Chap 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

The Line



Jinho đang gặp rắc rối.

Rắc rối mang tên Luhan.

Jinho đang dần nhận ra việc phải lòng Luhan thật nguy hiểm.

Mọi chuyện bắt đầu khi bọn họ đang ngồi ở thư viện làm đồ án – một việc mà gần đây họ rất hay làm. Kể từ lúc nhận đồ án tới giờ, Jinho và Luhan đã dành hầu hết thời gian rảnh ở cùng nhau, và mặc dù cái đồ án kia gây khó dễ cho họ không ít lần, cậu lại không bận tâm cho lắm – được ở bên cạnh anh liên tục thì vậy cũng đáng.

Thỉnh thoảng khi Luhan đang làm luận văn, mắt Jinho sẽ dán chặt lên người anh, và cậu bất ngờ vì Luhan chẳng cảm nhận được là mình đang nhìn anh chằm chằm thế này. Thỉnh thoảng Luhan ngẩng đầu lên, Jinho sẽ dời mắt sang chỗ khác – vờ như mình chưa từng ngắm anh chán chê nãy giờ.

Quá choáng ngợp với việc được ở cạnh anh gần mười hai tiếng mỗi ngày khiến Jinho chẳng nghĩ gì tới việc Sehun sẽ thấy như thế nào về chuyện này. Chắc chắn cậu ấy sẽ không lấy gì làm vui vẻ với việc Jinho đưa Luhan về mỗi tối cậu phải làm thêm đâu, nhưng vì cậu chẳng nói câu nào mỗi khi có cơ hội đến đón anh, vậy nên Jinho cũng chẳng để tâm đến chuyện đó mấy.

Không phải cậu đang làm một việc gì đó sai trái đâu.......

Ít nhất là Jinho tự nói với bản thân mình như vậy.

Nhưng vào hôm thứ Sáu, một hồi chuông khiếm nhã gióng lên đã khiến cậu thức tỉnh, từ–

Hyung, anh đây rồi! Baekhyun bước tới chỗ Luhan và Jinho đang ngồi. Mắt anh ta lướt nhanh qua đống sách vở và báo chỉ trải khắp mặt bàn, và Jinho cảm thấy anh ta chỉ muốn đảo tròn mắt một cái, nhưng bằng cách nào đó đã kìm lại được.

Em đang không biết có phải anh bị bắt cóc hay gì không, nhưng đoán là em đã có câu trả lời rồi, Baekhyun nói, kéo ghế ngồi xen giữa Luhan và Jinho. Đoạn anh ta ném cho Jinho ánh nhìn chỉ có thể hiểu theo một nghĩa là sự ghê tởm.

Anh đang định đi ăn trưa với mọi người sau khi anh làm xong phần này, Luhan trả lời, tay chỉ thứ gì đó trên laptop. Nhưng rồi anh quên khuấy mất. Xin lỗi nha.

Baekhyun lắc đầu rồi dập luôn màn hình máy tính xuống. Hyung, bữa trưa vẫn quan trọng hơn.
Là lỗi của tôi, Jinho thừa nhận, khiến Baekhyun khẽ đảo tròn mắt. Đáng nhẽ tôi nên bảo cả hai nghỉ từ lúc nãy.

Vậy thì may mà tôi ở đây, Baekhyun nói, kéo khóa ba lô và rút ra một hộp đồ ăn trưa. Chẳng nói chẳng rằng, anh ta đóng hết sách vở lại rồi chồng xuống nền nhà để dọn sạch chiếc bàn. Nếu anh không ăn trưa trong căn tin được, vậy thì chúng ta sẽ ăn ở đây.

Luhan mỉm cười. Vậy còn Sehun và Chanyeol thì sao?

Jinho dịch chuyển chỗ ngồi một cách không thoải mái – Baekhyun thấy được và hứng thú nhìn cậu ta.

Bọn họ sẽ tới đây. Baekhyun nhìn qua Jinho, giọng gần như đang giễu cợt. Ăn trưa với mọi người hẳn sẽ thú vị lắm. Cũng lâu lắm rồi.

Ừm, hẳn sẽ rất thú vị, Jinho lầm bầm, mặc dù trong lòng cảm thấy hoàn toàn ngược lại.

Chào mọi người, Chanyeol lên tiếng, vẫy tay khi cậu bước tới chỗ mấy người kia với Sehun đi ngay sau. Biểu cảm của Luhan bỗng trở nên thật rạng ngời khi anh thấy bạn trai mình – và điều này khiến Jinho nghiến răng khó chịu.

Sehun-ah, Luhan lên tiếng khi Sehun đi tới và kéo ghế từ bàn khác sang đặt ngay bên cạnh anh. Khi Sehun ngồi xuống, Luhan nhẹ nhàng xoa xoa vành tai cậu – một hành động rất mực âu yếm mà Jinho ước gì mình không phải nhìn.

Sau khi để ‎ý Luhan chán chê, Sehun nhìn qua bên Jinho. Chào Jinho.

Chào, Jinho trả lời. Luhan hình như không để ý đến điều này, nhưng bầu không khí giữa hai người bạn bỗng trở nên ngột ngạt hơn bình thường.

Chanyeol, người đang ngồi bên cạnh Jinho và đối diện với Baekhyun, mỉm cười lên tiếng. Chắc tất cả đều có mặt đông đủ ở đây rồi.

Sao chúng ta lại ở đây? Sehun thắc mắc.

Hôm nay chúng ta sẽ ăn trưa ở đây, Baekhyun lảnh lót nói. Em có mang đồ ăn trưa không?

Ừm không. Em vừa mới ra khỏi lớp thì Chanyeol kéo em tới thư viện ngay, Sehun trả lời.

Vậy thì không ổn rồi. Anh chỉ mang đồ ăn của anh và Chanyeol thôi. Chắc em có thể đi mua ở căn tin trong khi bọn anh ngồi đợi, Baekhyun vừa nói vừa đưa khăn giấy và một hộp nhỏ đầy cơm cuộn cho Chanyeol.

Jinho cau mày vì cậu có linh cảm xấu về chuyện này.

Anh sẽ đi với em Sehun-ah, Luhan xung phong. Đoạn anh quay sang hỏi Jinho. Em muốn ăn gì Jinho, anh sẽ lấy cho em.

Jinho lắc đầu. Không cần đâu hyung, em có mang theo bữa trưa rồi. Đoạn cậu rút ra một hộp đồ ăn cỡ lớn đã chuẩn bị từ sáng nay. Cậu thực sự đã phải chuẩn bị nhiều giờ liền với hy vọng được ăn cùng Luhan, nhưng có vẻ như chuyện đó sẽ không xảy ra rồi.

Oa. Với một người thì như thế là quá nhiều đấy. Baekhyun nói. Cậu làm để ăn cùng ai nữa hả?

Không. Cho tôi thôi, Jinho nói dối.

Vậy thì bọn em nên đi ngay, Sehun đứng dậy, tay chìa ra đợi Luhan nắm lấy.

Được rồi! Bọn anh sẽ quay lại ngay, Luhan nói rồi đan những ngón tay của mình lại với Sehun. Anh đang định đi với Sehun thì bỗng quay sang bảo Chanyeol đừng ăn hết chỗ cơm cuộn đó.

Aishh. Em sẽ mua cho anh ở căn tin mà. Sehun nói rồi kéo tay anh đi.

Khi hai người rời đi, Jinho không thể không nhìn chằm chằm bọn họ.

Trước đây cậu thấy ghen tị mỗi khi bọn họ ở cạnh nhau, nhưng giờ ........... giờ cậu chỉ đơn giản là ghét nó.

Cậu có thể nghe thấy tiếng Luhan Nhưng đồ ở đó không ngon bằng đồ Kyungsoo làm. Và cậu có thể nhìn thấy Sehun khẽ lắc đầu, và cả nụ cười nhỏ trên gương mặt Sehun khi Luhan bám lấy cánh tay cậu, vẫn cố nài rằng anh không thích cơm cuộn trong căn tin.

Những gì cậu đang nhìn là thứ cậu không nên chen chân vào, Giọng Baekhyun vang lên cắt ngang suy nghĩ của Jinho.

Cậu quay sang nhìn anh ta, hàng lông mày cau lại. Gì–

Đừng, Chanyeol ngắt lời, rướn người trên mặt bàn. Bọn tôi biết cả rồi.

Jinho chớp chớp mắt nhìn anh ta. Biết gì?

Bọn tôi biết cậu có cảm tình với Luhan hyung. Đừng cố cãi làm gì. Như vậy chỉ làm phí thời gian thôi. Baekhyun nói với biểu cảm trông có vẻ rất dễ chịu, nhưng Jinho có thể đoán chắc thực ra trong lòng anh ta chẳng thấy dễ chịu một chút nào đâu.

Anh ta gay gắt nhìn cậu, khiến cậu có cảm giác mình như đang bị chất vấn. Bọn tôi cũng biết cậu đang làm gì, và là bạn của bọn họ, chúng tôi khuyên cậu dừng lại.

Jinho mở miệng định đáp lại, nhưng bị Baekhyun cướp lời. Chuyện cậu đang lợi dụng việc làm cộng sự với Luhan cho đồ án trên lớp là quá rõ ràng – dành hàng giờ ở thư viện, tới quán cà phê, đưa anh ấy về nhà, làm bữa trưa cho anh ấy – Baekhyun nhìn hộp cơm trưa với ánh mắt chán ghét.

Cậu đang độc chiếm thời gian của anh ấy, Baekhyun hằn học kết luận. Và chuyện này thật sự rất chướng mắt.

Chanyeol gật đầu. Và rất thảm hại nữa.

Tôi không–

Lý do duy nhất Sehun vẫn chưa nói năng gì với cậu là bởi vì em ấy tin cậu, Baekhyun nói, ngắt quãng việc lựa lời của Jinho.

Em ấy không muốn tin vào chuyện tồi tệ nhất, Chanyeol thêm vào. Em ấy vẫn coi cậu là bạn.

Nhưng đừng để việc Sehun vẫn kiệm lời lừa dối cậu. Em ấy không thích việc cậu dành nhiều thời gian với Luhan hyung và cũng không muốn trở thành một cậu bạn trai tồi không thích người yêu mình giao lưu với những người khác. Em ấy không phải người như vậy. Em ấy hiểu hai người đang làm việc chăm chỉ để đạt điểm cao, nhưng liệu cậu có biết giới hạn không, Baekhyun khinh bỉ nói. Thực lòng việc cậu đang dần lợi dụng lòng tin của em ấy khiến tôi phát bệnh.

Cảm thấy mặt mình đang nóng dần lên, Jinho hít một hơi thật sâu. Tôi xin lỗi, nhưng tôi không nghĩ mình xứng đáng ngồi yên đây mà nghe hai anh xả vào mặt tôi mấy câu như thế.

Baekhyun châm chọc. Cậu nói phải – cậu không xứng đáng để chúng tôi chỉnh đốn lại. Có lẽ Sehun là sự lựa chọn tốt hơn chăng?

Jinho nuốt khan và siết chặt nắm tay. Anh nói xong chưa?

Cậu đã hiểu ý chúng tôi chưa? Baekhyun hỏi lại. Bởi vì tôi không nghĩ là cậu hiểu rồi đâu.

Jinho tự nhủ phải thật bình tĩnh – rằng Baekhyun chỉ đang làm vậy để chọc tức cậu và khiến cậu thừa nhận việc làm sai trái của mình.

Tôi không nghĩ có gì cần hiểu ở đây, Jinho phản bác, trưng ra bộ mặt thờ ơ.

Chanyeol khẽ thở dài rồi đứng dậy ra ngồi chỗ của Luhan, bên cạnh Baekhyun, người trông như đang muốn bóp nghẹt thứ gì đó.

Cậu trơ trẽn hơn chúng tôi nghĩ đấy, Chanyeol nói, đặt tay lên vai bạn trai mình để làm người kia dịu đi. Vậy nên huỵch toẹt cái của nợ này đi. Anh ta nhìn thẳng vào mắt Jinho, ánh mắt bỗng chốc đanh lại giống Baekhyun.

Là anh của Sehun, chúng tôi sẽ không để một tên nào đó từ quá khứ xen vào và phá hỏng mối quan hệ của em ấy với Luhan hyung, vậy nên hãy coi đây là lời cảnh báo rõ ràng -

Đừng hòng nghĩ tới chuyện chia rẽ bọn họ, Baekhyun nói nốt câu. Đừng đi quá giới hạn.

Jinho châm biếm. Tôi không muốn bị mắc oan đâu, Cậu nói, nghiến răng kèn kẹt.

Baekhyun cười nhạt. Chẳng có ai muốn thế cả, nhưng may đó không phải là trường hợp của cậu, nhỉ? Chúng tôi đang buộc tội cậu vì đã thèm khát người yêu của bạn thân, một cách đúng đắn.

Thèm khát á? Jinho trừng mắt nhìn hai người kia. Anh chả biết tôi lấy một tẹo nào và nói thế có vẻ hơi thô lỗ và bất công, anh không nghĩ thế sao?

Baekhyun rướn người lên phía trước. Sao vậy? Không xoay sở nổi khi sự thật nó đập thẳng vào mặt à?

Chẳng có tí sự thật nào trong những điều anh vừa nói cả.

Baekhyun nhìn cậu ta bằng ánh mắt thương hại, và điều đó làm Jinho khó chịu cực kỳ. Buồn ghê. Cậu nói dối quen rồi và khi sự thật được phơi ra ánh sáng, cậu thậm chí còn chẳng phân biệt nổi cơ.

Anh chẳng biết cái gì hết, Jinho đôi co, vẫn đang cố giữ cho giọng mình thật bình tĩnh.

Baekhyun thu người lại, khoanh hai tay trước ngực. Tôi nói cậu câu đó cũng không sai đâu. Anh nhếch mép cười. Cậu không biết một chút nào về mối quan hệ giữa Sehun và Luhan hyung. Có thể cậu nghĩ đó là mối quan hệ dễ dàng phá vỡ, chỉ cần đúng thời điểm và bằng mấy lời nói thật hợp lý. Nhưng cậu lầm to rồi.

Cá là cậu không biết Sehun yêu Luhan nhiều đến nỗi em ấy trở nên cáu bẳn mỗi khi bọn họ không ở cạnh nhau. Hoặc là Sehun sẵn sàng đưa Luhan đến lễ hội rồi khu vui chơi mặc dù em ấy ghét những nơi như thế. Tại sao à? Bởi vì chỉ cần Luhan hyung vui, Sehun có thể làm mọi việc, Chanyeol nói với nụ cười nhẹ trên gương mặt. Đó chính là tình yêu.

Jinho cúi thấp đầu khi nghe đến câu nói cuối cùng, cảm nhận cơn sóng cảm xúc đang đổ ập lên người mình. Đau khổ. Tức giận. Ghen tị. Tội lỗi. Cậu không biết cảm xúc nào vượt lên hẳn ba cái còn lại, nhưng cậu biết chắc rằng mình không muốn ngồi đây và nghe những gì cặp đôi kia đang nói.

Giọng Baekhyun lại một lần nữa cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu.

Nếu cậu vẫn nghĩ mình còn cơ hội thì hay là để tôi nói cho cậu biết, không ngày nào Luhan hyung không thổ lộ với Sehun mình yêu em ấy đến nhường nào. Cậu đã thấy tờ giấy nhắn nào của anh ấy chưa? Có lẽ đọc một cái sẽ giúp cậu hiểu họ hoàn hảo thế nào khi ở cạnh nhau đấy... Ồ mà cậu có biết Luhan hyung sẽ không ngủ được nếu không có Sehun bên cạnh không? Hay là câu đầu tiên anh ấy nói vào mỗi buổi sáng là tên Sehun? Không. Chắc cậu không biết rồi. Luhan hyung đang yêu bạn thân cậu rất sâu đậm. Chấp nhận đi. Dù cậu có cố gắng đến thế nào đi chăng nữa, cậu cũng không thể thay thế được Sehun đâu.

Sau câu nói của Baekhyun là một khoảng lặng não nề.

Jinho không biết làm thế nào một người chẳng biết tí gì về mình lại có thể giáng cho cậu một cú vào chỗ đau nhất như thế. Có thể dùng những từ làm cậu nhức nhối nhất. Điều đó khiến Jinho bất ngờ và hoảng sợ cùng một lúc.

Jinho ngẩng lên nhìn và hai người họ bắt đầu đấu mắt với nhau một lúc lâu – không ai chịu bỏ cuộc.

Đột nhiên Jinho dứt mắt ra trước. Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng cho Baekhyun thấy rõ mình không dễ dàng bị lay chuyển – ngay cả khi người kia đã phá hủy tất cả những bức tường cậu dựng lên, bằng chứng chính là cơn đau vỡ òa cậu đang phải nén nhịn.

Đủ chưa?

Chỉ cần cậu hiểu rõ vị trí của mình là ở đâu, thì tôi nghĩ như vậy là đủ rồi, Baekhyun kết luận.

Jinho cố nở một nụ cười. Sehun hẳn phải rất may mắn khi có những người anh chu đáo đến thế này, nhưng tôi nghĩ cậu ấy đủ lớn để tự nói ra.

Baekhyun khịt mũi. Ồ phải đấy. Chúng tôi chỉ đang làm chuyện này để em ấy không gặp rắc rối thôi.

Cậu có thể nghĩ bọn tôi bảo vệ thái quá nếu muốn, nhưng bọn tôi không muốn nhìn maknae đau lòng, Chanyeol thêm vào.

Và bọn tôi cũng không muốn bức tranh hoàn hảo kia bị phá hủy. Baekhyun hướng sự chú ‎ý của mình đến cặp đôi đang đi về phía bọn họ.

Jinho quay sang nhìn và thấy Luhan và Sehun đang tay trong tay với nụ cười nở trên môi. Luhan đang cầm một que kem ốc quế phủ sô cô la, rắc cốm và chút vụn kẹo ngọt; còn Sehun xách một chiếc túi, có lẽ đựng đồ ăn trưa bên trong. Luhan luôn miệng liếng thoắng về chuyện gì đó, chốc chốc lại ngẩng lên nhìn Sehun cứ hai giây một lần. Sehun cứ gật gù theo bất cứ điều gì Luhan đang nói, tay cầm chặt lấy tay anh để đảm bảo anh không bị trượt chân vì Luhan giờ chẳng để ‎mắt đến đường đi chút nào.

Nếu bằng cách nào đó cậu lọt được vào bức tranh kia - Baekhyun nói tiếp.

Jinho dứt mắt ra khỏi cặp đôi kia rồi nhìn Baekhyun.

Chanyeol và tôi sẽ vui lòng lôi cậu ra khỏi đó, Baekhyun đảm bảo.

Anh ta nở một nụ cười rạng rỡ với cậu, đôi mắt trở nên ấm áp ngây thơ – bầu không khí căng thẳng từ cuộc đối thoại lúc trước bỗng chốc biến mất.

Jinho rùng mình trước khả năng thay đổi thái độ nhanh như chớp của Baekhyun. Có cảm giác như thể bọn họ chưa từng nói chuyện ban nãy.

Xin lỗi bọn em đi lâu quá, Sehun lên tiếng khi hai người đến nơi. Đoạn cậu đặt túi xách lên bàn rồi chỉ tay về phía Luhan. Nhưng Bambi đây muốn mua cả quầy đồ tráng miệng.

Đừng có phóng đại, Luhan vừa cãi vừa ngồi xuống cạnh bạn trai mình.

Vậy hả? Sehun mở túi là lấy ra một hộp chất đầy bánh quy và bánh nướng.

Oaaaaaa hyung! Baekhyun và Chanyeol reo lên, tay lập tức với ra lấy đồ ngọt. Một lần nữa, Jinho lại thấy bất ngờ trước cái cách họ có thể giả bộ như chưa từng đe dọa cậu trước đó.

Thấy chưa Sehun-ah? Anh đã bảo sẽ hết mà, Luhan nói, huých tay vào người cậu.

Ừm, cũng chẳng thay đổi được việc em đã tiêu hết số tiền dùng trong hai tuần đâu, Sehun chán nản nói.

Luhan tủm tỉm cười. Anh sẽ trả em sau, Anh nháy mắt đáng yêu với Sehun, và việc đó dường như đã làm cậu dịu đi mấy phần, bởi vì mặc dù Sehun chỉ đảo tròn mắt và bắt đầu ăn bữa trưa, một nụ cười nhỏ vẫn lưu lại mãi trên gương mặt cậu.

Jinho cúi xuống nhìn bữa trưa mình chuẩn bị và cau mày lại.

Đó chính là tình yêu.

******

Sehun-ah, em không định đòi anh tiền sao? Luhan lên tiếng hỏi khi bọn họ đã đánh răng xong và quay trở lại phòng.

Tiền á? Sehun thắc mắc.

Ừ, anh hứa trả em rồi mà.

Ồ bữa trưa ấy hả? Không sao. Anh không cần–

Không. Anh sẽ trả, Luhan nhe răng cười nói.

Sehun cau mày lại. Anh ấy tính làm gì vậy nhỉ?

Luhan bất ngờ quàng tay ôm ngang người Sehun, áp người mình lên người cậu. Em sẵn sàng chưa?

Sẵn sàng gì–

Bờ môi Luhan chặn họng cậu lại.

Khi anh tách người ra với nụ cười đầy tự hào nở trên môi, Sehun vẫn chưa hiểu mô tê gì (không phải cậu thấy phiền nụ hôn của Luhan đâu – không một chút nào luôn). Ừmm. Gì?

Luhan lại hôn cậu một lần nữa – lần này môi anh nán lại lâu hơn một tẹo.

Ờ... Sehun mở miệng, khiến Luhan chỉ biết đảo tròn mắt.

Anh hôn trả lại em!

Sehun thực lòng muốn phá lên cười ngay tại trận, nhưng bằng cách nào đó cậu đã giữ được khuôn mặt bình tĩnh. Từ khi nào mà hôn lại được coi là một loại tiền tệ vậy?

Từ khi anh nợ tiền em, Luhan vênh mặt trả lời, để rồi nhận lại một cái búng mũi từ Sehun.Auu!!

Lần sau đưa em tiền thật nha, Sehun ra lệnh rồi gạt tay anh khỏi mặt mà đi về phần giường của mình.

Luhan giả bộ bị xúc phạm. Em đang bảo nụ hôn của anh không tốt bằng tiền ấy hả?

Sehun vừa chui vào chăn vừa trả lời. Rất vui là anh đã hiểu, cậu trêu chọc.

Aishhh Sehun-ah. Luhan kêu lên. Đừng có nói dối.

Sehun cảm thấy tấm nệm giường lún xuống. Em biết thừa nụ hôn của anh tuyệt hơn tiền hàng ngàn lần, Luhan nói, một lần nữa vòng tay ôm cậu. Nụ hôn của anh là vô giá.

Chuẩn. Em chẳng mua được gì với cái vô giá đó đâu nha, Sehun đáp trả, xoay người lại đối diện với anh.

Luhan hậm hực lẩm bẩm. Gì thì vẫn tốt hơn tiền.

Sehun tủm tỉm cười. Cứng đầu ghê.

Luhan dịch sát lại gần hơn. Thừa nhận đi. Đoạn anh đặt một nụ hôn khác lên môi Sehun.

Ưmmm...

Luhan, người đang rất muốn Sehun nói rằng nụ hôn của anh tuyệt hơn tiền – dù số tiền đó có nhiều thế nào đi chăng nữa, bắt đầu rải đều những nụ hôn khắp mặt cậu.

Sehun đang thực sự tận hưởng những nụ hôn gấp gáp của Luhan nhằm chứng minh cho cậu thấy điều anh vừa nói, rồi cậu bắt đầu khúc khích cười.

Cá là triệu đô cũng không làm em thấy thích thế này, Luhan quả quyết sau khi anh đã hôn xong và hài lòng với khuôn mặt đỏ ửng lên của Sehun.

Sehun chỉ bật cười. Anh thật tuyệt, cậu thở hổn hển.

Luhan mỉm cười. Và?

Sehun khẽ thở dài. Và nhận nụ hôn của anh tuyệt đối tốt hơn nhận tiền.

Đúng rồi! Luhan vỗ nhẹ vào mặt Sehun.

Yah!

Luhan tủm tỉm cười rồi bắt đầu dụi vào người Sehun, muốn cho cậu thấy mình đang cố gắng làm tình hình tốt lên. Sehun đảo tròn mắt .Sao anh ấy có thể nghĩ ôm ấp là xong chuyện chứ?

Luhan càng ôm cậu chặt hơn, tóc anh chọc lên phía dưới cằm cậu, bàn chân anh khẽ cọ vào chân cậu.

Được rồi. Gần xong chuyện. Nhưng chưa xong hết đâu.

Tai em sao rồi? Luhan lên tiếng hỏi.

Không sao, Sehun trả lời, ngay lập tức nhớ lại chuyện đêm hôm trước.

Anh xin lỗi, Luhan vùi mặt vào áo Sehun lẩm bẩm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net