C201 - C202

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 201: Bơi hồ


"Phi... phi tử?" Khuynh Anh sững sờ, cả người cứng ngắc như vừa bị sét đánh giữa trời quang, đại não tê dại. Cũng không rõ là vì tin vừa nghe được quá đáng sợ hay vì da thịt vẫn còn đau buốt, nàng run giọng hỏi Tiểu Mỹ vẫn đang nhìn mình chằm chằm: "Cậu có nhầm không? Cậu nhầm rồi phải không? Trời ơi, nhất định là cậu nhầm rồi!"

Trên trán hiện lên ba vạch đen, Tiểu Mỹ đưa tay sờ trán đối phương, "Chẳng lẽ bị thương quá nặng nên bắt đầu mê sảng sao ta?"

Khuynh Anh chụp lấy tay cô nàng, "Mê sảng cái đầu cậu! Mình muốn ra ngoài!" Dứt lời nàng liền bò ra khỏi hồ tắm, đáng tiếc cả người chẳng có chút sức lực, chân mềm nhũn như không xương, làm thế nào cũng không đứng lên được.

"Đỡ với!" Khuynh Anh vươn tay về phía Tiểu Mỹ.

Tiểu Mỹ linh hoạt né sang một bên tránh, "Còn lâu, bây giờ ngay cả hồ tắm mà cũng bò ra không nổi thì còn muốn làm gì hả? Lúc trước cậu trăm cay nghìn đắng nuôi hy vọng lên được Thần giới, bây giờ thành công rồi, còn nhảy cóc một bước thành tiên, ấy thế mà lại muốn đi?"

Khuynh Anh trợn mắt nhìn Tiểu Mỹ, nếu là trước kia, làm gì có chuyện quả đào mập này nhanh tay nhanh chân như vậy chứ, sau khi lên Thần giới, cô nàng này không chỉ gầy đi, đẹp hơn mà miệng lưỡi cũng vô sỉ hơn hẳn một bậc.

Nhìn thấy ánh mắt nhọn hoắt như mũi tên của Khuynh Anh, Tiểu Mỹ liền cười cười pha trò: "Thôi nào A Anh, cậu kháng cự làm gì chứ? Cậu lang thang ở Tu La giới lâu như vậy, có biết mình lo lắng tới đâu không? Nếu không có bệ hạ phái người đi tìm cậu thì cái mạng nhỏ này của cậu tiêu tùng chẳng biết từ đời nào rồi."

"Y không tìm thì mình cũng có thể sống phây phây ra..."

"Đồ vô lương tâm!" Tiểu Mỹ đưa tay múc nước giội lên đầu nàng, "Lúc trước ngày nào cậu cũng vẽ vẽ tô tô, ngày nào cũng ngẩn người ngồi như đồ ngốc, rõ ràng đều là vì bệ hạ!"

Khuynh Anh gần như phát điên, "Ai nói hả?!"

"Bệ hạ nhìn thấy mấy bức tranh kia liền cất đi như bảo bối, tranh đó không vẽ ngài thì còn ai nữa? Hừ, cất tranh của nam nhân khác như bảo bối, trên đời này có nam nhân nào mặt dày làm chuyện ngu xuẩn như vậy chứ?" Tiểu Mỹ lắc đầu, nhìn Khuynh Anh với vẻ mặt xem thường, "Nếu không phải bị ngốc thì là đồ đoạn tụ rồi, Thần đế bệ hạ là người cơ trí anh minh nhất trên đời này, dĩ nhiên không thể bị ngốc, ngài phong tư trác tuyệt, nghe nói rất lâu trước đây còn từng có mối tình kinh diễm với một cô gái, tất nhiên cũng không có chuyện là người đoạn tụ."

Khuynh Anh đứng hình.

Tiểu Mỹ chớp mắt, "Sao vậy, nghĩ thông rồi à?"

Sắc mặt Khuynh Anh không được tốt lắm, "Nhưng mình thật sự không phải vẽ y..."

Tiểu Mỹ khựng một chút, sắc mặt cũng bắt đầu xấu đi, "......"

Hồi lâu sau cô nàng mới hỏi: "Vậy cậu vẽ ai vậy?"

Khuynh Anh run run đáp: "... Nam nhân của mình."

Tiểu Mỹ hỏi tới: "Nam nhân của cậu là ai?"

Khuynh Anh: "... Nam nhân của mình... chính là nam nhân của mính..."

Tiểu Mỹ: "......"

Tiểu Mỹ: "À, nam nhân của cậu chính là bệ hạ."

Khuynh Anh: "... Cậu đi chết đi!" Nàng tức đến giậm chân, "Mắt cậu ở đâu mà không nhận ra người trong tranh mình vẽ không phải là y hả?"

Tiểu Mỹ cười phá lên, "Tranh cậu vẽ hả, một cái mũi hai con mắt với một cái miệng, điển hình nhất chính là vẻ mặt lạnh nhạt không chút sắc thái, đó rõ ràng là dáng vẻ của bệ hạ, cậu còn ngụy biện cái gì?"

Khuynh Anh: "......" Nàng nghiến răng trèo trẹo, "Ở góc bức tranh còn viết chữ!"

Tiểu Mỹ bày vẻ mặt vô tội, "Có phải cậu không biết đâu, mình nào biết chữ... Vậy nói nghe xem, cậu viết chữ gì thế?"

Khuynh Anh cứng họng, rốt cuộc ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Chữ cuối bức tranh nàng viết là 'Lam Tranh', nhưng nói ra sẽ làm lộ thân phận của chàng... Aaaa, có điên không chứ!

"Thấy chưa thấy chưa, chính cậu cũng không nói được." Tiểu Mỹ tỏ vẻ 'ra là thế', "Cậu từng dạy mình, càng giải thích tức càng muốn che giấu, càng che giấu tức càng là thật, cậu ngoan ngoãn ở yên trong đây đi, đừng thẹn thùng nữa."

"Trời ơi là trời, cậu biết cái gì chứ, đồ đào ngốc kia!" Khuynh Anh túm lấy cổ Tiểu Mỹ lắc qua lắc lại, "Nếu người kia biết mình đang ở chỗ chết tiệt này, trở về mình sẽ chết chắc... Tại sao mình lại bị lôi vào đây chứ, nhất định xảy ra hiểu lầm gì rồi... Mình muốn gặp Trường Minh, a, gọi Nam Huân tới đây cũng được, bọn họ đích thị đang giấu giếm chuyện gì đó, trời ơi là trời..."

Tiểu Mỹ: "......" Cuối cùng cô nàng quyết định cho bà điên trước mặt một quyền trước khi mình bị bóp chết.

Ngay sau đó không gian liền yên tĩnh trở lại, Khuynh Anh *hự* một tiếng, gục xuống vai Tiểu Mỹ rồi trượt dài xuống, cả người mềm nhũn ngã *ùm* xuống nước, mái tóc đen dài xõa bồng bềnh trong nước...

******

Lúc tỉnh lại lần hai, Khuynh Anh thấy mình đã được khiêng về giường nằm. Nàng cau mày, vừa định vén màn lụa lên ra ngoài xem một chút thì liền hít mạnh vào, ôm lấy đầu, "Sao thế này, đầu đau quá."

Thế rồi có cánh tay vươn tới nhẹ nhàng áp lên chỗ đau kia, một cảm giác ấm áp dịu dàng như nước theo bàn tay đó nhanh chóng lan truyền đến tận tim phổi nàng.

Khuynh Anh sửng sốt, ngẩng đầu lên, lập tức đối diện với một đôi mắt đen nhánh.

Trường Minh mặc y phục màu nhạt đang ngồi trước giường, ống tay áo bằng lụa thêu hoa văn tường vân khẽ đong đưa theo động tác đưa tay vừa rồi, nhẹ nhàng lướt qua mặt nàng.

"Tiểu Mỹ nói vừa rồi nàng kích động quá mức, bất cẩn đụng đầu vào thành bể tắm rồi ngất đi."

Khuynh Anh đảo tròng mắt một vòng, hồi lâu sau mới nhớ lại được, thành bể tắm gì chứ, rõ ràng là quả đấm của cô nàng kia!

Nàng hơi rụt người lại, khéo léo tránh né sự đụng chạm của đối phương, vô số nghi vấn trong đầu khiến nàng không khỏi thấy phiền muộn, "Bệ hạ, ta muốn..."

Còn chưa nói xong đã bị nhấc bổng khỏi giường, Khuynh Anh hét toáng lên, khó khăn tựa đầu lên ngực đối phương, cả người cứng ngắc, không dám làm ra một cử động nhỏ nào. Bên tai nàng vang lên tiếng bước chân Trường Minh vòng qua hành lang và đại sảnh, cuối cùng dừng lại trước một hồ nước rộng lớn, mặt hồ nở rất nhiều loại hoa trắng như tuyết, tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau nhìn như ảo cảnh.

Trường Minh vừa đến gần hồ nước, liền có một con thuyền nhỏ rẽ nước lướt đến, chàng ôm Khuynh Anh cùng bước lên thuyền, nhẹ nhàng đặt nàng xuống, để nàng tựa vào mạn thuyền xong thì tiện tay hóa ra một chiếc gối mềm lót lưng cho nàng.

Sau đó con thuyền nhỏ tựa như có linh tính, bắt đầu chậm rãi lướt nước tiến về phía trước.

Khuynh Anh sững người theo dõi diễn biến, vừa quay đầu nhìn bờ hồ càng lúc càng xa vừa kinh ngạc hỏi: "Chúng ta đi đâu đây?"

"Hoa linh họ mộc tắm mình trong ánh mặt trời sẽ hồi sức nhanh hơn." Trường Minh phất tay áo ngồi xuống đối diện nàng, con thuyền nhỏ hẹp cũng không thể làm suy giảm phong thái thanh nhã vốn có. Chàng lại khẽ phất tay áo, trước mặt bọn họ liền xuất hiện một bình trà còn bốc khói và hai cái chén con.

Nhìn Khuynh Anh với vẻ muốn nói rồi lại thôi, mặt đầy bất an, Trường Minh từ tốn cất lời: "Chuyện nàng muốn hỏi ta... bây giờ có thể hỏi được rồi."

Sau một khắc ngẩn người, Khuynh Anh vỡ lẽ, "Ngài dẫn ta bơi hồ vì muốn tránh bị người khác nghe lén?"

Trường Minh vẫn giữ thần sắc như cười như không, đôi mi dày rậm hơi rũ đã ngăn chặn tất cả sắc thái, môi mỏng khẽ nhếch, không hề đáp lời, nhưng trong mắt Khuynh Anh, đây chính là ngầm thừa nhận.

Chương 202: Ký ức của Yên Tự

Nhận được sự thừa nhận của đối phương, Khuynh Anh thở phào một hơi thật dài mới bảo: "... Ta muốn gặp Nam Huân." Trước khi chưa thể xác định Trường Minh biết được bao nhiêu, nàng không dám hỏi quá nhiều.

Trường Minh rũ mi, trong mắt xẹt qua thần sắc khó tả, "Để làm gì?"

"Có... có chút chuyện..." Khuynh Anh ấp úng, cảm thấy đôi mắt kia dường như có một sức hút đang sợ như có thể hút mất hồn người khác, khiến nàng không dám nhìn thêm một khắc nào nữa.

"Hắn phạm lỗi, phải chịu phạt ở vực Tư Quá một năm, tạm thời nàng sẽ không gặp được."

"Một năm?!" Khuynh Anh nhảy dựng lên khiến con thuyền chao đảo dữ dội, khó hiểu hỏi lại: "Cậu ấy đã làm gì sai mà phải ở vực Tư Quá một năm?"

Trường Minh vẫn nói giọng đều đều: "Tội của hắn không liên quan tới nàng, một năm so với số tuổi của hắn cũng chỉ như một khắc, sẽ qua rất nhanh."

Mặt Khuynh Anh trắng bệch, con thuyền chòng chành càng khiến lòng nàng thêm bất an, cuối cùng mới thốt ra được một câu: "... Lam Tranh thì sao?"

Trường Minh lẳng lặng nhìn nàng, con ngươi đen nhánh thăm thẳm như màn đêm.

Khuynh Anh nhất thời trở nên kích động, gạt phăng bình trà trước mặt, chồm tới túm cổ áo Trường Minh, "Lam Tranh thì sao?! Chàng ở đâu? Ngài cũng biết chàng đến Thần giới cùng ta, ngài đã giấu chàng ở đâu rồi?"

Mặt hồ gợn sóng hết vòng này đến vòng khác, nhưng Trường Minh vẫn im lìm không nói, chàng rõ ràng chỉ lẳng lặng nhìn với ánh mắt dịu dàng vô ngần, nhưng toàn thân lại tỏa ra một sức ép khó có thể diễn tả bằng lời.

Khuynh Anh cắn chặt môi dưới, biết mình quá nhỏ bé, chẳng thể mảy may lay chuyển được đối phương, đành buông tay ra, nói: "Ngài hãy thả ta ra đi, ta sẽ tự tìm chàng. Chàng đã nói tuyệt đối sẽ không quấy nhiễu đến bình yên của thần đô, chàng nói được thì sẽ làm được, ngài không cần kiêng kỵ rồi coi chàng như kẻ địch."

Dứt lời nàng mặc kệ cả người đau nhức, quay lại đánh giá khoảng cách từ thuyền tới bờ, dựa theo thể lực hiện giờ, bơi tới bờ hẳn không thành vấn đề.

Song sau lưng lại vang lên một tiếng thở dài thật khẽ, sau đó là giọng nam đều đều: "Nước trong hồ này có tên là nước vong tình, nàng nhảy xuống thì sẽ quên hết tất cả mọi chuyện."

Khuynh Anh sửng sốt, lập tức quay phắt lại nhìn Trường Minh.

Song đối phương vẫn mang khuôn mặt tĩnh lặng không chút gợn sóng, mọi bất mãn đều bị nghẹn ở cổ họng, nàng đành cố nuốt chúng xuống bụng, bực bội hỏi: "Vậy xin hỏi bệ hạ, ngài dẫn ta tới đây là muốn làm gì?"

Trường Minh trầm mặc.

Lông mi chàng hơi run rẩy, gợn sóng trên mặt hồ trở nên nhiều hơn tựa như phản ánh nội tâm đang thay đổi của chàng, tầng tầng lan tỏa. Thế nhưng, chàng vẫn không nói gì.

Khuynh Anh cắn chặt môi, da thịt đau đớn như bị đao sắc cắt xẻo, gượng cười hỏi tiếp: "Tại sao ngài lại để ta ở tại cái điện chỉ dành cho phi tử gì đó? Đừng nói là vì có hứng thú với ta? Ngài đã là Thần đế, muốn loại phụ nữ nào mà chẳng có chứ? Cớ gì lại để ý một hoa yêu tiểu tốt như ta?"

Lời lẽ đầy chất trào phúng của nàng khiến Trường Minh cuối cùng cũng phải ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn nàng bằng đôi mắt đen sâu thăm thẳm, nhìn không thấu, cũng không lý giải được.

Khuynh Anh cứng người, ngậm miệng lại, cuộn người ôm chặt đầu gối, không nói thêm gì nữa.

Con thuyền nhỏ lững lờ trôi, càng lúc càng xa bờ, thoạt nhìn không xa lắm nhưng hiện giờ như đã tiến vào một cảnh giới mịt mù vô tận, không có bắt đầu và cũng không có điểm cuối.

Cũng không rõ đã qua bao lâu, lâu đến mức Khuynh Anh gần như lịm đi vì đau đớn trên người, bên tai mới rốt cuộc truyền đến một giọng nói khẽ khàng: "Lần đầu ta nhìn thấy nàng là khi nàng bị cho là cống phẩm đưa tới Thần giới."

Giọng chàng rất rành mạch song cũng rất nặng nề, "Khi đó ta không truy xét được quá khứ và tương lai của nàng, tất cả về nàng chỉ là một khoảng trống không, ngay cả một chữ cũng không có, mà từ trước đến nay, nàng chính là phàm nhân duy nhất được tiến cống đến Thần giới. Đột nhiên xảy ra chuyện kỳ quặc như vậy chính là điềm gở."

Trường Minh vẫn nhìn Khuynh Anh đăm đăm, "Sự xuất hiện của nàng ở Thần giới không phải tình cờ mà là theo số mạng, nền tảng của lục giới chính là yêu hận tham dục và luân hồi không ngừng, nhưng nàng lại không nằm trong vòng luân hồi đó, sự tồn tại của nàng là một dị số, khác biệt với vạn vật, không theo quỹ đạo vốn có..."

Chàng nhẹ nhàng nói tiếp: "... Nàng... vốn không nên tồn tại."

Khuynh Anh sửng sốt, tuy cảm thấy hết sức hoang đường nhưng từng câu từng chữ kia cứ như tiếng trống đánh vào màng nhĩ khiến đầu nàng kêu *ong ong*.

"Ngài... nói nhảm..." Nàng khó nhọc cất tiếng.

Nàng có người thân, có người yêu, có trí nhớ, có sự sống. Sống suốt hơn một trăm hai mươi năm, nàng quen biết bao nhiêu người, trải qua bao nhiêu chuyện, nàng đã làm người, cũng đã làm yêu, nàng lên trời rồi xuống đất, tất cả đều rõ ràng như lòng bàn tay.

Cái gì mà không tồn tại, nàng không còn tồn tại từ khi nào chứ?

Trường Minh im lặng không nói gì thêm, chỉ đưa tay triệu nước trong hồ lên đưa tới trước mặt Khuynh Anh.

Vạt nước bắt nắng phản chiếu bóng hình nàng, mắt đen nhánh, mày cong tựa liễu, mặt như phù dung, diện mạo đẹp đẽ này không hề giống của người phàm, nhưng cái bóng này lại là của nàng.

Bất kể là người phàm hay là yêu, nàng chưa bao giờ sở hữu dung mạo như vậy.

"... Yên Tự."

Trường Minh nhẹ nhàng thốt ra hai chữ như thế.

Cả người Khuynh Anh run rẩy dữ dội, nội tâm hỗn loạn, theo bản năng nắm chặt tay lại.

"Lúc nàng mới đến Thần giới đã bị ấn chú phong bế khí tức nên ta mới không cảm giác được... Nhưng khi ở vực U Minh, tai nạn bất chợt kia hủy diệt thể xác nàng cũng đã hủy luôn chú phong này... Tại khoảnh khắc đó, ta hiểu ra mọi chuyện... nhưng vẫn chậm một bước..." Chàng khẽ nhếch môi, nụ cười ẩn chứa nhiều khổ sở và vẻ tịch mịch bi thương khó tả.

Khuynh Anh hoảng hốt lui người về phía sau, "Ta không hiểu... ta không hiểu!"

Nàng không hiểu đối phương muốn nói gì, cũng không hiểu y nói vậy để làm gì... Nàng bịt chặt hai tai, không muốn nghe, không muốn nghe thêm bất cứ câu nào nữa!

"... Khuynh Anh..." Lại một tiếng thở dài thật dài, xuyên qua kẽ tay đi thẳng vào tai nàng.

Nàng ghét tiếng thở dài này, tựa như tiếng cảm thán xót thương của trời cao. Đối phương chính là thần, dĩ nhiên có thể nhìn nàng thương hại với tư thái của một đấng trên cao nhìn xuống chúng sinh, thế nhưng nàng lại chán ghét âm thanh này, thậm chí còn căm hận nó.

"Trong linh thức của nàng từng tồn tại một phần hồn phách của Yên Tự, ta cho rằng đó chẳng qua chỉ là chấp niệm của Yên Tự bám vào hồn phách nàng, lợi dụng sự sống của nàng để tồn tại... Ta không muốn nàng ấy lại vướng vào tội nghiệp nên đã dùng đèn trường minh giúp nàng trấn áp nàng ấy."

Giọng Trường Minh rất nhẹ cũng rất chậm, nhưng lại như thể xuyên thấu được mọi thứ, Khuynh Anh vùi đầu vào gối mà vẫn nghe thấy vô cùng rõ ràng.

Chàng đều giọng nói tiếp: "Nhưng sau lần ở vực U Minh, ta mới phát hiện, thật ra đó chẳng qua chỉ là ký ức của Yên Tự... Rất nhiều rất nhiều năm về trước, nàng ấy bị buộc phải nhảy khỏi vách đá Luyện Ngục, bị lửa thiêu rụi, ta tìm mãi vẫn chẳng tìm được một tia hồn phách nào của nàng ấy còn sót lại nên cho rằng nàng ấy đã mất, nhưng hôm nay..."

Hết chương 201 - 202

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net