Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 5

Cái đầu này đang giết chết tôi. Đôi chân này đang giết chết tôi. Bác Lim cũng đang giết tôi nốt – hoặc rõ ràng là như vậy. Tiffany và tôi đang ở trong phòng của cô ấ- của chúng tôi tại khách sạn Hyatt. Tôi vừa tắm xong và sau đó là Tiffany. Những âm thanh mờ nhạt của cô ấy như đang ngâm nga theo một khúc nhạc.

Cơn đau đầu của tôi trở nên tồi tệ hơn từ khi chúng tôi tới đây. Tôi gọi vài viên thuốc giảm đau và nhân viên của khách sạn đã mang tới gần như lập tức. Họ có cần khiến việc này trang trọng như thế không chứ. Họ dùng một khay bạc khổng lồ với một tấm khăn ren được xếp cẩn thận. Trên khay có một tấm thẻ, với dòng chữ “Chào mừng cô Kim Taeyeon và cô Sephanie Hwang – từ quản lý của Grand Hyatt” được viết trên đó.

Tôi tới gần tới chiếc khay và mở nắp – chỉ có hai viên thuốc nhỏ màu trắng, thật khiến người ta muốn tụt hết cảm xúc. Tôi nuốt mấy viên thuốc với một ngụm nước lọc và làm nhăn tấm ga giường, dù sao thì cũng phải cảm ơn chiếc giường cỡ lớn này. Tiffany và tôi sẽ ăn tối tại Roku Roku, nơi mà chúng tôi đã đặt trước – một nơi có vị trí thuận lợi để di chuyển từ khách sạn, vậy nên tôi phải thay quần áo ngay. Tất cả những việc tôi làm được cho tới giờ là cởi phăng đồ lót rồi trượt vào bồn tắm.

Tôi nghe thấy tiếng máy sấy tóc. Tiffany sẽ chuẩn bị xong sớm mà thôi. Tôi tự bắt bản thân mình phải ngồi dậy, nhưng người thì đang giữ chặt lấy cái gối. Tôi vùi đầu sâu trong gối, có thể sự mềm mại của nó sẽ xóa tan đi cơn đau đầu. Tôi hít mạnh, một mùi hương gì đấy rất dễ chịu mà tôi không dám chắc nó là mùi gì, lan ra và sực qua mũi tôi. Tôi hít hà một hơi nữa và lựa cho mình một vị trí thoải mái. Rồi tôi nhắm mắt lại…

“Tae?”

“Hmmm?”

Tôi cảm thấy những ngón tay đang dịu dàng xuyên qua tóc tôi.  Tôi mở mắt và thấy Tiffany đang nhìn xuống tôi với sự quan tâm, lo lắng.

“Tae cảm thấy thế nào? Tae đã ngủ được hơn 20 phút rồi.” Cô ấy nói.

Cái não của tôi cứ như đang gõ kẻng ấy. “Tôi ổn,” Tôi cố gượng mình dậy, hơi hốt hoảng. “Tiffany! Còn căn phòng đã đặt trước của chúng ta!”

“Không sao đâu, Tae đừng lo.” Cô bình tĩnh nói. Tôi nhận ra cô nàng cũng mới chỉ khoác chiếc khăn choàng tắm mà thôi. “Em đã hủy nó và thay vào đó là một số dịch vụ phục vụ phòng.”

Tôi lại ngả đầu vào ngối, một cách biết ơn, “Cảm ơn em.’

“Không có gì.” Cô ngồi lên giường, bên cạnh tôi, và hỏi, “Đầu của Tae bây giờ ra sao rồi?”

Tôi thở dài. “À. Em đã từng nghe qua Mike kì diệu chưa?”

“Ai kì diệu cơ?” Tiffany bối rối hỏi.

“Tôi sẽ nói tiếp. “Mike kì diệu là một chú gà không đầu sống ở Mỹ. Một phương pháp chữa trị tuyệt vời đã giúp chú có thể sống mặc dù đầu đã bị băm vằm.” Tôi tiếc nuối quay sang nhìn Tiffany, rồi nói, “Tôi muốn được như chú gà đó.”

Cô khịt mũi và cười. “Ah đồ ngốc này!” Cô nhích lại gần hơn. “Đây, để em thử làm cái này.”

Cô ấy đặt đầu tôi lên đùi rồi dùng tay ấn vào hai bên thái dương của tôi – thật mạnh. Cực kì mạnh.

“Yaaah!” Tôi cố gắng lăn ra chỗ khác. “Như thế còn đau hơn!”

“Cứ để yên! Cái này sẽ có hiệu quả. Tin em đi.” Bàn tay giữ tôi đúng nguyên vị trí và tiếp tục mát xa đầu tôi. “Khi còn nhỏ, em lúc nào cũng bị đau nửa đầu và mẹ luôn làm thế này cho em. Và luôn có hiệu quả” Cô giải thích.

Sau một phút, cơn đau đã dần biến mất.

“Tôi hết đau rồi!” Tôi nói, ngạc nhiên cực kì.

“Tốt lắm.” Cô nàng đáp. “Vậy Tae sẽ không phải giống như Matt kì diệu nữa rồi.”

“Mike chứ. Mike kì diệu.”Tôi giả vờ phụng phịu. “Nó là một chú gà huyền thoại, em biết đấy.”

“Sao cũng được.” Cô vặn lại..

Cô không còn ấn mạnh nữa mà bắt đầu xoa bóp nhẹ nhàng , theo một vòng tròn. Thoải mái cực kì. Cả người tôi đang được thư giãn. Một ít sợi khăn choàng tắm của Tiffany cù vào cằm tôi khiến tôi phải đưa tay gạt nó đi. Chắc tôi đang căng thẳng quá độ rồi, bởi vì thay vì phải xoa nắn vùng cổ, tay tôi lại trượt xuống vùng đùi trần của cô.

Đôi mắt ngay lập tức mở ra và tôi lập tức rụt tay lạy.

“Tôi rất xin lỗi!” Tôi bối rối nói. “Tôi định xoa bóp cổ.”

Tiffany lấy lại bình tĩnh và nhanh chóng đảm bảo với tôi, “Không, không sao đâu. Thực sự thì em –

Một tiếng chói tai vang lên khiến cả hai đều sốc…

“Chắc là phục vụ phòng.” Tôi nói rồi nhảy ra khỏi giường. “Tôi sẽ ra xem sao.”

Tôi để một người phụ nữ nhìn khá thông minh, ăn mặc đường hoàng đẩy chiếc xe với những chiếc đĩa bạc đựng món ăn bước vào. Bà đặt những món ăn lên bàn ở phòng khách một cách cẩn thận. Tiffany bước ra khỏi phòng ngủ với một vài tờ giấy nhắn trên tay. Cô đưa chúng cho người phụ nữ đang cúi chào một cách biết ơn.

“Arigato gozaimasu, cô Hwang.” Bà len lén nhìn Tiffany trông đang hơi đỏ mặt rồi quay sang nhìn tôi, với một mái tóc như cái tổ quạ ở trên đầu. Bà nhanh chóng cúi đầu một lần nữa, “Xin hãy tận hưởng chuyến đi này nhé.” Và vội vã rút lui khỏi căn phòng.

Tôi ôm hai cốc nước từ chiếc tủ lạnh mini còn Tiffany thì sắp xếp bàn ăn. Cô nàng còn đang cười một cách ranh mãnh nữa chứ. 

“Taeyeon?”

Tôi đặt chai nước xuống rồi ngồi đối diện nàng. “Ừ?’

“Em có một biệt danh mới cho Tae đây.”

“Là gì vậy?” Tôi hỏi, lòng đầy lo lắng.

“Cô Kim - ,” Nàng nhướn nhẹ người lên. “-ByunTae – yeon.”

Aish jinjja…

“Thêm cà phê nữa nhé cô Kim?”

Tôi ra hiệu cho người phục vụ đi và tiếp tục check mail trên điện thoại. Ngồi ở quầy cà phê tại khách sạn và dùng bữa sáng. Tiffany đã đi lấy báo, và cũng có thể là một tờ tạp chí để đọc trên đường tới sân bay.

Một vài tài liệu cần được tôi ủy quyền đang chờ tôi khi tôi trở về.  Tôi xem qua chúng thông qua một trong những báo cáo tiến độ mà Janet đã gửi cho tôi – vẫn tốt, giá cổ phiếu của công ty đã tăng 2.1%. Mặc dù tỉ lệ thì nhỏ đấy, nhưng thực ra đó là cả trăm triệu người không biết chừng.

“E hèm…” tôi nghe thấy ai đó ra dấu. “Cô Kim?”

Tôi nhìn lên, tỏ vẻ bị làm phiền. Là một vị đàn mập mạp trong bộ vét đang nhìn tôi.

“Ngài Akamatsu!” Tôi ngạc nhiên nói trước sự hiện diện bất ngờ của vị Phó Chủ Tịch chi nhánh Hyatt Tokyo. Tôi nhận ra ông từ một sự kiện mà công ty chúng tôi tổ chức ở khách sạn này năm ngoái. Ông hiếu khách đến phát sợ và hi vọng chúng tôi sẽ tiếp tục sử dụng khách sạn này trong tương lai.

“Tôi tin là cô và cô Hwang đang tận hưởng chuyến đi này,” ông cố nở một nụ cười, trông rất gượng gạo.

“Vâng, cảm ơn ông. Tất cả đều rất tốt.” Tôi đáp.

“Thật tuyệt khi nghe những điều đó.” Ông bấm tách ngón tay và ngay lập tức, một người phục vụ đã đưa đến hai li nước màu xanh, nhìn có vẻ lo lắng. Ngài ta hạ thấp giọng xuống và nói thêm, “. , “Dành cho cô và bà xã của cô. Một người bạn đã nói với tôi rằng hai cô… ah… đang rất tích cực. Thật khó để hủy phòng đặt của hai người, việc sắp xếp rất khó,”

Người bồi bàn đặt những chiếc cốc xuống và cúi đầu một cách trân trọng trước khi rời đi.. Ngài Akamatsu nhận lấy những li nước và nói, “Xin hai cô hãy thử dùng loại nước này. . Chúng được làm từ các rễ cây loại tốt và các thảo mộc. Rất tốt cho sức đề kháng đấy!” Ông ta nháy mắt.

Ông ấy cúi chào rồi vui vẻ nhún nhảy đi ra chỗ khác, để lại một mình tôi ngơ ngác đứng đây. Chuyện gì vừa khiến cái thế giới này ra như này thế? Tối hôm trước, Tiffany và tôi có chuyện trò một chút trước bữa ăn, nhưng hầu hết là về công việc. Rồi chúng tôi đi ngủ, rất mệt mỏi với một ngày dài đằng đẵng vừa trôi qua.

Tiffany trở lại với một tờ báo và một tờ tạp chí. Cô ngồi lên ghế của mình và có để ý thứ nước ép màu xanh sủi bọt kia một lần. Cô nhìn tôi với ánh mắt dò hỏi.

“Khách sạn mang tới cho chúng ta đấy.” tôi chán chường nói,

Trở nên tử tế, cô nâng chiếc cốc lên miệng và uống một ngụm nhỏ. Gương mặt trở nên kinh hãy và thở hổn hển, “Tởm quá đi mất!” Cô dừng lại rồi từ từ đẩy cốc của mình về phía tôi. “Uống thử của em đi!” Cô ấy ngọt ngào nói, rồi khuôn mặt hiện lên một nụ cười rõ là “ngây thơ”.

Trên đường đến sân bay, ở trong xe, tôi bận túi bụi với với việc trả lời các email của mình. Tiffany ngồi cạnh tôi và đọc báo.

.

“Ôi cưng à,” Cô phàn nàn “Holden Software gặp trở ngại lớn rồi. Họ phải thu hồi lại tất cả sản phẩm của họ.”

“Việc này tất diên phải xảy ra thôi.” Tôi thờ ơ “Họ còn không tự kiểm tra thử phần mềm của họ, thay vào đó lại ra mắt chúng thật nhanh để kịp cho đợt giảm giá cho kì nghỉ.”

“Chẳng phải Tae sẽ kí thỏa thuận gì đó với họ sao?” Cô ấy hỏi,

Tôi gật, vẫn không rời mắt khỏi màn hình.. “Ừm, nhưng khi nhận thấy điều đó thì bọn tôi đã quyết định sẽ không hợp tác với họ nữa.”

“Công ty của Tae đã tìm ra đối tác thay thế sao?”

Tôi nhướn mày. “Không, chúng tôi đã xem qua một vài công ty nhưng chẳng nơi nào thu hút được tôi cả. Vì sao chứ?”

Tiffany đặt tờ báo lên đùi. “Có một công ty phần mềm tên là Rio.   Họ hãy còn mới nhưng doanh thu có vẻ rất khả quan. Chúng em đã từng muốn ký hợp đồng với họ… trước khi tất cả việc này xảy ra.”

“Thú vị phết. Tôi sẽ cho người tìm hiểu xem sao.” Tôi gửi một email cho chị Janet để tập hợp một nhóm, họ sẽ cố gắng thu thập các thông tin về Rio – một ứng cử viên sáng giá.

Tôi đang mải mê nghiên cứu một vài giấy tờ và những bản tóm tắt cuộc họp.

“Tae?”

“Hmmm?”

“Vậy cha mẹ của Tae có suy nghĩ gì về tiệc cưới của chúng ta?” cô hỏi.

“Có chứ. Họ vui mừng cho chúng ta.” Tôi nhìn cô và thêm vào, “Em có muốn xem tin nhắn của họ không?”

“Thật dễ thương!” Cô vui mừng đáp.

Một vài giây sau, điện thoại của cô vang lên một hồi chuông, đó là tin nhắn mà tôi đã chuyển qua. Mắt lướt trên màn hình và cơ thể đông cứng.

“Một từ?” Nàng trông có vẻ hoài nghi. “Chúc mừng. Phải không?”

“Có gì đâu, Tiffany.” Tôi cộc lốc nói. Từ lúc tôi ghé thăm, cha tôi đã nghỉ hưu. Hằng tháng, tôi lại gửi cho ông những bản báo cáo tài chính và một bản tóm tắt của bất kì sự thay đổi về kinh doanh này. Nếu chúng tốt, ông sẽ tiếp tục chơi golf. Còn nếu không đạt yêu cầu, ông sẽ đi vào phòng làm việc. Từ lâu nay, ông chưa phải gián đoạn việc chơi golf của mình bất kì lần nào.

“Em biết..” Cô nói, vẻ trầm ngâm hiện lên khuôn mặt.

Điện thoại tôi vang lên. Aish! Bác ta lại gọi làm gì nữa đây?

Tôi trả lời cuộc gọi. “Chào bác Lim.”

“Chào cháu Taeyeon!” He says boisterously. “Stephanie có ở đó không?”

“Dạ có.” Tôi trả lời với giọng nghi ngờ

“Đừng có mà giữ cô nhóc cho riêng mình cháu chứ! Bật loa ngoài lên đi, bác cũng muốn nói chuyện với nó.”

“Bác Lim đấy.” tôi nói cho Tiffany rồi bật loa ngoài lên.

“Cháu chào bác.” Tiffany mừng rỡ chào.

“A, chào cô gái nhỏ của bác! Cháu thế nào rồi?” Giọng bác ta như nổ tung trong điện thoại của tôi. “Taeyeon không làm cháu chán muốn chết vì lúc nào nó cũng lôi vấn đề kinh doanh vào chứ?”

Tiffany cười lớn. “Không ạ, bác Lim, cháu ổn!”’

“Vậy bác muốn nói với tụi cháu điều gì?” Tôi cảm thấy hơi bị chèn ép.

“Bác muốn thông báo cho 2 đứa hai cập nhập nhỏ đây. Chúng ta đã liệt kê ra những loại đá quý để gắn lên nhẫn. Rất nhiều người đã đề nghị thảo luận nhưng bác chỉ nói những điều tốt nhất thôi! Làm sao mà – ”

“Bác Lim, bác còn muốn nói cái gì nữa không?” Tôi ngắt lời.

“Ồ có! Cánh báo chí đã được mời đến tham dự tiệc cưới. Tiêu chuẩn cao lắm đấy! Nên hãy chắc là cháu đã tập luyện thật nhiều rồi đi!”

“Tập luyện?” Tiffany hỏi. Cả hai nhìn nhau bối rối.

“Hai đứa cháu của bác, sau khi hai đứa cắt bánh  –,” Ông giải thích. “– mọi người đều trông đợi một nụ hôn từ một cặp đôi mới cưới mà!” Bác ta kết thúc một cách vui vẻ.

Tôi suýt đánh rơi điện thoại.

Chú thích :

Arigato gozaimasu : Cảm ơn cô

.TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net