Chương 11: Áo Trắng Trong Gió

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạ Sanh nhíu mày không biết Hoa Doanh định làm gì thì thấy nàng lấy tay chỉ mặt đất.

Thấy vậy hắn nhất thời hiểu rõ, cúi người xuống thì nghe thấy tiếng vó ngựa đang đi đến hơn nữa càng ngày càng gần, liền liếc mắt nhìn Hoa Doanh nói: "Đi!"

Dạ Sanh phản ứng cực nhanh, cởi bỏ cương ngựa rồi nhảy lên lưng sau đó đưa tay cho Hoa Doanh: "Đi lên!"

Đi lên cái quỷ a!

Hoa Doanh nghiến răng nghiến lợi hung hăng trừng mắt nhìn Dạ Sanh một cái.

Chân trái của nàng không động đậy được, đang bị thương bất quá tại thời điểm chạy trốn thì đành phải nhanh chóng. Nàng cố gắng đứng lên, nắm chặt tay Dạ Sanh.

Nhiều năm qua, đối với nàng còn sống mới là quan trọng, đây là chân lý mà nàng đã lĩnh ngộ được.

Dạ Sanh một tay túm nàng lên sau đó nàng liền rơi vào lồng ngực hắn.

Lần này Hoa Doanh đã được đãi ngộ tốt hơn so với trước nhưng mà dù ở trong lồng ngực hắn nàng vẫn cảm thấy không thoải mái may mắn là ít ra hắn cũng chú ý đến vết thương chân trái của nàng.

Hai lần lên ngựa kia hắn xem nàng giống như túi đồ mà để ngang lưng ngựa.

Nhưng nàng lại phát hiện ra một vấn đề cực kỳ quan trọng, y phục rách nát nàng để ở con suối đó vì nhất thời vội vã mà chưa kịp lấy đi.

Nàng ảo não không thôi, nếu nói Dạ Sanh trở về lấy thì hiển nhiên là không thể.

Nàng đành tự oán hận mình sơ suất. Quần áo ấy tuy rằng rách, thối nhưng vẫn là vật mẹ nàng lưu lại, nàng hận chính mình không đủ kinh nghiệm mà vội vã quên đi.

Dạ Sanh thúc ngựa chạy thật nhanh, một ngựa hai người ở trong rừng chạy như bay theo mật đạo ra ngoài bìa rừng hướng đường cái mà đi...

Lúc hai người rời đi không đến nửa khắc đồng hồ liền có một đội kị mã mạnh khỏe đi về hướng hai người vừa mới rời đi.

Người đến tổng cộng có mười bốn.

Kẻ cầm đầu cưỡi một con tuấn mã trắng, trên mặt tuấn mã có đeo mặt nạ kim, yên ngựa cũng là kim ngân triền ti khắc hoa, đẹp đẽ quý giá cực điểm.

Ngồi trên lưng ngựa là một nam tử, thoạt nhìn tựa hồ như chỉ mới ba mươi tuổi, y phục trắng tung bay trong gió, dung nhan lạnh lùng, mày kiếm mắt sáng, trong lãnh tuấn mang theo ít phần khí chất nho nhã trầm ổn.

Nam tử này không phải ai khác mà chính là Thành chủ Ngân Dực thành: Hàn Tử Dư cũng chính là hôn phu của Chiêu Hoa công chúa.

Theo sát hắn là mười ba kỵ binh, mỗi con ngựa đều mang mặt nạ bạc. Cưỡi trên lưng ngựa là mười ba nam tử, tất cả đều mặc áo giáp bạc, xiêm y đen, uy phong lẫm liệt, sát khí dày đặc hệt như mười ba ám dạ Tu la.

Mười ba người này chính là người làm cho người ta nghe tin đã sợ mất mật: Ngân Dực thành thập tam thái bảo.

Hàn Tử Dư ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, lạnh lùng nhìn đống tro tàn bên dòng suối, nói: "Đi xem thử hai người kia rời khỏi đây bao lâu."

"Vâng, gia!"

Một người nhảy xuống lưng ngựa, chạy đến kiểm tra rồi quay trở lại báo cáo: "Gia, thuộc hạ mới vừa kiểm tra trong tro vẫn còn chút lửa hiển nhiên hai người kia mới vừa rời đây không lâu, chúng ta đuổi theo bây giờ hẳn sẽ bắt kịp."

Hàn Tử Dư ngẩng đầu nhìn về phía trước, hỏi: "Càng đi về trước là nơi nào?"

"Bẩm gia, qua cánh rừng này có một con đường đi La Châu."

"La Châu?" Nghe vậy, Hàn Tử Dư nhíu mày.

Nếu như tên hắc y nhân đó dẫn cô ta trốn vào La Châu thì sự việc sẽ trở nên khó khăn hơn.

Hắn vừa từ Ngân Dực thành chạy đến Nguyệt Tố quốc, phủ Chiêu Hoa công chúa không thấy nàng ra chào đón như thường lệ liền lấy làm kỳ quái nên cho lục soát khắp nơi, thật vất vả mới tìm thấy Chiêu Hoa đang nằm hôn mê bất tỉnh trong ngục thất.

Sau khi cứu tỉnh Chiêu Hoa hắn mới biết được trong phủ nàng nhiều năm qua vẫn cầm tù một cô gái để cung cấp máu cho nữ nhi bảo bối của hắn là Di Trữ.

Di Trữ quận chúa vừa sinh ra thân thể yếu đuối mang nhiều bệnh, năm sáu tuổi suýt bệnh chết, sau đó sư tôn của Chiêu Hoa đã giới thiệu một gã thầy thuốc chữa bệnh cho quận chúa, vị đại phu này có một tay nhưng có thể cứu sống Di Trữ quận chúa giúp nàng sống đến mười hai tuổi.

Nhưng mà nếu hôm nay không có sự việc cướp tù này hắn cũng sẽ không biết phương pháp cứu Di Trữ là phải đổi máu.

Mà người cấp máu nhiều năm qua đã bị cầm tù trong phủ của Chiêu Hoa, hắn bởi vì thường ở Ngân Dực thành đối với phủ Chiêu Hoa cũng không quen thuộc cho nên Chiêu Hoa mới giấu diếm chuyện này lâu như vậy.

Hiện giờ, cô bé này đã bị cướp đi, Di Trữ quận chúa mười ngày phải đổi máu một lần nếu không kịp sẽ không sống được, nữ nhi bảo bối của hắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Hắn nghe Chiêu Hoa thuật lại, biết đại sự không ổn, vội vàng triệu tập thập tam thái bảo đuổi theo, thật vất vả mới tìm được tung tích.

Hắn còn cố ý phân phó mọi người bộc móng ngựa trong vải bố dày tránh cho tiếng vó ngựa làm kinh động khiến người khác phát hiện nhưng xem ra kẻ cướp cũng không phải người bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net