Pháo đài tội ác: lối vào (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


i.

Dưới ánh trăng, dựng lên tấn bi kịch kinh hoàng.

~~~

Đầu máy xe lửa rùng mình hú lên một hồi còi, rục rịch di chuyển trên đường ray dẫn thẳng từ Edinburgh tới Luân Đôn. Đám đông đứng nhốn nháo trong những khoang hành khách, xì xầm nói chuyện, rồi dáo dác đi tìm chỗ ngồi của mình.

James Cooper ôm cứng lấy cái rương làm từ gỗ sồi, khư khư trước ngực; miệng liên tục lầm bầm những câu xin lỗi trong khi chen chúc vào đám đông đang đứng nhốn nháo dọc suốt khoang ngoài. Chừng mươi phút sau thì anh tới được chỗ ngồi của mình. Là một khoang bình dân không có giường nằm, nhưng may thay là có ghế đệm khá êm. Anh có thể ngủ co mình trên ghế mà không sợ bị đau lưng.

Chuyến đi tới Luân Đôn sẽ tốn kha khá thì giờ. Chạy cả đêm nay thì ước chừng sáng sớm mai mới tới nơi.

James ngồi rụt mình trên ghế. Đôi mắt anh phóng ra khỏi không gian chật hẹp của khoang tàu, đăm chiêu nhìn ngắm những vùng làng quê yên bình trôi ngoài cửa kính khi tàu chạy qua cầu cạn Glenfinnan. Anh đang nghĩ về nhiệm vụ kẻ dẫn đường của mình và mường tượng ra chủ nhân sắp tới mà anh sẽ phục vụ. Denver nói người ấy là một Bá tước có tiếng ở Luân Đôn. Anh nghĩ đó hẳn là một nhà quý tộc có tuổi, tóc thoáng hoa râm, phong thái đĩnh đạc, thường xuyên xuất hiện trong những bộ vest dệt từ lông cừu, và một cây gậy batoong bằng bạc nạm nhiều châu ngọc.

Trong cuộc đời mình, James đã làm qua không biết bao nhiêu việc. Từ việc tay chân trong những đồn điền ở vùng ngoại ô, cho tới dịch vụ mai táng rẻ tiền dành cho tầng lớp dân nghèo ở khu Old Town, đặc biệt là High Street. Giữa những tháng năm lận đận với cuộc sống mưu sinh ấy, James nghĩ mình đã tìm được một lí do để anh duy trì cuộc sống khốn khổ này. Mắt anh nhìn thật xa ra những đồng cỏ xanh mướt trải dài bất tận.

Màu xanh ấy làm anh nhớ tới màu mắt của Angelica- cô gái ngọt ngào thành Arles, người nắm giữ trái tim trai trẻ của anh suốt 5 năm trời. Cũng là người khiến anh bằng mọi cách phải trở thành kẻ dẫn đường để chuộc cô từ tay gã lưu manh Denver- chủ một quán rượu tên Morte van Diablo- hay thực chất là nơi đàng điếm của những gã mọi rợ khu High Street.

Số tiền được trả khi James trở thành kẻ dẫn đường vừa đủ để chuộc Angelica ra khỏi quán rượu. Và nếu anh sống sót trở về, anh sẽ cầu hôn cô.

Suy nghĩ ấy tựa một dòng suối mát chảy qua những nỗi lo âu, thấp thỏm đang hừng hực trong James Cooper. Anh yên tâm, chầm chậm khép mắt. Kể cả trong giấc mơ chập chờn, anh cũng mơ thấy Angelica.

Anh phải cầu hôn cô. Bằng mọi giá.

Vết phỏng nơi sau gáy vẫn làm James nhức nhối, dù đã kết vảy từ lâu. Vết phỏng với những hình vẽ ngoằn ngoèo, là dấu ấn chứng minh thân phận của những kẻ dẫn đường.

James xuống ga Waterloo lúc gần trưa, và bắt một chiếc xe ngựa để tới hạt Merton. Vị Bá tước mà anh sắp phục vụ sống ở đó. Ngài Victor Shadow, chủ nhân của lâu đài Alleretos- một cơ ngơi đồ sộ nằm ở phía Nam Wimbledon.

"Anh đến Alleretos làm gì vậy?"

Gã phu xe hỏi James, khơi mào câu chuyện trước.

"À, tôi có hẹn với ngài Victor Shadow. Chỉ là một vài việc nho nhỏ thôi."

Ngưng lại một vài giây, anh tiếp.

"Anh có biết gì về ngài Bá tước chủ nhân của lâu đài đó không?"

Nghe vậy, gã phu xe lập tức phá lên cười.

"Ai trong cái thành phố này cũng biết về ngài Victor Shadow cả."

"Ồ. Ngài ấy nổi tiếng vậy kia à?"

"Cả nổi tiếng và tai tiếng."

"Tai tiếng?"

"Ngài ấy nổi tiếng vì giàu có và lòng thương người. Mấy khu dân nghèo như Whitechapel hàng năm được ngài ấy rót vào không biết bao nhiêu tiền cứu trợ. Ngài còn xây nhiều nhà tế bần cho trẻ mồ côi nữa. Với tầng lớp dân nghèo, ngài Bá tước cứ như đấng cứu thế ấy. Nhưng..."

Sau một hồi kể lể say sưa, gã phu xe bất ngờ trầm giọng, ghé sát đầu vào trong khoang xe mà nói rằng.

"Nhưng cũng có lời đồn ngài là một con quỷ giết người không ghê tay."

James bất giác rụt người về sau vì cảm giác rùng mình tựa hồ vừa có một bàn tay lạnh ngắt vuốt dọc sống lưng. Gã phu xe sau khi nói ra những lời bí hiểm kia thì tiếp tục thúc ngựa băng qua con đường mọc dày những cây dẻ gai. Đi chừng mươi phút nữa thì xe ngựa dừng lại.

"Đến nơi rồi. Ngựa chỉ đi được tới đây thôi. Anh chỉ cần đi hết con đường mòn xuyên qua rừng này là tới."

James thảy vào tay gã phu xe thù lao năm đồng shilling, đoạn ôm chiếc rương gỗ tiến sâu vào khu rừng. Cảm giác rùng mình ban nãy vẫn chưa chấm dứt, ngược lại còn cào cấu sống lưng nhiều hơn khi anh luồn chân qua những thảm lá dẻ gai vàng sậm. Khu rừng vắng vẻ tịch không một tiếng động, dẫu là ban ngày nhưng vẫn phảng phất hơi lạnh và vẻ âm u của bóng tối. Thậm chí, càng đi sâu vào con đường mòn, nhiệt độ càng giảm xuống khiến anh có cảm giác tựa đang bước trong một mê cung đặt sâu dưới lòng đất.

James Cooper bước đi giữa sương mù và trong cái thinh lặng của khu rừng. Mắt anh dần quen với những hàng dẻ gai đều tăm tắp đứng sừng sững trong sương sớm mờ mờ, rồi thình lình lâu đài Alleretos hiện ra, sửng sốt tựa một đòn đánh bất ngờ vào thị giác.

Lâu đài mà Bá tước Victor Shadow ngự trị là một tòa kiến trúc đồ sộ trung thành với trường phái Gothic sơ kỳ. Cuộn mình trong từng dầm cột chính là hiện thân cho những gì huyền bí và tối tăm nhất của một thời kì lịch sử. Tường gạch rêu phong điêu khắc vô vàn khuôn mặt méo mó tựa một bức họa Tuần đêm. Náu mình dưới bóng các tòa tháp dường như là vẻ tối tăm của những đêm trường Trung Cổ. Gió đập vào từng thớ gạch nghe như tiếng thét của những linh hồn đau khổ. Và vờn vẽ trên phần chóp được vuốt nhọn hồ như thấp thoáng vô số bóng ma vật vờ.

Trong một chiều cuối đông, lâu đài Alleretos cứ thế ám vào tâm trí James Cooper một ấn tượng không tài nào phai nhạt. Không phải vẻ rực rỡ hoàng kim của một quốc vương ngài ngự trên ngai vàng. Mà là vẻ lặng lẽ của một vị chúa tể đã kinh qua nhiều những thăng trầm chiến trận, đã nhìn thấy đủ cả máu và hoa để trở nên lãnh đạm dẫu đang đứng giữa hoang tàn đổ nát.

James bước qua lối vào với hai bên trồng đầy cây liễu gai. Đón anh ở trước cổng là một người quản gia tầm tuổi trung niên tên Edward và hai người hầu gái. Họ giúp anh cất hành trang, dẫn anh tới phòng riêng, dặn dò anh buổi tối sẽ có tiệc thết đãi mà anh sẽ dùng với ngài Bá tước.

James Cooper bỗng thấy hồi hộp. Những lời nói của tên phu xe về ngài Bá tước vẫn còn luẩn uẩn trong tâm trí anh, và theo anh tới cả khi đã ngồi vào bàn ăn tối.

Lúc này, ngồi đối diện James Cooper ở đầu kia chiếc bàn là một chàng trai trẻ chừng 20 tuổi. Điển trai, và mang theo cung cách vương giả nhưng xa cách đặc trưng của hoàng tộc. Đến tận khi cậu ta mỉm cười, ra hiệu mời anh dùng bữa; James vẫn chưa tin vào những gì mình đang đối diện.

Trong tưởng tượng của anh, Bá tước Victor Shadow là một người đàn ông trung niên mang phong thái đĩnh đạc. Chứ không phải một cậu thiếu niên điển trai với nụ cười thân thiện thế này.

"Có vấn đề gì sao, anh Cooper?"

Cậu thiếu niên mỉm cười, hỏi James với vẻ quan tâm. Có lẽ dáng vẻ ngây ngốc của anh đã làm ngài Bá tước phải chú ý. Anh giật mình hắng giọng, đáp lại trong khi cố nặn ra một nụ cười.

"Không có gì đâu, thưa ngài."

Victor lại mỉm cười, nhắc anh hãy tự nhiên dùng bữa.

Không hiểu vì lí do gì, một cảm giác kì quái dâng lên trong anh. Trong phút chốc, anh cảm thấy e ngại trước sự thân thiện này. Suốt cả bữa ăn, cả hai người không nói thêm gì với nhau. Victor Shadow hỏi một vài câu về gia đình và cuộc sống của James trước đây. Anh trả lời qua loa, nhưng thành thực. Không khí bữa ăn thoạt trông có vẻ thoải mái, ngoại trừ việc James có cảm giác gai người khi nhìn vào nụ cười của Victor Shadow.

Sau bữa ăn, ngài Bá tước mời anh ngồi lại uống trà, nhưng anh từ chối. Anh chỉ có duy nhất một suy nghĩ.

Mình không thể chịu đựng được vẻ nhiệt thành ấy thêm một giây nào nữa.

Vậy nên, anh trở về phòng ngủ rất sớm, nhưng mãi tới đêm mới chợp mắt nổi. Mùi oải hương cao cấp cũng không làm anh dễ ngủ hơn. Anh nghĩ về nhiều thứ. Về Angelica, về nhiệm vụ là một kẻ dẫn đường, và về cả Bá tước Victor Shadow- chủ nhân mà anh phải phục vụ. James không biết, chính những suy nghĩ rối như mớ bòng bong ấy đã trở thành thứ dẫn dắt anh tới một tấn bi kịch kinh hoàng.

Nửa đêm, ngay trước khi chìm vào giấc ngủ, James nghe thấy một tiếng động lớn kinh khủng dội vào màng nhĩ. Anh giật mình thoát khỏi cơn mộng mị, tim đập thình thịch dưới lớp chăn mỏng, trong khi hai mắt mở thao láo như để đẩy cao sự tỉnh táo.

Tiếng động vừa rồi rõ ràng không phải một tiếng động bình thường. Nó là một tiếng thét, hay đúng hơn là một tiếng gầm rú được dồn nén bởi sự đau đớn tột cùng, thoát ra khỏi cổ họng, và lập tức im bặt. Nó dội vào màng nhĩ của James, nghe rất rõ. Nó ở rất gần, hay nói đúng hơn- là ngay phòng bên cạnh.

James rời khỏi giường, vơ lấy cây gậy polo để ở góc cửa, dò dẫm sang phòng bên cạnh, cố để không phát ra tiếng động. Cánh cửa phòng của ngài Bá tước không hề đóng mà chỉ được khép hờ. Một cảm giác bất an dâng lên trong anh. Hai bàn tay anh nắm chặt cây gậy polo tới mức lộ rõ cả những khớp xương trắng bệch. Dồn hết mọi sự can đảm, anh đẩy cửa bước vào.

Ánh trăng hắt qua khung cửa sổ không kéo rèm, nhận chìm cả căn phòng trong bể ánh sáng lành lạnh mờ ảo. Ngài Bá tước đang trong tư thế ngủ gục trên bàn. Nhưng James biết ngài không hề ngủ, hoặc có chăng- nếu là ngủ, thì đó cũng là một giấc ngủ vĩnh viễn, không bao giờ chấm dứt.

Bởi vì phía sau đầu ngài, máu đỏ đang chảy ròng ròng, ở đúng vị trí xương chẩm và xương đỉnh. Hai tay ngài buông thõng, dọc theo thân; hai mắt mở trừng trừng, tràn ngập nỗi kinh hoàng. Máu từ vết thương sau đầu ngài chảy nhiều tới mức tràn cả ra bàn giấy, loang loáng dưới ánh trăng.

James thấy sợ hãi tới độ không thở nổi. Nhưng điều khiến anh sợ không phải xác chết của ngài Bá tước, mà xuất phát từ bóng đen đang đứng ngay sau lưng ngài. Một người đàn ông trung niên, dáng vóc cao gầy xương xẩu như một sinh vật tới từ địa ngục. Quản gia Edward đang cầm trên tay một bình gốm Ba Tư dính đầy máu, mà ở đây- không phải của ngài Bá tước thì còn của ai nữa? Gương mặt điềm tĩnh thường ngày giờ nhuốm một vẻ nham hiểm tới điên loạn. Những nếp nhăn trên gương mặt ông ta xô lại để nặn ra một nụ cười nanh ác như quỷ Satan.

Đôi mắt mờ đục đang nhìn xuống thân xác ngài Bá tước bỗng chầm chậm chuyển sang James Cooper. Giây phút ấy, anh thấy tim mình như ngừng đập.

Vẻ tươi cươi nanh ác trên gương mặt Edward đột nhiên vụt tắt. Ông quẳng bình gốm sang một bên, bước những bước đều như máy về phía James, gương mặt tỉnh bơ, xụi lơ cảm xúc.

Đáng lẽ James phải gào lên rồi chạy biến khỏi căn phòng này. Nhưng hai chân anh cứng đờ, rồi lại mềm nhũn ra. Anh bước giật lùi về phía sau, trong khi quản gia Edward tiếp tục tiến tới.

Ngay khi gót chân anh chạm vào chân tường, cũng là lúc Edward đã áp sát anh ở khoảng cách chưa đầy một gang tay.

"Tôi nghĩ mình sẽ sắp xếp cho anh một khoản kha khá, khoảng 1000 bảng. Anh sẽ trở về Edinburgh trong ngày mai, không cần phải trở thành một kẻ dẫn đường, vì chủ nhân của anh đã chết."

Giọng nói khô khốc của quản gia Edward lợp trên da James Cooper một lớp sừng gai góc, khiến anh ngứa ngáy và bồn chồn tới mức nảy ra suy nghĩ rằng anh sẽ làm bất cứ thứ gì, chỉ để thoát khỏi nó.

Đúng vậy, làm bất cứ thứ gì.

"Và anh sẽ nói anh không nhìn thấy bất cứ diễn biến nào xảy ra trong căn phòng này, phải không?"

James Cooper cảm thấy ghê tởm trước lòng trung thành của quản gia Edward.

Nhưng anh cũng nghe thấy từ nơi sâu thẳm, bản năng của mình đang gào thét lên. Sung sướng và hân hoan.

Ơn Chúa! Tôi đồng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net