Chap 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

The Forgotten




Mình ghét việc này! Sao tụi mình lại phải đi dọn dẹp chứ? Chen vừa càm ràm vừa đợi cây cọ xì hết hơi, mắt hết nhìn Baekhyun rồi lại quay qua Chanyeol – hai cái người đang đứng giám sát việc quét dọn.

Vì cậu sống ở đây chứ sao, Baekhyun trả lời rồi chỉ tay về phía mấy cái ghế. Kyungsoo, xử l‎ý chỗ này đi.

Không. Anh tự đi mà làm.

Nhưng em giỏi việc đó hơn tụi anh mà, Chanyeol lý lẽ. Kyungsoo lừ mắt nhìn cậu ta một lúc rồi lắc đầu, đoạn cậu giơ tay ném chiếc cốc vào đầu người kia, khiến Chanyeol kêu Au! một tiếng, còn những người khác thấy vậy đều bật cười.

Đừng có mà làm thế lần nữa, không anh sẽ nghiền nát chỗ bát đĩa em thích đấy, Baekhyun lên tiếng đe dọa.

Thế cơ à? Kyungsoo từ từ tiến lại gần. Thử làm đi, em muốn xem lắm đấy.

Mọi người há hốc mồm, mắt đổ dồn về phía hai người kia. Thậm chí đến Kris cũng phải dừng tay lại mà theo dõi sự việc.

Em nghĩ anh không làm vậy sao, Baekhyun chất vấn, tiến lên một bước đến trước mặt Kyungsoo.

Ôôôôôô, mấy kẻ đứng hóng kêu lên.

Chanyeol, có lẽ anh muốn vào cứu lấy vị hôn thê của mình trước khi chuyện đi quá giới hạn đấy, Kyungsoo đáp lời.

Ôôôôôô.

Kai, nếu em vẫn muốn có bạn chung phòng, anh nghĩ em nên lôi cậu ta ra ngay, Baekhyun nói, rõ ràng đang đe dọa chẳng kém cạnh Kyungsoo một chút nào.

Ôôô–

MỌI NGƯỜI LÀ TUYỆT NHẤT! Luhan hô to khi anh ào ra ngoài, nhanh chân chạy tới chỗ Baekhyun và Kyungsoo. Nhìn nụ cười chói lòa kia của anh, rõ là Luhan không hề biết mình vừa chen chân vào vụ gì rồi.

Sehun, vốn tinh ý hơn khi quan sát không khí xung quanh, ngay lập tức bước tới ngăn Luhan lại trước khi anh kịp tới gần hai người kia, nhưng đã quá muộn. Luhan đã chạy tới nơi, và cánh tay đang quàng qua vai hai người bọn họ.

Kyungsoo và Baekhyun thấy vậy liền không gườm nhau nữa mà quay sang nhìn Luhan đang ngất ngây vui sướng chuẩn bị diễn tả sự tuyệt vời của buổi tiệc này.

Đây thực sự là bữa tiệc sinh nhật tuyệt vời nhất! Không thể tin mọi người làm tất cả những thứ này cho anh. Cảm ơn nhiều nhiều! Anh yêu mọi người, Luhan nói rồi siết chặt vòng tay làm cái ôm ba người.

Những người khác trố mắt nhìn khi Luhan thả Kyungsoo và Baekhyun ra, vẻ máu chiến của hai người họ đã biến mất, thay vào đó bọn họ chỉ có chút ngỡ ngàng trước sự thay đổi chóng vánh này.

Phép thuật của Luhan đó, Tao thấp giọng trầm trồ.

Chanyeol và Kai, đang suýt phải tham gia vào một cuộc tráo đổi, thấy vậy thở phào nhẹ nhõm.

Vẫn không hề hay biết gì, Luhan mỉm cười nói với hai người kia, Không phải dọn đâu. Anh làm cho. Đó là việc tối thiểu anh có thể làm.

Nhưng hyung, em không để anh làm vậy được! Đây là sinh nhật anh mà, Kyungsoo và Baekhyun đồng thời phản bác.

Luhan lắc đầu rồi ngoe ngẩy ngón trỏ trước mặt bọn họ. Sinh nhật anh là hôm qua rồi. Anh gõ lên mặt chiếc đồng hồ đeo tay. Nó qua từ nửa đêm cơ.

Nhưng hyung, anh không thể dọn hết đống này một mình được, Kyungsoo nói, mắt ánh lên vẻ lo lắng. Baekhyun nghe vậy cũng gật gù đồng tình.

Ai nói anh dọn một mình? Anh có Sehun mà.

Yah!

Sao? Luhan khó hiểu quay lại nhìn Sehun.

Sao có mỗi em giúp anh thế? Sehun thắc mắc, phớt lờ vẻ hài lòng trên gương mặt mấy ông anh mình.

Vì em là người yêu của anh mà, giờ thì cần lấy túi đựng rác đi, Luhan lãnh đạm nói.

Không thể tin nổi, Sehun lầm bầm khi Lay đưa cậu túi rác.

Vui lên nào Sehun, Lay vừa nói vừa vỗ lưng cậu.

Mọi người có thể vào nhà, bọn anh sẽ dọn chỗ này, Luhan lên tiếng, hai tay chống nạnh với vẻ mặt cương quyết. Đoạn anh lập tức bắt tay vào làm việc, gập bàn và xếp gọn ghế lại.

Anh đoán là xong chuyện rồi, Baekhyun nhìn Kyungsoo nói nhỏ.

Ừm. Không thấy tức nữa à? Kyungsoo hỏi.

Baekhyun mỉm cười rồi khoác lấy cánh tay Kyungsoo. Không. Ta thoát kiếp dọn dẹp rồi mà, anh ta đung đưa hàng lông mày. Kyungsoo thấy vậy tủm tỉm cười và hai người họ quay gót đi vào nhà.

Những người khác thì vẫn chưa hết choáng với những gì vừa xảy ra nên chỉ lẳng lặng đi theo. Sehun còn nghe thấy tiếng Chen hỏi Xiumin, Liệu Luhan hyung có ý thức được mình vừa ngăn chặn được thảm cảnh máu chảy không vậy?

Đừng nói quá lên, Chen, Xiumin nạt. Thảm cảnh máu chảy gì chứ.

Được rồi, là chó mèo cắn nhau. Vẫn thế thôi.

Xiumin đánh cái tét lên trán người kia. Nên cảm thấy biết ơn vì em không phải xì hơi mấy cây cọ kia nữa.

Sehun liếc mắt nhìn hàng tá cọ và khẽ rên lên.

Một tiếng sau....

Nếu em còn nhìn thấy một cây cọ bơm hơi nào nữa, em thề sẽ phải ám sát ai đó, Sehun thề thốt rồi nằm phịch xuống giường, mặt úp lên nệm.

Luhan tủm tỉm cười rồi nằm xuống cạnh Sehun. Anh nhắm mắt lại lẩm bẩm. Anh thấy mình thật đặc biệt.

Sehun xoay người ra đối mặt với anh. Đúng rồi. Nói rồi cậu đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh.

Đặc biệt đến mức dám nhảy vào nguy hiểm và ôm chầm lấy nó, Sehun tiếp lời.

Luhan liền mở mắt ra và cười thật tươi. Sehun thấy vậy đảo tròn mắt. Sao anh có thể làm vậy mà không hề hấn gì chứ?

Vì anh không sợ bất cứ điều gì hết, Luhan nói rồi rúc lại gần Sehun.

Sehun bật cười. Điếc không sợ súng thì có.

Ờ, ờ. Hơn nữa anh cũng biết thừa em sẽ không để chuyện xấu xảy ra với anh đâu, Luhan đáp lời, tay nựng cằm cậu.

Anh biết em mà, người yêu trọn ngày, vệ sỹ bán thời gian.

Người tặng quà theo dịp nữa. Đoạn Luhan chìa tay ra như hồi sáng.

Sehun châm chọc. Anh không muốn mở mấy món quà kia trước sao? Cậu chỉ tay về phía đống quà trên bàn anh.

Anh muốn mở quà của em đầu tiên vì anh mong cái đó nhất.

Sehun thở dài. Đừng tạo áp lực cho em mà, cậu càu nhàu rồi đứng dậy đi lấy quà từ trong ngăn kéo bàn học.

Luhan lập tức bật dậy khi thấy hộp quà được bọc giấy xanh và quấn nơ trắng. Theo cái cách đôi mắt nai của Luhan nhìn chằm chằm theo món quà, Sehun đoán anh đã không đùa khi nói anh mong nó thật.

Khi cậu đưa cho Luhan, anh lập tức xé bay lớp giấy bọc mà cậu đã phải tốn thời gian mất thì giờ chuẩn bị.

Ít ra anh cũng phải trân trọng lớp bọc chứ. Sehun lẩm bẩm mặc dù cậu biết thừa Luhan chẳng để vào tai đâu.

Ô Sehun-ah! Em tặng anh– Luhan khựng lại nhìn cậu với vẻ mặt băn khoăn khó hiểu. Áo trùm của em sao?

Luhan lôi chiếc áo ra rồi đưa lên mũi ngửi thử. Khoan đã, đây không phải áo em.

Sehun khúc khích cười. Rất vui khi thấy anh có thể ngửi mà phân biệt được mùi của em. Nhưng không, em không tặng anh áo trùm của em. Em tặng anh một cái tương tự vừa người anh hơn. Nhìn vào ống tay phải thử xem.

Mắt Luhan bỗng sáng lên. Không đời nào. Anh vội vàng xắn ống tay lên, và đương nhiên, bên trong là một trái tim thêu màu đỏ với chữ "S" vàng sáng đính ngay giữa.

Sehun-ah, Luhan lên tiếng.

Sehun ngồi xuống cạnh Luhan và bắt đầu xoa lưng dưới của anh. Em biết. Em biết. Em là người bạn trai hoàn hảo mà.

Luhan nhìn trái tim trên áo rồi lại quay ra nhìn Sehun và mỉm cười. Ừm.

Anh có thể mặc vì mỗi khi không ở cùng em, anh luôn có trái tim của em trên tay áo mình.

Hoặc mỗi khi không còn thứ gì khác mặc được nữa, Luhan trêu rồi dang tay ôm chầm lấy người cậu. Cảm ơn Sehun-ah. Anh thích lắm.

Nên thế. Em bị chảy máu khi thêu đấy. May vá khó xơi thật.

Luhan khúc khích cười. Thế nó có đáng không? Anh hỏi với nụ cười có thể tỏa sáng cả thế giới.

Có, Sehun trả lời, đưa tay đặt lên ngực trái, nơi trái tim mình đang đập loạn nhịp vì niềm thương yêu dành cho nụ cười kia. Hoàn toàn xứng đáng luôn.

Trong khi đó ở phòng bên cạnh.....

Có nên đăng ảnh tiệc sinh nhật lên twitter không nhỉ, Yeollie? Baekhyun lên tiếng hỏi.

Có! Chanyeol hào hứng trả lời. Cậu ta nhảy phốc lên giường cạnh Baekhyun, người đang lần xem lại mấy tấm ảnh trong máy.

Đăng tấm cậu đang nhảy điệu hula ấy, Chanyeol tươi cười gợi ý. Trông quyến rũ lắm.

Baekhyun nghe vậy khúc khích cười. Đương nhiên. Tớ mà lại.

Cậu đang lướt qua chỗ ảnh để tìm mấy tấm các vị khách nhảy điệu hula, còn Chanyeol đưa mắt nhìn qua vai cậu từ phía sau thì Baekhyun bỗng thấy một tấm ảnh nổi bần bật, nhưng là vì lý do không tốt đẹp gì.

Đó là Luhan hyung, Chanyeol nói. Và điệu hula dễ thương của anh ấy.

Ừ, Baekhyun nói nhỏ. Cậu phóng to bức ảnh ra và lập tức cau mày lại khi thấy khuôn mặt quen thuộc kia vào tầm nhìn.

Nhìn nụ cười ngu ngốc kia xem, Baekhyun móc mỉa.

Đó chính là Jinho với đôi mắt đang dán chặt lên người Luhan, và tệ hơn cả chính là nụ cười si tình trên gương mặt cậu.

Cậu ta thực sự yêu anh ấy rồi, Chanyeol nói, giọng trầm hẳn xuống.

Baekhyun xem tấm ảnh tiếp theo – và Jinho lại một lần nữa bị bắt gặp đang mỉm cười phía đằng sau khi Luhan đang nhảy.

Tớ có cảm giác một phần lý do cậu ta bị Luhan hyung thu hút có liên quan đến việc cậu ta không thể có được anh ấy...

Chanyeol vòng tay ôm lấy Baekhyun rồi nói, Cậu biết mà – người ta khao khát những gì mình không thể sở hữu.

Nhưng liệu nó có đi nên xa đến mức này không, người yêu của bạn thân cơ mà. Thực lòng, có loại bạn nào như thế chứ?

Nhưng cũng không trách cậu ta được, Chanyeol nói. Đấy là Luhan hyung cơ mà.

Dù là vậy... Baekhyun vừa lẩm bẩm vừa lướt nhanh qua mấy tấm ảnh, đoạn cậu dừng lại ở hình Sehun bế Luhan, người đang cười thật tươi. Cũng không thể xáo trộn thứ này được. Làm vậy như thể cậu đi ngược lại lại lẽ tự nhiên ấy.

Vậy có lẽ Jinho chưa nhận ra điều đó. Chắc hẳn cậu ta thuộc tuýp cần người mình yêu nói thẳng cậu ta nên buông tay rồi.

Baekhyun đảo tròn mắt. Hoặc cậu ta cần bị nện một trận nên thân.

Chanyeol bật cười. Hoặc là vậy.

Bức ảnh tiếp theo là khi Luhan ôm Sehun từ phía sau, trong khi người kia đang chuyện trò với một trong những người bạn của bọn họ. Mọi thứ trong ảnh đều toát lên vẻ tự nhiên, thuần khiết đến nỗi Baekhyun không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy.

Tớ không muốn thấy bọn họ đau khổ, Baekhyun nói nhỏ đến nỗi Chanyeol suýt không nghe thấy gì.

Dù vậy nó vẫn sẽ xảy ra, Chanyeol đáp lời, tay kéo người cậu lại gần hơn. Cả hai chúng ta đều biết điều đó mà.

Baekhyun chỉ khẽ thở dài bởi vì dù có tránh không nghĩ về chuyện sắp xảy đến với Luhan và Sehun, cậu vẫn hiểu rõ tình hình hiện tại, rằng hai người kia sẽ chịu đau khổ, bằng cách này hoặc cách khác. Chuyện đó là không thể tránh khỏi.

Cậu chỉ mong không có gì không thể sửa chữa lại được.....

******

Hôm nay trông anh vui thế, Jinho lên tiếng khi ngồi xuống cạnh Luhan.

Người kia mỉm cười rạng rỡ. Tẹo nữa anh sẽ đi dự triển lãm với Sehun!

À. Anh sẽ đi sau khi tan học hả?

Luhan gật đầu. Ừ. Sehun sẽ gặp anh ở đó sau bởi vì em ấy phải đi làm, nhưng anh thực sự đợi không được nữa. Một số nhiếp ảnh gia anh thích sẽ có mặt ở chương trình giao lưu đặc biệt, và anh đang cực nóng lòng vì cuối cùng cũng được gặp họ!

Vậy tuyệt quá hyung.

Sự thực là Jinho đã biết về chương trình đặc biệt đó từ lúc đi mua vé vào tháng trước cơ, và cậu đã chọn ngày hôm nay bởi vì cậu thấy tên những người đó trong danh sách khách mời danh dự. Cậu nhớ tên những nhiếp ảnh gia anh ngưỡng mộ mà. Cậu muốn là người chịu trách nhiệm giúp Luhan gặp mặt những người anh ấy thần tượng. Cậu đã thấy rất tuyệt khi mua hai tấm vé ấy, nhưng giờ thì.....

Thật không biết cảm ơn em thế nào cho đủ vì đã tặng anh vé, Luhan nói rồi mỉm cười với cậu theo cái cách khiến ngực cậu bỗng đau nhói bởi vì nó chỉ đơn thuần là một nụ cười xã giao. Nụ cười sau khi người khác làm điều gì đó tốt với bạn. Nó không phải nụ cười anh dành cho Sehun – một nụ cười vô tư chẳng cần có lý do đằng sau. Đây là nụ cười có điều kiện.

Mong là anh sẽ chụp được nhiều ảnh, Jinho nói, cố gắng nhoẻn miệng cười với Luhan.

Lại là một nụ cười xã giao nữa.

******

Sehun, cậu tới đây chút được không?

Sehun quay ra nhìn và thấy ông chủ đang ra hiệu cậu tới một phòng bọn họ mới mở. Cậu liền bước vào và đưa mắt nhìn một lượt, để ý thấy dây rợ và các thiết bị nằm la liệt trên sàn, nội thất thì vẫn còn để vỏ bọc.

Trước khi về, cậu ở đây giúp lắp đặt phòng được không? Tôi muốn sử dụng phòng này vào ngày mai.

Tất nhiên rồi thưa ông chủ, Sehun bỏ túi xuống rồi xắn ống tay lên.

Cậu bắt đầu công việc cùng với hai người bạn cùng làm khác. Đến khi xong xuôi, Sehun gần như kiệt sức. Đến nỗi cậu gần như phải lết ra khỏi quán karaoke mà đi tới ga tàu. Khi đi trên tàu, cậu ngủ gật mấy lần – thậm chí còn có lần cậu vô tình tựa đầu lên vai một người phụ nữ lớn tuổi, mà bà ta lại không hề thích người lạ dựa vào mình ngủ. Vậy là sau khi bị chiếc ví của bà ta đập vào mặt, cậu cố ép bản thân phải mở mắt liên tục. Gần về đến nhà rồi, cậu chỉ cần chịu nốt một lúc thôi. Sau vài phút nữa, cậu sẽ có thể say giấc trên chiếc giường thoải mái của mình, và mọi chuyện sẽ bình thường trở lại.

Cậu vừa bước xuống tàu và ra khỏi ga thì bỗng cảm thấy như mình quên mất thứ gì đó. Cậu lập tức kiểm tra lại ví và chìa khóa của mình. Không phải. Ở đây cả rồi.

Sehun tiếp tục sải bước về nhà với ý nghĩ khó chịu rằng cậu đã lỡ mất thứ gì đó cứ vẩn vương mãi trong đầu, nhưng cuối cùng vẫn không thể nhớ ra đó là gì.

Còn một tòa nhà nữa là tới khu cậu ở thì bỗng điện thoại cậu rung lên. Lần tìm trong túi áo, Sehun rút điện thoại ra mà chẳng để ý số cuộc gọi nhỡ, cậu đọc tên người gọi – Bambi.

Sehun trả lời điện thoại rất tự nhiên. Chào anh.

Sehun-ah, em đang ở đâu thế?

Mình đang ở đâu sao?

Sehun đang đi chợt khựng lại. Giọng anh có vẻ lo lắng, nhưng tại sao chứ –

CHẾT M*.

Sehun lập tức quay người lại và bắt đầu chạy thật nhanh. Làm thế nào mà cậu có thể quên cuộc hẹn với Luhan chứ?!

Sehun xem lại đồng hồ – CHẾT TIỆT! Đáng nhẽ cậu phải gặp Luhan cách đây hai giờ rồi.

Sehun-ah?

Lu, em xin lỗi. Em quên béng mất buổi hẹn của chúng ta —

Ồ, Luhan trả lời. Sehun có thể cảm nhận được nỗi thất vọng của anh ẩn chứa trong một tiếng duy nhất đó. Chết tiệt.

Nhưng giờ em đang vòng lại ga tàu rồi. Em sẽ lên tàu và có mặt ở đó trong vòng bốn mươi phút nữa.

Sehun tăng tốc đến ga tàu, nhưng trước khi cậu tới nơi, Luhan lên tiếng, Buổi triển lãm hai mươi phút nữa đóng cửa, Sehun-ah. Em không kịp đâu.

Nếu cậu vẫn chưa thấy đủ tệ, thì giọng nói chán nản của Luhan quả thật đã khiến cậu khổ sở hơn nhiều rồi đấy.

Vừa tiếp tục chạy Sehun vừa nói. Vậy thì em sẽ đến đón anh.

Cậu có thể nghe thấy tiếng anh thở dài từ đầu dây bên kia. Không cần đâu. Anh sẽ bắt taxi về.

Nhưng Lu–

Không sao đâu. Đi taxi tốt hơn đi tàu mà, nhỉ?

Sehun dừng chân lại rồi cúi gập người xuống để thở. Lu, em thực sự xin lỗi.

Điều tiếp theo Luhan nói như cứa vào tái tim cậu.

Không sao Sehun-ah. Ai chẳng có lúc quên, Luhan đáp, giọng nhỏ đến nỗi chẳng khác nói thầm là bao.

Anh-Anh ổn chứ? Sehun hỏi câu thừa thãi.

Cậu nghe thấy tiếng ồn vọng lại từ đầu dây bên kia, và sau đó là tiếng thở của Luhan. Anh vừa vào taxi. Nói chuyện với em sau nhé.

Ừm...

Tạm biệt.

Tạm biệt.

Sehun bắt đầu bước về nhà với hai tay siết chặt lấy chiếc điện thoại và khuôn mặt ảo não.

Cậu đã quên buổi triển lãm Luhan nóng lòng được xem. Thực sự, cậu không thể tin được mình có thể quên vì từ khi anh nhận được vé từ Jinho, anh nói về nó suốt. Các nhiếp ảnh gia yêu thích của anh sẽ tham dự nửa đầu chương trình. Sehun biết rõ Luhan, anh hẳn đã đợi ở cậu ở ngoài vì anh cầm vé của cả hai. Sehun biết mặc dù anh rất muốn xem buổi triển lãm kia, Luhan sẽ không vào vì nếu làm vậy, anh sẽ không thể đưa vé cho mình.

Anh muốn đi xem cùng em, cậu nhớ lời Luhan nói hôm trước.

Tuyệt. Tuyệt ghê vậy đó.

Ba mươi phút sau, khi Sehun đang đứng đợi trước cửa nhà bọn họ thì một chiếc taxi xuất hiện. Khi thấy Luhan xuống xe, cảm giác tội lỗi và chán ghét bản thânđổ ập lên người cậu như một cơn sóng dữ, bởi vì cậu dám chắc Luhan đang cố giữ biểu cảm khuôn mặt để không làm lộ ra cảm xúc thật của anh.

Luhan nhanh chóng trả tiền taxi rồi cúi chào người lái xe trước khi quay ra nhìn cậu.

Chào anh, Sehun lên tiếng, và bỗng cảm thấy mình như một tên ngốc ngay sau đó.

Chào em, Luhan nhẹ nhàng đáp lại.Anh đi tới chỗ Sehun và dừng lại khi chỉ còn cách cậu một bước. Em không cần phải đợi anh mà.

Đó là những lời Sehun muốn nói với anh, nhưng thay vào đó, bây giờ cậu lại nghe được từ chính miệng Luhan. Tối nay càng ngày càng tốt dễ sợ.

Xin lỗi, Sehun nói, tay dang ra kéo anh vào lòng. Thực sự xin lỗi.

Luhan ôm cậu chặt hơn. Đừng xin lỗi nữa Sehun-ah. Việc đó không làm anh thấy khá hơn đâu. Anh ổn mà. Thật đó.

Xin lỗi, Sehun lặp lại lần nữa rồi vùi mặt vào mái tóc anh.

Một lúc sau, ở trên giường.....

Này, em có thể đặt vé qua mạng và mai chúng ta đi xem cũng được, Sehun nói với chất giọng có chút van nài. Được rồi, cậu thực sự đang van nài đấy. Cậu rất muốn bù đắp cho vụ việc tệ hại vừa rồi.

Luhan lắc đầu rồi rúc lại gần Sehun hơn nữa. Em phải mua vé ít nhất một tháng trước cơ.

Một tháng á?! Sehun thốt lên. Vậy là cơ hội bù đắp cho Luhan đi tong. Argh. Tuyệt ghê.

Ừ. Triển lãm đó nổi tiếng mà.

Vậy thì chắc một tháng sau chúng ta có thể đi...

Ừ. Đúng rồi, Luhan nói nhỏ.

Sehun không biết đáp gì sau đó nữa, vì vậy hai người người đành ngừng nói chuyện. Cuối cùng Luhan cũng thiếp đi, còn Sehun thấy thật khó để không nghĩ về chuyện vừa xảy ra. Câu mày đã

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net