Chap 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

The Damages



LUHAN!

Tất cả những gì Luhan nghe thấy là tiếng hét kia trước khi Jinho bất ngờ bị lôi khỏi người anh cùng với tiếng động mạnh vang khắp phòng – là tiếng nắm đấm va vào quai hàm một cách giận dữ.

Luhan thậm chí còn không có thời gian tiêu hóa xem mình vừa nghe thấy gì thì anh đã được kéo vào một vòng tay quen thuộc, hai cánh tay vững chãi lập tức bao bọc lấy cơ thể đang run lên từng đợt của anh. Áp mặt vào cơ thể ấm nóng cùng lồng ngực rộng quen thuộc, Luhan cuối cùng cũng nhận ra người đã đến cứu mình.

Là Sehun.

Thật sự anh chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhõm như thế này. Anh nhắm chặt mắt lại vào càng vùi sâu vào hơi ấm của Sehun hơn, và anh hết run ngay lập tức.

Lu à. Sehun thầm thì, giọng căng thẳng. Lu à, không sao rồi. Cậu nói nhỏ lần nữa khi không thấy anh trả lời.

Luhan muốn gọi tên cậu, nhưng lại không thể mở miệng ra vì đang quá đắm chìm trong khoảnh khắc này, khi được yên ổn trong vòng tay Sehun. Anh từ từ vòng tay ôm lấy thắt lưng cậu, rồi vòng ra lưng áo cậu.

Lu à. Sehun nói lại, và lần này Luhan có thể cảm nhận được nỗi lo lắng trong giọng nói của cậu.
Se-Sehun. Luhan mở miệng, tầm nhìn càng ngày càng nhòa đi. Sehun....Sehun.

Sehun tách người ra để nhìn anh. Và khi cuối cùng anh cũng chịu đối mặt với ánh mắt lo lắng của cậu, Luhan cảm nhận được những giọt nước mắt anh cố kìm nén lúc trước đang lăn dần xuống má.

Thấy vậy Sehun nhanh chóng ôm trọn lấy khuôn mặt anh. Không sao rồi, Lu. Cậu vừa nói vừa đưa tay gạt hết nước mắt đi.

Sehun.

Em đây. Cậu nói, môi nhoẻn một nụ cười nhỏ để trấn an anh mọi chuyện đều ổn.

Vậy là trong khi cậu tiếp tục lau khô những giọt nước mắt của anh, Luhan chẳng nghĩ được tới chuyện ngoảnh mặt ra chỗ khác. Mắt anh chăm chú nhìn cậu đến nỗi anh thậm chí còn không nhận ra ngón tay cái của Sehun đang nhẹ nhàng xoa vị trí mà vừa rồi môi Jinho mới chạm vào, như thể cậu đang mong có thể dùng nước mắt của anh xóa bỏ dấu vết về sự phản bội của người kia vậy.

Ước gì việc đó có thể dễ dàng đến thế.

Sehun-ah. Luhan sụt sịt.

Lòng bàn tay vẫn áp lên má anh, Sehun nhìn qua người anh một lượt rồi lên tiếng hỏi. Anh có đau ở đâu không?

Luhan không dám nói với cậu rằng chỗ nào của anh cũng thấy đau, chỗ nào cũng thấy rã rời, đặc biệt là ở trái tim.

Sehun hẳn đã hiểu điều đó, liền cụng trán hai người lại với nhau. Lu, em thật sự –

Ngọt ngào ghê nhỉ. Oh Sehun đến để giải cứu rồi. một giọng lè nhè bỗng cất lên từ phía đằng sau.

Luhan theo phản xạ bám chặt lấy Sehun, cả người áp sát vào thân thể cậu. Anh không thấy sợ, nhất là khi có Sehun ở đây, nhưng có điều gì đó trong giọng nói của Jinho khiến trái tim anh đập loạn nhịp trong lồng ngực.

Sehun hạ tay xuống và đặt sau lưng anh. Mặc dù cậu ngoảnh ra nhìn Jinho đang ngồi trên chiếc ghế bành ngay cạnh đó, Luhan vẫn không dám liếc mắt qua.

Đừng lấn tới. Sehun gầm gừ, nguy hiểm trầm giọng xuống.

Jinho thấy vậy cười khẩy. Ô ô. Chẳng giống cậu chút nào, Sehun ạ. Cậu bình tĩnh một cách bất thường. Sao vậy hả?

Không thể nhầm được – rõ là có nỗi đau ẩn chứa đằng sau từng câu chữ của Jinho.

Sehun-ah. Luhan thầm thì, tay giật giật vạt áo cậu – ngầm bảo anh đang muốn rời khỏi chỗ này. Ngay lập tức.

Sehun hiểu ý ngay, nhưng trước khi cậu kịp bỏ đi, Jinho bật dậy tiếp lời chế nhạo.

Thôi nào Sehun. Cậu không tức à? Không thấy giận dữ sao? Tớ đã đè bạn trai cậu xuống. Tớ đã hôn –

Sehun nhanh như cắt, đến nỗi Luhan suýt không nhìn thấy cảnh cậu đấm vào miệng Jinho. Thật mạnh.

Jinho ngã phịch xuống ghế, tay ôm lấy miệng mình.

Đấy là thứ cậu muốn chứ gì? Sehun hỏi, gương mặt cậu tím lại.

Người kia nghe vậy cười buồn. Khi cậu ta bỏ tay ra khỏi miệng, Luhan há hốc miệng vì anh đã thấy trên môi cậu ta có dính chút máu.

Tớ nghĩ cậu nên mạnh tay hơn. Jinho nói, khóe môi bị thương cong lên tạo thành một nụ cười buồn bã. Bởi vì tớ vẫn còn nếm được vị ngọt ngào từ Luhan  xinh đẹp của cậu. Phê lắm.

Trước khi Sehun kịp sấn lên, bàn tay phải nắm chặt sẵn sàng đấm Jinho thêm một lần nữa, Luhan đã kéo cổ tay cậu. Sehun! Đừng! Anh nói to, chất giọng có chút kích động.

Ơn trời, Sehun đã khựng lại, mặc dù hai nắm tay vẫn còn run nhẹ.

Đấy không phải Jinho đâu. Rượu đấy. Anh vừa nói vừa bám lấy tay cậu, lo sợ Sehun sẽ đổi ý và đánh người kia đau hơn nữa. Sehun, đừng mà. Anh nài.

Mắt Jinho mở to vì sốc. Cậu không thể hiểu nổi tại sao anh lại không cho Sehun đánh mình.

Sehun-ah, về nhà thôi. Luhan nói, mắt nhìn một mình Sehun.

Sehun vứt cho Jinho ánh nhìn lạnh sống lưng một lần cuối cùng rồi nắm lấy tay anh và quay gót bỏ đi. Khi mở cửa ra, cậu đột nhiên dừng chân rồi ngoảnh lại.

Khỏi lo về hóa đơn – tớ trả rồi. Cậu ngừng một lúc. Chúc mừng sinh nhật.

Chắng nói chẳng rằng, Sehun dẫn anh ra khỏi phòng rồi vào trong thang máy. Ra đến ngoài hành lang, ông chủ của Sehun ngay lập tức chạy đến với vẻ mặt sửng sốt.

Cậu đang làm gì ở đây vậy Sehun? Không phải cậu nên ở phòng phục vụ –

Xin lỗi ngài, nhưng tôi xin thôi việc.

Á khẩu trước quyết định của Sehun, Luhan chỉ biết nhìn cậu lịch sự cúi đầu chào người đàn ông lớn tuồi rồi rời đi.

Khi hai người đã lên tàu, Sehun, tay vẫn nắm chặt tay anh, đi thẳng đến chỗ ngồi ở cuối toa. Cậu để anh ngồi ghế cạnh cửa sổ, và ngồi ngay xuống bên cạnh.

Sehun-ah, sao em lại –

Vì nó không đáng. Anh quan trọng với em hơn. Sehun thú nhận. Em sẽ không để anh phải đợi đến khi em tan ca đâu. Không đời nào.

Sehun-ah...

Em cũng nhận ra công việc đó khiến em quá bận rộn, và không số tiền nào có giá trị bằng việc được nhìn thấy anh bất cứ khi nào em muốn.

Nhưng –

Công việc em sẽ tính sau, nhưng thực sự, không việc gì phải vội cả. Điều quan trọng nhất là em muốn anh biết em luôn ở đây, vì anh...luôn là vậy.

Sehun-ah, anh biết rồi mà. Luhan cười nhẹ.

Rất vui khi nghe anh nói vậy. Cậu siết nhẹ bàn tay anh.

Tia hoảng hốt trong mắt Sehun khi cậu nhìn thấy vết tím nhạt trên cổ tay anh đương nhiên không qua nổi mắt Luhan, nhưng anh lơ nó đi. Cái đó không quan trọng.

Cảm ơn em, Sehun-ah. Luhan lẩm bẩm rồi tựa đầu lên vai cậu. Anh rất vui khi người xông vào là em.

Ừm.

Có đau không? Luhan vừa hỏi vừa xoa xoa các đốt ngón tay cậu, hàng lông mày khẽ cau lại khi thấy sắc màu nhợt nhạt của chúng.

Có nhức, nhưng giờ đỡ rồi.

Luhan tách người ra để nhìn thẳng vào mắt cậu. Sehun-ah, em cảm thấy thế nào?

Có thể đã khá hơn, nhưng em không kêu ca gì đâu.

Sehun nở một nụ cười nhỏ với anh, khiến trái tim anh khẽ nhói đau vì nụ cười tuyệt đẹp kia có ẩn chứa nét buồn đằng sau.

Luhan đưa tay vuốt ve khuôn mặt cậu. Có cách nào anh có thể làm để em thấy khá hơn không?

Có đấy, nhưng chúng ta không thể làm việc đó ở đây được. Đó là vấn đề riêng tư dành riêng cho không gian phòng ngủ. Sehun trả lời, mắt ánh lên tia tinh ranh.

Luhan thấy vậy không khỏi mỉm cười bởi vì đây chính là cách cậu trấn an anh rằng mình vẫn ổn – sự cố gắng dễ thương của cậu để cải thiện tâm trạng.

Em làm anh hứng lên không? Sehun hỏi.

Luhan lắc đầu rồi lại tựa lên vai cậu. Không một tẹo nào đâu. Anh đùa, mắt nhìn bàn tay đang đan lại với nhau của hai người họ.

Hai người im lặng trong suốt quãng đường còn lại. Không ai để ý đến ánh mắt người ngoài nhìn về phía bọn họ – cả hai đều đang quá chú ý đến đối phương đến độ chẳng quan tâm được đến việc gì khác. Luhan tựa đầu lên vai cậu suốt, còn Sehun chỉ ở bên cạnh ngắm nhìn anh chơi đùa với những ngón tay đang đan vào nhau của hai người. Và mặc dù Luhan có thể cảm nhận được niềm thôi thúc muốn hỏi chuyện của Sehun, anh vẫn cảm thấy thật nhẹ nhõm khi cậu đã không nói gì. Chỉ là anh vẫn chưa sẵn sàng để nói về chuyện đó.

Khi về đến nhà, Baekhyun và Chanyeol đang ở trong phòng khách, ngay lúc nhìn thấy hai người bước vào, bọn họ lập tức nhận ra có chuyện gì đó không ổn – chính thế nên cả hai đã không nói câu nào khi Luhan và Sehun đi lên cầu thang.

Anh sẽ tắm trước. Luhan nói sau khi đã lấy ra bộ đồ ngủ trong tủ quần áo. Nhìn ánh mắt Sehun, Luhan có cảm giác cậu đã biết lý do tại sao anh cần phải tắm rửa ngay bây giờ.

Đứng dưới vòi hoa sen với hai mắt khép chặt, Luhan thầm nhắc nhở bản thân không được suy sụp. Anh kì cọ người lần này đã là lần thứ hai, nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy có chút bẩn thỉu, và chuyện đó đang dần đà khiến anh phát cáu. Vết tích trên cổ tay anh đã thâm lại, trong giây lát, Luhan đã lo sợ rằng chúng sẽ không bao giờ mất đi.

Nhưng điều đáng sợ nhất chính là mọi thứ giống hệt chuyện ngày trước một cách kỳ lạ. Anh một lần nữa trở thành nạn nhân của một người đang bị cảm xúc chi phối – một người đang bị hoàn cảnh cuộc sống làm cho phát điên và không có cách nào xử lý‎ nó. Anh đã cảm thấy mình thật bất lực vào năm mười một tuổi, và đến tận bây giờ anh vẫn cảm thấy thế.

Cha dượng khiến anh bị tổn thương, và Jinho cũng vậy, nhưng điểm khác biệt lớn nhất ở đây chính là anh, Luhan, không thể đổ lỗi cho Jinho được.

Anh đã khiến cậu tổn thương trước.
Jinho chỉ phản ứng lại, và mặc dù anh biết nếu người kia còn tỉnh táo, cậu sẽ không làm vậy, thì việc đó vẫn không thể thay đổi thực tế rằng hành động của Jinho còn có thể bào chữa được. Đó chỉ là kết cục cuối cùng thôi. Luhan mới là người chịu trách nhiệm về những gì đã xảy ra.

Khi Luhan từ chối Jinho, anh đã muốn làm theo cách ít gây tổn thương đến cậu, nhưng đã thất bại hoàn toàn.

"Anh đang làm em đau lắm, hyung."

Tựa người vào bức tường, Luhan có thể một lần nữa nghe thấy sự thật nhói lòng thốt ra từ miệng Jinho.

"NÓ CHẰNG LÀ GÌ SO VỚI NỖI ĐAU ANH GÂY RA CHO EM!"

Jinho nói đúng. Nỗi đau khi anh bị cậu ghim xuống chẳng là gì so với nỗi đau cậu phải chịu đựng. Bị người mình tỏ tình từ chối theo cách đó hẳn là đau lòng lắm, nhưng mất người đó bởi chính bạn của mình có lẽ mới là điều khiến mọi chuyện tệ hơn.

"Em không thể có tình cảm với anh sao?"

Khuôn mặt hoàn toàn thất vọng của Jinho khi nói câu đó chợt hiện lên trong tâm trí anh, và anh đột nhiên cảm thấy khó thở.

Trong giây lát, anh chỉ muốn gọi thật to tên Sehun bởi vì chỉ có cậu mới có thể xua đuổi cảm giác này đi – cảm giác tội lỗi tràn ngập này.

Chỉ có Sehun mới có thể khiến anh thấy khá lên – giống như đêm ở trong bệnh viện.

Nhưng anh đã không gọi cậu bởi vì anh biết việc đó sẽ chỉ khiến Sehun thấy buồn hơn, và anh bị như thế này chính là kết quả của mọi chuyện. Anh không muốn vậy. Anh không thể chịu đựng nổi.

Luhan chưa bao giờ thấy Sehun giận dữ như khi ở trong quán karaoke, nên đương nhiên anh không muốn lặp lại chuyện đó một chút nào.

Cuối cùng, sau khi hít thở vài lần, Luhan cũng bình tĩnh lại được. Anh đứng yên ở đó để dòng nước tẩy rửa thân thể mình. Nhưng buồn thay, nước không thể xóa đi giọng nói đau khổ vang lên trong đầu anh.

"Em yêu anh."

"Sao anh không thể đáp trả tình cảm của em?"

"Hay em không xứng đáng?"

"Tại sao phải là Sehun?!"

Luhan nhắm mắt lại thầm thì. "Jinho, anh xin lỗi."

******

Sehun đang trên đà phát hoảng vì đến giờ Luhan đã tắm quá lâu rồi, nhưng cậu đã ngăn bản thân mình không nhảy xồ vào phòng tắm. Cậu cần cho anh cơ hội được ở một mình. Giờ Sehun chỉ có thể tin tưởng rằng nếu cần giúp gì, anh đã gọi mình rồi. Hơn nữa, Luhan hoàn toàn có khả năng kiểm soát cảm xúc của mình. Anh ấy không giống cậu.

Sehun thậm chí còn không biết phải diễn tả cảm xúc của mình thế nào khi nghe thấy tiếng Luhan thét gọi cậu, hét to tên cậu; và cậu cũng không biết làm thế nào để diễn tả sự sửng sốt và tức giận khi mở cửa phòng và thấy Jinho đang ghim người Luhan xuống ở tư thế không thể chống cự được.

Cậu có cảm giác tất cả đều không phải là sự thật.

Cậu không thể tin được Jinho sẽ tiến xa đến mức đó. Chuyện tồi tệ nhất cậu nghĩ Jinho có thể làm chỉ là tỏ tình với Luhan khi việc giữ kín trong lòng trở nên quá khó khăn mà thôi. Suy nghĩ Jinho thực sự làm đau Luhan chưa bao giờ xuất hiện trong đầu cậu

Nhưng chuyện đó thực sự đã xảy ra, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến trái tim cậu thắt lại.

Mọi thứ đã khác rồi. Sự đã rồi không thể nào rút lại được.

Nhưng từ bây giờ bọn họ nên làm thế nào đây?

Sehun không biết câu trả lời chính xác, nhưng cậu chắc chắn một điều, cậu không thể tha thứ cho những việc Jinho đã làm trong ngày một ngày hai được.

Có thể là không bao giờ....

Sehun đang ngồi ở phần giường của mình thì Luhan bước ra, và vì tóc anh giờ đã khô, Sehun đoán anh đã nán lại một lúc lâu vì chuyện đó.

Em cứ lo anh sẽ nhăn nheo hết cả. Cậu lên tiếng, môi nở một nụ cười nhỏ trong lúc chờ đợi phản ứng từ anh.

Luhan chẳng nói chẳng rằng đóng cánh cửa lại. Rồi anh đứng chôn chân tại đó, có vẻ còn đang lưỡng lự khi ánh mắt hai người chạm nhau.

Sehun chỉ im lặng giơ tay phải ra và đợi anh nắm lấy.

Anh không làm vậy.

Thay vào đó Luhan sà vào lòng cậu và ôm chầm lấy người cậu, khiến Sehun ngã ra trên giường.

Anh là một người tồi tệ. Luhan vừa lẩm bẩm nói, vừa chôn mặt vào hõm cổ Sehun, giọng gần như tan ra.

Ôm lấy người anh, Sehun nhẹ nhàng ngả người anh xuống bên cạnh mình để nhìn anh cho rõ, nhưng Luhan nhất quyết không chịu ngẩng lên mà vùi mặt vào làn da trần của cậu sâu hơn.

Lu à?

Anh không trả lời, nhưng Sehun có thể cảm nhận được anh đang hít vào một hơi thật sâu. Cả hai người họ đều biết câu tiếp theo Sehun nói là gì.

Lu, kể cho em đã có chuyện gì xảy ra.

Sehun đợi anh, có lẽ là, lấy lại tinh thần. Cậu không muốn tạo cho anh cảm giác bị đốc thúc, nhưng cậu thật sự cần phải biết, nên khi thấy Luhan vẫn chẳng nói gì, Sehun thử lại một lần nữa.

Lu, đã có chuyện gì xảy ra trước khi em vào?

Yên lặng một lúc, Luhan cuối cùng cũng lên tiếng với chất giọng nhỏ nhẹ. Jinho có tình cảm với anh.

Hô hấp của cậu thít chặt lại. Vậy là cậu ta quả thật đã tỏ tình.....

Cậu ấy bảo cậu ấy thích anh. Luhan nói tiếp. Và nhìn thấy anh bên cạnh em khiến cậu ấy đau khổ thế nào. Anh chẳng biết nói gì cả. Anh không muốn làm cậu ấy đau lòng, nhưng anh-anh...

Anh chợt ngập ngừng, Sehun thấy vậy liền ôm anh chặt hơn, ngầm nói với anh rằng không sao cả, anh không phải tiếp tục nếu không muốn.

Luhan khẽ thở dài, rõ ràng đã quyết định nói nốt cho Sehun về tất cả mọi thứ.

Anh-anh không thể nói dối được , nên đã trả lời anh không thể đáp lại tình cảm của cậu ấy vì anh yêu em rồi.

Giọng Luhan vỡ òa ra ở khúc cuối, và trái tim cậu cũng vậy.

Lu...

Lúc cậu ấy nhìn anh sau khi nghe anh nói vậy, mắt cậu ấy, Sehun-ah, chúng tràn ngập sự đau khổ. Tổn thương. Anh không biết phải làm sao, nhưng anh không thể cho cậu ấy chút hy vọng nào được. Anh thực sự không muốn làm tổn thương cậu ấy đâu Sehun-ah. Anh không muốn vậy đâu, nhưng chuyện cứ thể xảy ra, vì cậu ấy nổi giận với anh, và cậu ấy – cậu ấy đẩy anh xuống... Cậu ấy muốn biết lý do tại sao nhất định phải là em, và kể cả anh đã cố đẩy xuống, cậu ấy vẫn không chịu buông. Cậu ấy b-bắt đầu hét lên với anh và khi anh bảo cậu ấy thả anh ra, cậu ấy bảo không thể. Vậy là anh gọi tên em, nhưng sau đó cậu ấy cúi người xuống và – và...cậu ấy... cậu ấy...

Không sao đâu Lu. Em đã thấy việc cậu ta làm.

Anh lắc đầu, miệng lẩm bẩm câu trả lời. Hoàn toàn là lỗi của anh Sehun-ah. Anh là người chịu trách nhiệm. Vì anh mà Jinho đã làm em tổn thương. Vì anh mà em đã đấm người bạn thuở bé đã lớn lên cùng mình. Anh đã phá hủy một tình bạn tốt. Anh –

Này, này. Chẳng có gì là lỗi của anh cả. Sehun nói chắc nịch. Đừng bao giờ tự nhận lỗi về mình vì những việc cậu ta đã làm. Anh đâu chịu trách nhiệm về hành vi của cậu ta.


Nhưng Sehun-ah, đáng nhẽ anh phải biết chứ. Anh bên cạnh cậu ấy suốt – sao anh lại không nhận ra tình cảm của cậu ấy chứ? Sao anh lại có thể vô tâm đến vậy?

Cảm xúc không dễ thấy như anh nghĩ đâu Lu. Gần như không có cách nào phát hiện ra tình cảm của người khác nếu không phải chính người đó nói với mình.

Nếu anh biết, những chuyện này có thể đã tránh được –

Anh không thấy, nên anh không biết. Đơn giản vậy thôi. Đừng có nghĩ về việc anh đáng nhẽ nên biết dù chỉ trong một giây. Đừng.

Luhan đẩy người cậu ra để nhìn thẳng vào mắt Sehun. Thế em có biết không? Luhan run run hỏi. Đó có phải lý do tại sao em không phản ứng như những gì anh đã tưởng tượng?

Đúng là như vậy. Cậu trả lời, ruột gan thắt lại khi thấy biểu cảm sững sờ trên gương mặt anh.

Sa-Sao em không nói với anh?

Đó có phải bí mật của em đâu mà nói.

Nhưng Sehun-ah–

Cũng bởi vì là bạn trai anh, em kịch liệt phản đối chuyện bất kỳ ai có một chút tình cảm lãng mạn nào với anh, và quan trọng nhất là em không muốn anh lấy đó làm gánh nặng.

Gì cơ?

Em sợ anh sẽ tự đổ lỗi cho bản thân mình, như anh hiện giờ đây này. Em biết việc này sẽ làm thay đổi mối quan hệ giữa anh và Jinho. Em biết anh thích làm bạn với cậu ấy thế nào. Em không muốn anh phải lo nghĩ về chuyện sẽ hành xử thế nào, rồi nên nói chuyện ra sao khi ở bên cạnh cậu ấy. Kể cả khi anh bảo rằng anh biết chuyện thì sẽ tốt hơn, rằng anh sẽ không thấy có gánh nặng nào hết, nhưng em hiểu anh mà Lu. Chỉ nhìn vào mắt anh thôi em cũng hiểu anh cảm thấy thế nào. Có lẽ điều đầu tiên xuất hiện trong tâm trí anh khi Jinho tỏ tình chính là cảm xúc của em. Anh đặt cảm xúc của em lên trên hết, em yêu anh vì điều đó, nhưng Lu à, anh vẫn nên đặt bản thân mình lên hàng đầu. Cảm xúc của anh đáng nhẽ phải quan trọng hơn chứ. Đừng cảm thấy mình là một thằng tồi khi nói thật lòng mình với Jinho, và đừng nghĩ anh chính là lí do bọn em không thân nhau nữa. Không phải vậy đâu, nên em không thể – và sẽ không cho phép bản thân nhìn anh lo lắng về việc đó.

Nhưng em không thể giấu anh mãi về tình cảm của cậu ấy được Sehun-ah.

Bằng cách nào đó, em biết anh sẽ phát hiện ra. Em chỉ mong nó sẽ xảy ra trong tình huống khác. Em vẫn không thể tin cậu ấy làm vậy với anh.

Cậu ấy say với bị tổn thương. Bất kỳ ai cũng sẽ -


Không, Lu. Không phải ai say rượu cũng hành xử như vậy. Cậu ta có thể đã mất kiểm soát, đầu hàng ham muốn của mình khi không được tỉnh táo, nhưng đáng lẽ cậu ta phải dừng lại khi anh hét rồi chứ. Đó chính là giới hạn cậu ta

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net