Chap 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

The Mask

Jinho, đây là bạn trai anh– Luhan cất lời khi Jinho tiến tới gần hai người họ với nụ cười trên môi. Đó là lớp mặt nạ để cậu che giấu những cảm xúc thật trong lòng.

Sehun, Jinho nói nốt câu rồi đập tay với Sehun, người đang cười rất tươi chào lại.

Luhan tròn xoe mắt, anh liếc qua liếc lại Jinho và Sehun. Hai người biết nhau?!

Jinho chính là người bạn em kể với anh , Sehun nói.

Thật sao!? Luhan quay sang nhìn Jinho, khi ánh mắt hai người chạm nhau, tim cậu vẫn chộn rộn, nhưng giờ không phải vì niềm vui nữa rồi. Không phải. Lòng cậu như trĩu xuống. Nặng nề.

Mọi chuyện sẽ không bao giờ được như xưa nữa ....

Không phải với sự hiện diện của Sehun. Đáng buồn thay hiện thực đau lòng ấy hiện ra mỗi lúc một rõ rệt khi cậu nhìn thấy những ngón tay của họ đan vào nhau.

Phải, bọn em là bạn thân, cậu lên tiếng, cũng nhắc nhở chính bản thân mình. Đúng vậy. Bọn em là bạn của nhau.

Cùng ăn trưa luôn đi, Sehun gợi ‎ý.

Không. Không. Trả lời là không mau. Mày không thể làm thế.

Phải đó! Jinho, ăn cùng với bọn anh luôn đi, Luhan nói, đôi mắt to tròn chớp chớp thuyết phục Jinho. Vậy là quá đủ rồi.

Ừm, nghe hay đó, Jinho trả lời với chất giọng mà cậu thầm mong nghe-có-vẻ-là-đang-thích-thú.

Yay! Luhan cười tươi rói rồi kéo tay Sehun ra căn tin.

Sehun đảo tròn mắt, nhưng Jinho biết đây không phải vì cậu đang khó chịu – nhất là với một nụ cười nhỏ đang nở trên môi thế kia.

Jinho theo sát ngay đằng sau, bắt đầu hối hận về quyết định đi ăn cùng 2 người họ. Mặc dù liên tục tự nhủ rằng chẳng hề gì, cậu vẫn không thể rủ bỏ được thực tế là mình sẽ ăn trưa cùng với bạn thân và người cậu đang thầm thương trộm nhớ. Mọi chuyện rồi sẽ gượng gạo lắm đây. Nên chăng?

Anh cần ăn nhiều rau hơn đấy, Sehun nói rồi xúc một thìa đầy cải bông vào khay Luhan.

Anh liền nhăn nhó (biểu cảm mà Jinho thấy dễ thương không chịu được). Sehun-ahhh.

Sehun lắc đầu. Anh phải ăn. Đoạn cậu quay đi nhìn mấy món khác, phớt lờ cái bĩu môi từ Luhan.

Không chần chừ, Jinho xúc chỗ cải bông từ đĩa của Luhan rồi đặt sang phần của mình. Luhan tròn xoe mắt nhìn và Jinho mỉm cười. Lần này là một nụ cười thật sự.

Anh khẽ cảm ơn cậu và Jinho cũng thầm thì đáp lại. Không có gì.

Nếu Sehun có phát hiện ra, chắc cậu ấy cũng sẽ bỏ qua thôi.

Sau khi lấy thức ăn, họ ngồi xuống chiếc bàn tròn ngay cạnh ô cửa sổ lớn. Luhan và Sehun ngồi bên cạnh nhau như mọi khi, còn Jinho ngồi phía đối diện. Bất chợt cậu cảm thấy thật lạc lõng khi Luhan kéo ghế ngồi sát người Sehun – đến mức trông như thể hai người đang ngồi chung một chiếc vậy.

Không thể tin được hai người là bạn của nhau đấy, Luhan lên tiếng sau khi trộn cơm với thịt lên trông rất thuần thục (thực ra là bát của anh thịt còn nhiều hơn cả cơm). Sehun nhìn với vẻ bất bình, cậu liền sẻ cho anh một chút cơm của mình, để cho cân bằng. Cậu nói với anh như vậy.

Còn mình thì không ngờ hai người học cùng lớp đấy, Sehun nói, thích thú nhìn Jinho. Không nghĩ là cậu lại học ngành Xã hội học đâu.

Jinho nhún vai. Ừ thì, mình nên nói gì đây nhỉ? Còn biết nói gì chứ?

Xã hội học hay mà nhỉ? Luhan mỉm cười hỏi, và nhận được sự đồng tình từ Jinho.

Xiiiiiii. Hẳn là vậy rồi. Đoạn Sehun quay sang Luhan. Vậy Jinho là người bạn cùng lớp mới chuyển vào mà anh kể đấy hả?

Luhan gật đầu. Cậu ấy cũng là người suýt mua chiếc guitar của em đấy.

Nghe vậy Sehun quay qua nhìn Jinho với vẻ ngạc nhiên. Là cậu hả? Wow...thế giới nhỏ bé thật.

Ừ... Jinho lẩm bẩm. Nhỏ bé dễ sợ luôn đó.

Cảm ơn cậu, Sehun đột ngột nói. Vì đã để Lu lấy chiếc guitar đó. Mình nghe kể anh ấy lấy nó từ tay một người cũng muốn mua. Và giờ biết đấy là cậu rồi, mình đoán chắc là cậu đã tha không đuổi theo anh ấy, Ngài Tia Chớp nhỉ.

Ngài Tia Chớp? Luhan cau mày hỏi.

Cậu ấy là người nhanh nhất trong khu nhà em, Sehun giải thích. Đáng ra cậu ấy có thể đuổi theo anh mà giật lại chiếc guitar dễ dàng.

Nghe vậy mắt anh mở to nhìn chằm chằm Jinho. Em để anh lấy cái đó? Là cố ý sao?

Jinho gật nhẹ đầu đáp lời. Anh nói muốn tặng nó cho một người đặc biệt mà.

Và tớ chính là người đặc biệt đó. Sehun cười toét còn Luhan nghe vậy đảo tròn mắt.

Đến lúc đó Jinho mới phát hiện ra cây đàn là dành cho Sehun.

Người đặc biệt của Luhan, cậu thầm nghĩ. Giọng nói trong đầu cậu bỗng trở nên chua xót, nhưng cậu cố phớt lờ nó.

Tớ không biết là cậu cũng chơi guitar đấy, Sehun lên tiếng.

Từ lúc nhìn cậu đánh cái guitar đồ chơi bé tẹo thì tớ đã muốn học rồi. Đây chính là lý do tại sao tớ theo những buổi dạy riêng khi lên cấp ba, và rồi khoái chơi guitar luôn. Cậu không phải người duy nhất có tài âm nhạc thiên bẩm đâu nha.

Hừmm. Nghe có vẻ như cậu đang thách thức tớ nhỉ. Sehun nhếch môi. Hai chúng ta có thể cùng đánh đàn nếu cậu muốn. Tớ thì lúc nào cũng khoái việc đánh bại cậu mà.

Jinho tủm tỉm cười. Chắc chắn rồi. Miễn sao cậu hứa là sẽ không trở thành kẻ thua cuộc thê thảm tội nghiệp.

Tớ chưa bao giờ là kẻ thua cuộc thê thảm tội nghiệp nhé, Sehun đôi co. Nếu tớ nhớ không nhầm thì cậu đã khóc ầm lên khi tớ vật tay thắng cậu đấy.

Lúc đấy chúng ta mới mười một tuổi. Dám chắc là giờ tớ thắng được cậu dễ như ăn kẹo luôn.

Cứ làm như sẽ thắng ấy.

Thế à?

Ờ đấy. Nói rồi hai người nhìn nhau chằm chằm với ánh mắt ganh đua vẫn còn y nguyên như ngày nào. Bọn họ chỉ bị gián đọan bởi tiếng cười khúc khích của Luhan.

Wow. Hai người có vẻ là tuýp bạn bè lúc nào cũng cạnh tranh nhau ở mọi phương diện nhỉ?

Jinho gật đầu. Và hầu hết lúc nào em cũng thắng.

Sehun khịt mũi. Chuyện đó xưa rồi.

Jinho đang định mở miệng cãi lại thì đột nhiên cậu thấy Luhan xúc một miếng thịt từ bát Sehun. Nếu cậu nhớ không nhầm thì Sehun rất ghét người khác lấy mất đồ của mình, và thường sẽ đánh bất kì người nào dám làm như vậy luôn.

Nhưng thay vì nạt lại Luhan, Sehun khẽ thở dài và san hết cho anh chỗ thịt còn lại của mình – một việc mà Jinho không ngờ đến, nhưng lại một lần nữa, cậu cũng không ngờ được rằng Sehun đang hẹn hò với Luhan.

Cậu thực sự đã thay đổi rồi. Nghe Jinho nói vậy, Sehun liền quay ra nhìn cậu, có chút khó hiểu. Cậu có vẻ mềm mỏng hơn. Chu đáo hơn.

Luhan mỉm cười. Nhờ anh đó.

Sehun hậm hực. Đừng có mà nhận vơ lòng tốt của em là do anh nha.

Đúng thì nhận thôi, Luhan vừa nói vừa tiếp tục ăn, trong khi Sehun ngồi bên cạnh cứ nhìn anh chằm chằm với vẻ mặt thích thú. Jinho nhận ra ánh nhìn đó trong mắt Sehun.

Ánh mắt âu yếm ngập tràn yêu thương.

Jinho cúi đầu xuống nhìn khay của mình. Cậu chọc chọc thức ăn trên đó, tự dưng thấy mất dần khẩu vị.

Anh sẽ quay lại ngay, nói đoạn Luhan đứng dậy rời khỏi bàn.

Jinho đang định nhìn theo bóng anh thì đột nhiên cậu nhớ ra rằng mình không nên làm vậy, nhất là khi Sehun đang ngồi ngay trước mặt. Cậu chuyển hướng sang Sehun, người đang dõi theo Luhan khi anh tiến tới quầy tráng miệng, và cậu bỗng cảm thấy tim mình như bị thứ gì đó thắt lại.

Cậu yêu anh ấy? Jinho mấp máy môi hỏi. Nó giống một lời khẳng định hơn một câu hỏi vì cậu đã biết trước cậu trả lời rồi. Chuyện quá rõ ràng còn gì. Ngay trước mặt cậu đây.

Ừ. Cực kì nhiều, Sehun trả lời, cuối cùng cũng chịu nhìn Jinho một lần kể từ khi Luhan rời khỏi bàn. Anh ấy là tất cả đối với mình.

Jinho nuốt khan. Tuyệt lắm. Tớ rất vui khi cậu có một người như anh ấy trong cuộc đời.

Sehun nghe vậy nhướn mày lên. Cậu không ghen tị đấy chứ?

Jinho dám chắc rằng Sehun cũng không có ý gì đâu, nó chỉ là một câu hỏi bông đùa giữa những người bạn mà thôi. Thế nhưng ý nghĩ ấy cũng không thể ngăn những câu từ kia khỏi khiến cậu đau lòng, đâm sâu thêm vào nỗi đau của cậu.

Jinho cố nở một nụ cười giả tạo. Tớ nên ghen sao? Cậu hỏi, mặc dù vẫn biết là mình nên như vậy. Và đúng là cậu đang ghen thật đây này, nhưng lý do của cậu thì lại thật sai trái.

Đáng ra cậu phải ghen vì bạn cậu có một người đặc biệt trong cuộc đời.

Chứ không phải vì người đặc biệt đó không may lại chính là người cậu thích.

Trước khi Sehun kịp trả lời bất cứ điều gì, Luhan quay trở lại với một khay thức ăn mới đầy ắp đồ tráng miệng. Khi Sehun vừa nhìn thấy cái khay, cậu khẽ thở dài. Jinho đoán rằng đây là chuyện thường ngày giữa hai người họ. Luhan thấy vậy chỉ nhe răng cười với Sehun rồi bắt đầu nhấm nháp miệng bánh chocolate của mình.

Cậu thấy đấy, anh ấy bị nghiện bánh ngọt, Sehun nói với Jinho.

Không phải. Cứ đồ ngọt là anh thích tất, Luhan phản bác.

Nói thế chẳng giúp gì được cho anh đâu bambi. Bambi?

Nghe vậy, Jinho đột nhiên nhớ lại buổi trò chuyện hôm qua giữa hai người, khi Sehun đề cập đến cái gì đó về sinh vật rừng xanh. Cuối cùng cậu cũng hiểu ý Sehun là gì rồi. Luhan chính là sinh vật rừng xanh của Sehun. Bambi của cậu ấy.

Gì cũng được, Luhan đáp lời, tiếp tục chuyển sang ăn chỗ bánh cupcake.

Khi Luhan cắn một miếng cupcake velvet đỏ, Jinho để ý thấy anh dính một chút kem hồng trên khoe môi dưới. Ngay vài giây sau, ngón trỏ của Sehun đã đặt ở ngay đó, nhẹ nhàng lau đi vết kem cho anh. Luhan cười toét miệng với Sehun, trong khi người kia cứ càm ràm về việc anh ăn uống cẩu thả quá thể.

Jinho chỉ ước gì mình đừng đến.

Cậu đang tu lon coca thì Sehun bỗng lên tiếng hỏi, Thế chuyện với anh chàng tuyệt vời kia sao rồi?

Jinho bắt đầu ho khùng khục, bắn cả nước ra, khiến Sehun và Luhan đều quay ra nhìn với vẻ mặt cực kì lo lắng.

Em có sao không? Luhan vừa hỏi vừa đưa cho cậu khăn giấy để lau miệng và chiếc áo – nay đã không còn được sạch sẽ nữa.

Tuyệt chưa. Mình không chỉ cảm thấy như một thằng ngốc mà giờ mình còn trông giống một thằng ngốc ghê nè.

Em ổn. Tại uống nhanh quá thôi, cậu trả lời. Đúng là một lời biện minh quá sơ sài, nhưng lúc đó cậu không thể nghĩ ra một cái nào nghe hợp lý hơn.

Dám chắc là không phải do tớ nhắc đến chàng trai kia chứ? Sehun nhếch môi hỏi.

Chàng trai nào? Luhan tò mò thắc mắc. Ôi làm ơn đi, Jinho nghĩ thầm. Gì cũng được nhưng cậu không hề muốn nói về cái người cậu đang chết mê chết mệt đâu nha – cái người mà đang ngồi ngay trước mặt cậu đây này.

Jinho đang phải lòng một người mà cậu ấy đã gặp ở đâu đó khoảng mấy tháng trước, và ngày hôm qua cậu ấy lại chạm mặt người đó trong lớp học, Sehun giải thích.

Chưa bao giờ Jinho muốn độn thổ ngay và luôn như lúc này.

Luhan tròn miệng dễ thương Ô một tiếng. Đoạn anh quay sang hỏi Jinho. Trông cậu ta thế nào?

Jinho cố vắt óc ra tìm câu trả lời sao cho phù hợp. Nhưng mà thứ duy nhất nảy lên trong đầu cậu chính là anh.

Anh. Luhan hyung. Là anh đó.

Đó là chàng trai tuyệt vời nhất từng xuất hiện trên cõi đời này, Sehun nói lại y hệt từng từ Jinho vừa kể với cậu hôm qua.

Luhan khúc khích cười trước cái cách Sehun vừa mới thuật lại. Anh muốn gặp cậu ta? Cậu ta tên gì vậy? Học cùng khoa chúng ta à?

Ừmmm. Jinho nuốt khan. Thôi bỏ qua đi.

Tại sao? Luhan thắc mắc với giọng thất vọng thấy rõ.

Vì chuyện đó sẽ chẳng đi đến đâu cả. Giữa hai chúng ta sẽ không bao giờ có chuyện gì đâu.

Bị người khác nẫng mất rồi hả? Sehun hỏi.

Ờ. Người đó là cậu đấy.

Awwww. Luhan cau mày. Anh tin là em sẽ tìm được một người khác tốt hơn. Phải...có thể.

Rất lấy làm tiếc, Sehun an ủi.

Ước gì anh ấy biết...

Jinho lắc đầu. Không sao. Tớ đang cố chỉ làm bạn với anh ấy.

Ôô. Em làm vậy là tốt lắm. Luhan vỗ vỗ hai tay. Em thực sự là một chàng trai tốt Jinho – có thể chấp nhận chỉ làm bạn bè với cậu ta.

Vâng... Jinho khẽ đáp. Trong đầu cậu thầm nghĩ bản thân sẽ không dùng từ "chấp nhận" để nói về cái quyết định chỉ làm bạn với Luhan đâu.

Cậu uống nốt chỗ coca còn lại của mình, cố gắng hết sức để không nhìn chằm chằm cặp đôi đang ngồi trước mặt. Jinho cố bỏ ngoài tai, lúc Luhan hỏi Sehun xem cậu có muốn đợi sau lúc tan học không. Cậu còn cố gắng lờ đi lúc Sehun hỏi xem anh có muốn cậu ngồi lại ở quán cà phê trong lúc anh làm việc không nữa.

Và Jinho đã thất bại thảm hại vì cậu có nghe thấy câu trả lời là không, Sehun không muốn anh đợi mình sau giờ tan học (thay vào đó cậu ấy sẽ tới chỗ anh) và có, Luhan muốn Sehun tạt qua chỗ anh làm vì anh cũng sẽ không bận lắm đâu.

Và Jinho bắt đầu tự hỏi không biết liệu sự hiện diện của cậu có khiến hai người đó thay đổi cách hành xử với nhau không. Lúc nào họ cũng tình cảm vậy hả? Hay đây chỉ là họ đang cố kìm nén thôi?

Bỗng cậu nghe thấy có tiếng người ố á một ở đằng sau. Jinho quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt của chàng trai làm tại quán cà phê với Luhan. Người đề nghị cậu ra ngồi ở bàn khác – cái người đáng sợ mà cứ liên tục nhìn cậu chòng chọc.

Chàng trai thấp bé với đôi mắt đang mở to tròn ấy, cùng với một người cao ngồng cùng làm tại quán cà phê, bước tới chỗ Luhan rồi kéo ghế ngồi xuống cạnh anh. Luhan hyung! Sao anh không nhắn tin cho em biết về chuyện này?! Người thấp bé kia thốt lên vẻ chán nản.

Baekhyun hyung, đây là Jinho, bạn hồi nhỏ của em. Anh biết cái người mà lần trước em kể chuẩn bị vào học ở trường ta ấy, Sehun lên tiếng.

Nói đoạn cậu mỉm cười, còn chàng trai tên Baekhyun kia bắt đầu lắp bắp. G-gì-làm thế nào-gì-gì cơ?!

Jinho là bạn của Sehun, Luhan vừa nói vừa vỗ vỗ lưng Baekhyun.

Không thể nàooo.... Bạn của Sehun chính là kẻ đeo ba– Baekhyun chưa nói hết câu đã bị chàng trai cao lớn kia đưa tay bịt miệng lại.

Cậu mỉm cười tạ lỗi với Jinho. Xin lỗi, Baek chưa ăn, thế nên nói nhảm ấy mà.

Baekhyun hất tay người kia ra và lườm một cái cháy mặt. Tớ không nói nhảm, cậu rít qua hai hàm răng.

Sehun thấy vậy đảo tròn mắt. Hai người này là hyung của tớ – Baekhyun và Chanyeol. Họ sống với bọn mình.

Jinho bỗng mở tròn mắt. Bọn mình ư?  Các cậu sống với nhau sao?

Luhan gật đầu. Bọn anh là bạn cùng phòng trước khi bắt đầu hẹn hò, anh nói với một nụ cười tươi rói trên môi.

Ồ.

Jinho có thể cảm nhận được một cơn đau đầu đang chực ào đến. Hôm nay quả là một ngày tồi tệ. Cậu không chỉ phát hiện ra rằng Luhan đã có bạn trai, và bạn trai anh ấy chính là Sehun, mà bây giờ cậu còn biết thêm việc hai người họ sống chung nữa. Còn gì tệ hơn thế nữa không?

Và hạnh phúc nằm trên cùng một chiếc giường, Baekhyun đế thêm vào trước khi Chanyeol kịp bịt miệng anh lại lần nữa.

Đúng là còn chuyện tệ hơn thật.

Nghe vậy má Luhan bỗng ửng lên, Sehun rên khẽ, còn Jinho lại ước gì mình có thể độn thổ đi.

Dù sao thì Chanyeol lên tiếng, cố gắng chuyển chủ đề với hy vọng cứu vớt cuộc trò chuyện này.Baekhyun với anh đọc được một tờ quảng cáo về trượt băng – ưu đãi về giá nếu đi theo nhóm. Mấy người muốn đi không? Cuối tuần này nhé?

Trượt băng? Có! Tính cả bọn anh nữa nha, Luhan phấn khích reo lên, chẳng buồn hỏi xem Sehun có muốn đi hay không. Jinho có cảm giác là anh không cần phải làm như vậy – bởi vì đương nhiên Sehun sẽ đi nếu có Luhan đi rồi.

Tất nhiên, Sehun nói nhỏ, tránh không nhìn những người khác. Jinho còn đang băn khoăn không hiểu sao thì chợt nhớ ra rằng Sehun ngày trước không biết trượt băng. Tới giờ cậu ấy vẫn không biết trượt băng sao?

Jinho, em nên đi cùng với bọn anh luôn,  Luhan mỉm cười gợi ‎ý.

Baekhyun quay ngoắt đầu lại nhìn chằm chằm Luhan với vẻ mặt sửng sốt (hay là anh ta đang lúng túng nhi). Hyung, em chắc là cậu ta k –

Nhập hội đi, Sehun chen ngang, khiến Baekhyun trông như muốn quẳng thứ gì đó vào người cậu.

Tớ sẽ tới, Jinho trả lời trước sự bất mãn của Baekhuyn.

Thôi, tới giờ em phải vào lớp rồi, Sehun nói. Gặp lại mọi người sau. Rất vui khi được ăn trưa với cậu Jinho. Chúng ta nên làm thế này thường xuyên hơn.

Ừ...

Đoạn Sehun quay sang nhìn Luhan. Em sẽ nhắn tin cho anh. Anh nghe vậy gật đầu rồi dõi theo người Sehun khi cậu rời khỏi bàn, những tia lấp lánh trong mắt anh dần biến mất khi bóng Sehun khuất sau cánh cửa.

Baekhyun hắng giọng, khiến Jinho dứt mắt mình ra khỏi Luhan.

Vậy...Jinho, mong là cậu biết trượt băng. Tôi không muốn cậu làm bể bất cứ thứ gì đâu nha,Baekhyun nói thẳng.

Tôi học từ bé rồi. Không có gì tự phụ đâu nhưng tôi có thể trượt.

Luhan và Chanyeol trố mắt ra nhìn Jinho. Còn Baekhyun chỉ khịt mũi, như thể anh vẫn không tin cậu ta.

Cậu thích trường chúng tôi chứ? Chanyeol hỏi.

Tuyệt lắm.

Baekhyun gật gù. Đương nhiên rồi. Có Luhan hyung ở đây mà.

........Ý anh là gì?

Ôi dào chẳng có gì đâu. Chỉ là anh ấy đang học ở đây. Và anh ấy cực kì nổi tiếng–

Baekhuyn, em đang định nói cái j vậy? Luhan thắc mắc, mắt nhìn người kia nghi hoặc.

Em chỉ đang bảo Jinho rằng anh có rất nhiều người hâm mộ. Rất nhiều người muốn anh. Baekhyun quay ra nhìn thẳng vào mắt Jinho, ánh mắt anh bỗng đanh lại. Nhưng Sehun là người duy nhất anh muốn.

Một dòng điện chạy dọc sống lưng Jinho khi cậu nghe câu nói của Baekhyun. Cậu cảm giác hình như Baekhyun nhắm mấy lời đó vào cậu là có chủ ý – hay là anh ta đã đánh hơi được cảm xúc của cậu rồi?

Sao em lại muốn nói với em ấy chuyện đó? Luhan thắc mắc, rõ ràng là vẫn chưa cảm nhận được không khí căng thẳng đang tỏa ra giữa Baekhyun và Jinho.

Bởi vì cậu ấy bị hâm ấy mà, Chanyeol đáp gọn lỏn, khiến Baekhyun quay sang tét cho cậu phát nữa vào tay.

Jinho giơ đồng hồ lên xem giờ, cố gắng tìm kiếm cái gì đó để làm ngoài việc đối mặt với anh chàng tên Baekhyun kia. Ơn trời, cũng gần tới lúc cậu và Luhan phải tới tiết học tiếp theo rồi.

Này, Luhan hyung, chúng ta chuẩn bị phải vào lớp rồi, cậu lên tiếng, Baekhyun nghe cậu gọi tên anh liền mở miệng định nói gì đó nhưng Jinho cố tình tảng lờ đi. Đoạn cậu đứng đấy đợi Luhan.

Ờ. Được rồi. Luhan nhấc khay của mình lên. Gặp hai người ở nhà nhé. Anh vẫy tay chào bọn họ rồi nối gót Jinho bước ra chỗ thùng rác.

Mong là bọn họ không làm em sợ, Luhan vừa vứt rác vào thùng vừa nói nhỏ.

Jinho lắc đầu. Không. Không sao. Bọn họ đáng sợ gì chứ. Cậu nói dối. Một phần là vậy.

Chàng trai cao lớn tên Chanyeol chẳng hề dữ dằn chút nào, đối lập hẳn với chiều cao khủng của anh ta, thực tế là anh ta còn hơi ngờ ngệch nữa. Jinho thấy thương thay cho anh ta mỗi khi bị cái người nhỏ con kia đánh. Trong cặp đôi đó, Baekhyun mới thực sự là người ghê gớm hơn. Jinho bị anh ta săm soi, cố gắng bóc trần lớp mặt nạ của cậu. Hoặc là cào rách nó ra. Gì cũng được.

Thời gian còn lại của tuần đầu tiên đi học, Jinho liên tục tránh ăn trưa với hai người kia. Bất cứ khi nào Luhan rủ cậu ăn với anh và Sehun, Jinho đều lịch sự từ chối, bảo rằng cậu còn bài tập hay báo cáo phải làm tại thư viện. Nghe cậu nói vậy anh trông có vẻ thất vọng, nhưng nó không kéo dài lâu ngay khi anh nhận được tin nhắn từ Sehun hoặc khi Sehun thực sự xuất hiện.

Trong suốt các tiết học, cậu vẫn cười đùa với Luhan như không có chuyện gì xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net