XI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi đã vào được bên trong, căn hộ của mình, hoặc đúng hơn, căn hộ không phải của mình, Coraline rất vui khi thấy nó không biến thành bức tranh trống rỗng như phần còn lại của ngôi nhà đã biến đổi. Nó có chiều sâu, bóng tối, và một người đứng trong bóng tối chờ Coraline quay trở lại.

"Con đã trở lại." mẹ kia tỏ vẻ không hài lòng "Cùng với một thứ vô lại."

"Không. Tôi đi cùng một người bạn" con bé có thể cảm nận cơ thể con mèo đông cứng dưới bàn tay mình, như thể nó đang khao khát được quay về ngay lập tức. Coraline muốn vỗ về nó như một con gấu bông, để trấn an, nhưng con bé biết mèo rất ghét bị gò bó, và có khả năng rất cao một con mèo đang sợ hãi sẽ cắn và cào xước nếu bị kích động bằng nhiều yếu tố, ngay cả khi những yếu tố đó nằm bên phe nó.

"Con vẫn biết là mẹ thương con" mẹ kia thẳng thắn nói

"Bà có những cách thức rất kì cục để thể hiện sự yêu thương." Coraline trả lời, bước tới hành lang rồi rẽ vào phòng khách, từng bước từng bước vững chãi, giả vờ như nó không cảm thấy gì khi mẹ kia nhìn chằm chằm vào sau gáy của mình. Mấy món đồ nội thất của bà nó vẫn còn ở đây, và bức tranh vẽ mấy thứ trái cây lạ lùng treo trên tường (nhưng tới thời điểm hiện tại thì trái cây trong bức tranh đã bị ăn mất, và tất cả những gì còn lại là cái lõi màu nâu của quả táo, một số mận và hột đào, cuống của một chùm nho). Cái bàn gỗ chân sư tử liên tục dùng chân của mình cào cấu tấm thảm dưới sàn nhà như đang thể hiện ra sự thiếu kiên nhẫn của mình về một thứ gì đó. Phía cuối căn phòng, ngay trong góc, là cánh cửa bằng gỗ mà ở một nơi khác cũng có, dẫn đến một bức tường gạch. Coraline cố gắng không liếc nhìn liên tục vào nơi đó. Phía bên ngoài cửa sổ không còn cảnh vật gì ngoài màn sương dày.

Đây rồi, Coraline biết. Khoảnh khắc của sự thật. Thời gian đã làm sáng tỏ. Mẹ kia đã theo con bé vào phòng. Giờ bà ta đang đứng giữa căn phòng, chắn tầm nhìn của Coraline đến lò sưởi, và nhìn xuống con bé với đôi mắt nút áo màu đen to lớn. Trông cảnh tượng này thật tức cười, Coraline nghĩ ngợi. Mẹ kia chả có chút gì giống với mẹ thiệt. Con bé tự hỏi làm thế nào nó có thể bị lừa dối ngần ấy thời gian mà chẳng nhận ra được sự khác biệt. Mẹ kia rất to lớn-- với cái đầu gần như chạm vào trần nhà--và rất nhợt nhạt, màu sắc dưới bụng của một con nhện. Tóc bà ta vặn vẹo và xoắn vào đầu, hàm răng sắc nhọn như mũi dao.

"Vậy." mẹ kia nhấn mạnh "Họ đâu rồi?"

Coraline dựa vào ghế bành, điều chỉnh tư thế con mèo bằng tay trái, đặt tay vào túi và rút ra ba quả cầu thủy tinh. Chúng có một màu xám mờ. kêu leng keng trong lòng bàn tay con bé. Mẹ kia vươn tay lên bắt lấy, nhưng Coraline đã nhanh nhẹn nhét chúng vào túi. Con bé biết đó là thật. Mẹ kia không có ý định giữ lời hay để ai đi hết. Tất cả chỉ là một sự giải trí, không hơn không kém. "Chờ đã" con bé nói "Chúng ta vẫn chưa xong mà, phải không?"

Mẹ kia liếc một tia mắt sắc bén về phía Coraline, nhưng mụ vẫn nở một nụ cười ngọt ngào. "Không" mụ nói "Mẹ tin là chưa. Cuối cùng, con vẫn phải tìm ba mẹ mà, phải không?"

"Đúng đó" Coraline trả lời. Mình không nên nhìn vào lò sưởi, con bé nghĩ, mình thậm chí không được nghĩ về nó.

"Vậy?" mẹ kia nói thêm "Chỉ ra họ đi. Con có muốn xem xét hành lang lần nữa không? Mẹ có vài thứ thú vị đang được giấu dưới đó, con biết đấy."

"Không" Coralin nói "Tôi biết ba mẹ tôi đang ở đâu" Coraline di chuyển con mèo về phía trớc, gỡ mấy cái móng đang bám vào áo của mình ra.

"Ở đâu?"

"Hợp lý mà nói" Coraline giải thích "Tôi đã tìm kiếm mọi nơi mà bà có khả năng sẽ giấu họ. Họ không có ở trong nhà."

Mẹ kia đứng đó một cách im lặng, không phản ứng, đôi môi bà ta mím chặt. Có thể bả là một bức tượng sáp. Ngay cả sợi tóc cũng ngừng chuyển động.

"Nên" Coraline tiếp lời, hai tay ôm chặt con mèo đen "Tôi biết họ phải ở đâu. Bà đã giấu họ ở lối đi thông thương giữa hai thế giới, phải không? Họ đang ở đẳng sau cánh cửa." Con bé hất đầu về phía góc phòng.

Mẹ kia vẫn đứng như một bức tượng, nhưng trên mặt đã nở một nụ cười "Ồ, phải vậy không?"

"Sao bà không đi mà mở ra?" Coraline nói "Họ sẽ ở đó"

Đó là cách duy nhất để về nhà, con bé biết. Nhưng mọi việc vẫn còn tùy thuộc vào mức độ thèm khát chà đạp trên thất bại của người khác nơi mụ, không chỉ muốn thắng cuộc mà còn muốn cho cả thế giới biết điều đó.

Mẹ kia chầm chậm đưa tay vào tạp dề và lấy ra chiếc chìa khóa đen bằng sắt. Con mèo cọ quậy trong vòng tay của Coraline, như thể nó muốn nhảy xuống. Chỉ cần ở lại đây lâu hơn một chút nữa, con bé tự hỏi, liệu con mèo có hiểu ý mình không. Tôi sẽ đưa tất cả trở về. Tôi nói là sẽ làm. Tôi hứa. Coraline cảm thấy con mèo có vẻ thư giãn đi một ít.

Mẹ kia bước tới, cho chìa vào ổ khóa và vặn.

Coraline cảm nhận được các cơ quan đồng loạt kêu một tiếng tách nặng nề. Con bé bắt đầu, nhẹ nhàng hết sức có thể, bước tới hướng lò sưởi.

Mẹ kia đẩy chốt cửa ra và mở, hành lang phía sau xuất hện, tăm tối và trống rỗng "đây" bà ta nói, vẫy tay vào phía hành lang. Niềm vui đang hiện trên khuôn mặt bà ta rõ ràng không phải là thứ gì tốt để nhìn đến "Con sai rồi! Con không biết ba mẹ mình ở đâu chứ gì? Họ không ở đây." Rồi mụ ta quay lại và nhìn Coraline "Giờ" mụ nói "Con sẽ ở lại đây vĩnh viễn."

"KHÔNG" Coraline dứt khoát "TÔI KHÔNG." Và, hết sức có thể, ném con mèo về phía mụ phù thủy. Nó vươn tới và chụp vào đầu mụ ta, nhe nanh, múa vuốt, hung tợn và giận dữ. Bộ lông nó dựng đứng, trông nó lại to lớn như lúc ở thế giới thực.

Không chờ đợi để thấy đều gì sẽ xảy ra, Coraline vươn tay đến bệ lò sưởi và nắm chặt quả cầu tuyết, nhét nó xuống sâu dưới đáy túi áo choàng.

Con mèo kêu lên một tiếng chói tai và cắm răng vào má của mẹ kia. Bà ta mãi vật lộn với con mèo. Máu chảy ra từ vết cắt trên khuôn mặt trắng bệch-không phải máu đỏ mà là một thứ đen sẫm, nhớp nháp. Coraline chạy ngay tới cánh cửa.

Con bé rút chìa khóa ra.

"Bỏ bà ta đi! Về thôi." nó hét lên với con mèo. Mèo rít lên và cắm những móng vuốt sắc nhọn của mình lên mặt của mẹ kia trong một trận cào điên dại, bỏ lại những vết máu đen trên mũi của bà ta. Rồi nó bay xuống phía Coraline. "Khẩn trương lên!" Con bé hối thúc. Con mèo chạy đến, cả hai cùng bước vào hành lang tối.

Bên trong không khí lạnh hơn, cứ như bước xuống hầm trong một ngày hè. Con mèo ngập ngừng một lúc, sau đó, nó phát hiện mẹ kia đang đuổi theo cả hai, con mèo nhanh chóng chạy đến chỗ Coraline đang đứng.

Con bé bắt đầu đóng cửa lại.

Nó nặng hơn so với sức nặng một cái cửa bình thường có thể đạt tới, và đóng nó lại như đang cố gắng đóng cánh cửa vào một ngày gió mạnh. Ngay lập tức có thứ gì đó phía sau đang ra sức giật ngược lại.

Đóng Lại! Con bé nghĩ. Sau đó nó hét lên "Thôi nào, làm ơn" và cảm nhận được cánh cửa bắt đầu chuyển động, đóng lại, chống đối lại làn gió ma quỷ.

Đột nhiên con bé nhận ra những người khác nữa cũng đang ở trong hành lang với mình. Nó không thể quay đầu lại để nhìn họ được, nhưng nó biết họ đang ở đó. "Giúp tôi, làm ơn" con bé nói "Tất cả các bạn"

Những người còn lại--3 trẻ con, 2 người lớn--bằng cách nào đó trông có vẻ quá mỏng manh để chạm được vào cánh cửa. Nhưng họ hướng đôi tay của mình về con bé, trong lúc nó đang cố gắng đóng cánh cửa sắt nặng nề lại, và ngay lập tứcnó cảm thấy bản thân khỏe hơn rất nhiều.

"Đừng bỏ cuộc, cô gái trẻ! Giữ chặt! giữ chặt!" một giọng nói thì thầm trong đầu "Kéo, cô gái, kéo!" một giọng nói thì thầm khác cất lên.

Và rồi, một giọng nói nữa, quen thuộc như giọng của mẹ--mẹ của riêng con bé, người mẹ thiệt sự, mẹ tuyệt vời, điên rồ, giận dữ, huy hoàng--bà chỉ nói "Giỏi lắm, Coraline", và chỉ thế là đủ.

Cánh cửa bắt đầu khép lại, đơn giản như bất cứ thứ gì.

"Không!" tiếng hét vọng lên từ bên kia cánh cửa, không còn giống giọng nói của một con người nữa.

Có thứ gì thình lình chộp lấy Coraline, vượt qua khoảng trống ở khung cửa. Coraline gật mạnh đầu mình ra, cánh cửa bắt đầu bị mở ra một lần nữa.

"Chúng tôi đang quay về nhà." nó nói. "Chúng ta. Giúp tôi." cố gắng đẩy cánh tay đang vùng vẫy loạn xạ ra ngoài.

Họ di chuyển xuyên qua người con bé, sau đó: những cánh tay ma tiếp cho Coraline thêm một thứ sức mạnh mà nó không bao giờ có. Khoảnh khắc cuối cùng của sự phản kháng giữa hai bên, như thể có cái gì đó bị mắc kẹt trong cánh cửa, và rồi, với một tiếng đập mạnh, cánh cửa đóng cặt.

Có thứ gì đó rớt xuống từ trên đầu Coraline, với lực rơi khá lớn.

"Đi nào" Con mèo nói "Đây không phải là nơi tốt đẹp để lưu lại. Nhanh lên!"

Coraline xoay người và bắt đầu chạy, nhanh như thể đã từng được luyện tập, dọc hành lang, con bé đưa tay lên rà soát hai bên để chắc chắn rằng nó sẽ không va phải cái gì đó hay bản thân vô tình quay ngược lại phía bên kia trong bóng tối rất khó xác định phương hướng.

Đó là một cuộc chạy bộ khó khăn, đối với con bé đây là đường đi dài nhất hơn bất cứ thứ gì. Bức tường mà con bé chạm tay vào đang tăng dần nhiệt độ, sự sống bắt đầu xuất hiện, và, con bé nhận ra, nó có cảm giác như đang bị bao phủ bới một lớp lông thú mịn, chuyển động được, đó là động tác của sự hô hấp. Con bé giật mạnh tay nó ra khỏi đó.

Gió hú lên trong màn đêm.

Con bé rất sợ nó sẽ vấp phải cái gì đó, nên quyết định giơ tay lên kiểm tra hai bên một lần nữa. Lần này thứ nó chạm vào có nhiệt độ cao và ẩm ướt, cảm giác như đang đưa tay vào miệng của một ai đó, con bé rụt tay lại với một tiếng kêu khó chịu.

Mắt con bé đã làm quen với bóng tối. Nó có thể thấy được một cách mập mờ, những đốm sáng rực rỡ trước mặt, hai người lớn, ba trẻ em. Nó cũng nghe được tiếng con mèo, đang bước nhẹ trong khoảng không phía trước.

Còn có một thứ nữa, đột nhiên chạy đến chỗ con bé đang đứng, gần như làm Coraline mất hồn. Con bé nhận thức được bản thân trước khi nó ngã xuống, tự lấy đà để đẩy bản thân tiếp tục di chuyển lên phía trước. Con bé biết nếu nó té xuống đây có thể sẽ không bao giờ đứng dậydđược nữa. Cho dù cái hành lang này được làm bằng gì đi nữa thì cũng đã xuất hiện ở đây rất lâu trước thời mụ phù thủy. Nó rất sâu, rất chậm chạp, và nó biết con bé đang ở đây...

Ánh sáng ban ngày dần xuất hiện, con bé lấy hết sức chạy về phía đó, hô hấp đã đứt quãng "gần tới rồi" con bé nói lên như một cách khích lệ bản thân, nhưng trong ánh sáng nó phát hiện các hồn ma đã biến mất, bỏ lại một mình nó cô đơn. Nhưng con bé không có thời gian để nghĩ đến chuyện gì đã xảy ra với họ. Con bé lảo đảo bước qua cửa, thở hổn hển, và đóng nó lại phía sau với tiếng động to nhất và thõa mãn nhất bạn có thể tưởng tượng ra.

Coraline khóa cửa lại và bỏ chìa khóa vào túi áo choàng.

Con mèo đang đang cuộn mình ở góc xa nhất trong căn phòng, nó lè lưỡi, mắt mở to. Coraline bước đến bên cạnh và ngồi xuống. 

"Mình xin lỗi" Coraline nói "Mình xin lỗi đã thảy bồ vào bà phù thủy. Nhưng đó lại là cách duy nhất để làm bả xao lãng đủ lâu cho toàn bộ chúng ta thoát khỏi đó. Chứ bả sẽ chẳn bao giờ giữ lời, đúng không?"

Con mèo nhìn lên, rồi nó ngả đầu vào tay con bé, liếm tay con bé bằng cái lưỡi nhám của mình, và nó kêu lên. 

"Vậy tụi mình làm bạn nhỉ?" Coraline hỏi

Con bé ngồi lên một trong những cái ghế bành bất tiện của bà, để con mèo nhảy lên đùi mình và tự tìm tư thế nằm một cách thoải mái. Ánh sáng xuyên qua cửa sổ venezia là ánh sáng ban ngày, ánh nắng vàng của một buổi trưa thực thụ, không phải do sương mù phản chiếu. Bầu trời có màu xanh ngọc lam, Coraline có thể thấy hàng cây, xa hơn nữa, những ngọn đồi màu xanh lá cây, đã biến thành màu tím và xám phía đường chân trời. Bầu trời chưa bao giờ trông thật giống bầu trời như vậy, thế ơií chưa bao giờ trông thật giống thế giới như khoảnh khắc này.

Coraline quan sát kĩ những chiếc lá trên cây, những tia sáng và bóng đổ trên vỏ cây nứt của thân cây gỗ sồi bên ngoài cửa sổ. Rồi nó nhìn xuống đùi mình. Theo cái cách mà ánh sáng mặt trời mạnh mẽ vuốt ve dọc từng sợi lông trên đầu con mèo, biến từng cọng ria tắng thành vàng.

Chưa có thứ gì, con bé thầm nghĩ, lại thú vị như vậy.

Và, bắt kịp sự thú vị của cả thế giới, Coraline hầu như không để ý rằng nó đã cúi xuống và cuộn tròn như một con mèo trên cái ghế bất tiện của bà, cũng không chú ý bản thân đã rơi vào một giấc ngủ sâu, không mộng mị. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net