C81-C85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 81: Tỉnh lại

Mộc Hi liên tiếp vạch thêm mười đường, biểu thị mười ngày đã qua.

Khuynh Anh vừa chăm sóc Lam Tranh, vừa tu luyện, vừa phác thảo lại bản đồ vực U Minh để tìm lối ra, cũng vừa kiêm luôn chức bảo mẫu lo cơm canh cho hai thần một thú.

"Nếu hắn tỉnh lại với màu mt đ thì sẽ rất nguy him. Giữ trạng thái mắt đỏ càng lâu, hn sẽ càng hung tn, hoàn toàn không thể khống chế được bản thân." Trước khi ra ngoài, Mộc Hi dặn dò nàng: "Nhớ kỹ, không được kích thích hắn, gặp nguy hiểm thì phải lập tức triệu tập Nửa Xu, có yêu hắn đến đâu cũng không được làm chuyn điên r, đừng để ta trở về chỉ thấy xác chết của ngươi đấy."

"......" Khuynh Anh thật sự rất muốn giơ chân đạp chết hắn.

******

Tiễn hai miệng ăn lên đường xong, Khuynh Anh ngồi xuống bắt đầu lau rửa mặt mũi và tay chân cho Lam Tranh.

Lúc ngủ say, Lam Tranh nhìn vô cùng tĩnh lặng, vẻ tà mị được thu liễm hơn so với bình thường. Đôi môi mỏng rốt cuộc cũng khôi phục chút màu sắc, hồng hồng như cánh hoa đào. Vạt y phục mở hờ, ẩn hiện lồng ngực trắng sứ nhưng hết sức rắn chắc.

Khuynh Anh lau một hồi thì chợt dừng tay. Bình thường có Nửa Xu và Mộc Hi ở bên cạnh nên nàng không cảm thấy gì, nhưng khi chỉ còn lại mình nàng và Lam Tranh thì lại có gì đó hơi kỳ kỳ...

Sớm biết hắn rất đẹp, một vẻ đẹp rực rỡ như vầng thái dương, nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn mị hoặc như bây giờ, mày tựa thu thuỷ, toàn thân tỏa ra một sức hút không thể cưỡng lại được.

"Nhất... nhất định là do lâu rồi mình không thấy mặt người nên mới như vậy..." Khuynh Anh lẩm bẩm tự an ủi trái tim đang rục rịch của mình. Mộc Hi chỉ có phân nửa mặt, hơn nữa còn héo úa hết sức kinh khủng, Nửa Xu thì... nguyên hình của nó vặn vẹo thế kia...

Nghĩ như thế, trong lòng Khuynh Anh mới ổn định được chút ít. Nhưng khi ánh mắt lại một lần nữa dời đến khuôn mặt tuấn mỹ kia... hô hấp của nàng chợt ngưng bặt.

Khuynh Anh chột dạ, cuống quýt đảo mắt chuyển sự chú ý sang tay hắn.

Năm ngón tay thon dài, nàng nghiêm túc lau chùi từng ngón, đột nhiên nhớ đến một chuyện Phù Liên từng nói với mình.

Lam Tranh và Trường Minh là anh em cùng cha khác mẹ, mẫu phi của Lam Tranh đã mất từ lâu, nghe nói là do phạm tội không thể tha thứ nên đã âm thầm bị xử tử để bảo toàn danh dự của Thần tộc.

Chẳng lẽ vị nương nương này vốn là nội gián của Tu La tộc? Sau khi che giấu thân phận tiếp cận Thần đế lại bất cẩn để mang thai, sinh ra Lam Tranh xong, thân phận bại lộ nên mới bị xử tử?

Chỉ một thoáng nhưng trong đầu Khuynh Anh có cả trăm loại tình tiết chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết đảo tới đảo lui.

"Này, chàng mau tnh li đi." Khuynh Anh hít sâu một hơi rồi bắt đầu day day ngón tay Lam Tranh, "Bất kể chàng có thân phận gì, ch cn chàng tnh li, ta s nói cho chàng biết câu trả lời của ta. Chẳng phi chàng rt mun biết đó sao? Ln trước còn uy hiếp ch cho ta mt đêm suy nghĩ, bây giờ đã qua vô s đêm ri, nếu chàng còn không tnh, ta s không thèm trả lời thật lòng..."

Người trên giường vẫn hôn mê, không có bất kỳ phản ứng nào.

Yên lòng, Khuynh Anh tiếp tục lẩm bẩm: "Chúng ta nói chuyện thẳng thắn nhé, nếu như chàng c tiếp tc bt tnh, s tiền ta n chàng coi như xóa bỏ! Không còn là chủ nợ thì không được phép ép buộc ta nữa, ha ha, cứ quyết định vậy đi!" Nàng cười khan, tiếng cười gượng gạo quanh quẩn trong hang động.

Khuynh Anh mím môi, làm như đang tức giận khẽ véo hắn một cái rồi mắng: "Bỏ đi, nếu chàng không tnh li, ta s mc k chàng, đ ngc!"

Nàng đặt cánh tay trái của hắn xuống, đang muốn đi thay nước trong chậu thì cổ tay đột nhiên bị nắm chặt.

Khuynh Anh sửng sốt, nhìn chằm chằm người nằm trên thảm cỏ.

Năm ngón tay như kềm sắt gần như bóp nát cổ tay nàng, lông mi Lam Tranh khẽ run run, hai mắt như sắp mở ra bất cứ lúc nào...

"Lam Tranh? Lam Tranh?" Khuynh Anh quên cả đau đớn, mừng rỡ tiến lại gần hơn.

Hô hấp của hắn chợt trở nên dồn dập, hàng mi run rẩy kịch liệt, mày nhíu chặt, hai mắt nhắm nghiền, tròng mắt bất an không ngừng đảo qua đảo lại tựa như đang vô cùng thống khổ.

Khuynh Anh cuống quýt vuốt phẳng mày hắn, vỗ về phần ngực phập phồng của hắn, lo lắng cúi xuống không ngừng gọi tên hắn, cố gắng xua tan ác mộng cho hắn...

Rồi đột nhiên, tất cả mọi rung động đều ngừng bặt... bốn phía yên tĩnh trở lại...

Lam Tranh chợt mở to mắt...

Khuynh Anh mừng như điên, nhưng cũng chợt cứng người.

Chàng tỉnh rồi.

Nhưng hai mắt chàng đang mang màu đỏ.

Lời của Mộc Hi nhất thời lại vang lên ở bên tai, song Khuynh An vẫn không từ bỏ suy nghĩ, cho dù mắt Lam Tranh có đỏ rực đến đâu, chàng vẫn sẽ nhận ra nàng.

Khuynh Anh nhẹ giọng hỏi: "Lam Tranh, ngài vn n ch?"

Đôi mắt đỏ trống rỗng nhìn chằm chằm lên trần thạch động, qua hồi lâu mới chậm rãi rơi vào trên mặt Khuynh Anh.

"Nhn ra ta không?" Khuynh Anh ngây ngô mỉm cười: "Khuynh Anh đây..."

Nàng còn chưa dứt lời thì thân thể chợt hẫng một cái.

Lam Tranh đột ngột dùng sức kéo Khuynh Anh về phía mình, trực tiếp xoay người áp nàng xuống dưới, ánh mắt vô thần, con ngươi đỏ sậm tràn đầy dục tính đang nhìn nàng chằm chằm.

"Tnh li là tt ri. Để ta đi làm chút gì cho chàng ăn nhé?" Khuynh Anh cảm giác được nguy cơ, cuống quýt lật người đứng dậy muốn đi ra ngoài.

Lam Tranh không tốn chút công sức đã túm được chân nhỏ đang định chạy của Khuynh Anh, kéo nàng trở về.

Một tiếng *xoẹt* vang lên.

Khuynh Anh vừa cảm giác lưng lạnh lẽo, còn chưa kịp thắc mắc thì đã nhìn thấy y phục của mình bị ném sang một bên.

"Á! Bây giờ ta chỉ có một bộ y phục này thôi đấy!" Khuynh Anh suýt nữa đã bật khóc, nàng không muốn ngày nào cũng phải mặc y phục đan bằng mây tre như dã nhân đâu.

Nàng giãy giụa, một nụ hôn rơi xuống trên môi nàng.

Đó là một nụ hôn vô cùng hung ác.

Dời môi xuống đến lưng Khuynh Anh, Lam Tranh điên cuồng mút cắn, khiến nàng đau đến run rẩy.

Chương 82: Thế giới như đang quay cuồng

Toàn bộ thế giới hắn như đang quay cuồng.

Trước mắt chỉ thấy được một mảnh đỏ thẫm, máu trong người như đang sôi trào khiến hắn muốn bùng nổ, muốn tìm thứ gì cắn xé để có thể bình tâm trở lại.

Môi đầy mùi máu tươi khiến thần kinh hắn căng lên, tiếng rên rỉ thống khổ của thiếu nữ bên tai nghe thật mê người, vô cùng không chân thực.

... Khuynh Anh.

Khuynh Anh.

Cái tên vừa hiện ra trong đầu hắn rồi lại biến mất ngay sau đó.

Thân thể trong lòng khiến hắn mê muội, thơm ngát và mềm mại, tựa như chỉ nàng mới có thể an ủi khát vọng đã lâu của hắn, cũng chỉ có nàng mới khiến hắn không kiềm chế được...

Trong khi đó, Khuynh Anh cũng gần như phát điên.

Lưng nàng không biết đã bị Lam Tranh cắn bao nhiêu vết. Hắn như con chó nhỏ không ngừng cào cấu người nàng, cắn rồi lại dùng đầu lưỡi ấm áp liếm láp, tỉ mỉ liếm láp xong lại điên cuồng cấu xé.

Cả người nàng cũng sắp bị bóp nát rồi.

Eo bị siết chặt, váy cũng bị kéo ra rồi vứt sang một bên.

Lam Tranh chưa bao giờ điên cuồng như vậy, cũng chưa bao giờ thô lỗ nhường này. Hắn dường như không hề nghe thấy tiếng của Khuynh Anh, hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ với tiếng kêu đau của nàng.

Mộc Hi nói không sai, sắc đỏ trong mắt kéo dài càng lâu thì chàng sẽ càng nguy hiểm hơn.

Lam Tranh chợt dời tay khỏi lưng Khuynh Anh, nhanh chóng túm hai tay nàng kéo lên đầu, đầu ngón tay lóe lên một luồng sáng đỏ, tạo ra một tầng xích khóa chặt cổ tay nàng.

Khuynh Anh điên cuồng hất mạnh chân muốn đá, phải đá thật đau, phải đau đến mức lập tức tỉnh táo lại ngay là tốt nhất!!!

Trong lúc vận động, eo nàng chợt cọ phải một vật kỳ quái, vừa thô vừa cứng đang áp sát vào người nàng, nóng đến đáng sợ.

Người Khuynh Anh lập tức trở nên cứng ngắc.

Dù chưa từng kinh qua loại chuyện kia nhưng nàng dĩ nhiên vẫn có ít kiến thức cơ bản. Ví dụ như lúc người nam muốn làm 'chuyện đó', 'cái kia' sẽ biến thành quái thú, cắn xé 'bộ phận nào đó' của người nữ...

"Đừng... đừng mà, Lam Tranh đin h, ta là Khuynh Anh đây..." Nàng bắt đầu khóc lóc thảm thiết.

Quả nhiên, nam tử trên người nàng đột nhiên khựng lại, bốn phía chợt trở nên vô cùng yên tĩnh.

Nàng tiếp tục phát huy chiêu khóc, "Hu hu, đừng làm vy vi ta... xin ngài đấy..."

Lọn tóc vàng lạnh lẽo trượt khỏi vai hắn rơi xuống trên tấm lưng mịn màng của nàng khiến Khuynh Anh run rẩy, càng khóc dữ hơn.

Sau đó, một đôi tay nóng bỏng chậm rãi lật người nàng lại... nàng cuối cùng cũng đối mặt với hắn.

Đôi mắt đỏ rực như hồng ngọc, cánh mũi tao nhã và đôi môi mỏng đang mím chặt, khóe môi hơi vểnh lên.

Hắn đang cười.

Một nụ cười tà mị, đắc ý và điên cuồng.

Là một nụ cười lạnh lùng đầy ý chiếm hữu, dục vọng thêm cuồn cuộn vì nước mắt của nàng.

Khuynh Anh hoàn toàn không biết màn khóc lóc thê thảm của mình chỉ khiến đối phương càng hưng phấn hơn, nếu biết thì nàng đã không mua dây buộc mình quăng thêm một câu: "Đin h, đng mà..."

Cho nên, nàng vẫn như đóa mai bị gió bão vùi dập.

Lam Tranh điên cuồng hôn Khuynh Anh, dần chen người vào giữa hai chân nàng, con ngươi đỏ như mắt nhìn nàng chằm chằm, thu toàn từng vẻ mặt của nàng vào trong đáy mắt. Thiếu nữ mảnh mai đến mức có thể bị hắn bẻ gãy bất cứ lúc nào...

Dục vọng điên cuồng đánh thẳng vào thần kinh hắn, mùi máu thoang thoảng trong không khí không ngừng kích thích hắn. Trước mắt vẫn chỉ toàn màu máu, như muốn nhấn chìm hắn vào trong biển máu...

Hắn siết chặt nàng, như chỉ có giày vò xé nát thân thể kiều diễm này mới khiến hắn thỏa mãn...

Bàn tay Lam Tranh lặng lẽ dời lên cổ Khuynh Anh, hắn đặc biệt yêu thích bộ phận tinh tế yếu ớt này của nàng.

Thần trí Khuynh Anh bắt đầu rã rời dưới thế công vũ bão kia, nàng thậm chí còn cho rằng lần này mình sẽ không thoát được.

Không thoát được nhưng dường như nàng sẽ không hối hận.

Nàng bắt đầu đáp lại nụ hôn của hắn.

Sự phối hợp của Khuynh Anh khiến Lam Tranh càng thêm kích động, hắn mút chặt môi nàng, lực ở tay tăng thêm. Tựa như một con mãng xà, trước quấn lấy con mồi rồi dần dần siết đến chết...

Khuynh Anh nhanh chóng phát hiện có gì đó không ổn. Nàng bị bóp cổ đến mắt tối sầm, hoàn toàn không thể hô hấp, cũng không thể giãy ra. Nàng đã không nhìn thấy rõ người trước mặt nhưng lực tay trên cổ nàng vẫn không ngừng, dường như hắn thật sự muốn bóp chết nàng.

Trong một thoáng, nàng chợt nhìn thấy vô số ảo giác, tuyết trắng đầy trời, vách núi dựng đứng, cảm giác tuyệt vọng, dã thú truy đuổi... một cô gái mắt ngấn lệ nhưng lại đang mỉm cười, nàng tung người nhảy xuống khỏi vách núi, rồi dần dần tan thành tro bụi... Nhưng người đó không phải là nàng, không phải...

"Lam... Lam Tranh..." Nang khó khăn gọi tên hắn.

Lúc nàng cho rằng mình sắp tắt thở thì trước mắt đột nhiên sáng lóa, rọi sáng toàn bộ hang động. Lam Tranh khựng lại, hơi thả tay ra. Khi hắn vừa quay đầu lại thì chỉ nhìn thấy một con quái thú khổng lồ đang lao đến, há to miệng ngoạm lấy hắn rồi nuốt ực vào bụng.

Tất cả xảy ra chỉ trong một cái nháy mắt!

Không còn bị ràng buộc, Khuynh Anh ôm cái cổ sắp bị bóp gãy ngồi dậy, vội vàng hít thở không khí vào lấp đầy phổi. Phía trong đùi truyền đến cảm giác ẩm ướt xa lạ, nàng không biết phải làm sao đành dùng cỏ nhung bọc người lại.

Đợi đến khi hồi hồn, nàng nhìn rõ con quái thú trước mặt đang mang bộ dáng vệ sĩ muốn kể công thì cuối cùng mới chợt nhớ ra.

Nửa giây sau, trong động vang lên một tiếng thét kinh thiên động địa: "Aaaaaa!!! Nửa Xu!! Mau nh chàng ra cho ta!!!"

Chương 83: Ôm kiểu công chúa

Lam Tranh cuối cùng cũng trở lại bình thường.

Nửa Xu dường như cực kỳ yêu thích những thứ yêu dị tà ác, trong nháy mắt nuốt Lam Tranh vào bụng, nó cũng hút sạch cả yêu khí trên người hắn. Sau khi được nhổ ra, Lam Tranh liền nhìn về phía Khuynh Anh, đôi mắt nhuốm vẻ mệt mỏi đã khôi phục sắc vàng xinh đẹp vốn có. Song trong bụng của Nửa Xu còn có đủ loại thứ khác, dịch vị đáng buồn nôn, tàn dư của đồ ăn... tất cả đều bám đầy trên người Lam Tranh, tóc hắn bị bếch trong một hợp chất nhầy nhụa...

Thế là Lam Tranh với thân thể suy nhược bị mùi hôi thối của thứ dịch kia làm cho hôn mê bất tỉnh một lần nữa.

******

"O, Nửa Xu, mi tởm quá." Khuynh Anh bịt chặt lỗ mũi, đổi chậu nước thứ ba, vừa không ngừng mắng Nửa Xu vừa phải cố làm như không nhìn thấy thân thể trần trụi trước mặt mình.

Hang động có kết giới cộng thêm quá nhỏ, Nửa Xu không thể giữ nguyên hình được quá lâu nên đã biết điều biến trở về hình dạng mèo đốm. Nó cảm giác được Khuynh Anh gặp nguy hiểm nên mới lập tức từ phía đông chạy trở về, bỏ lại Mộc Hi còn đang cần mẫn tìm kiếm dược liệu.

"Sau này không được ăn lung tung như vy na có biết không?"Khuynh Anh vừa lau rửa tóc cho Lam Tranh, vừa quay đầu lại trừng mắt nhìn Nửa Xu.

Nửa Xu *meo* một tiếng qua loa cho xong, mắt vẫn hưng phấn nhìn Lam Tranh đang nằm trong thùng gỗ chằm chằm.

Vốn là một hung thú thời viễn cổ, thức ăn chủ yếu của Nửa Xu chính là tà niệm và lệ khí, cho nên bây giờ nó hết sức nhớ nhung mùi vị trên người Lam Tranh. So với tà vật sống trong vực U Minh, tà khí trên người Lam Tranh tinh thuần và mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần, chẳng những thế mà còn thấp thoáng vương khí phi phàm nữa, mùi vị của tà vật bình thường không thể so bì được.

Nó rón rèn nhích tới gần một chút, rón rén ngửi ngửi cánh tay trắng nõn đang buông thõng bên ngoài thùng gỗ của Lam Tranh, như phảng phất nghe được tiếng máu chảy trong mạch máu, như ngửi được tà khí như có như không bên dưới làn da này. Mỹ vị... thơm đến choáng váng...

Nó nhịn không được liền mở miệng mèo, nhe hai cái răng nanh nhỏ nhưng sắc bén ra...

"Nửa Xu!!!" Theo tiếng gào rít giận dữ của Khuynh Anh truyền đến, cái cổ mèo nho nhỏ lập tức bị túm lên, sau đó nó bị ném ra khỏi sơn động.

Khuynh Anh chỉ vào bộ mặt mèo đốm của Nửa Xu, nghiến răng nói: "Sau này mi mà còn dám cn, dám ăn chàng, ta sẽ lập tức nhổ hết lông mi cho mi làm một con mèo trụi lông, rõ chưa?"

"... Meo meo."

Phụ nữ khi tức giận sẽ rất kinh khủng, vô ý khiến phụ nữ đang che chở cho người yêu giận lên thì còn kinh khủng hơn...

Nửa Xu uất ức lăn lộn trên mặt đất, có trời mới biết tại sao nó lại chọn Khuynh Anh làm chủ nhân, chẳng biết có phải vì thời gian ngàn vạn năm cô tịch hay là nó bị sự kiên cường và dũng cảm của nàng làm cho xúc động. Lúc ấy, nàng như một con phượng hoàng không ngừng bay lên, không phải muốn tự thiêu mà chính là tìm đường sống lại. Thân thể nhỏ bé yếu ớt nhường này nhưng lại có thể phát ra một sức lực đáng kinh ngạc.

Nó nghĩ, nó và người nằm trong kia hẳn là cùng một loại.

Bọn họ đều có nguồn gốc hắc ám, cho nên mới bị linh hồn thuần trắng này thu hút, không cách nào cưỡng lại.

******

Khuynh Anh dùng muối tuyết chà xát toàn thân Lam Tranh một lần chót, chưa biết chừng nước bọt của Nửa Xu có độc, muối tuyết có công hiệu giải độc nên cứ cẩn thận thì hơn.

Nhưng hắn cứ tênh hênh nằm như vậy thật sự rất khiến người khác nóng máu. Làn da rắn chắc nhưng trắng mịn, khung xương hoàn mỹ, xương quai xanh đẹp tuyệt, mái tóc vàng lượn lờ trong nước, nước chập chờn ngay phần bụng dưới, xuống chút nữa chính là...

Hình ảnh cấm trẻ con trước mắt khiến Khuynh Anh không cách nào bình tâm được, nàng xấu hổ nhắm tịt mắt, liên tục niệm 'Mình không nhìn thấy gì hết, không nhìn thấy gì hết' mới hoàn thành quá trình vô cùng đau khổ này.

Lau rửa xong, nàng phải mang hắn ra khỏi thùng gỗ.

"Oái, sao bây giờ lại nặng như vậy." Khuynh Anh vẫn nhắm tịt mắt, mặt đỏ tới mang tai, lòn một tay qua đùi Lam Tranh, tay còn lại đỡ dưới cổ, muốn dùng kiểu ôm công chúa mang hắn ra khỏi thùng gỗ nhưng làm sao cũng không thể nhấc hắn lên.

Sau khi Nửa Xu phun Lam Tranh ra ngoài, vì quá lo lắng mà sức lực của nàng tăng đột biến, ba lần thay nước đều là nàng bồng hắn ra rồi lại bồng hắn vào như một nữ tráng sĩ, không hề thở gấp. Nhưng bình tâm rồi thì sức lực của nàng liền trở về như ban đầu.

Cũng chẳng phải là không xê xích đượx tí nào, nhưng tay chân Lam Tranh dài ngoằng, tính chiều dài toàn thân thì cao hơn Khuynh Anh gần 20cm, nàng dùng tư thế này ôm hắn ra, ngoài trừ động tác rất dị dạng thì 'bộ vị kia' của hắn cũng sẽ ngời ngời lộ ra ngay trước mắt nàng.

Nhưng nàng cũng không thể để hắn ngâm trong thùng như vậy mãi, sơn động rất lạnh, sẽ bị đông cứng mất.

Khuynh Anh hít sâu một hơi, tập trung linh lực vào hai tay, sau đó dùng lực nhấc bổng Lam Tranh ra khỏi thùng, miệng lẩm bẩm khấn: ng tnh li, làm ơn đng tnh li..."

"... Ưm..." Thế nhưng, một tiếng rên khẽ chợt vang lên.

Sau đó, Lam Tranh hơi giật giật đầu, bất giác đưa tay lên xoa xoa huyệt thái dương...

"Ca Dip... Đu ta đau quá, ly thuc cho ta." Mắt hắn vẫn nhắm nghiền, mày nhíu chặt.

Một câu thuận miệng của Lam Tranh lại khiến Khuynh Anh cuống quýt. Nàng phải nhanh chóng thả hắn xuống thảm rồi nhân lúc hắn còn chưa mở mắt chạy trốn. Tuyệt đối không thể để hắn nhìn thấy chuyện nàng đang làm với hắn... Bậy, không đúng, nàng chẳng làm gì cả, nhưng tình huống này thật dễ khiến người khác hiểu lầm mà, aaaaa...

Trong đầu Khuynh Anh như có hàng vạn hàng nghìn thiên mã chạy loạn trong khi chân vẫn bước nhanh như điên, nhưng ngay khi nàng sắp thả Lam Tranh xuống thảm cỏ...

Hắn chợt mở mắt ra.

Một đôi mắt vàng phản chiếu ngũ quan cứng ngắc của nàng.

Hắn bình tĩnh nhìn nàng chằm chằm.

"Khuynh Anh?" Hồi lâu sau, Lam Tranh mở miệng nói câu đầu tiên.

Ánh mắt quá khẩn trương, quá bức người nhìn nàng chăm chú, ánh mắt đó cũng vô cùng dịu dàng và cố chấp. Hai chữ đơn giản nhưng lại khiến Khuynh Anh tê dại toàn thân.

Thì ra đây chính là cảm giác trùng phùng sau biệt ly. Khoảng cách quá xa, gió quá lớn nhưng hắn vẫn đạp phá thiên sơn vạn thủy đến tìm nàng, gọi tên nàng, dịu dàng nhìn nàng như vậy.

Nhưng xúc động tràn trề chỉ tồn tại được trong một cái nháy mắt.

Một giây sau, bầu không khí liền thay đổi.

Sự dịu dàng trong mắt Lam Tranh biến mất, đôi mắt phượng khẽ nheo, "Nàng đang làm gì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net