Góa phụ đen (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

vi.

Ràng buộc ẩn được tạo nên. Và đó là khi cô nhận ra, thế nào là bước đi cùng ác quỷ.

~~~

Dẫu cách nhau một khoảng rất xa và bị ngăn trở tầm nhìn bởi bóng tối, nhưng giây phút Eleanor nhìn thẳng vào đôi mắt của Sherrinford khi anh ta đứng dưới sân rồi ngước lên- cô nhận ra anh ta chính xác là yếu tố cuối cùng vừa khớp với bức tranh tái hiện thế giới mà cô sắp dấn thân vào.

Một thế giới ngầm, tồn tại trong bóng đêm. Nơi không thể nhìn thấy nhưng luôn cảm nhận được sự tồn tại. Một viễn cảnh khiếp đảm, tới mức cả sự lãng mạn cũng trở nên thật kinh hoàng.

Người góa phụ đứng lặng bên khung cửa sổ, đăm chiêu nhìn bóng dáng nhỏ thó của gã thanh tra mất hút trong bóng tối. Sau khi Scotland Yard rút quân, khách khứa cũng rục rịch đi về. Gã chủ tiệm Midnight Poison mới vài phút trước còn đứng cạnh Eleanor, chẳng biết đã mất hút từ khi nào. Trong phòng hỏi cung lúc này chỉ còn lại cô và Victor Shadow.

"Cách xỏ mũi Scotland Yard của cô khá khéo léo đấy. Sử dụng quân cờ cũng không tồi."

"Ngài biết cách sử dụng kẻ khác, thì tôi cũng vậy."

Eleanor đáp lại gã Bá tước với một nụ cười nhạt, khóe mắt nheo lại một vẻ tự tin đầy mỉa mai.

"Sao cũng được. Chỉ cần cô không quên thỏa thuận giữa hai chúng ta."

Đáp lại với một vẻ dửng dưng không cảm xúc, gã tư bản của giới quý tộc lướt nhanh qua vai Eleanor, nhanh chóng mất hút sau dãy hành lang dài và hẹp.

Ngay khi bóng dáng của gã Bá tước vừa khuất khỏi tầm mắt, vẻ tươi cười đầy trào phúng trong đôi mắt của Eleanor thình lình tắt ngúm, thế vào đó là một nét đay nghiến tới độc địa.

Giao kèo giữa hai chúng ta.

"Bỏ quách cái giao kèo ấy vào thùng rác đi!"

Vừa rít qua kẽ răng, Eleanor vừa vung tay hất mạnh tấm khăn trải bàn trước mặt làm cốc chén vỡ loảng xoảng. Sau vài giây mất bình tĩnh, cô hít một hơi thật sâu, chầm chậm khép hai mắt để trấn tĩnh tinh thần.

Mọi chuyện đã qua. Cô đã an toàn trước nanh vuốt của lũ Scotland Yard. Đáng lẽ cô phải thấy vui vẻ, nhưng không, cô chỉ thấy nỗi bất an mỗi lúc một dâng cao hơn. Bởi dẫu có thoát khỏi sự nghi ngờ của Scotland Yard, thì cô lại sắp rơi vào vòng kiểm tỏa của một kẻ khác- hay nên gọi là, một thế lực hoặc một đế chế khác?

Nếu nói sự đe dọa của Scotland Yard hệt nanh vuốt của loài chó săn, thì Victor Shadow- kẻ đó mang theo sự nguy hiểm ngấm ngầm sắc nhọn như một bộ vuốt quỷ. Eleanor vừa thoát khỏi sự rình rập của một hàm răng chó- thứ mà cô nếu cố gắng sẽ có cơ may thoát được, để nhận lấy sự đe dọa từ một bộ vuốt quỷ- thứ cô thậm chí còn không nắm rõ- và chắc chắn, là khó phòng bị hơn nhiều.

Thực là một lựa chọn ngu ngốc. Thế nhưng, cô không còn sự lựa chọn nào khác.

Vì gã Bá tước đó đã nắm được thóp của cô và buộc cô phải đi theo con đường mà hắn ta muốn. Cái giá để trông thấy hình thái thực sự của một ác ma không bao giờ rẻ mạt, và Eleanor thậm chí đã phải đánh đổi bằng tự do của chính mình. Trong giây lát, đầu cô hơi ong lên. Và cô nhớ về thời điểm cách đây chừng 1 tiếng- khi Victor Shadow thình lình bước ra từ rừng cây, chặn đường Eleanor khi cô trở về dinh thự- sau khi vừa giết chết Emily Austen.


"Thật mừng vì cuối cùng cũng nắm được hình thái của cô, tiểu thư Eleanor Austen."

Victor Shadow bước về phía Eleanor, lặng yên như thể hòa cùng nhịp âm thầm của bóng tối. Cô gái bất giác nắm chặt hai tay, giương mắt lên nhìn gã quý tộc trẻ.

"Hình thái thực sự? Ngài đang nói gì vậy?"

Ngài Bá tước không trả lời, đột ngột vươn bàn tay trắng lạnh chạm vào gò má xanh xao của người góa phụ. Trong giây lát, cô rụt người lại, rút lấy con dao bạc gài ở thắt lưng.

"Trên má cô vẫn còn dính máu kìa, tiểu thư Austen."

Một cảm giác bất an rất nhanh kéo tới xâm chiếm mọi giác quan của Eleanor, nhưng cô vẫn mở tròn hai mắt, nhìn thẳng vào Victor Shadow.

"Ngài đã làm những gì?"

Nghe lời chất vấn ấy, Victor chỉ bật ra một tiếng cười rất khẽ. Ngài lôi ra từ túi áo mảnh giấy còn lại của lời nhắn mà Harry Austen đã để lại cho Eleanor.

Sát nhân giết hại gia đình Hầu tước Turner Fenning có thể sẽ tới

Nhìn vào dấu nham nhở của tờ giấy, Eleanor chầm chậm lôi từ trong lưng váy một mẩu giấy khác. Cô cảm giác như quả tim của mình vừa ngưng vài nhịp.

b
ữa tiệc của Emily. Em phải tới đó, Eleanor. Em nhất định phải tới.

Sau vài giây để trí óc tiếp nhận những thông tin, Eleanor chợt phá lên một tràng cười lanh lảnh. Cô bước tới gần Victor, đôi mắt to tròn vằn lên một vẻ phẫn nộ đầy đe dọa.

"Rốt cuộc ngài muốn làm cái quái gì? Ngài giết hại gia đình Hầu tước Turner Fenning, tôi không quan tâm. Vậy tại sao ngài lại xen vào cuộc sống của tôi, trong khi chúng ta không hề quen biết nhau?"

Tên khốn.

Eleanor đã muốn nói vậy, nhưng cô ghìm lại.

"Tại sao ngài biết về cuộc hẹn của tôi và Emily? Đừng có nói với tôi là tình..."

Eleanor đột nhiên im bặt. Một suy nghĩ vừa nhen lên trong đầu cô, và cô có cảm giác quả tim đang nằm trong lồng ngực vừa rơi tõm xuống ổ bụng.

"Ngài đã sắp xếp cuộc hẹn ấy?"

"Cô nên cân nhắc lại những kẻ hầu cận của mình đi, tiểu thư Austen."

Một cơn thịnh nộ trào dâng như sóng ngầm trong Eleanor. Cô quay phắt người lại, bàn tay mảnh dẻ giơ cao lên và tát mạnh vào khuôn mặt đang cúi gằm của người hầu gái Anna Livingstone.

"Ngu ngốc!"

Anna ôm lấy một bên má đỏ lửng, run rẩy quỳ sụp xuống đất. Cô gái tội nghiệp thậm chí còn không dám ngẩng lên, chỉ dám kể lể trong thổn thức.

"Tiểu thư, em thực đáng tội chết. Là Bá tước Shadow... em sợ gia đình mình sẽ gặp nguy hiểm... nên đã lừa dối người về cuộc hẹn với tiểu thư Emily... em..."

Nói tới đó, Anna òa khóc nức nở.

Eleanor hít một hơi thật sâu. Victor Shadow. Lại là Victor Shadow. Rốt cuộc kẻ đó can thiệp vào sự việc này sâu tới mức nào?

"Ngài thậm chí còn điều tra của lai lịch người hầu của tôi?"

"Đừng quan trọng hóa vai trò của bản thân như thế, cô Eleanor. Có những cô thậm chí có thể điều khiển chỉ dựa sự quan sát của mình thôi."

Victor đáp lại với một vẻ tự tin tới mức ngạo nghễ. Sự quan sát. Đó luôn là mấu chốt của mọi vấn đề.


Những bước chân của Victor Shadow đã tiến ngày một gần tới nơi diễn ra tiệc sinh nhật của Emily Austen. Ngài đang trong trạng thái thoải mái nhất để tham dự bữa tiệc, sau khi bỏ lại thân xác lạnh ngắt của Harry Austen trong cánh rừng, cũng như trút bỏ hoàn toàn lớp nhân cách đen đúa khát máu và ném lại trong bóng đêm sâu thẳm. Lúc này, ngài đang nghĩ về kế hoạch của mình.

Vẫn còn thiếu một mắt xích nữa.

Victor tự nhủ trong đầu, và đưa mắt đảo một lượt quanh đám khách khứa đang rục rịch kéo nhau vào dinh thự của Công tước Lombard Austen. Đôi mắt màu lục sẫm nhanh chóng thu lấy những dữ kiện mà nó quan sát được, và trong giây lát, dừng lại trên hai cô gái- một thiếu phụ mặc đồ đen, và cô hầu gái cũng chừng tuổi cô ấy.

"Đây chính là tiểu thư Eleanor Austen, thưa ngài. Cô ấy tới sớm hơn dự tính."

Sau khi chỉnh trang lại váy áo và mạng che cho chủ nhân, người hầu gái ngoan ngoãn đợi ở ngoài. Đôi mắt lục sẫm của Victor vẫn chưa rời mắt khỏi cô gái trẻ. Một tia xám lạnh chợt xẹt qua đôi đồng tử trong suốt, và đó là lúc ngài nhận ra, cô gái kia chính là mắt xích cuối cùng.

Không chần chừ lâu, Victor bước về phía cô gái trẻ.

"Xin hỏi, cô có phải hầu gái của phu nhân Walter?"

Anna Livingstone đang hát khe khẽ, bỗng giật mình vì giọng nói lạnh ngắt vẳng bên tai. Cô quay người lại, ngạc nhiên tới độ cơ mặt cứng ngắc trong một khoảnh khắc.

"Ồ, vâng, thưa ngài. Tôi chính là hầu gái của tiểu thư Eleanor."

Đôi lông mày nâu sậm thoáng nhướng lên trước câu trả lời của người hầu gái.

"Ồ, đúng vậy. Là tiểu thư Eleanor Austen."

"Nếu ngài có việc muốn liên hệ với tiểu thư, thì tôi nghĩ rằng ngài sẽ gặp cô ấy trong lâu đài đấy ạ."

"Ồ, không. Người tôi muốn gặp là cô kia."

Gò má của Anna thoáng ửng hồng, cô đáp lại với một giọng nhỏ lí nhí.

"Tôi... người ngài muốn gặp là tôi?"

Với một vẻ thẹn thùng, người hầu gái hơi cúi đầu lảng tránh cái nhìn của Victor Shadow, đoạn đưa tay lên vén một lọn tóc lòa xòa trước trán gài ra sau tai. Chỉ là một hành động rất nhỏ, nhưng dường như lại ẩn chứa quá nhiều hàm ý.

Ngài Bá tước khẽ nở một nụ cười lạnh, lên tiếng.

"Tôi muốn sau khi tiểu thư Eleanor Austen rời khỏi bữa tiệc, cô hãy chuyển tới cô ấy lời nhắn: gặp tiểu thư Emily Austen ở bìa rừng để bàn về chuyện khế ước gia sản mà cha để lại. Hãy nói rằng tiểu thư Emily Austen đã chuyển lời."

Vẻ ngại ngùng trong đôi mắt của Anna phút chốc tắt ngúm. Dẫu cho việc được nhà quý tộc sừng sỏ của hoàng thất bắt chuyện là một vinh hạnh đối với cô, nhưng dù sao cô vẫn là một người đầy tớ trung thành. Và không khó để cô nhận ra sự mờ ám trong lời nhắn này.

"Thưa ngài, tại sao ngài không nói thẳng với tiểu thư của tôi? Tôi e rằng mình không thể chuyển lại lời nhắn ấy tới tiểu thư Eleanor."

Victor không hề nao núng hay giận dữ trước lời từ chối đầy hồ nghi của cô hầu gái, ngài vẫn giữ nguyên nụ cười, đáp.

"Vậy thì tôi cũng e rằng mình không thể đảm bảo an toàn cho người cha say rượu và chàng trai mắc bệnh hiểm nghèo đang nằm ở nhà của cô."

Ngài Bá tước trẻ vừa dứt lời, gương mặt của Anna đã lập tức biến sắc. Cô gái trẻ lắp bắp không nên lời, với môt vẻ đầy hoảng sợ.

"Tại sao... sao ngài lại..."

"Cô là một người sống vì gia đình. Và cái gia đình ấy thể hiện trong cả vẻ ngoài của cô."

"Ngài... làm cách nào ngài biết tôi có người cha say rượu và em trai bị bệnh..."

Victor đặt ngón tay trỏ lên môi, mỉm cười ra dấu im lặng.

"Hãy coi đó là bí mật giữa tôi và cô. Việc ban nãy tôi nói, có lẽ phải phiền cô vậy."

Sau khi cúi đầu chào người hầu gái, Victor lập tức xoay người đi thẳng. Và cũng trong lúc đó, ngài sắp xếp lại những gì mình vừa nắm được từ người hầu gái, rà soát lại nó một lượt- trước khi xếp vào ngăn tủ thích hợp mà nó nên nằm.

Hầu gái của Eleanor Austen, một cô gái trẻ, chừng đôi mươi, lứa tuổi mà mọi cô gái đều tập trung thái quá vào vẻ ngoài của mình. Vậy nhưng cô gái kia lại mang một đôi giày cũ và một chiếc váy làm từ vải muslin rộng hơn so với cơ thể cô một cỡ. Điều này chứng tỏ cô mặc lại bộ váy và đôi giày kia từ một người có vóc dáng lớn hơn mình. Trong trường hợp ấy chỉ có thể là một người chị gái trong gia đình. Cũng có thể cô nhận được nó từ tiểu thư của mình- Eleanor Austen- chủ nhân mà cô đã hầu hạ từ khi người ấy còn chưa lấy chồng, dựa vào cách xưng hô tiểu thư Eleanor thay vì phu nhân Walter khi Victor hỏi về cô ta. Đó là một thói quen mà cô hầu vẫn giữ khi chủ nhân vẫn còn là gái chưa chồng.

Thế nhưng, cô ấy không thể nhận nó từ Eleanor Austen. Vì theo Victor quan sát, Eleanor có vóc người nhỏ hơn cô ta. Vậy nên,  ngài đoán rằng cô ta có chị gái. Và rõ là, gia đình cũng không hề khấm khá.

Dĩ nhiên, ngài cũng không bỏ qua những vết bầm tím và xước xát trên tay cánh tay của người hầu gái. Đó là những vết bầm dài nhưng tù, hằn dọc cánh tay, kèm theo những vết xước chồng chéo được gây ra từ thủy tinh sắc. Là dấu hiệu của vết thương được tạo ra bởi một vật dài và có hình trụ, bằng thủy tinh. Hơn nữa, vì công việc là hầu gái thân cận của Eleanor, cô ta sẽ phải trở về nhà vào tầm chiều muộn- hoặc có khi là tối. Vết thương này được gây ra trong thời điểm đó, lặp đi lặp lại nhiều lần- có lẽ là mỗi ngày. Điều này khiến Victor lập tức liên tưởng tới một gã đàn ông cục súc, có sở thích hành hạ vợ con bằng chai rượu vào mỗi tối ông ta trở về nhà sau những cơn say ngật ngưỡng.

Thế nhưng, cô gái vẫn về nhà đều đặn, dù cho có bị đánh. Thêm vào đó, cô ta sở hữu quầng thâm xung quanh mắt khá đậm- biểu hiện của một người thường xuyên phải thức đêm. Điều này chứng tỏ, trong gia đình cô có một bệnh nhân cần phải chăm sóc. Trên váy của của cô là ở phần gấu và vai áo dính khá nhiều tóc ngắn cùng màu với mái tóc nâu sậm của cô. Là một cậu em hoặc anh trai- đang trong giai đoạn hiểm nghèo.

Cuối cùng, ngài biết cô ta là một người thương gia đình. Bởi dẫu cho cô có thể ở luôn cùng với Eleanor mà không về nhà, cũng có thể dùng tiền công của công việc hầu gái để mua sắm cho bản thân; nhưng cô đã chọn chắt chiu tiền bạc và hàng đêm về nhà chăm sóc người em ốm bệnh.

Một người như thế, sẽ làm mọi thứ để đảm bảo an toàn cho gia đình. Đến tận cùng, tình cảm vẫn luôn là thứ yếu mềm nhất của mỗi con người. Victor biết điều ấy, và ngài sẽ sử dụng nó để điều khiển kẻ khác như điều khiển một quân cờ.

Xếp những dữ kiện giờ đã vô ích ấy vào một góc khuất mà nó nên nằm, ngài Bá tước tiếp tục tiến về phía lâu đài của Công tước Lombard Austen, đặt thêm một viên gạch lên pháo đài tội ác của chính ngài. Rồi ngài thản nhiên hòa mình vào bữa tiệc, mời Emily Austen nhảy một điệu nhảy, thì thầm vào tai cô ta một cuộc hẹn bí mật lúc 10 giờ đêm ở bìa rừng- nơi xác của Harry Austen đang nằm tại đó.

Cô ta lập tức chấp nhận lời hẹn ấy trong vui sướng. Cô ta nghĩ rằng mình có cuộc hẹn với vị Bá tước sừng sỏ nhất trong giới quý tộc. Nhưng không, cô ta vừa có một cái hẹn với tử thần.

Hai chị em nhà Austen sẽ gặp nhau- ngay tại nơi đặt xác chết của Harry Austen. Và tất cả những gì Victor cần làm, là chờ đợi xem kẻ nào sở hữu bản năng hoang dã mạnh mẽ hơn. Kẻ đó sẽ trở thành quân Vua trong bàn cờ của ngài, thay mặt ngài lãnh nhiệm vụ chiếu tướng và giành chiến thắng.

Và đó là lí do vì sao họ gọi Victor là gã tư bản của giới quý tộc. Ngài sinh ra và được ban cho cái quyền thao túng và điều khiển kẻ khác. Là kẻ thống trị, kẻ chiến thắng, và kẻ luôn đi trước- trong tất cả mọi cuộc chơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net