Chap 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

The Confession





Mấy người làm gì mà lâu vậy? Suho lên tiếng hỏi khi thấy Sehun và Luhan ngồi vào bàn.

Ừm, bọn anh phải đi thay đồ, Luhan đáp lại, nhanh nhẹn ngồi xuống chiếc ghế đối diện Lay.

Sao hai người lại mặc áo trùm. Trong này lạnh thế cơ à? Lay hỏi, khóe môi khẽ nhếch lên cười vẻ hiểu chuyện, trong khi Luhan bắt đầu lúng túng chỉnh lại chỗ của mình trên ghế.

Hai người gọi đồ ăn chưa? Luhan mở lời, và nỗ lực thay đổi chủ đề của anh không một người nào không nhìn được ra. Sehun khẽ nhếch mép. Thật là biết cách tỏ ra ngầu ghê Bambi.

May phước cho anh là Suho đã nhanh ý hiểu được hành động kì cục ấy. Chưa, bọn em đang định đợi Baekhyun và Chanyeol, nhưng hai người họ lại đi mát xa rồi.

Ồ. Luhan nhìn chằm chằm tờ thực đơn, cố gắng phớt lờ đôi mắt đang híp lại vì cười của Sehun.

Sehun thấy anh rất đáng yêu khi cứ chốc chốc lại chỉnh cổ áo để chắc chắn rằng mình sẽ không bày hết những gì Sehun đã dày công tạo ra cho bàn dân thiên hạ xem. Khổ thân.

Jinho đâu? Luhan thắc mắc khi nhận ra người kia vẫn đang vắng mặt.

Chắc vẫn còn trong phòng xông hơi. Em hỏi cậu ấy có muốn đi chung không rồi, và cậu ấy bảo không. Sehun trả lời.

Luhan cau mày. Cậu ấy không đói à?

Sehun chỉ khẽ nhún vai. Cậu ấy không sao đâu.

Mong vậy, Luhan nói và hai người không đề cập gì về chuyện đó nữa.

Trong khi hai cặp đôi đang vui vẻ trò chuyện và thưởng thức bữa trưa, Baekhyun và Chanyeol bỗng từ đâu xuất hiện, đoạn cả hai kéo ghế ngồi cạnh Luhan với bộ mặt sưng xỉa.

Có chuyện gì thế? Suho vừa đưa nốt phần bánh pudding vani của mình cho Lay vừa hỏi.

Bọn em bị yêu cầu ra khỏi khu mát xa. Chanyeol giải thích.

Sao vậy? Luhan thắc mắc. Sehun nhắm mắt lại trong vài giây. Cậu có linh cảm mình đoán trước được điều gì sắp vuột ra khỏi khuôn miệng của Baekhyun.

Vì hành vi 'không đúng đắn' của bọn em, Baekhyun đảo tròn mắt. Nói em nghe xem, rên thì có gì là không đúng đắn nào?

Mắt Luhan mở to, hai gò má nhanh chóng chuyển sang màu phớt hồng. Có vẻ như ngôn từ của Baekhyun đã làm anh á khẩu, hoặc xấu hổ, gì cũng được. Còn Suho thì trông như muốn thuyết giáo cho Baekhyun một bài kiểu hội nghị bàn tròn hẳn hoi luôn. Và Lay, ở thì, anh ta nhìn có vẻ khá là thích chí.

Hyung, rên ở những chỗ công cộng hoàn toàn không đúng đắn một chút nào cả. Sehun lắc đầu nói. Chẳng hiểu sao hai người lại còn phải hỏi câu đó nữa.

Baekhyun hậm hực. Thì bọn anh biết làm gì được? Mấy nhân viên mát xa đó đều được đào tạo rất bài bản. Cái cách bọn họ xoa bóp cơ thể bọn anh. Cảm giác thật là đãaaaaaa!

Chanyeol gật đầu đồng tình. Sướng lắm. Thỉnh thoảng anh còn làm tiếng ư ử ư ử khi bọn họ– 

Chúng ta có thể không đi vào tiểu tiết được không? Suho ngắt lời, giơ hai bàn tay lên. Chúng ta đang ăn dở mà.

Vậy là bọn họ đã tống cổ hai người sau khi hai người phát ra mấy âm thanh thô bỉ đó hả? Lay nhe răng cười hỏi.

Bọn em có phát ra mấy âm thanh thô bỉ đâu. Baekhyun đôi co.

Bọn em khoái từ đê mê hơn. Chanyeol thêm vào. Sehun và Lay nghe vậy phá lên cười còn Luhan và Suho mặt mũi xám lại vì khó chịu.

Ôi im đi. Baekhyun nạt hai cái người vẫn đang cười nắc nẻ kia. Đoạn anh ta cầm lấy đôi đũa và bắt đầu gắp thức ăn từ đĩa Luhan. Anh ta cứ thế đút cho Chanyeol miếng thịt gà, vừa giả bộ như không nhìn thấy cái cau mày trên mặt Luhan.

Không phải kiểu người chỉ biết ngồi ỳ ra đấy mà chống mắt lên xem người khác lấy đồ ăn của bạn trai mình, Sehun đảo tròn mắt rồi giật đôi đũa ra khỏi tay Baekhyun.

Tự đi lấy đồ ăn đi, cậu nói thẳng thừng, kéo đĩa của Luhan ra xa Baekhyun và Chanyeol. Luhan nhoẻn miệng cười với cậu rồi tiếp tục ăn nốt bữa trưa và Sehun cũng mỉm cười lại với anh.

Baekhyun mỉa mai. Đầu tiên thì không được ôm ấp anh ấy, giờ thì thậm chí còn không được ăn đồ ăn của anh ấy nữa. Sehun, em đang làm khó chuyện rồi.

Phải đó. Làm thế nào bọn anh vun đắp mối ràng buộc với Luhan hyung giờ, khi mà em cứ ngáng đường không cho bọn anh làm trò gì đó thú vị chứ. Chanyeol hỏi.

Thử hỏi việc ăn bớt thức ăn của anh ấy có điểm gì thú vị hả? Còn nữa, em sẽ không gọi lòng tôn sùng Luhan hyung của hay người là mối liên kết gì đó đâu nha.

Baekhyun khẽ thở dài. Sehun, tính sở hữu của em rất cao, và điều đấy cũng không hẳn là xấu – nếu như em biết hướng cái tính ấy đến đúng đối tượng.

Đúng đó. Và bọn anh không phải là người em nên cảnh giác, Chanyeol vừa nói vừa nghiêm túc gật gù cái đầu.

Thế mấy người đang ám chỉ ai vậy? Luhan thắc mắc, bỗng hứng thú với cuộc trò chuyện.

Chẳng ai cả, Sehun đáp lời, mắt liếc xéo cặp đôi kia. Cậu không muốn anh biết bọn họ đang ám chỉ Jinho đâu nha. Anh không biết thì mọi chuyện đã đủ phức tạp rồi. Cậu muốn anh đứng ngoài cuộc vụ này – ngay cả khi anh là nguyên nhân chính gây ra chuyện.

Phải rồiiiii, chẳng ai cả, Baekhyun nói, kéo dài giọng ra tỏ ý mỉa mai. Cậu bạn Jinho của em đâu rồi?

Cậu ấy không muốn ăn cùng,

Chẳng hiểu vì sao nhỉ, Baekhyun lẩm bẩm trong miệng rồi quay sang bạn trai mình, Đi thôi Yeollie, lấy thức ăn nào.

Đoạn hai người bọn họ đứng dậy tiến ra quầy đồ ăn. Sau khi cặp đôi kia đi rồi, những người khác lại tiếp tục ăn nốt bữa trưa của mình. Sehun nhường Luhan gần hết thịt của mình, khiến anh còn hơn cả hạnh phúc khi nhận lấy. Suho lại tiếp tục nhìn Lay chén bánh pudding, liên tục mỉm cười khi thấy người kia để dính mẩu bánh nhỏ trên khóe miệng.

Tẹo nữa hai anh định làm gì? Sehun quay sang hỏi hai người kia.

Bọn anh đang cân nhắc xem có nên tới trung tâm trị liệu không. Chắc ở đó có phòng thiền – coi bộ yên bình. Lay với anh đang rất háo hức đó.

Phòng thiền? Chanyeol lên tiếng hỏi khi anh và Baekhyun quay trở lại với mấy khay thức ăn hổ lốn đủ loại. Sehun bắt gặp Luhan đang nhìn chằm chằm miếng bánh mousse chocolate trên khay của Baekhyun.

Ừm. Phòng thiền. Lay trả lời.

Baekhyun khịt mũi. Cho hai người tùy chọn mấy việc nhạt nhẽo để cả đám cùng làm đấy.

Suho nhướng mày. Cả đám?

Baekhyun vừa gật gù vừa bắt đầu ăn. Chanyeol với em đã quyết định rồi, chúng ta sẽ đi cùng nhau mọi lúc mọi nơi từ giờ trở đi. Thế vui hơn. Hẹn hò nhóm. Chia sẻ tình yêu.

Suho vài Sehun đưa mắt nhìn nhau. Đoạn Suho lầm bầm, Anh sẽ không cho là vui đâu...

Sehun khoanh tay trước ngực. Hai người quyết không có nghĩa là bọn em phải theo.

Thế à? Baekhyun quay sang Luhan. Hyung, anh có muốn tới phòng thiền cùng bọn em không?

Luhan hết nhìn Sehun rồi lại nhìn Baekhyun. Ừmmm...Anh không chắc lắm...

Ôiiiii thôi nào hyung. Không có anh mất cả vui. Baekhyun mỉm cười rồi đưa cho Luhan miếng bánh chocolate một cách lộ liễu. Chết cha rồi.

Đừng có mà mua chuộc anh ấy. Sehun nạt.

Gì? Anh chỉ đơn giản là đang đưa cho Luhan hyung bánh thôi mà–

Để đổi lấy sự đồng thuận của anh ấy chứ gì, Sehun nói nốt câu.

Baekhyun há hốc miệng (một cách kịch nghệ). Anh không đời nào làm chuyện đó.

Phải rồi mà- Lu, đừng ăn! Sehun la to khi thấy bạn trai mình tọng một miếng chocolate thần thánh to ụ vào miệng.

Luhan đã tự động chén gần nửa miếng bánh trong khi Sehun vẫn còn đang mải nói chuyện với Baekhyun. Anh nhe răng cười, không chút hối lỗi nào hiện ra trên gương mặt đang hớn hở kia.Nhưng ngon lắm Sehun~ahhh.

Sehun khẽ rên lên còn Baekhyun và Chanyeol đập tay ăn mừng với nhau. Đoạn Baekhyun nhìn cậu với ánh mắt xảo trá. Có vẻ chúng ta sẽ đi tới phòng thiền chung rồi.

Suho nghe vậy liền cau mày lại, khiến Lay bắt đầu xoa xoa lưng an ủi trong khi ghé sát tai thì thầm điều gì đó – chắc là để động viên.

Còn Sehun chỉ có thể lườm Baekhyun và Chanyeol. Có hai người ở đó thì còn gì là 'thiền' nữa chứ!

Ngay khi vừa bước vào trung tâm trị liệu, cả quãng đường đến đây Baekhyun nhảy chân sáo suốt, bọn họ lập tức đi tìm phòng thiền. Trung tâm trị liệu có vô vàn dịch vụ đáp ứng đủ nhu cầu của khách hàng về sức khỏe, nghĩa là ở đây có khu châm cứu, khu mát xa, và cả một trung tâm sức khỏe dành cho những hoạt động như Yoga hay thể dục thẩm mỹ.

Chắc là đây này, Lay nói, chỉ tay về phía căn phòng lớn bằng kính, với kha khá người đang ở bên trong, mỗi người ngồi trên một chiếc đệm nhỏ màu hồng, mắt nhắm nghiền lại.

Còn chờ gì nữa? Nhào vô thôi! Baekhyun nói rồi vừa lôi Chanyeol theo, anh ta vừa đưa tay mở cánh cửa phòng (trông giống như đang xồ vào thì đúng hơn).

Xin chào mọi người! Chúng tôi có mặt ở đây để ngồi thiền! Baekhyun tuyên bố khi vừa đặt chân vào, khiến tất cả mọi người mở bung mắt ra mà quay lại nhìn họ. Đa phần những người đó đều hơi khó chịu khi bị chen ngang thế này.

Suho trông như muốn chui xuống lỗ còn Sehun thầm chửi thề hoàn cảnh hiện giờ của mình.

Lẹ lên, đừng đứng ỳ ở đó chứ! Lấy nệm đi! Đoạn anh ta nhanh chân đi ra góc phòng chỗ để mấy tấm nệm rồi cầm luôn hai cái, một cho anh ta và một cho Chanyeol. Anh ta vừa làm vừa bơ tất cả ánh nhìn từ những vị khách khác, bao gồm cả hướng dẫn viên.

Anh ta đi ra giữa phòng rồi ngồi phịch xuống nệm, và vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh. Yeollie

Đang tới đây. Chanyeol nói rồi nhanh nhẹn chạy qua. Mặc dù người yêu bé hạt tiêu của anh ta đi tới giữa phòng một cách dễ dàng, thì đôi chân dài nguềnh ngoàng của Chanyeol lại vất vả lắm mới luồn lách được qua đám đông mà không vô tình đụng phải một vài người. "Xin lỗi. Xin lỗi. Lỗi của tôi. Xin lỗi. Cho tôi qua.

Chuyện này không thể xảy ra được. Suho lầm bầm.

Sehun xoa xoa thái dương. Là thật đó hyung. Chuyện này đang thật sự xảy ra đó.

Chịu không nổi cặp đôi kia, phần lớn các vị khách bắt đầu đứng dậy bỏ đi-càu nhàu (chửi thầm) vì hai cái tên non choẹt kia thật thô lỗ hết sức. Khi bọn họ bước qua cánh cửa, Suho và Luhan lần lượt cúi đầu và xin lỗi từng người một.

Sau vài phút, căn phòng đã hầu như trống không, ngoại trừ ba cặp đôi nhà này, người hướng dẫn viên và –

Jinho? Sehun lên tiếng gọi ngay khi tia thấy bạn mình ngồi ở phía bên kia góc phòng.

Baekhyun và Chanyeol quay phắt đầu ra chỗ Jinho đang ngồi. Cậu bạn gượng gạo giơ tay chào Sehun, rõ ràng là đang thấy không thoải mái khi BaekYeol chú ý tới mình như thế này. Baekhyun trông như muốn ăn tươi nuốt sống cậu còn Chanyeol nhìn cậu với ánh mắt nghi ngờ.

Bọn cậu tới đây chỉ để đứng ngoài cửa thôi à? Hướng dẫn viên là một người phụ nữ tuổi trung niên, đang chống tay hai bên hông tỏ vẻ sốt ruột.

A k-không. Mọi người vội vơ lấy một tấm nệm và đi ra giữa phòng, Baekhyun vẫn đang ngồi đó mà nhìn Jinho với ánh mắt hình viên đạn.

Người hướng dẫn viên hắng giọng. Vì giờ còn ít người quá– Sehun để ý thấy vẻ chua chát trong giọng nói người phụ nữ. -vậy tại sao không ngồi quây lại thành hình tròn nhỉ.

Luhan nghe vậy liền đặt nệm xuống cạnh Sehun, tựa hồ còn cảm thấy một chút khó xử. Jinho lẳng lặng bước tới, nhưng trước khi cậu có thể ngồi xuống phía bên này Luhan, thì bỗng Baekhyun duỗi chân chắn giữa hai người họ.

Tôi ngồi đây có vẫn đề gì không?"Baekhyun hỏi, và mặc dù anh ta đang tươi cười đấy, nhưng chất giọng lại không ngọt ngào chút nào.

Ừm không sao, anh cứ ngồi đây đi. Cậu đi vòng qua anh ta rồi cuối cùng hạ người xuống cạnh Sehun.

Sehun nhìn Baekhyun với ánh mắt kiểu "Lịch sự ghê đó", và người kia chỉ nhún vai và đưa tay hất tóc để ngầm trả lời.

Hãy thả lỏng thư thái cơ thể. Người phụ nữ hướng dẫn.

Baekhyun quay sang nói với Luhan. Hyung, mặc áo Sehun anh không thấy nóng sao?

Cái cách anh ta nhấn mạnh từ "áo Sehun" đương nhiên là không thể không khiến Sehun và Jinho chú ý, hai người đó tò mò đưa mắt nhìn anh – như thể bọn họ mới nhìn thấy anh lần đầu tiên vậy.

K-không. Anh ổn, Luhan lầm bầm né tránh ánh nhìn từ mọi người.

Chắc chứ? Luhan gật đầu rồi đưa tay lên chỉnh lại cổ áo, nhưng Baekhyun đã kịp tia thấy mấy dấu hôn kia. Nhưng đương nhiên cái đó không thành vấn đề vì Baekhyun đã thấy trước đó rồi. Thực ra anh ta thấy lúc bọn họ đang ăn cơ.

Ồ. Được rồi hyung. Anh không muốn mọi người thấy thứ gì-đó của anh chứ gì.

Baekhyun nháy mắt tinh quái với Luhan, khiến mặt anh bỗng chốc đỏ ửng lên như trái cà chua.

Sehun đang định đáp trả lại hộ bạn trai mình thì để ý thấy Jinho đột nhiên xê dịch người một cách không thoải mái bên cạnh cậu. Cậu quay sang nhìn Jinho, nhưng người kia vẫn đang cố nhìn hướng dẫn viên chăm chú. Jinho?

Đoạn cậu lại đưa mắt nhìn Baekhyun, anh ta chỉ đáp lại cậu bằng ánh nhìn như muốn bảo. "Thấy chưa" rồi cùng hướng sự chú ý của mình tới người hướng dẫn viên.

Giờ chúng ta đều đã ổn định rồi. Người hướng dẫn viên ngó lơ Baekhyun. Mọi người hãy hít thở thật sâu nào.

Tất cả đồng loạt làm theo.

Giờ thì nhắm mắt lại. Từ từ gột rửa tâm trí. Xóa bỏ tà tâm.

Baekhyun và Chanyeol bỗng phát ra tiếng "Phùùùùùùù" một cách sảng khoái.

Người phụ nữ lại làm ngơ và tiếp lời. Quên đi tất cả muộn phiền...

Nói thì dễ hơn là làm đó, Sehun nghĩ thầm. Đầu óc cậu vẫn còn đang vẩn vơ về biểu hiện kì lạ của Jinho vài phút trước.

Hãy để những suy nghĩ tiêu cực ấy lại đằng sau. Thư giãn đi..

Suy nghĩ tiêu cực. Suy nghĩ tiêu cực. Ví dụ là gì nhỉ?

Ví dụ là Jinho đang phải lòng Bambi của em!

Sehun mở bừng mắt và quay ngoắt sang nhìn chủ nhân của giọng nói ấy – Baekhyun. Rõ ràng cậu nghe được giọng Baekhyun đã trả lời mình, nhưng người kia đang nhắm chặt mắt lại cơ mà. Cậu đưa mắt nhìn xung quanh và nhận ra còn mỗi mình mình mở mắt. Cậu hít một hơi thật sâu rồi khép mi lại.

Hãy tìm khoảng bình yên trong tâm hồn.

BaekYeol khúc khích cười và một lần nữa, hướng dẫn viên lại bơ bọn họ đi.

Khi đã tìm được rồi, hãy để nó dẫn đường bạn. Lắng nghe nó. Đi theo nó.

Sau đó tất cả trở nên im lặng – im đến nỗi mà Sehun còn cảm thấy hơi bất an khi thấy bọn họ có thể trật tự đến mức ấy cơ. Vài phút lặng như tờ trôi qua, người hướng dẫn viên lên tiếng nói với bọn họ rằng bà sẽ rời phòng trong vài phút.

Tôi muốn mọi người phải thật thoải mái. Tôi sẽ trở lại, nhưng trong lúc tôi ra ngoài, hãy nhớ tìm khoảng lặng trong tâm hồn mình. Cứ bình tĩnh. Hãy chỉ thiền thôi.

Ngay khi cánh cửa phòng đóng lại, Baekhyun bắt đầu nhại lại giọng bà. Mấy cậu cứ bình tĩnh mà thiền-gớm thật, tớ đã không ngờ đây là việc chúng ta phải làm đấy.

Sehun có thể nghe thấy tiếng cười khúc khích của Chanyeol.

Hai người có thể đi nếu không muốn ở đây, Suho lên tiếng

Không. Bọn em ổn mà. Thế này thích đấy chứ. Có cả cái phòng to thế này cơ mà, Chanyeol trả lời. Bởi vì ngay từ lúc đầu cậu đã không thấy mình có cái "khoảng lặng trong tâm hồn" rồi, Sehun liền bỏ dở cái vụ ngồi thiền này và mở mắt ra. Luhan, Suho, Lay và Jinho vẫn đang nhắm nghiền mắt, trong khi Chanyeol và Baekhyun lôi điện thoại ra và bắt đầu chụp ảnh tự sướng.

Baekhyun, Chanyeol. Suho nghiêm khắc nói. Cất điện thoại đi.

Baekhyun và Chanyeol ngó Suho trân trân một lúc, bất ngờ vì anh ấy có thể đoán chính xác mà không cần mở mắt nhìn. Sehun đảo tròn mắt vì thực ra thì bọn họ cũng đâu có yên lặng gì cho cam – mỗi khi bọn họ chụp hình thì đều có một tiếng "bíp" nhỏ phát ra.

Được thôi. Cặp đôi kia cất điện thoại đi và thay vì thiền tiếp, bọn họ nằm ườn ra trên sàn, lấy cánh tay nhau làm gối tựa. Đến khi Baekhyun gác chân mình lên chân Chanyeol, Sehun liền đưa mắt nhìn đi nơi khác. Sao bọn họ có thể bạo gan vậy chứ?...

Vài phút tiếp theo, Sehun ngồi ngắm Luhan thiền, nhưng chỉ được một lúc, anh bắt đầu trông như sắp ngủ tới nơi. Cả người anh hơi lắc lư qua lại một chút. Ôi giời Bambi.

Anh không có ngủ Sehun-ah. Luhan nói thầm.

Nhưng với em thì có vẻ là vậy.

Không hề nha.

Được rồi. Nhưng không phải như này thoải mái hơn sao?

Dù không nhìn thấy nhưng cậu cũng biết là Luhan đang mỉm cười. Ừmm. Được đấy.

ÔIIIIIIIIIIII, BaekYeol tru tréo lên.

Sehun chộp lấy tấm nệm phía dưới rồi quăng vào cặp đôi kia. Im!

Lay mở mắt và cau mày nhìn cặp đôi đang cười lăn lộn trên sàn nhà. Thế này chẳng thư thái chút nào.

Còn phải nói, Suho lên tiếng, mắt cũng mở ra cau mày nhìn BaekYeol.

Jinho cũng mở mắt nói. Có lẽ chúng ta nên đưa bọn họ đến phòng châm cứu. Em chắc là ở đó người ta có thể chữa cho bọn họ đấy.

BaekYeol nghe vậy ngừng lăn lộn rồi ngồi dậy. Gì cơ? Baekhyun hỏi, nhìn Jinho bằng ánh mắt hình viên đạn.

Cậu ấy chỉ đùa thôi mà, Suho nói. Chắc vậy.

Suho và Jinho phá lên cười trong khi BaekYeol vẫn tiếp tục hằm hằm nhìn cậu ta không chớp mắt.

Tôi muốn nhìn cậu bị mấy cái kim bé xíu châm vào người, Baekhyun lầm bầm.

Baekhyun, Luhan nói, cuối cùng cũng mở mắt ra nhìn người kia. Rõ ràng anh đã nghe thấy câu cuối của Baekhyun. Đừng như vậy chứ.

Baekhyun còn hậm hực, nhưng đồng thời cũng không đôi co với Luhan. Quả là kì diệu, Sehun nghĩ thầm.

Chúng ta có thể ra chỗ khác không? Thiền chẳng vui gì cả, Chanyeol than thở.

Hoan nghênh hai người đi bất cứ lúc nào, Suho nói.

Thế vụ hẹn hò nhóm của chúng ta thì thế nào?

Ăn tối tụ họp lại sau cũng được.

Chanyeol nhe răng cười. Tốt thôi. Nhanh lên nào, Baek. Anh ta chìa tay kéo bạn trai mình dậy. Baekhyun đưa nốt tay còn lại cho Luhan.

Chúng ta sẽ đi đâu vậy? Luhan vừa thắc mắc vừa nắm lấy tay Baekhyun, tay kia kéo theo Sehun đi cùng. Mặc dù không hề khoái ý tưởng dành nốt phần thời gian còn lại trong ngày với BaekYeol đâu, nhưng Sehun cũng phải thừa nhận rằng làm bất kể việc gì khác cũng sẽ hay hơn ngồi thiền thế này.

Đến nơi anh sẽ biết, Baekhyun trả lời, môi nở nụ cười tinh ranh.

******

Khi bọn họ tới chỗ Baekyeol nói, Sehun khẽ thở dài. Khu Vui Chơi cho Trẻ Em?....Không đùa chứ?

Gì? Baekhyun hỏi.

Vui hết sảy mà, Chanyeol nói.

Sehun rên. Dành cho trẻ em từ bốn đến mười tuổi.

Nếu nhìn tuổi bề ngoài của anh thì cũng khá là được rồi. Còn Luhan thì chuẩn không cần chỉnh luôn.

Tuổi bề ngoài?

Tuổi được đánh giá theo vẻ bề ngoài ấy.

Sehun nhìn Baekhyun không chớp mắt một lúc, thắc mắc không biết mấy ông anh mình đang nghiêm túc đến cỡ nào. Và đến khi Baekhyun giục Luhan đi mấy đôi tất chân đặc biệt của khu vui chơi, Sehun tự nhủ rằng đúng là Baekhyun đang cực kì nghiêm túc luôn.

Vui thế nào được khi ở chỗ này? Nếu anh chưa nhìn ra thì tất cả đều mới chỉ cao đến đầu gối chúng ta thôi, Sehun vừa nói vừa đưa mắt nhìn quanh. Đám trẻ con đang chạy nhảy khắp nơi – con gái thì chơi búp bê trong căn phòng màu hồng – con trai thì chơi trong phòng tập mô phỏng rừng rậm. Có vài phụ huynh đang nhìn bọn họ bất bình – với Sehun và Chanyeol hơn là hai người thấp bé kia.

Chúng ta có thể chạm đáy nhà bóng nhỉ, Baekhyun gợi ý, tay chỉ về phía khu đất rộng có rào chắn, bên trong chứa đầy những quả bóng nhựa đủ màu sắc.

Sehun đã có thể phản bác lại cái ý kiến đó nếu không phải vì mắt Luhan bỗng sáng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net