Chap 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

The End

~~~Finally~~~

Sehun-ah!

Sehun mỉm cười với người đang chạy về phía cậu, trên mình khoác bộ quần áo cử nhân của trường đại học, sợi dây tua rua gắn trên mũ đung đưa trước khuôn mặt cười rạng rỡ. 

Chúc mừng. Cậu lên tiếng, dang rộng hai vòng tay đón lấy Luhan, và anh lập tức sà vào lòng cậu.

Sehun-ah! Anh làm được rồi! Luhan vừa phấn khích reo hò vừa khoe cậu bằng tốt nghiệp.

Sehun thấy vậy tủm tỉm cười. Ừ, em tự hào về anh lắm. Cậu hôn anh một cái thật nhẹ nhàng rồi đặt anh xuống thảm cỏ. Bambi của em đã tốt nghiệp.

Luhan mỉm cười. Anh nghĩ em quên mất một thứ rồi.

Sehun nhướn mày. Gì?

Bóng bay của anh đâu? Hoa nữa?

Sehun hít một hơi thật sâu, đan tay hai người lại với nhau. Em không nghĩ anh cần mấy thứ đó từ em nữa đâu.

Ý em là sao?

CỬ NHÂN YÊU THÍCH CỦA BỌN EM ĐÂU RỒI?! Baekhyun và Chanyeol từ trong đám đông la to. Luhan há hốc mồm ngạc nhiên.

Hai người họ đang cầm một chùm bóng bay khổng lồ, nó gần như trở thành mối nguy vì liên tục va phải những người khác khi cặp đôi kia tiến về phía Luhan.

Baekhyun cười tươi khi nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên rất đỗi hạnh phúc của anh. Em tin chắc anh thích bóng bay, hyung. Đoạn cậu đưa cho anh chùm bóng bay.

Luhan bật cười khi ngẩng lên nhìn chùm bóng bay đầy màu sắc. Anh nghĩ nó có sức công phá lớn đấy.

Không có sức công phá lớn thì không phải Baekhyun hyung. Sehun lầm bầm trong miệng chỉ để mình Luhan nghe thấy. Bạn trai cậu lập tức mỉm cười.

Baekhyun nhún vai rồi kéo Luhan vào cái ôm thật chặt. Chúc mừng anh hyung.

Cảm ơn, Baek.

Anh giờ là người lớn thật rồi – một người với tấm bằng đại học trong tay. Chanyeol thêm vào. Mặc dù trông anh vẫn như từ trường cấp ba ra ấy.

Luhan tinh nghịch đánh vào tay người kia một cái. Này nhé!

Các thành viên còn lại xuất hiện sau Chanyeol, những người thấp bé phải chật vật lắm mới chen được qua đám đông người thân đang tự hào về con cháu họ và cả những cử nhân đang vui mừng sung sướng khác.

Mấy quả bóng bay này thành ra có ích ghê. Lay vừa nói vừa nhìn lên chùm bóng bay với nụ cười tươi. Không có nó tụi chắc tụi em vất vả lắm mới kiếm được anh.

Baekhyun nhếch mép cười, rõ ràng đang cực kỳ tự hào về ý tưởng của mình.

Chúc mừng hyung. Kyungsoo nói rồi đưa cho anh bó hoa xuân. Luhan liền lịch sự cảm ơn cậu.

Tao tặng anh một chú gấu bông nhỏ mặc chiếc áo phông trắng có in hàng chữ Cử nhân số 1. Mắt Luhan mở to khi nhìn thấy món quà – bản tính dễ mềm lòng với gấu bông nói riêng, và thú nhồi bông nói chung, lập tức được trưng ra.

Sehun đã thấy viễn cảnh Luhan đặt điều kiện được ngủ với gấu bông trong vài ngày đầu. Rồi cuối cùng, anh cũng sẽ quên khuấy đi, quăng nó sang một bên mà chọn lấy cánh tay cậu.

Không phải chuyện to tát gì, nhưng Sehun phải nói là tự hào ghê gớm khi mình luôn là sự lựa chọn cuối cùng của Luhan, ngay cả khi phải đối đầu với đống đồ nhồi bông yêu thích của anh.

Chúng ta mở tiệc luôn hay thế nào đây? Kris lên tiếng hỏi, trông có vẻ hơi chán chường trong bộ lễ phục và chiếc mũ cử nhân của mình. Anh cởi mũ ra rồi ném lên không trung, chẳng cần biết nó rơi đi đằng nào nữa. Anh chỉ muốn cởi nó ra thôi – mũ cử nhân không phải style của anh.

Xiumin gật đầu rồi cũng nhanh chóng cởi bộ đồ của mình ra. Anh thực sự sẵn sàng uống đến khi say mèm rồi.

Suho mở to mắt nhìn Xiumin. Kai và Chen thấy vậy đập tay với nhau vì rõ ràng, hai người họ đang trông chờ đến một buổi tiệc tùng thực sự.

Còn đợi gì nữa? Đi thôi! Chen la to, tay đã vội kéo Xiumin đi tới bãi đậu xe.

Chúng ta ăn thịt được không? Tao hỏi, mắt nhìn Kris chờ đợi sự đồng ý.

Kris gật đầu. Đương nhiên là được.

Thịt bò Hàn Quốc! Luhan hét to, khuôn mặt bừng sáng khi nghĩ đến việc được thưởng thức món thịt khoái khẩu của mình.

Anh ăn thịt bò Hàn Quốc chưa đủ hay sao? Baekhyun lên tiếng hỏi, hàng lông mày đung đưa đầy ẩn ý, mắt liếc qua liếc lại Luhan và Sehun.

Luhan nghe vậy đỏ bừng hai má, còn Sehun khẽ rên lên vì xấu hổ. Những người còn lại chỉ giả bộ như mình chưa nghe thấy gì.

Suho hắng giọng. Được rồi, đi nào. Anh sẽ trả.

Bọn họ hò reo hưởng ứng, trong khi Suho cố gắng không toét miệng cười thật tươi. Sehun và Luhan đang định theo cả nhóm ra bãi đỗ xe thì một giọng nói quen thuộc vang lên.

Sehun! Luhan hyung!

Sehun quay đầu lại thì thấy Jinho đang tiến về chỗ mình. Cậu mỉm cười. Mọi người cứ đi trước đi. cậu nói với các anh mình.

 Bọn họ liền gật đầu rồi rời đi, nhưng Sehun đã kịp nhìn thấy ánh mắt thích thú của Baekhyun hướng về phía Jinho. Như thể anh muốn ở lại vậy, nhưng Chanyeol đã kéo anh đi trước khi anh kịp lên tiếng.

Chào Jinho. Luhan mỉm cười thật tươi.

Hai người sẽ không bỏ đi trước khi chào tạm biệt đấy chứ? Jinho nhướn mày hỏi.

Tạm biệt sao?

Jinho gật đầu. Ừm. Sáng mai em sẽ đi New York.

Mắt Luhan mở to, còn miệng Sehun há hốc ra. Cậu đi sớm thế! Sao vậy?

Jinho tủm tỉm cười. Tớ muốn ổn định trước khi học kỳ bắt đầu. Làm quen với thành phố ấy mà.

Wow... Luhan nói, có vẻ vẫn chưa hết sốc.

Chúc cậu những điều tốt đẹp nhất, anh bạn. Sehun chìa tay ra và Jinho liền nắm lấy. Chúc mừng vì đã được nhận vào chương trình kia nữa.

Jinhon mỉm cười. Cảm ơn, Sehun. Mình sẽ nhớ hai người lắm.

Bọn anh cũng sẽ nhớ em, Jinho. Luhan nói. Giọng nói của anh có chút buồn, và Sehun cũng hiểu được tại sao. Bọn họ là bạn thân, luôn là như vậy.

Jinho nhìn anh một lúc, và Sehun có cảm giác như người kia muốn nói điều gì đó. Nhưng cuối cùng cậu lại không làm vậy. Thay vào đó cậu quay sang nhìn Sehun, nụ cười tươi dần giãn ra trên khuôn mặt.

Và chúc may mắn Sehun. Mình ước mình có thể có mặt ở đó để chứng kiến. Cậu nói với niềm tiếc nuối trong ánh mắt.

Luhan quay sang nhìn Sehun với vẻ khó hiểu. Sehun vươn tay ra vỗ vai Jinho. Tớ sẽ kể lại cho cậu toàn bộ.

Nhớ đó. Jinho nhìn hai người lần cuối rồi kiểm tra đồng hồ. Tớ nên đi. Còn phải đóng gói nhiều đồ.

Ừm...

Jinho nở một nụ cười thật tươi với họ rồi quay gót bước đi. Luhan vẫy tay với cậu. Tạm biệt, Jinho!

Jinho ngoảnh đầu lại. Tạm biệt, hyung.

Gặp lại sau. Sehun hét to khi bóng Jinho xa dần. Người kia giơ tay lên vẫy, nhưng không quay đầu lại nữa.

Sehun hiểu tại sao. Bọn họ vẫn sẽ còn gặp lại mà.

Jinho vừa nói cái gì vậy? Luhan lên tiếng hỏi, đưa Sehun trở về thực tại.

Cậu hắng giọng. Ờ...không có gì đâu.

Anh nheo mắt. Chắc chứ?

Sehun gật đầu. Cực chắc luôn. Đoạn cậu cầm lấy bó hoa của anh rồi đan tay hai người lại với nhau. Đi ăn thịt thôi nào, Bambi.

Luhan rõ ràng không hề tin cậu, vì suốt bữa tối, cứ chốc chốc anh lại liếc nhìn Sehun. Vẻ băn khoăn hiện rõ trên khuôn mặt anh, nhưng cậu nhất quyết không chịu trả lời bất cứ câu nào. Cậu muốn đó phải là một bất ngờ.

Một bất ngờ hoàn hảo.

Sau khi Baekyun làm một bài diễn văn khá dài về việc anh rất tự hào về những người đã tốt nghiệp, đặc biệt là Luhan, Sehun tự nhủ đây chính là thời điểm tuyệt nhất. Cậu gõ gõ chiếc đũa kim loại lên ly của mình để thu hút sự chú ý. Những người còn tỉnh táo ngay lập tức quay đầu nhìn về phía cậu.

Em có điều muốn nói. Sehun đứng thẳng dậy, mong rằng những người đang say ít nhất cũng nhìn mình, cho dù họ chẳng hiểu lấy nửa chữ cậu nói.

Baekhyun, người đã lả đi sau bài diễn văn của mình, ngóc đầu dậy. Sehun mỉm cười vì như thể anh ta biết rồi ấy.

Em muốn bắt đầu bằng lời chúc mừng những cử nhân của chúng ta một lần nữa vì đã đi được một chặng đường dài đến thế. Sehun mở lời, tay nâng cao chiếc ly của mình.

Căn phòng lập tức ngập vang tiếng "HÚÚ!" "TUYỆT!" "CHÚC MỪNG!".

Sau khi nâng cốc chúc mừng những người khác, Sehun quay về phía Luhan, người vẫn nhìn cậu nãy giờ kể từ lúc cậu đứng lên.

Và quan trọng hơn hết, em muốn nói rằng vì ngày kỉ niệm của chúng ta sắp đến...

Mắt Luhan ánh lên tia hiểu chuyện.

Tất cả chúng ta nên đi biển. Sehun tiếp lời, và những người khác đều nhất loạt hò reo. Em thuê phòng rồi. Chúng ta sẽ khởi hành vào chủ nhật.

Ô YEAHHH. Baekyeol la to. TIỆC BÃI BIỂNNNN!

Phải rồi. Kris thờ ơ nói.

Chúng ta sẽ ở chung một phòng chứ? Suho hỏi, mắt liếc nhìn Lay, người đang gục xuống mặt bàn ngủ.

Em mong là chúng ta sẽ lại chia phòng. Sehun trả lời. Cậu rất cần một phòng riêng với Luhan. Thực sự, cậu muốn tránh dùng chung phòng khách với Baekyeol bằng bất cứ giá nào.

Vì giờ Baekhyun và Chanyeol đã say bí tỉ rồi, nên em nghĩ cho họ phòng khách là công bằng nhất. Chen nói, hớp một ngụm soju.

Chen, sao cái đó được gọi là công bằng hả? Xiumin hỏi giữa cơn nấc.

Thế anh có muốn chung phòng với họ không hyung?

Xiumin liếc nhìn cặp đôi đang mải hôn hít nhau như ở chốn không người. Không...

Vậy thì được rồi. Bọn họ sẽ ở phòng khách. Chen chốt hạ, không để ai bàn cãi thêm nữa. Những người khác cũng chẳng buồn phản đối – đặc biệt là sau khi Baekhyun thấy ghế của mình không được thoải mái cho lắm nên đã chuyển lên ngồi vào lòng Chanyeol.

Hyunggg. Tao kêu lên khi Baekhyun chỉnh lại chỗ ngồi trong lòng bạn trai mình. Kris ngay lập tức che mắt Tao lại, đồng thời ném ánh mắt hình viên đạn về phía hai người kia, nhưng đương nhiên, bọn họ say đến nỗi chẳng để ý trời trăng gì nữa.

Sehun hắng giọng. Thôi được rồi, vậy nhé. Cậu ngồi xuống, và giống như những người khác, Sehun cầm ly rượu của mình lên và nốc một hơi cạn sạch, mong là sẽ gạt được tiếng cười khúc khích tà mị của Baekhyun sang một bên.

Luhan dịch ghế mình sang cạnh Sehun. Đấy là bất ngờ ngày kỷ niệm của em hả? Anh hỏi, mắt hấp háy.

Sehun nhìn anh, không khỏi cảm thấy như đang phải lòng anh một lần nữa. Ừ... Gần như vậy.

Luhan mỉm cười và bất ngờ ôm lấy khuôn mặt cậu. Anh rất mong đấy. Anh nói rồi hôn môi cậu thật sâu.

Những người khác bỗng rên lên, khiến Sehun dứt mắt ra khỏi khuôn mặt Luhan để nhìn xem tại sao bọn họ nghe như thể đang bị hành xác vậy. Thật không may, câu trả lời lại nằm ở chỗ Baekhyun, anh ta đang ở giữa phút giây mặn nồng với Chanyeol, chân dạng sang hai bên sườn người kia.

Anh chưa đủ say cho việc này đâu. Kris lặng lẽ nói, tay mở nắp chai soju ra.

Đã làm gì có ai. Kyungsoo nghiêm túc lên tiếng, rời mắt khỏi cặp đôi kia mà nhìn chằm chằm vào bàn tay nhỏ bé của mình.

Em chưa bao giờ ước không phải nhìn thấy thứ gì đó nhiều như bây giờ. Kai cau mày bình phẩm. Đoạn cậu đưa tay bịt lỗ tai lại khi Baekhyun bắt đầu rên rỉ trong miệng Chanyeol. Làm ơn dừng bọn họ lại. Có ai không. Bất kì người nào cũng được.

Suho tiến đến định ngăn hai người kia, nhưng anh khựng lại giữa chừng khi thấy bàn tay Chanyeol trở nên thân thiện quá mức với mông Baekhyun. Biểu cảm trên gương mặt anh đã nói lên tất cả.

Không đời nào anh chịu tới gần bọn họ bây giờ.

Chúng ta có nên về không? Chen lên tiếng, tay vơ lấy ví và điện thoại của mình.

Chúng ta không thể bỏ họ lại được. Luhan nói, bất bình nhìn Chen.

Người kia thở dài. Thế chúng ta nên đợi đến khi nào bọn họ xong việc nhỉ? Chen châm biếm hỏi. Em chắc tất cả đều muốn xem bọn họ tiến đến giai đoạn ba lắm ha.

Xiumin chun mũi như thể anh ta đang buồn nôn. Có lẽ anh đang tưởng tượng những điều Chen vừa nói.

Luhan nhìn cặp đôi kia cân nhắc, và khi Sehun cảm thấy anh đang bắt đầu nhìn chằm chằm bọn họ, cậu liền đưa tay che mắt bạn trai mình và quay đầu anh sang một bên.

Không cần phải tự thiêu mắt mình thế đâu. Sehun thì thầm vào tai Luhan, tay bỏ khỏi mắt anh khi đã an toàn.

Luhan hyung nói đúng đó, chúng ta không thể để bọn họ ở đây được. Suho nói, mắt dáo dác nhìn quanh. Quán này sẽ cấm chúng ta vào đây nếu làm vậy đấy.

Em có ý này. Nói rồi Chen đập tay thật mạnh lên bàn, khi thấy cặp đôi kia vẫn không thèm để tâm đến, cậu bắt đầu rung nó thật mạnh.

Gì vậy? Chanyeol uể oải hỏi sau khi cuối cùng cũng tách khỏi người Baekhyun.

Cậu có thể động chạm vào người bạn trai cậu sau, ở một nơi riêng tư, nhưng giờ chúng ta phải về. Chen bình tĩnh nói, đưa tay ra hiệu với những người kia bảo họ đứng dậy theo mình. Nơi này chuẩn bị đóng cửa rồi.

Ồ ồ. Ừ. Được rồi. Chanyeol nhẹ nhàng đặt Baekhyun lên bàn chân mình khi cậu đứng dậy. Về thôi nào, Baek.

Baekhyun tủm tỉm cười vì giọng nói âu yếm của Chanyeol. Anh vòng tay bám lấy cánh tay Chanyeol, và hai người họ bắt đầu lảo đảo bước ra khỏi phòng.

Chanyeol, em quên ví – Suho mở miệng, nhưng Chen đã ra dấu cho anh im lặng.

Đoạn cậu giật chiếc ví khỏi tay Suho. Chúng ta sẽ lấy tiền họ trả.

G-Gì–

Thôi nào, chúng ta không thể chịu đựng không như thế được. Hơn nữa, em đang giúp anh đấy, Suho hyung. Chen lí lẽ. Anh kiểm tra ví Chanyeol rồi lên tiếng hỏi. Chúng ta nên dùng thẻ tín dụng hay tiền mặt nhỉ?

Sehun tủm tỉm cười. Thẻ tín dụng. Cậu đáp lời, phớt lờ vẻ bất ngờ trên gương mặt Luhan. Làm như vậy anh ấy sẽ không biết gì đâu, cho đến khi có hóa đơn.

Chen nhoẻn miệng cười y hệt chú mèo Cheshire Biết Tuốt. Anh thích ý tưởng của em đó út. Đoạn anh rút thẻ tín dụng rồi đi ra ngoài, luôn miệng huýt sáo theo một giai điệu vui vẻ.

Em xấu quá nha. Luhan thầm thì trên đường ra xe.
Nhưng anh vẫn yêu em thôi. Sehun mỉm cười nói.

Luhan mở miệng định phản bác lại, nhưng khi nhận ra mình không thể phủ nhận sự thực rằng anh yêu Sehun, nói chính xác hơn là yêu rất nhiều, anh lập tức ngập miệng lại.

Sehun siết nhẹ bàn tay anh để làm anh dịu đi. Không sao đâu Bambi. Em biết gu của anh là kiểu bad boy mà.

Luhan thoáng đỏ mặt rồi đánh vào ngực cậu. Không phải! Anh chối.

Sehun mở cửa xe cho Luhan, nhưng trước khi anh kịp bước vào, cậu đã chặn anh lại. Luhan thấy vậy chớp mắt nhìn cậu tò mò.

Gì–

Sehun rướn người lại gần rồi nhẹ nhàng hôn lên môi anh. Và gu của cậu bad boy này là một chú nai dễ thương duy nhất. Cậu thì thầm vào tai anh để một mình anh nghe thấy. Đoạn cậu nháy mắt đưa tình với anh.

Luhan đảo tròn mắt rồi nhanh chóng vào xe, miệng lẩm bẩm. Bad boy đâu có sến rện như thế.

Sehun tủm tỉm cười. Chắc chỉ có cái cậu nào yêu anh mới vậy, cậu nghĩ rồi theo anh leo lên xe.

******

Tối chủ nhật....

Luhan đang ngồi trên ghế trong phòng trọ với Baekhyun và Lay ở hai bên, mắt cả ba dán chặt lên màn hình ti vi. Bọn họ đang xem Yêu Thật Sự, vì Baekhyun nhất quyết đòi xem phim này, và thật ra, từ chối Baekhyun rất khó. Ừ thì ít ra đối với Luhan và Lay là như vậy, bởi họ là những người duy nhất sẵn lòng ngồi xem bộ phim tình cảm lãng mạn kia. Những người khác một là ở trong phòng chơi điện tử, hoặc ở ngoài đánh chén nốt chỗ đồ nướng barbeque.

Mặc dù anh muốn Sehun xem cùng, nhưng cậu đã từ chối, bảo rằng mình còn việc quan trọng cần làm hơn là ngồi nhìn Baekhyun khóc lóc vì cuộc tình của mấy nhân vật giả tưởng trong phim – trích nguyên văn lời cậu nói.

Và Luhan cũng đã không nhìn thấy cậu từ khi phim mới bắt đầu chiếu. Anh đoán người kia đang ở sau nhà. Anh đã không hề biết chuyện.....

Đó thực sự là một bộ phim khá đấy. Lay nhận xét khi phần giới thiệu đoàn làm phim bắt đầu chạy trên màn hình.

Em bảo mà. Baekhyun sụt sịt, tay chấm chấm khóe mắt mình.

Luhan khúc khích cười và ôm chầm lấy Baekhyun, mong sẽ khiến cậu cảm thấy thoải mái. Ôiiii Baek, kết thúc phim có hậu mà.

Em biết, em không khóc vì cái đó.

Luhan chớp mắt nhìn cậu. Vậy thì vì sao–

Anh sẽ biết thôi.

Đó chính là ám hiệu. Lay yên lặng đứng lên thay đĩa DVD. Luhan nhìn cậu, trong lòng thầm thắc mắc không biết có phải bọn họ sẽ tiếp tục xem một bộ phim khác hay không.

Lay quay ra sau khi đã nhấn nút 'Play'. Em nghĩ anh sẽ yêu bộ phim này.

Ơ anh –

Baekhyun đứng dậy nhìn Luhan. Anh nên xem cái này một mình.

Trước khi Luhan kịp hỏi tại sao, Lay và Baekhyun rời khỏi phòng, cùng đi về phía sân sau. Luhan đang định đứng dậy đi theo bọn họ thì bỗng nhiên một bài hát quen thuộc vang lên. Đó chính là bài hát Sehun đã sáng tác và chơi tặng anh vào sáng nay khi anh thức dậy. Đó chính là món quà mừng ngày kỉ niệm của Sehun. Đó là bài hát của bọn họ.

Màn hình tối đen sau đó hiện lên một dòng chữ trắng, và Luhan bỗng nhiên nhớ về bất ngờ ngày sinh nhật của cậu. Nhưng sau đó, mắt anh mở to khi một câu hỏi hiện lên, đi kèm với giọng nói của Sehun.

Tại sao Luhan nên đồng ý dành cả quãng đời còn lại với Oh Sehun?

Đoạn phim được cắt sang một clip của Xiumin khi anh đang ngồi trên ghế. Xiumin nhìn chằm chằm người đằng sau máy quay mà Luhan chắc mẩm đó là Sehun.

Tại sao Luhan nên đồng ý? Xiumin hỏi như thể đang lặp lại câu hỏi từ người quay phim.

Máy quay chúc xuống dưới một chút rồi lại quay lên. Xiumin thấy vậy mỉm cười và ngả người ra sau.

Hừm. Xiumin gõ cằm. Anh nghĩ Luhan nên nói có vì không ai có thể làm anh ấy hạnh phúc hơn Oh Sehun. Và điều ngược lại cũng đúng với em đó, Sehun.

Xiumin mỉm cười, và Luhan cũng nhoẻn miệng cười theo. Hai người khiến đối phương hạnh phúc, cái đó mới quan trọng. Anh biết trong chuyện tình cảm có lúc gặp khó khăn, nhưng sau cùng, khi mọi chuyện đã được giải quyết; tình yêu, mối quan hệ giữa hai người thực sự rất đáng giá, anh nghĩ cái đó em và Luhan đều đã biết rồi. Anh không nói được gì nhiều, nhưng anh thực lòng muốn những điều tốt đẹp nhất dành cho cả hai. 

Xiumin giơ nắm tay lên và kết thúc đoạn clip với tiếng hô Cố lên! vui vẻ.

Đoạn phim lại được cắt đến cảnh Kris đang ở ngoài vườn, và không như Xiumin ăn mặc bình thường, anh ta đang mặc một chiếc sơ mi bó màu xanh dương nhạt, đi kèm với quần da đen. Trông cứ như thể một buổi chụp hình cá nhân vậy, và thứ khiến anh sốc hơn chính là việc Kris đang thực sự mỉm cười (nhẹ) với người quay phim.

Anh nghĩ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net