C81-C85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
vậy?"

Chương 84: Khuynh Anh, đừng đi!

"Không... không làm gì cả." Khuynh Anh cuống cuồng buông tay, gần như là ném người trong tay xuống thảm rồi lập tức xoay người định trốn.

"Quay li." Ngữ khí không cho phép cự tuyệt.

"......" Thiếu nữ đã vọt đến cửa động dừng bước, sau đó run rẩy đi thụt lùi.

"Xoay đu li."

"......" Nàng khựng lại, không dám động nữa.

Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng ho khan, Khuynh Anh nhảy dựng lên, bất chấp tất cả vọt đến bên người Lam Tranh, "Ngài sao vy?"

Đáp lại lời nàng là ánh mắt của hắn.

Khẽ cười, Lam Tranh ngẩng lên nhìn Khuynh Anh, lộ ra xương quai xanh và lồng ngực tinh tráng, hắn kéo tay nàng, hỏi: "Chúng ta làm ri?"

Khuynh Anh suýt nữa đã nuốt phải lưỡi.

"Vẫn chưa?" Giọng điệu của Lam Tranh như có chút tiếc rẻ, rồi hắn lại nói: "Vy cũng tt."

"Cái... cái... cái gì mà vy cũng tt?!" Vừa nãy là ai suýt cưỡng bước nàng hả, trinh tiết và cả tính mạng của nàng xém nữa đã bay theo gió rồi.

"Đồ ngon thì phải để dành khi tỉnh táo mới nếm, không sẽ lãng phí."Lam Tranh nhìn nàng, ý vị nói.

"Gì... gì chứ..."

"Cái gì mà gì chứ? Chẳng lẽ... vừa rồi thật ra nàng định làm? Ta tỉnh lại không đúng lúc à?"

"... Không phi! Không phi! Không phi! Tuyt đi không phi!!" Aaaa, logic kiểu quái gì vậy chứ?

"Nàng đ mt."

"Ai cn ngài qun! Ta... ta phải ra ngoài!"

"Khuynh Anh." Hắn đột nhiên kêu lên, dùng sức kéo nàng đến trước mặt mình, ng đi."

Hơi thở nam tử tiến lại gần, ngay sau đó nàng đã nằm trong lòng hắn. Hắn áp mặt nàng lên lồng ngực trần rắn chắn, vòng tay ôm eo nàng, đặt nàng ngồi lên đùi mình rồi tựa cằm lên đầu nàng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen dài óng ả của nàng.

Tim Khuynh Anh đập *thình thịch*, không khí trong sơn động rõ ràng rất lạnh nhưng máu trong người nàng hiện như muốn sôi trào.

Bầu không khí ái muội dần bao phủ khắp sơn động.

Sau một lúc im lặng, cuối cùng Lam Tranh cũng lên tiếng: "Nàng định mặc như vậy mà ra ngoài à?"

"......"

Lam Tranh loay hoay muốn cởi lớp cỏ quấn trên người Khuynh Anh ra, loại cỏ này sờ vào vừa mềm vừa ấm, bện thành tấm có thể dùng che đậy thân thể. Nhưng nàng bọc quá kín, quấn từ cổ đến đầu ngón chân nên nhìn cả người như một con bù nhìn bằng cỏ xanh, khiến hắn vô cùng không vừa mắt.

"Qun áo ca nàng đâu?"

"... Rách... rách ri..."

"Qun áo ca ta đâu?"

"... Không... không biết..."

"Ngc." Lam Tranh vẫn kiên trì muốn cởi 'y phục cỏ' của nàng, "Để ta làm lại cho nàng."

Toàn thân Khuynh Anh thoáng cứng còng rồi cuống quýt giãy giụa, "Không cn, thc s không cn đâu, ta... ta s lnh..."

Đáng tiếc là muộn rồi.

Ngón tay Lam Tranh đã linh hoạt cởi bỏ lớp cỏ quấn trên cổ nàng ra, vừa chạm phải da thịt nàng, ánh mắt hắn lập tức lạnh đi, "Ai làm?"

Khuynh Anh đờ người, vừa gãi đầu vừa cố pha trò: "Chẳng ai cả, ta bbọ cn nên tự mình gãi trầy..."

"Nàng gt ta." Đôi mắt sắc bén của Lam Tranh nheo lại, "Đây rõ ràng là vết cắn."

"Ta... ta..."

Lam Tranh đột nhiên kéo mạnh Khuynh Anh về phía mình khiến nàng tránh không kịp, đâm sầm vào ngực hắn, cùng lúc đó, bàn tay to lớn của hắn cũng nhanh chóng xé toạc tấm cỏ quấn ngang người nàng, lộ ra tấm lưng chi chít vết bầm.

Những dấu vết như bị gặm cắn, hoặc như bị hôn mút, thậm chí còn có vết trầy chưa khô máu đập vào mắt khiến vẻ mặt Lam Tranh trở nên vô cùng đáng sợ, không khí cũng như ngừng lại, dần nhuốm mùi nguy hiểm.

"Đừng nhìn, hôm qua ta đi săn thú, không cẩn thận bị yêu thú đánh lén nên mới bị thương."

Hồi lâu sau Lam Tranh vẫn không nói tiếng nào.

Khuynh Anh hơi chột dạ, liền lên tiếng nói với giọng lấy lòng: "Đừng lột đồ ta nữa có được không, lnh lắm..."

Lực ôm trên người nàng đột nhiên tăng lên.

"Nàng gt ta." Giọng nói của Lam Tranh căng thẳng như dây cung vừa lên tên, có thể đứt phựt bất cứ lúc nào, các khớp ngón tay siết đến trắng bệch, sắc mặt cũng không còn chút huyết sắc.

Hắn đã mơ thấy một giấc mộng.

Trong mộng, hắn đã dữ tợn giày vò nàng, nhớ được thân thể trắng mịn như hoa sen của nàng bày ra ở trước mắt hắn, hắn không ngừng cắn xé nàng, làm nàng đau, rõ ràng thấy nàng rơi lệ nhưng vẫn không hề muốn dừng tay.

Trong mộng, sát ý ngùn ngụt dâng lên khiến hắn không thể kiềm chế dục vọng phá hủy cơ thể nhỏ bé nhưng mềm mại này. Hắn tự tay bóp cổ nàng, muốn cứ thế bẻ gãy cổ nàng, giết chết nàng. Muốn nhuộm máu làn da mịn màng của nàng, biến nàng thành một con búp bê sứt mẻ sau khi bị trẻ con chơi đùa rồi nhốt nàng vào thế giới của riêng mình.

Mà bây giờ, tất cả đã trở thành sự thật.

Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa... hắn đã giết nàng

"Haiz, ta nào có lừa ngài. Ngài hôn mê mãi không tỉnh, ta đành phải ra ngoài tìm lá thuốc cho ngài, lên núi đao xuống biển lửa, mấy vết thương này đều là do té ngã gây ra đấy, sau này ngài phải bù đắp cho ta."

Giọng nói ra vẻ thản nhiên của Khuynh Anh khiến tim Lam Tranh đau nhói.

Hắn ôm lấy nàng, nhặt cỏ nhung rơi lả tả mặt đất lên quấn nàng lại, lẳng lặng làm mà không nói tiếng nào, làm xong cũng vẫn im lặng.

Khuynh Anh sợ hắn phát hiện thêm chuyện không hay nên cũng không dám lộn xộn, lẳng lặng chờ đợi.

Mãi đến khi cửa động truyền đến một tiếng ho khan lúng túng, Mộc Hi không biết trở về từ khi nào, đang đứng ở cửa động đưa lưng về phía hai người, phẩy tay áo nói với vào trong: "Khuynh Anh, ta với Nửa Xu đói rồi."

"Ừ, ừ! Ta đi làm cơm ngay đây!" Khuynh Anh như được đại xá, vội vã nhổm dậy.

Mộc Hi biến mất ở cửa động, Lam Tranh hỏi với giọng không mấy thiện cảm: "Chính hắn đã cu nàng?"

Khuynh Anh gật đầu, ôm đến cho Lam Tranh một ít cỏ nhung đã được bện lại thành tấm, "Không có y phc, đành dùng tm cái này đi..."

"Hai người ở cùng trong hang?" Bốn phía đột nhiên toát ra vị chua lòm.

"Ch có mt cái sơn đng thôi mà..." Thấy sắc mặt hắn càng lúc càng đen, Khuynh Anh vội vã giải thích: "Ngài nghĩ lch đi đâu vậy!! Hơn na, Mc Hi chưa bao gi ngủ cả, bình thường hn đu bên ngoài..."

"Mc Hi?" Lam Tranh ngẩn người, như đang lục lọc tra tìm cái tên này trong đầu, ngay thoáng sau mặt hắn liền tối đi, "...Sao có thể..."

Chương 85: Giúp ta giữ bí mật

Nàng được sinh ra bởi ánh sáng thần linh, đẹp đẽ như ban mai, được chúng sinh tôn thờ, độc nhất vô nhị, tên nàng là Mc Hi*.

*Mộc Hi (沐曦)= đắm chìm trong ánh bình minh.

Trích "Thi Ca Tinh Linh – Quyển 2: Thần ban mai"

******

Lam Tranh chỉnh 'trang' cho bản thân xong thì lại quay qua sửa sang lại bộ y phục cỏ đắp vá tạm bợ trên người Khuynh Anh. Hắn dùng một mớ cỏ có ngọn trắng tết lại với nhau thành một chiếc váy dài đến mắt cá chân, tận dụng số cỏ còn dư lại bện thêm một cái choàng ngắn phủ ngang ngực, cuối cùng hắn chọn ít lá có màu xanh sậm hơn, cắt bỏ bớt lông thừa tết thành một sợi dây chuyền xinh xắn, vừa vặn che được vết bầm trên cổ nàng. Mặc dù vẫn ăn mặc kín kẽ đến giọt nước cũng không lọt nhưng lại khác một trời một vực so với bộ dạng như bù nhìn đắp cỏ khi trước của nàng.

Hắn còn xõa mái tóc đen như thác nước của nàng ra, khiến tổng thể nhất thời nhìn sáng sủa hơn rất nhiều.

"Này, ăn mc như vy không tin ra ngoài chút nào..." Chẳng tiện đánh yêu thú mà cũng chẳng tiện làm cơm =_=...

Khuynh Anh còn đang thầm xoắn xuýt trong bụng thì Lam Tranh lại bện thêm cho mình một tấm áo choàng đơn giản, tìm một nhành cây buộc gọn mái tóc vàng óng ả lên cao theo kiểu đuôi ngựa, hoàn toàn để lộ ra khuôn mặt tuấn tú đến cực độ.

Y phục đơn sơ nhưng không hề ảnh hưởng gì đến khí chất cao quý mị hoặc của hắn.

"Không tin thì đừng ra ngoài. Ta s cùng tên kia đi tìm li ra, nàng yên trong này là được ri." Hắn quét mắt nhìn dáng vẻ hiện giờ của nàng từ trên xuống dưới một lượt, ừ, nhìn thuận mắt hơn nhiều.

"...Có th nói 'không' không?"

"Không th."

Lam Tranh kéo tay Khuynh Anh cùng đi ra ngoài.

Ở cửa động, Mộc Hi đang cầm một cái đùi yêu nai đong đưa trước mặt Nửa Xu. Hình dạng mèo đốm tay ngắn chân ngắn, lại mũm mĩm nên nó cố mãi vẫn không chụp được mồi. Cuối cùng nó xù lông, cả người vừa run lên liền hóa trở về bộ dạng ác thú khổng lồ, mở to mồm táp về phía Mộc Hi.

"Cảnh tượng này quen thật." Lam Tranh ý vị nói.

Khuynh Anh rợn tóc gáy, vội vàng quát Nửa Xu bắt nó biến lại thành dáng vẻ mèo đốm.

Mộc Hi gật gù đi đến, ánh mắt như cười như không hết nhìn Lam Tranh rồi lại nhìn sang Khuynh Anh, cuối cùng nhìn xuống nơi tay hai người giao nhau, ngừng một chút mới chậm rãi nói: "Khuynh Anh, thay đi không ít đấy."

"Nàng vn trông thế này." Lam Tranh vô cùng thản nhiên đáp lời: "Ngươi tên Mc Hi?"

"Dường như ngươi biết ta là ai." Mộc Hi nhướng mày lên, mái tóc trắng chợt bị hất lên, khuôn mặt bị tàn phá lộ ra dưới ánh trăng.

Lam Tranh mím môi nhìn Mộc Hi, tựa như đang xác nhận điều gì đó, nhưng cuối cùng hắn chỉ thản nhiên nói: "Không biết."

Mộc Hi cũng đột nhiên bật cười, nụ cười của hắn rất quái dị, khóe miệng chỉ hơi nhếch, tiếng cười như chen lấn qua khẽ răng để thoát ra ngoài. Hắn lại nhìn về phía Khuynh Anh, "Ta đói lm ri, Nửa Xu cũng đói, v công t này nht đnh cũng đói rồi, ngươi mau đi làm thức ăn đi."

Lam Tranh thả tay nàng ra như cũng ngầm đồng ý.

Nửa Xu lập tức hớn hở ngoạm mép váy Khuynh Anh kéo nàng chạy đi.

Bấy giờ Mộc Hi mới khoanh tay đứng nhìn Lam Tranh, cười nói: "Nàng ấy nghe li ngươi nhỉ."

"Bi vì nàng là người ca ta."

Mộc Hi vẫn cười cười, "Dường như ngươi có chuyn muốn nói vi ta?"

"Ta mun nói với ngươi vài chuyện." Lam Tranh thu hồi tầm mắt nhìn theo Khuynh Anh rồi mới từ tốn hỏi: "Sau đó, có thể giúp ta giữ bí mật với nàng không?"

******

Trong khi đó, tại thần đô Đông Phương.

Toàn Cơ khoanh tay, làm như không thấy chúng cung tỳ và thần quan đang quỳ thành đoàn ở trước cửa cung.

Đã qua nửa tháng nhưng tung tích về Lam Tranh và Khuynh Anh vẫn bặt tăm. Phụ hoàng và mẫu hậu đã triệu tập trưởng lão thương nghị chuyện này, nhưng vực U Minh không phải là nơi có thể tùy tiện ra vào, tiến vào thì dễ nhưng hy vọng thoát ra lại cực kỳ nhỏ. Trong thời gian ngắn, bọn họ vẫn không chọn được người nào có đủ năng lực đi cứu viện. Huống hồ, hôn lễ của nàng đã gần kề, ba đại thần đô còn lại đều đang dõi mắt nhìn về phía này, nếu chuyện Lam Tranh tiến vào vực U Minh bị lộ ra ngoài, ắt chỉ khiến người ta càng thêm khẳng định tên ngốc kia là phản đồ.

Quá nhiều điểm bất lợi, Toàn Cơ càng nghĩ càng muốn phát điên.

"Công chúa đin h, đã đến giờ rồi." Thần thị thân cận Hoàn Lan ở ngoài cửa khẽ lên tiếng, giọng rất nhỏ nhưng vẫn có thể nghe ra sự lo lắng của nàng.

Người chờ ngoài cửa đều là cung tỳ và thần quan đến từ với thần đô Bắc Phương, bọn họ đến đây để đón nàng vào khu vực của đoàn đặc phái viên. Sau khi cho nàng tắm rửa bằng nước thánh mang đến từ Bắc Phương, cho nàng uống nước cam lộ từ Bắc Phương, năm ngày sau, bọn họ sẽ 'vời' nàng lên kiệu hoa, cáo biệt thành Đông Phương trở về thành Bắc Phương.

"Nói cho bn h biết, ta bây giờ không rnh, bảo bọn họ cút tr v đi."Toàn Cơ cau mày, bực bội quay đầu sang chỗ khác. Nàng trầm tư thêm một lát, cuối cùng quyết định đi tìm Trường Minh.

Mấy ngày qua huynh ấy hẳn còn nôn nóng hơn cả nàng.

Trường Minh đã phát hiện ra sự khác biệt của Khuynh Anh, xem xét thái độ của Lam Tranh, tiểu tử kia nhất định cũng biết không ít.

Nàng phát hiện ra điều bất thường của Khuynh Anh khi chữa thương cho cô nhóc kia.

Linh hồn Khuynh Anh có ẩn chứa một phần sức mạnh không thuộc về nàng. Sức mạnh kia vẫn đang rục rịch muốn xâm chiếm ký ức của thân chủ, đó là một thể khối chứa đầy bất an, sợ hãi, thù hận, tựa như một khối máu đỏ thẫm lẫn lộn trong sắc thuần trắng của linh hồn Khuynh Anh, vô cùng gai mắt.

Và nàng nhận ra được phần sức mạnh này.

Đó là Yên Tự.

Người thiếu nữ đã nhảy xuống khỏi vách luyện ngục rồi hồn phi phách tán.

Nàng ấy cũng chính là người ca ca Trường Minh yêu sâu đậm, trong ký ức của Toàn Cơ, đó là một thiếu nữ có nụ cười tươi tắn như hoa, luôn dùng những lời lẽ bướng bỉnh khiến Trường Minh phải phì cười bất đắc dĩ.

Nhưng Yên Tự bây giờ đã không như lúc trước.

Đó không còn là Yên Tự của quá khứ.

Toàn Cơ cũng không rõ vì sao Yên Tự lại chuyển phần sức mạnh còn sót lại vào trong thân thể một người phàm, rồi người phàm này lại được gọi đến Thần giới.

Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.

Nàng vốn định âm thầm áp chế sức mạnh kia, cho nên mới bảo Khuynh Anh theo nàng tu luyện, giúp Khuynh Anh từng bước một chuyển hóa sức mạnh của Yên Tự thành của riêng mình... Đáng tiếc... vẫn không kịp...

Hết chương 81 - chương 85

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net