Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

THE INTRUDERS

.
.

Này, anh có biết là anh sắp mất đi vài, và có thể là phần lớn lượng fan gơn không hả?  Sehun lên tiếng hỏi trong khi Luhan đang mải đan những ngón tay của họ lại với nhau. Những sinh viên khác cứ quay ra nhìn chằm chằm hai người khi họ đi qua khuôn viên trường, và điều ngạc nhiên là việc này lại không khiến Sehun khó chịu nhiều như cậu tưởng.

Chẳng sao cả. Có em bên cạnh quan trọng hơn mà. Luhan cười toe một cách dễ thương.

Anh sẽ không thấy nuối tiếc bất cứ điều gì chứ? Những tiếng hò hét? Tâm điểm sự chú ý? Sự tôn thờ? Kể cả mấy cái bánh họ tặng?

Không hề... Luhan lắc đầu quầy quậy. À thì...chắc anh cũng sẽ nhớ mấy cái bánh ngọt miễn phí kia lắm, nhưng thứ đó thì lúc nào em mua cho anh chẳng được!

Nghe đến đây, Sehun đang đi bỗng dưng khựng lại và khẽ thở dài. Khả năng tài chính của em có hạn, nó không đủ chu cấp cho việc ăn uống của anh đâu. Mấy loại bánh anh thích toàn làm em rỗng túi không à.

Vậy thì anh đề nghị là em nên tự kiếm lấy một công việc đi! Luhan vừa trả lời vừa kéo tay Sehun để giục cậu đi tiếp. Thật tốt nếu tụi mình được làm cùng nhau, nhưng tiếc là giờ ông chủ anh lại không muốn thuê thêm người nữa rồi. Em có thể tìm trên báo ấy, trên đó có cả tỉ mục quảng cáo tuyển dụng cho em chọn.

Ừm. Thế giải pháp là anh ngừng ăn bánh không phải đơn giản hơn sao? Nói như thật ý. Giờ thì đến lượt Luhan đột ngột dừng bước. Anh ném cho cậu cái nhìn khó chịu, cứ như thể cậu vừa kể một câu chuyện hài tồi tệ lắm không bằng. Sehun nuốt nước bọt, cố nghĩ cách thoát ra khỏi cái hố cậu vừa đào để tự chôn chính bản thân mình. Ha ha ha. Đ-đùa đó. Ý-ý em không phải vậy đâu...

Sehun lắp ba lắp bắp khi cố nhìn thẳng vào mắt chàng trai kia, gương mặt anh giờ đây không biểu lộ chút cảm xúc nào. Luhan chớp chớp mắt, môi anh hơi mím lại.

Em sẽ tìm v-việc mà. Làm luôn đây! Sehun thêm vào rồi cố nặn ra một nụ cười méo xệch. Nhưng ngay sau đó thì Luhan bỗng nhiên phá lên cười như nắc nẻ. Gì chứ?!?

Oh Sehun-ah! Em dễ thương thật đó! Sao em lại sợ anh vậy hả? Anh có ăn thịt em đâu mà. Nhận ra mình vừa bị anh lừa một vố, Sehun nhìn Luhan chằm chằm như muốn bảo "Làm sao anh có thể...", khiến người kia đáp lại với nụ cười ngoác rộng đến mang tai. Sao lại không chứ? Luhan lè lưỡi trêu chọc, rõ ràng là anh rất hứng thú với việc làm cậu phát điên như thế này mà.

Vừa lấy tay day day hai bên thái dương, Sehun vừa lẩm bẩm nào là "mệt mỏi thật đó" rồi lại "bạn trai tồi tệ của thời đại"...

Đã có chuyện gì xảy ra với Sehun, người vừa mới nói yêu anh rất nhiều vậy? Luhan châm chọc.

Cậu ta á, biến mất tiêu rồi! Sehun hóm hỉnh vặc lại ngay.

Thật vậy hả? Luhan nhướn một bên chân mày.

Ờ. Thật luôn!

Vậy thì anh đoán giờ mình lại độc thân như cũ rồi. Hừmm. Có lẽ anh nên tới dự buổi tiệc vừa mới được mời-

YAH!

Luhan khúc khích cười và đưa tay bẹo má Sehun Cậu ấy đây rồi! Tất cả khiến Sehun cảm thấy rằng một cơn đau đầu lúc này là điều không thể tránh khỏi.

***************

Sehun-ah? Em đâu rồi?!! Giọng điệu ngái ngủ của Luhan vang vọng khắp căn nhà. Cảm thấy như bị vắt kiệt sức lực sau ngày học đầu tiên, Luhan đã quyết định về phòng chợp mắt một lát ngay khi vừa bước chân vào nhà. Cứ nghĩ là sẽ được nhìn thấy khuôn mặt Sehun lúc thức giấc nên anh hơi thất vọng một tẹo khi nhận ra rằng cậu ấy giờ đang không có ở trong phòng cùng với mình. Nhỡ đâu anh gặp ác mộng thì làm sao? Nhỡ đâu có kẻ lạ mặt đột nhập vào qua cửa sổ và-

Em đang ở trong phòng khách! Giọng nói của Sehun vang lên khiến Luhan giật mình ngừng lại việc mơ tưởng. Lười biếng lê từng bước chậm chạp xuống cầu thang, anh nhìn thấy ngay cậu bạn trai của mình đang ngồi trên chiếc ghế bành trắng với một tờ báo và chiếc máy tính xách tay, trong khi đó Xiumin và Tao thì lại đang chăm chú theo dõi bộ phim "Kung Fu Panda " trên màn hình (đây chính là bộ phim yêu thích của Tao). Ngồi xuống bên cạnh Sehun, người mà nãy giờ chả buồn rời mắt khỏi mấy tờ báo, Luhan khẽ huých khuỷu tay cậu một cái.

Em đang làm gì vậy?

Tìm việc.

Luhan lướt mắt qua tờ báo của Sehun và để ý thấy có vài mục quảng cáo đã được khoanh tròn lại. Anh ngước lên nhìn cậu, đoạn khẽ thở dài một cái.

Anh không nghiêm túc về việc đó đâu. Em không nhất thiết là lúc nào cũng phải mua bánh cho anh - nhất là trong khi em lại không có tiền như thế này. Anh không muốn trở thành nguyên nhân khiến em bị rỗng túi đâu mà.

Quá muộn rồi. Sehun đáp gọn lỏn. Nghe vậy, Luhan làu bàu gì đó không rõ trong cổ họng, khiến cho Sehun cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên nhìn. Đùa đó. Em chưa rỗng túi hẳn đâu. Nhưng dù gì thì em cũng muốn kiếm một công việc, vì thế anh đừng có mà can thiệp vào. Sehun nói và nở một nụ cười tươi, khiến Luhan không thể không chú ý và cứ dán chặt mắt vào cậu.

Em chắc chứ? Anh không muốn thấy em bị áp lực bởi cả việc học ở trường lẫn công việc bên ngoài đâu. Cân bằng hai việc đó cùng một lúc khó lắm đó.

Em biết mà. Em sẽ tự xoay sở được.

Luhan cắn nhẹ môi dưới. Thật lòng mà nói, anh không thích cái ý tưởng này cho lắm vì nó đồng nghĩa với việc anh và cậu sẽ ít có thời gian bên cạnh nhau hơn. Và điều đó khiến Luhan cảm thấy thật khó chịu.

Chúng ta vẫn có thể gặp nhau mà. Sehun nói, dường như cậu hiểu tất cả những suy nghĩ trong đầu anh.

Nhưng mà nó sẽ không được như trước nữa. Luhan trề môi ra, đoạn khẽ dựa đầu lên vai Sehun, còn mắt thì cứ hướng về phía màn hình tivi.

Anh thừa biết là hai chúng ta ở chung một nhà này, đi học cùng một trường này, và thậm chí còn ngủ chung một giường mà phải không? Thế thì thiếu gì thời gian gặp nhau chứ. Việc em đi làm tuyệt đối không ảnh hưởng đến chuyện đó đâu!

Hứa nhé? Không cần nhìn mặt, Luhan cũng thừa biết rằng Sehun đang mỉm cười.

Rồi, hứa luôn!

Ủ ôiiiiiiiiiiiiiiiiii~

Xiumin khẽ thầm thì, khiến Luhan bị bất ngờ trong phút chốc. Nãy giờ anh đã quên mất sự có mặt của hai người kia. Ngay lập tức Tao huých tay vào người Xiumin và quay ra ném cho Luhan ánh mắt hình viên đạn.

Hyung, nếu anh muốn bàn bạc về những vấn đề riêng tư giữa hai người với nhau thì làm ơn hãy về phòng hoặc đi ra đâu được không? Em đang phải cố tập trung xem Po đánh bại tên bạo chúa đó. Xiumin đảo tròn mắt, còn Sehun thì khúc khích và sau đó lại tiếp tục khoanh khoanh mấy mục trên tờ báo, trong khi Luhan cố nở một nụ cười tạ lỗi với Tao.

Trong suốt quãng thời gian còn lại của bộ phim, Luhan lặng yên ngồi quan sát Sehun tìm kiếm một công việc phù hợp. Thỉnh thoảng, anh lại chộp lấy cây bút từ tay Sehun và gạch bỏ đi mấy chỗ quá xa cũng như là thời gian làm việc quá dài. Và cứ mỗi lần như thế, Sehun sẽ giằng cây bút lại rồi hôn lên trán anh, còn nhắc nhở rằng anh đang lo lắng thái quá nữa. Luhan chỉ muốn nói với cậu: Anh sẽ luôn lo lắng nếu như việc đó liên quan đến em, Sehun-ah! thế nhưng ánh nhìn tăm tối của Tao dành cho cả hai người lại chứng minh điều ngược lại. Anh quyết định là sẽ nói chuyện với Sehun sau, ở nơi nào đó không có sự góp mặt của Tao, như vậy có lẽ an toàn hơn.

******

Bịch

Sehun đột ngột tỉnh giấc, mắt cậu mở to nhìn xung quanh.

Bịch

Có ai đột nhập vào sao? Cậu vội quay sang bên cạnh để kiểm tra xem Luhan có còn ở đây không. Ơn trời, anh ấy vẫn còn đang ngủ rất say bên cạnh. Cậu nghe thấy tiếng động ngày một nhiều từ tầng dưới và quyết định ra ngoài để kiểm tra. Sehun khẽ lật chăn rồi đưa chân ra bên ngoài mép giường, đang định đứng lên đi thì bỗng một bàn tay nắm lấy tay cậu.

Sehun-ah? Luhan bất giác gọi tên cậu với giọng điệu ngái ngủ. Cậu xoay người lại nhìn anh, người mà đang khó khăn lắm mới mở được mắt ra. Em định đi đâu vậy?

Xuống dưới nhà kiểm tra.

Cái-

CHOANGGG.

Luhan há hốc mồm, mắt bỗng chốc mở to tròn, dường như đã tỉnh ngủ hẳn. Nắm chặt tay cậu hơn, mặt anh lộ rõ sự hãi hùng.

Không, em không được đi!

Sehun siết nhẹ tay anh, mong xoa dịu được phần nào nỗi sợ hãi.

Không sao đâu mà. Ở yên đây, để em -

Anh sẽ xuống cùng em. Luhan cắt ngang lời cậu, đoạn anh cũng lật chăn ra. Sehun đang định cãi lại là anh ở đây sẽ an toàn hơn, nhưng cậu biết chắc là Luhan sẽ không đời nào đồng ý đâu. Vậy là họ cùng nhau bước xuống giường.

Nắm chặt lấy tay Luhan, Sehun nhẹ nhàng dẫn anh ra bên ngoài. Trước lúc đó, Luhan đã nhanh tay vớ được cái thước kẻ trên mặt bàn để mang theo. Đi dọc hành lang, họ bắt gặp Kai và Suho, dù vẫn còn đang buổi đêm nhưng cả hai người đều trông rất tỉnh táo và cảnh giác. Tiếng động phát ra càng lúc càng nhiều từ nhà dưới, đặc biệt là ở phòng bếp. Dựa vào việc cả mấy cái bóng đèn đều không bật, Sehun chỉ có thể khẳng định rằng nhà của họ đang bị một kẻ nào đó đột nhập vào.

Em không mang gì theo sao? Luhan vừa thầm thì nói với Kai và Suho, vừa giơ giơ cây thước trên tay lên cho họ xem. Suho nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu.

Em mang hai thứ này. Kai dư dứ hai nắm đấm trước mặt và Luhan gật đầu, cứ như thể đó là một câu trả lời thích đáng lắm rồi.

CHOANGGG

Luhan giật thót mình khiến Sehun vội lấy tay bịt miệng anh lại để tránh việc anh thét lên vì quá sợ hãi.

Suỵtttttttt! Giờ thì đi nào. Sehun nói nhỏ rồi nhẹ nhàng bước xuống cầu thang, mấy người kia thấy vậy vội bám gót theo sau.

Khi họ tới gần phòng bếp, Kai ra hiệu cho Sehun đi vào và bật đèn lên, còn cậu và Suho sẽ núp đằng sau tường, sẵn sàng tóm gọn tên trộm trong trường hợp hắn chạy trốn ra ngoài. Sehun gật đầu đồng tình. Cậu rón rén bước từng bước vào phòng bếp, đằng sau cậu là Luhan đang run như cầy sấy vì sợ, tay anh vẫn giữ khư khư cây thước kẻ. Căn phòng quá tối đến nỗi không thể nhìn được rõ bất kì thứ gì, nhưng cậu vẫn có thể nhìn ra được có hai cái bóng đen lờ mờ phía trước.Khốn khiếp thật! Sehun nuốt nước bọt. Một tên trộm thôi đã đủ khiếp lắm rồi, giờ còn thêm một tên nữa sao? Hai bàn tay cậu tự động quơ ra đằng sau để nắm lấy tay Luhan trong vô thức, rồi kéo anh lại gần sát vào người mình. Sau khi thấy Luhan có vẻ như đã được che chắn an toàn với hai tay bám chặt thắt lưng cậu, Sehun hít một hơn thật sâu rồi mạnh bạo gạt công tắc đèn lên.

AAAAAAAAAAAHHHHHHHHHH!!!!!! MÁ ƠI!!!!!

Hai kẻ đột nhập kia tru tréo khi bị bắt quả tang bất ngờ. Luhan cũng hét toáng lên, càng bấu víu chặt vào người Sehun, còn Kai và Suho thì nhảy xồ ra từ chỗ nấp sau tường.

Có chuyện quái gì với hai đứa bây vậy?!?! Suho gắng kìm giọng xuống vì những người khác vẫn còn đang ngủ say trên nhà.

Hai đứa mà Suho nói đến ở đây không ai khác ngoài Chanyeol và Baekhyun, mặt hai người đó giờ đang xanh như tàu lá và còn lấm tấm mồ hôi. Nhìn qua vị trí hiện tại của hai tên này thì mới hiểu được mấy giọt mồ hôi đó là từ đâu mà ra. Baekhyun ngồi vắt vẻo trên bồn rửa, hai tay quàng chặt lấy cánh tay Chanyeol, còn tên kia thì nửa thân dưới của hắn đang ở bên ngoài của sổ bếp - rõ ràng là đang bị mắc kẹt.

Giúp tôi một tay với chứ? Chanyeol ồm ồm đề nghị.

Kai và Suho vội bước qua chỗ đó để cùng kéo cậu ta ra, đôi chân dài loằng ngoằng của cậu ta khi bước vào khiến cho bát đĩa trong bồn kêu loảng xoảng, chính vì vậy đã gây ra tiếng động. Luhan cuối cùng cũng bước ra từ chỗ nấp là sau lưng Sehun, hùng hồn chỉ thước vào hai người kia

Hai đứa vừa làm cái trò gì vậy hả?!?

Đây, vị thiên tài nghĩ ra cái trò này- Baekhyun đưa tay chỉ về phía bạn trai mình, người còn đang bận rộn phủi sạch tay áo -đã quên không mang chìa khóa.

Thế thì em có thể gọi cho bất kì người nào trong nhà ra mở là được mà. Suho nói, mắt nhìn đôi bạn đầy hoài nghi.

Thì em cũng bảo cậu ta vậy đó! Nhưng Chanyeol không muốn đánh thức mọi người, vì thế nên đã đề xuất ý tưởng chui qua của sổ nhà bếp. Cậu ta đã không biết rằng người cậu ta thì to đùng ngã ngửa còn cái cửa sổ kia thì không lúc nào mở được hoàn toàn!

Kyungsoo nên làm thế nào đó để cái căn bếp này dễ ra vào hơn một chút. Chanyeol tuyên bố và nhảy khỏi cái bồn, rồi quay ra đỡ Baekhyun xuống cùng.

Em không nghĩ việc đảm bảo cửa sổ bếp đủ rộng để cho mấy tên ngốc chui lọt lại ở trong danh sách những việc cần làm với căn bếp của Kyungsoo đâu nha. Kai trả lời thẳng tưng.

Chanyeo chỉ khẽ nhún vai rồi quay sang nháy mắt với Luhan. Hyung, anh mang thước theo làm gì?

Để anh có thể làm thế này này~! Nói đoạn anh cầm cây thước vụt nhẹ vào cánh tay hai người kia. Lần sau thì đừng có mà dọa bọn anh nhớ chưa!

Auuuuuuu! Hyung!! Cặp BaekYeol đồng thanh la lên, hướng mắt về phía Suho cầu cứu.

Suho khoanh tay trước ngực. Anh ấy nói đúng đó. Lần sau hãy gọi mọi người ấy. Sao hai đứa đang đâu lại muốn vướng vào rắc rối thế hả?

Bởi vì nó rất vui? Chanyeol dè dặt trả lời, mắt vẫn cứ dán vào cây thước trên tay Luhan đầy cảnh giác.

Thật là vui không? Luhan hỏi lại bằng chất giọng ngọt như đường. Khóe môi Sehun khẽ cong lên, cậu mỉm cười trước cái cách mà bạn trai mình cầm cây thước dọa nạt, nhưng giọng lại ngọt xớt và tỏ rõ sự tò mò thích thú như thế kia.

Chanyeol hào hứng gật đầu cái rụp. Thật! Cái cảm giác hồi hộp căng thẳng vừa nãy thật sự tuyệt cú mèo! Kiểu như là bọn em vừa đột nhập vào ý.

Thì đúng là như vậy mà. Sehun nhấn mạnh. Chanyeol đứng đó, mắt hấp háy, cậu đơ một lúc để suy nghĩ về những gì Sehun vừa nói.

À, chắc là em nói đúng đó maknae. Cậu đưa tay ra sau xoa xoa gáy - Hơ hơ. Xin lỗi.

Baekhyun ôm lấy khuôn mặt, lầm bầm gì đó như kiểu "Tôi đáng nhẽ ra không nên nghe theo lời cậu..."

Suho bất chợt vỗ vỗ tay. Được rồi. Chúng ta nên trở lại giường trước khi những người khác thức dậy. Baekhyun với Chanyeol, hai người sẽ phải rửa bát cả tuần.

Hyungggggg!! Luhan vung vung cây thước kẻ của mình lên, và cả hai im bặt ngay lập tức.

Kai ngáp dài. Hình như 2 giờ sáng rồi đó, mà mai chúng ta còn phải tới trường nữa. Chúng ta nên về-

Có chuyện gì thế? Một buổi họp mặt lúc nửa đêm à? Chen xuất hiện với mái tóc rối bù như tổ quạ.

Không có gì đâu Chen. Về ngủ đi. Suho đẩy cậu ta ra ngoài, ngó lơ luôn mấy câu hỏi vừa rồi. Kai nối gót hai người kia ra cùng lúc.

Vì anh đã xuống đến tận đây rồi vậy nên ăn vặt một chút chứ nhỉ. Luhan mở của tủ lạnh ra và bắt đầu lục lọi đồ ăn, không để ý thấy ánh mắt của cặp BaekYeol đang dán chặt lên người anh cùng với cây thước kẻ trên tay.

Hai giờ sáng rồi đó, anh không cần đồ ăn vặt lúc này đâu. Sehun nói và đóng sập cánh tủ lại, nắm lấy bàn tay Luhan, người đang ỉu xìu vì không lấy được đồ ăn. Thôi nào, đi đi.
.

Trở lại giường, sau khi Luhan đã trả cây thước về đúng vị trí, Sehun kéo Luhan lại gần ngay khi nằm yên dưới lớp chăn, rồi bắt đầu rúc vào người anh.

Em nghĩ là không cần mua cho anh bình xịt hơi cay nữa bởi vì cái thước đó làm ăn tốt ra phết đấy. Sehun thì thầm vào mái tóc anh, và khẽ mỉm cười khi nghe thấy tiếng Luhan khúc khích bên dưới.

Chỉ cần có em ở bên cạnh, anh không cần bất cứ cái gì hết. Luhan ôm chặt lấy người Sehun, vùi mặt vào ngực cậu.

Sao không chứ? Sehun lên tiếng hỏi, dù rằng đã biết rất rõ câu trả lời.

Bởi vì em sẽ luôn bảo vệ anh!

Nâng khuôn mặt Luhan lên và khẽ đặt lên trán anh một nụ hôn ấm áp, Sehun dịch người vào sát với anh hơn.

Em rất vui là anh vẫn còn nhớ điều đó.

Vẫn còn để môi mình nấn ná trên trán anh một lúc lâu nữa, Sehun cười toe khi thấy Luhan khẽ trề môi lúc cậu tách anh ra.

Chúng ta nên ngủ đi! Sehun khép mi mắt lại, nhưng cậu vẫn còn cảm nhận được ánh nhìn của Luhan đang hướng về phía mình. Chỉ khi cậu bắt đầu xoa xoa lưng anh thì Luhan mới lại rúc đầu dưới cằm cậu, thở đều đều. Điều cuối cùng Sehun nghe thấy trước khi chìm vào giấc ngủ chính là giọng anh thì thầm bên tai...

Sehun-ah, em chính là cây thước kẻ của anh đấy!
.
.
END CHAP 2.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net