C191 - 192

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
phc linh lc thì ngươi cũng có th tr v Thn gii sm hơn." Hắn nói xong, liền đong đưa mái tóc đen nhánh đi lên lầu, mở cửa ra rồi đóng lại.

"Đã mun bo vệ nàng ấy thì sao còn phi tr v?" Dưới lầu vang lên một tiếng thở dài yếu ớt, câu hỏi không người trả lời cuối cùng hòa tan vào trong bóng đêm.

******

Sang ngày hôm sau.

Trời vừa hừng sáng, Lam Tranh hơi nghiêng người, phát hiện bên cạnh trống không thì choàng mở mắt ra. Nhìn gian phòng trống trải, hắn hoảng hốt định xuống giường tìm kiếm Khuynh Anh thì cửa chợt bị đẩy ra.

Một bóng dáng tóc vàng chân sáo tiến vào, trên mặt còn lộ vẻ tươi cười như muốn cho hắn một sự ngạc nhiên. Song mặt Lam Tranh lại trắng bệch như đang khiếp sợ hơn là ngạc nhiên.

Khuynh Anh vội vàng đi qua hỏi thăm liền bị hắn kéo vào lòng, ôm chặt lấy.

"Nàng làm gì thế, sao li t ý chy đi?"

Sự tức giận trong giọng đối phương khiến Khuynh Anh bị dọa, "Ta... ta... thy chàng ng rt say nên mun đ chàng ng thêm mt chút..."

Thấy thân thể nhỏ bé trong lòng trở nên cứng ngắc, Lam Tranh rốt cuộc dịu lại, nhẹ nhàng xoa đầu nàng, nói: "Sau này khi nàng tnh thì nh đánh thc ta cùng dy."

Phân linh thức thành hai phần, đồng thời khống chế hai thân thể xác thực sẽ hao phí rất nhiều sinh lực. Ngày thường một tiếng động nhỏ nhất cũng đủ khiến hắn giật mình tỉnh giấc, bây giờ Khuynh Anh ở ngay bên cạnh rời giường mà hắn lại không hay biết...

Khuynh Anh ngước mặt lo lắng nhìn hắn.

Lam Tranh mỉm cười hôn lên trán nàng, hắn quá lo xa, sợ nàng lại đột nhiên biến mất nên mới như vậy.

"Không có gì đâu..." Hắn nhẹ nhàng hỏi: "Nàng va đi làm gì vy?"

Khuynh Anh thấy đối phương trở lại bình thường, thử sờ sờ trán hắn thăm dò, thấy tất cả đều bình thường thì mới vội vàng lùi lại, xoay một vòng hỏi: "Thếnào h?"

Bấy giờ Lam Tranh mới thấy rõ cách ăn mặc của nàng.

Mái tóc vàng được búi theo kiểu nam, trên người cũng là y phục cho nam giới, thân hình mảnh khảnh của nàng nhìn xa tựa như một thiếu niên chưa trưởng thành.

Khuynh Anh cười he he, mô phỏng dáng đi của nam tử đi đi lại lại ở trong phòng, cuối cùng đi đến trước mặt Lam Tranh, dùng ngón tay nhấc cằm hắn, hơi mím môi, bắt chước giọng điệu thường ngày của Lam Tranh hà hơi hỏi: "M nhân, ta bắt chước có ging hay không?"

Lam Tranh bật cười, ôm eo kéo nàng vào lòng, "Làm trò gì vy?"

Hết chương 191 - 192

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net