IX

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên ngoài, thế giới bắt đầu biến thành một khối vô nghĩa, những cơn xoáy sương mù chẳng có hình dạng và cũng không có bóng, trong khi ngôi nhà bắt đầu trở nên méo mó và xoắn vào nhau, Coraline cảm thấy căn nhà như đang cúi mình và liếc xuống con bé, dường như bây giờ chỉ còn là những nét phác thảo--còn con người đã thiết kế ra hình ảnh này, cũng không phải là người tốt. Có thứ màng dính phủ xuống và bám vào tay con bé, ngay lập tức nó lau đi như thể đó là điều tốt nhất nó nên làm lúc bấy giờ. Mấy khung cửa sổ xám xịt của ngôi nhà nghiêng ngả theo một góc độ kì lạ.

Mẹ kia đang đợi con bé, trên bãi cỏ với hai cánh tay khoanh vào nhau, đôi mắt nút áo màu đen vẫn thẫn thờ không biểu cảm, nhưng môi bà ta mím chặt vào nhau một cách cực kì giận dữ.

Vừa nhìn thấy Coraline, mẹ kia giơ một cánh tay dài xanh xao lên và ra hiệu Coraline tiến lại gần. Con bé bước theo. Mẹ kia vẫn không nói gì. "Tôi đã tìm được hai cái rồi." Coraline nói "Vẫn còn một linh hồn phải đi tìm."

Những biểu hiện trên khuôn mặt mẹ kia vẫn không có gì thay đổi. Có thể mụ ta không nghe Coraline nói gì.

"Ừm, tôi chỉ nghĩ là có thể bà muốn biết." Coraline thêm vào

"Cám ơn, Coraline." mẹ kia lạnh lùng trả lời, và giọng nói không chỉ phát ra từ miệng của bà ta. Nó còn xuất hiện từ đám hơi nước và sương mù, ngôi nhà, và bầu trời. Bà ta nói "Con biết rằng mẹ thương con."

Và, mặc dù bản thân không muốn, Coraline vẫn gật đầu. Đó là sự thật: mẹ kia yêu thương nó. Nhưng đó là thứ tình thương của một kẻ hà tiện yêu tiền, hoặc một con rồng yêu đống châu báu của nó. Coraline biết bản thân nó chỉ là một vật được sở hữu, không hơn không kém. Một con vật cưng ngoan ngoãn đến mức mà cuộc sống của nó đã không còn chút gì thú vị nữa.

"Tôi không cần tình thương của bà." Coraline phản đối "Tôi không cần bất kì thứ gì từ bà."

"Cho dù là sự giúp đỡ?" Mẹ kia cất tiếng hỏi "Con đã có biểu hiện rất tốt, sau tất cả. Ta nghĩ con cần một gợi ý, để giúp con tìm kiếm những kho báu còn lại trong cuộc hành trình."

"Tự tôi làm việc vẫn tốt. "Coraline khước từ

"Đúng vậy" mẹ kia nói tiếp "Nhưng nếu con muốn đi vào căn hộ phía trước--căn hộ trống--để xem xét tình hình, con sẽ tìm thấy cánh cửa bị khóa, và sau đó, con sẽ đi đâu?"

"Ồ" một suy nghĩ thoáng qua trong đầu Coraline. "Có chìa khóa hả?" con bé hỏi

Mẹ kia vẫn đứng đó, trong làn sương mỏng màu xám của cái thế giới bé tí này. Mái tóc đen của mụ cuốn theo gió, như thể ngay cả tóc cũng có tâm trí và mục đích riêng. Chợt mụ hắng giọng và ho một tiếng, và mụ mở miệng ra.

Mẹ kia đưa tay lên và kéo ra chiếc chìa khóa cửa nho nhỏ bằng đồng từ trên lưỡi của mụ.

"Đây" mẹ kia nói "Con sẽ cần cái này để tiến vào trong."

Nói rồi bà ta ném đi chiếc chìa khóa, về hướng Coraline, theo phản xạ con bé vươn một tay lên và bắt lấy, thậm chí chưa kịp suy nghĩ rằng nó có thật sự muốn thứ này hay không. Chiếc chìa khóa vẫn còn hơi ẩm.

Một luồng gió lạnh đột ngột thổi đến, Coraline rùng mình và quay đi. Khi quay đầu nhìn lại nơi này chỉ còn một mình nó.

Mơ hồ, con bé bước về phía cánh cửa chính của căn nhà và đứng đó trước căn hộ bỏ trống. Cánh cửa này, cũng y như những cánh cửa khác, nó được sơn phết một màu xanh lá cây với tông sáng.

"Bả chẳng muốn tốt cho bạn đâu." một con ma thì thầm vào tai Coraline "Chúng ta đều không thể tin được bả sẽ giúp bạn. Đây hẳn là cái bẫy."

Coraline trả lời "Ừ. Bạn nói đúng. Mong là vậy." rồi nó tra chìa khóa vào ổ và vặn.

Cánh cửa mở ra một cách yên bình, và Coraline nhẹ nhàng tiến vào.

Mấy bức tường trong căn hộ được sơn một màu sữa cũ kĩ. Sàn nhà bằng gỗ không được trải thảm, bụi bặm ở đây thậm chí đã hằn lên những hoa văn và kiểu dáng của mấy cái thảm từng được đặt dưới này.

Nơi này không có một món đồ nội thất nào cả, chỉ là một nơi mà đã từng lưu trữ những thứ đó. Trên tường cũng không có đồ trang trí; vài nơi hằn lên những vệt sơn đã bị đổi màu có hình chữ nhật, cho thấy ở ngay vị trí đó đã từng được treo những bức vẽ và những khung hình. Mọi thứ quá tĩnh lặng đến mức Coraline tưởng tượng mình có thể nghe được âm thanh các hạt bụi lững lờ trôi trong không khí.

Đôi khi nó sợ trong bóng tối sẽ có sinh vật nào đó thình lình nhảy ra, nên nó bắt đầu huýt sáo. Con bé nghĩ rằng những thứ đang ẩn nấp sẽ khó thực hiện được ý đồ nhảy ra hù mình nếu mình huýt sáo.

Đầu tiên, Coraline đi qua một gian bếp trống. Tiếp theo là một phòng tắm trống trơn, trong đó vẫn còn đặt một cái bồn tắm bằng gang, và trong bồn tắm có một con nhện chết với kích thước của một con mèo nhỏ. Phòng cuối cùng con bé nhìn thấy, nó đoán, hẵn phải là phòng ngủ: nó có thể mường tượng ra được mớ bụi bám dày dưới sàn nhà thành một hình chữ nhật từng là nơi người ta đặt một cái giường. Sau đó con bé nhìn thấy một thứ khiến nó lập tức mỉm cười. Trên sàn nhà là một tay nắm cửa bằng kim loại thật lớn. Coraline kéo ra và nắm chặt trong lòng bàn tay, rồi ra sức kéo nó lên.

Khó nhọc, chậm chạp, nặng nề một cách khủng khiếp: một cái bản lề hình vuông của một cánh cửa sập. Nó được mở ra hoàn toàn, qua cánh cửa, Coraline chỉ thấy được một mảng không gian tăm tối. Con bé đưa người xuống, và tìm được một công tắc lạnh ngắt. Con bé liếc xuống với không một tia hy vọng nào vào việc nó vẫn xài được, nhưng đâu đó phía dưới có một bóng đèn tròn, với một mảng sáng màu vàng mỏng manh rọi lên từ không gian bên dưới. Con bé có thể thấy các bậc thang, dẫn xuống, nhưng không thấy được thêm thứ gì khác nữa.

Coraline đưa tay vào túi và lấy hòn đá có cái lỗ bên trong ra. Con bé nhìn xuống tầng hầm qua hòn đá nhưng chẳng thấy gì. Rồi cất hòn đá lại vào trong túi áo.

Từ phía dưới tần hầm bốc lên một mùi đất sét ấm ướt, và thứ gì đó khác nữa, thứ gì đó xộc vào chan chát như giấm chua.

Coraline bắt đầu bước xuống, liếc nhìn lo lắng về phía cánh cửa sập. Nó quá nặng đến nổi nếu nó đóng xuống Coraline chắc chắn sẽ bị nhốt trong bóng tối vĩnh viễn. Con bé đưa tay lên và sờ vào nó, cánh cửa vẫn yên vị. Con bé tiếp tục bước xuống xa hơn, từng bậc từng bậc. Dưới cùng của mấy bậc cầu thang là một cái công tắt khác, bằng kim loại và đã rỉ sét. Coraline đẩy công tắc cho đến khi nó bật lên được, một bóng đèn trần treo trên một sợi dây đồng ngay một cái trần nhà ọp ẹp dưới tầng hầm sáng lên. Thậm chí còn không tạo ra đủ ánh sáng để Coraline có thể nhìn được mấy thứ hình thù được vẽ lên bức tường đã bong tróc cũ kĩ. Hình vẽ trông khá thô. Coraline có thể thấy được những đôi mắt, và cái gì đó có thể là một chùm nho. Vẫn còn những hình ảnh khác phía dưới. Coraline không thể chắc được có phải đây là một bức vẽ con người không nữa.

Có một đống rác ở một góc căn phòng: hộp các tông chứa đầy giấy tờ mục nát và một đống màn cửa đã hư hỏng nặng nề được đặt bên cạnh.

Bước đi của Coraline lạo xạo trên nền xi măng. Mùi hôi càng ngày càng tệ hơn. Ngay khi Coraline vừa có ý định quay trở ra, nó chợt phát hiện có bàn chân thò ra từ dưới đống màn cửa.

Coraline hít một hơi thật dài (mùi rượu chua và bánh mì mốc ngập tràn trong đầu óc con bé) và giật phăng đống vải, để lộ một hình hài có kích cỡ và hình dáng của một con người.

Dưới ánh sáng lờ mờ, phải mất vài giây Coraline mới định hình radđược hình hài này từng là thứ gì: thứ đó tái mét và trương phình lên như một con ấu trùng, với những cành dài và nhỏ có lẽ đã từng là tay và chân. Gần như không còn nhận diện được khuôn mặt, đã căn phồng và sưng lên như bột bánh mì.

Thứ đó có hai cái nút áo màu đen rất lớn nằm ở ngay vị trí mà đáng ra phải là đôi mắt.

Coraline thốt lên, âm thanh của sự ghê tởm và kinh dị, và, có vẻ như thứ đó đã nghe được và bắt đầu cựa quậy, nó bật dậy. Coraline đứng đó, toàn thân đóng băng. Thứ đó xoay đầu lại cho đến khi cả hai cái nút áo hướng thẳng về phía con bé. Một cái miệng thình lình mở ra trên khuôn mặt vốn không có mắt mũi hay miệng, đôi môi còn dính lại với nhau bằng những sợi da nhợt nhạt, và một giọng nói vô cùng giống với ba con bé phát ra "Coraline"

"Ừm" Coraline trả lời với hình hài đã từng là ba kia của con bé "Ít nhất ngươi cũng không nhảy bổ vào ta."

Mấy cành cây có vẻ là tay chân của sinh vật này đưa lên mặt và đẩy thứ đất sét nhợt nhạt về, nhào nặn cái gì đó như cái mũi. Và không nói gì cả.

"Ta đang tìm ba mẹ thiệt." Coraline nói "Hoặc một linh hồn bị đánh cắp trong đám trẻ. Họ có ở dưới này không?"

"Chẳng có cái gì ở dưới này cả" sinh vật nhợt nhạt trả lời một cách mập mờ "Không gì ngoài bụi bẩn, ẩm ướt và sự lãng quên." Sinh vật khá to lớn, có màu trắng, và sưng phồng lên. Quái dị, Coraline nghĩ, nhưng cũng đau khổ. Con bé đưa hòn đá lên và nhìn qua nó. Thật sự chẳng có gì. Sinh vật nhợt nhạt đã nói sự thật.

"Thật tội nghiệp" Coraline nói "Ta cá là bà ta quẳng ngươi xuống đây như là một sự trừng phạt vì đã kể cho ta quá nhiều."

Sinh vật lưỡng lự, rồi gật đầu. Coraline tự hỏi rằng bằng cách nào sinh vật trông như ấu trùng này đã từng giống được ba mình.

"Tôi xin lỗi." con bé nói.

"Cô ấy đã không hài lòng" sinh vật đã từng là ba kia lên tiếng "Chưa bao giờ hài lòng. Trong lòng cô, cô ấy chẳng có vị trí nào cả. Nên cô ấy đã rất tức giận. Và khi khó chịu thì sẽ trút lên đầu mọi người. Đó là cách cô ấy làm việc."

Coraline vỗ vỗ lên cái đầu trọc lóc của sinh vật. Thứ đó có một lớp da dinh dính, như bột bánh mì còn ấm. "Thật tội nghiệp" Coraline lại nói "Ông chỉ là một thứ bà ta làm ra đã rồi vứt đi."

Sinh vật ra sức gật đầu, cái đầu nó vừa di chuyển, một mắt nút áo màu đen đã rơi xuống sàn xi măng. Sinh vật nhìn xung quanh một cách lơ đãng bằng con mắt còn lại, như thể nó vừa lạc mất cô bé. Mãi nó cũng nhìn thấy được Coraline, và, trông như phải mất một nỗ lực lớn, sinh vật mới mở miệng ra được và cố gắng nói thêm bằng giọng nói ướt át một cách khẩn thiết "Chạy đi, bạn trẻ. Rời khỏi chỗ này. Cô ấy muốn tôi đấu với cô, để giữ cô ở đây vĩnh viễn, như vậy cô sẽ không hoàn thành trò chơi và cô ấy sẽ thắng. Và cô ấy đã làm khó tôi đủ mọi cách để khiến tôi nghe theo. Tôi không thể chống lại cô ta."

"Ông có thể mà." Coraline động viên "Hãy dũng cảm lên."

Coraline nhìn xung quanh: sinh vật từng là ba kia đang đứng giữa chỗ nó và đường lên. Nên nó buộc phải áp sát tường và tiến từng bước về chỗ cầu thang. Sinh vật xoay mình lại như một thứ không xương cho đến khi mắt nó nhìn thẳng vào Coraline lần nữa. Dường mắt nút áo dần tăng kích cỡ, và, nó nói một cách vô cùng tỉnh táo "Đến cuối cùng. Tôi vẫn không thể."

Rồi nó lao qua căn hầm về phía cô bé, với một cái miệng mở rộng.

Coraline chỉ có thời gian của một nhịp tim để phản ứng. Con bé chỉ nghỉ được đến hai hướng giải quyết. Một là la hét và chạy tán loạn, và bị rượt trong một tầng hầm thiếu ánh sáng, cho đến khi bị bắt. Hoặc con bé có thể làm điều khác.

Nên nó chọn phương án thứ hai.

Coraline đợi cho đến khi sinh vật tiến đến gần. Con bé đưa tay lên và nắm chặt con mắt nút áo, và kéo mạnh nó bằng hết sức bình sinh.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, chẳng có kết quả gì. Nhưng cuối cùng con mắt rốt cuộc cũng bị lấy ra và ngay lập tức con bé quẳng về phía bức tường và nó dội ngược xuống sàn nhà.

Sinh vật chết trân tại chỗ. Nó ngửa cái đầu nhợt nhạt ra một cách lơ đãng, miệng nó mở to khủng khiếp, rồi nó gầm lên bằng tất cả sự giận dữ và thât vọng của mình. Bất ngờ, trong tích tắc, sinh vật lao thẳng tới vị trí Coraline đang đứng.

Nhưng Coraline đã không còn ở đó nữa. Con bé đã rón rén bỏ đi, khẽ khàng hết mức có thể, về lối thoát khỏi tầng hầm với những hình vẽ thô trên các bờ tường. Thậm chí không thể rời mắt khỏi đáy hầm, mặc dù, Sinh vật nhợt nhạt đã thất bại và đang lăn lộn một cách quằn quại, tìm kiếm con bé. Sau đó, lập tức như có người mách bảo phải làm gì, sinh vật ngừng chuyển động, cái đầu đã mù của nó nghiêng sang một bên.

Nó đang lắng nghe từng nhất cử nhất động của mình, Coraline thầm nghĩ. Phải tăng cường sự yên tĩnh. Không may cô bé trượt chân ngay khi đang cố gắng bước thêm bước tiếp. Sinh vật ngay lập tức có phản ứng.

Cái đầu của nó nghiêng về đúng phía con bé. Trong một khoảnh khắc, nó đong đưa người và như thu về mọi sự minh mẫn của mình. Tức khắc, nhanh như một con rắn. Nó trườn đến các bậc cầu thang và hướng lên xa hơn nữa. Coraline quay phắt người lại và bỏ chạy một cách điên cuồng, lên cả tá bậc nữa, và phóng mình lên sàn nhà bụi bặm của phòng ngủ. Lập tức đóng sập cánh cửa. Nó rơi xuống một cách nặng nề với một âm thanh to kinh khủng. Cánh cửa khiên sàn nhà rung lên một trận, nhưng rồi nó vẫn yên vị tại đó.

Coraline thở phào nhẹ nhõm. Nếu ở đây, trong căn hộ, có bất kì thứ đồ nội thất nào, cho dù chỉ là một cái ghế, nó sẽ kéo lại để chặn cửa ngay, nhưng nơi đây chả có gì.

Coraline lao khỏi căn hộ bằng tốc độ nhanh nhất có thể, mặc dù nó không chạy nữa, rồi nó khoá nhanh cánh cửa ra vào, và giấu chìa khóa dưới tấm thảm trước nhà, rồi bước xuống phía đường đi.

Một nửa Coraline muốn thấy mẹ kia đứng đó chờ nó bước ra ngoài, nhưng thế giới vẫn im lặng và trống trải.

Coraline muốn về nhà.

Con bé tự ôm lấy chính mình và khuyên nhủ mình rằng bản thân đã rất dũng cảm, và nó gần như đã tin tưởng vào bản thân mình, con bé bước về phía bên kia căn nhà, nơi có đám sương mù màu xám không hẳn là sương mù, rồi bước lên cầu thang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net