khuynh Anh rời khỏi chỗ thị phi này đi đến chỗcác người muốn, vì sao phải trở về Thần đô?!"
Lam Tranh không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn thiếu nữ với mái tóc đen như bóng đêm, nổi bật trên nền tuyết trắng.
Ánh mắt Nam Huân trở nên ảm đạm, hồi lâu sau mới nói ra lời kiềm nén đã lâu: "Tại sao ngài lại ích kỷ như vậy..." Cậu gần như dùng hết sức để nói: "Bệ hạchưa bao giờ bạc đãi ngài, lúc ngài bị đưa đến luyện ngục bảy tầng, bệ hạthậm chí còn quỳ trước điện Trường Sinh ba ngày ba đêm... Bệ hạ có ý với Khuynh Anh nhưng chưa từng tranh đoạt với ngài, bây giờ ngài đã có được nàng ấy, vì sao còn xuất hiện trước mặt bệ hạ, khiến bệ hạ đau lòng... Ngài chết đi, toàn bộ con dân của Thần đô Đông Phương sẽ được an ổn, ngài trở lại sẽ đẩy bọn họ vào tình cảnh khó xử... Tại sao ngài còn phải trở về, tại sao chứ?"
Hạt tuyết rơi trên tóc Lam Tranh, hoà lẫn trong từng sợi tóc vàng óng. Hắn vẫn lặng lẽ đứng đó, yên tĩnh không chút động tĩnh.
Khi Nam Huân cho rằng đối phương sẽ chẳng buồn nói nửa câu với mình thì bên tai đột nhiên vang lên tiếng nói: "Người ca ca yêu là Yên Tự, không phải Khuynh Anh."
Hắn cũng không rõ đang nói cho Nam Huân nghe hay là nói với chính bản thân mình.
Ánh mắt càng thêm thăm thẳm, Lam Tranh đều giọng nói: "Ta trở lại Thần độ nhưng tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền phức cho y, cũng sẽ không hại đến Thần đô Đông Phương." Dứt lời, bóng dáng cao lớn của hắn bắt đầu tiến về phía trước, đi đến cạnh Khuynh Anh.
Nam Huân khẽ run lên, giọng nói lạnh nhạt kia chợt khiến cậu vô cớ thấy áy náy.
Người bị đày xuống luyện ngục chính là Lam Tranh điện hạ, người từ nhỏ bị xa lánh cũng là Lam Tranh điện hạ, người nguyện ý thay Trường Minh điện hạ hằng năm đến hồ Thiên Xu cầu phúc cũng chính là Lam Tranh điện hạ.
Ngài ấy không phải là người ích kỷ, cũng không phải người có ác ý.
Hình như cậu đã nói sai rồi, thật đáng hổ thẹn.
Không biết lần này trở lại Thần đô nghênh đón bọn họ sẽ là cái gì, Nam Huân vẫn nhớ rõ bóng dáng cô độc của bệ hạ đổ dài dưới ánh trăng. Bệ hạ đã rất lâu không cười, toàn thân như bị bao bọc trong hàn băng không chút độ ấm, vĩnh viễn không bao giờ tan. Cậu cũng không biết người bệ hạ thương nhớ đến tột cùng là Yên Tự hay Khuynh Anh, nhưng bệ hạ luôn chỉ một mình, luôn luôn cô độc.
Nam Huân rũ mắt, ánh mắt chợt trở nên vô cùng nặng nề.
Thế rồi ngay lúc đó, một bóng trắng lao đến, Nam Huân vừa ngẩng đầu lên thì trán liền hứng trọn cục tuyết mềm lạnh kia, lấm lem khắp mặt.
Cách đó không xa, Khuynh Anh đang ôm bụng cười ha hả, ném tới một quả cầu tuyết nữa.
Nam Huân còn sững sờ chưa kịp phản ứng thì lại ăn thêm một quả cầu tuyết vào thẳng mặt. Lam Tranh cũng vừa bị trúng đạn tuyết, không nói hai lời nắm lên một vốc ném về phía mặt Khuynh Anh.
Khuynh Anh vừa lêu lêu vừa lách người né tránh, linh hoạt tựa như chú cá lượn trong nước, Lam Tranh ném mấy lần cũng chỉ trúng được vạt áo của nàng.
Nam Huân còn như trong màn sương thì đột nhiên nhìn thấy Khuynh Anh lao về phía mình, sau lưng nàng chính là Lam Tranh tay cầm một quả cầu tuyết, dùng sức ném về phía nàng.
*Bộp!*
Khuynh Anh lắc mình sang một bên, khối cầu tuyết kia liền đập thẳng vào trán Nam Huân.
"Ha ha ha ha ha, sao ngươi lại ngốc như vậy?" Khuynh Anh còn đang ôm bụng cười nhạo Nam Huân thì trực tiếp ăn phải một quả cầu tuyết vào mặt.
Lam Tranh cong môi cười thong dong, "Cười người trước sau bị người cười, nàng cũng là đồ ngốc."
Khuynh Anh: "......"
Khuynh Anh xắn tay áo lên, chống nạnh ở eo, "Hôm nay không xử đẹp chàng thì ta không trở về!" Nàng đẩy Nam Huân, nói: "Ngươi ngăn đường lui, ta chắn ở trước mặt, tiền công hậu kích, không được để đối phương chạy thoát!"
Dứt lời, nàng liền xông lên vốc tuyết ném túi bụi. Nam Huân vẫn bất động, thêm một quả cầu tuyết bay về phía đầu cậu, lần này cậu nhạy bén tránh được, nhưng vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lam Tranh đang khiêu khích cười cười với mình, trong tay còn có một cục tuyết khác. Cục tuyết kia thừa cơ cậu phân tâm liền lại một lần nữa ập vào mặt cậu.
Liên tục bị ăn tuyết đến bốn lần, Nam Huân chỉ ngẩn ra thêm một giây rồi quả quyết gia nhập cuộc chiến, cùng Khuynh Anh chung sức chống địch.
Ba người ném qua ném lại, chơi đến quên trời quên đất.
Lão đầu đi đứng khó khăn nên ngồi xuống ở một góc xa xa, chống quải trượng nhìn ba người tóc tai đầy tuyết rất chật vật nhưng vẫn liên tục cười phá lên, trong lòng lại nhớ đến những năm tháng ở cùng chúa công, tư thế oai hùng nhìn xuống muôn dân đang kích động của ngài, ở trên chiến trường, bảo kiếm xuất vỏ múa may giữa không gian bao la hùng vĩ...
Lão còn muốn hồi tưởng nhiều hơn nữa, nhưng mí mắt lại dần dần nặng chịch, linh lực cũng như bị rút dần đi. Lão rõ ràng đã dự liệu đến ngày này, nhưng lại không ngờ có thể nhìn thấy một cảnh ấm áp như vậy trước khi ra đi. Cố gắng lưu lại hồi ức tốt đẹp kia trong đầu, cuối cùng lão nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó từ từ rơi vào bóng tối.
Chương 190: Ra đi
Lão đầu đột nhiên ngã quỵ khiến cả gian nhà rơi vào cảnh tĩnh mịch. Vội vã trở về nên vạt áo còn dính tuyết, Khuynh Anh căng thẳng đứng chờ bên ngoài, hai tay siết chặt, không dám phát ra tiếng động nào.
Không gian ấm áp trong nhà cũng không khiến không khí nơi này bớt căng thẳng, Lam Tranh ôm lão đầu vào phòng đã lâu, Nam Huân là hoa thần nên cũng đi theo vào, bách thảo trong thiên hạ đều do cậu quản lý, nên đối với dược thảo cứu người đều rõ như lòng bàn tay.
Khuynh Anh sợ mình chỉ thêm phiền nên không dám tùy ý chạy vào xem tình hình ra sap. Nhưng thời gian trôi qua, thật lâu sau vẫn không thấy bọn họ đi ra, ngoài mái hiên có bóng mờ cùng ánh sáng kỳ lạ hạ xuống, tựa như có một khúc nhạc dạo chết chóc đang dần bao phủ gian nhà.
Cánh cửa *két* một tiếng, từ từ mở ra.
Ánh mắt Lam Tranh ẩn dưới mái tóc vàng óng, Nam Huân ở phía sau cũng cau mày, sắc mặt không hề dễ nhìn.
Khuynh Anh thấp thỏm bước tới, "Sư... sư phụ thế nào rồi? Sao bỗng nhiên lão lại té xỉu, rõ ràng vừa rồi còn ổn mà..."
Sắc mặt Lam Tranh càng thêm nặng nề, mím môi không nói, Khuynh Anh bất an nhìn sang Nam Huân.
Nam Huân im lặng hồi lâu mới nói: "Nguyên thần trong thân thể lão sớm đã bịvét sạch, có thể sống đến bây giờ đều nhờ vào linh khí tụ tập trong sơn động nuôi dưỡng, vừa rồi chúng ta đi ngắm tuyết, khe núi kia không có linh khí phù hộ, nguyên thần liền nhanh chóng tiêu tan, bây giờ..."
Nghe tới đây Khuynh Anh đã rõ những lời kế tiếp là có ý gì. Nàng đờ người, vành mắt nhanh chóng ngập nước, "Đều tại ta, là ta muốn đi ngắm tuyết, là ta muốn ra ngoài chơi..."
Nam Huân lắc đầu nói: "Dù cho không đến khe núi kia thì lão cũng chống đỡkhông được bao lâu nữa, dùng ngẫu nhân kéo dài tuổi thọ vốn là cấm thuật, sự thống khổ trong đó chẳng ai hiểu được cả, lão có thể kéo dài đến ngày hôm nay đều bằng ý chí của bản thân, bây giờ được giải thoát cũng coi như là chuyện tốt."
Khuynh Anh cắn môi, nước mắt liền chảy xuống.
Lam Tranh cầm bàn tay đang run rẩy của nàng, từ tốn bảo: "Sư phụ đã tỉnh, nói muốn gặp nàng."
Khuynh Anh khóc càng dữ hơn, "Ta không vào, chờ lão khoẻ lại rồi tự mình tới tìm ta..."
Lam Tranh khẽ nói: "Nghe lời đi."
Khuynh Anh nức nở cúi đầu dùng mu bàn tay quẹt hai mắt, dừng một chút thì xoay người chạy lên lầu, lấy nước lạnh rửa mặt rồi dùng tay áo lau khô, sau đó mới chạy trở về cạnh cửa.
"Ta vào đây." Nàng vỗ vỗ mặt mình, nở một nụ cười thật tươi, che giấu toàn bộ dấu vết khổ sở khi nãy, vẻ tươi cười thanh mát như sen khiến Lam Tranh nhìn đến thất thần. Hắn khẽ gật đầu một cái, dùng tay đẩy cửa, nghiêng người để nàng đi vào.
Phòng của lão đầu rất đơn giản, chỉ có một cái giường và một bộ bàn ghế, không bày biện đồ gì khác, vô cùng sạch sẽ. Trên trường có treo một bức tranh vẻ hình dáng của Hoạ Long khi còn trẻ, mình khoác ngân giáp, tay cầm trường đao, uy phong lẫm liệt, khí thế rạng ngời, nhìn ra được là bút tích của Lam Tranh. Có lẽ lão đầu đã tỉ mỉ chọn ra bức đẹp nhất này rồi cẩn thận treo lên.
Trong gian phòng chập choạng tối, lão đầu đang ngồi trên ghế thái sư nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài tràn ngập ánh mặt trời và hương thơm của hoa cỏ.
Nghe thấy trong phòng có động tĩnh, lão đầu quay lại, mỉm cười nói: "Tiểu nha đầu, ngồi xuống đi."
Khuynh Anh cũng nhe răng cười, lôi ghế ngồi xuống một bên rồi chỉ vào bức tranh trên tường, "Bức tranh kia vẽ đẹp lắm nhưng lại thiếu mất một người, e Họa Long sẽ không vui."
Lão đầu nhíu mày, "Cô biết?"
Khuynh Anh cười: "Đương nhiên, Họa Long đời nào chịu cách xa Mộc Hi, ông ấy tìm kiếm Mộc Hi nhiều năm như vậy, khó khăn mới có thể ở cùng nhau, lão cũng nên thành tâm chúc phúc cho bọn họ."
Lão đầu thở dài một hơi, "Năm đó ta cực kỳ căm hận cô gái kia, một đời anh minh của chúa công đều bị hủy ở trong tay nàng ấy, thật lâu sau vẫn không thể giải trừ khúc mắc trong lòng, cho nên ta mới không muốn nhìn thấy nàng ấy xuất hiện bên cạnh chúa công..."
Khuynh Anh vội vàng nói: "Chúa công lão mà nghe được nhất định sẽ giáo huấn lão một trận."
Lão đầu bật cười, "Nếu chúa công còn có thể giáo huấn ta thì cũng là một chuyện tốt."
Khuynh Anh khinh thường nói: "Lão đã già như vậy, tóc trắng xoá cả rồi, còn ông ấy vẫn trẻ như thế, dù gì cũng phải biết kính trên nhường dưới chứ, sao dám giáo huấn lão?"
Lão đầu lại bật cười, "Lúc đi theo chúa công, ta chỉ mới một trăm hai mươi tuổi, lúc đó chúa công đã sáu trăm tuổi, đã là hoàng tử mạnh nhất Tu La giới, bối phận rõ ràng chứ đâu có loạn như cô nói."
Khuynh Anh nói: "Vậy lão cũng biến thành dáng vẻ lúc còn trẻ là được rồi."
Lão đầu lắc đầu, cười không ngừng, rồi chợt che miệng ho khan.
Khuynh Anh vội vã vỗ nhẹ lên lưng lão, lo lắng nói: "Có chỗ nào khó chịu sao? Ta gọi Lam Tranh vào xem nhé..."
Lão đầu nắm lấy tay nàng kéo lại, cười khẽ: "Không cần, ta đã sống nhiều năm như vậy, khí số sớm nên tận rồi, không cần lãng phí khí lực."
Trên mặt lão điểm nụ cười, Khuynh Anh nhìn mà thấy mắt cay cay, "Nhất định còn có phương pháp khác..."
Lão đầu nói: "Tâm nguyện của ta đều đã được hoàn thành, không còn bất cứtiếc nuối nào nữa... Ta ở lại thế gian này lâu như vậy, nay chúa công đã vềtrời, ta cũng nên đi theo rồi." Nói xong, lão như lại rơi vào trong hồi ức, "Đại chiến thần ma năm đó, Tu La tộc thay Thần tộc bình định tất cả mọi chướng ngại, nhưng cuối cùng người của Tu La tộc lại bị bài xích khỏi Thần giới, bị đẩy ra rìa biên giới. Chúa công muốn đòi lại công bằng cho Tu La tộc nên mới lãnh đạo tộc nhân tắm máu Thần tộc... Ta từ nhỏ đã theo chúa công nam chinh bắc chiến, mong ước nhất chính là muốn nhìn thấy chúa công dẫn dắt Tu La tộc đi lên vị trí đứng đầu lục giới bát hoang, chân chính trở thành quân vương đứng trên cao nhất, đáng tiếc, ta không thể nhìn thấy..."
Khuynh Anh suy nghĩ hồi lâu mới dè dặt nói ra một câu: "Thật ra... chiến tranh mãi cũng chẳng có gì tốt..."
Lão nhất thời cũng cười, "Ừ, đúng là không tốt."
Lão đầu lại nói: "Đã nhiều năm
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net