Chương 14: Nước Mắt Của Cô Không Đáng Tiền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạ Sanh đứng dậy cất y phục rồi mang hòm thuốc trở lại. Hoa Doanh đang không biết gì thì đã thấy hắn mở hòm thuốc ra lấy một loạt dao, châm, sợi chỉ...để sang một bên.

Tiếp đó hắn lại lấy đá lửa thắp đèn rồi đem dao, châm, kéo các thứ hơ cẩn thận trên ngọn lửa. Sau khi làm xong hắn mới ngẩng đầu, đôi mắt long lanh tuyệt đẹp nhưng có chút lo lắng, nói: "Có muốn giữ chân trái của mình lại không?"

"Đương nhiên muốn!" Hoa Doanh gật đầu không cần suy nghĩ.

"Được, thấy cô từ lúc bị bắt đến giờ vẫn ngoan ngoãn nghe lời nên gia quyết định sẽ giúp cô giữ lại chân trái."

Dạ Sanh nói tiếp: "Tiếp theo, bất luận có đau bao nhiêu cũng không được phép lên tiếng. Gia không muốn kinh động bộ khoái đến bắt người."

"Được." Hoa Doanh lại gật đầu.

Nàng là người nói được làm được.

"Kiên nhẫn một chút."

Dạ Sanh cầm lưỡi dao mỏng, liếc nhìn Hoa Doanh thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tái nhợt hẳn cũng ít nhiều sợ hãi, biểu tình liền trầm xuống, mang lưỡi dao cẩn thận hướng đến miệng vết thương.

Hoa Doanh hít vào hơi lãnh khí. Nàng nhìn hàn quang lóe trên lưỡi dao trong tay Dạ Sanh nhất thời lại nghĩ đến lời nói của hắn lúc ở bên dòng suối, nhất thời liền cảm thấy lạnh người.

Tên này nếu thật sự lột da nàng sợ rằng nàng muốn phản kháng cũng không được. Đích xác hắn là tên đồ tể thì nàng chỉ như miếng thịt trong tay hắn có kêu trời trách đất cũng vô dụng chỉ đành mặc cho hắn làm.

Nhưng mà nàng vẫn muốn đánh cuộc một lần.

Ý niệm vẫn như trước, nếu nàng đối với nam tử này vô dụng thì hắn cũng không chữa trị cho nàng. Cho nên nàng cược chính mình đối với nam tử này vẫn còn giá trị lợi dụng. Như vậy, hắn sẽ dốc lòng chữa trị cho nàng.

Hoa Doanh cắn chặt răng, hai tay nắm chặt chăn dưới thân, đau đến độ toàn thân như bị nứt ra, nàng cứ nghĩ mình có thể chịu được nhưng đến khi mũi dao xâm nhập vào chân nàng vẫn là đau đến cả người run run, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng.

Nhưng mặc dù cực kỳ đau đớn nàng vẫn cắn chặt răng không kêu một tiếng, ngay cả tiếng rên khẽ cũng không hề có.

Dạ Sanh thấy thế trong tâm chẳng biết tại sao lại có chút không đành lòng liền nhanh chóng làm cho xong công việc.

Sau khi làm xong, hắn khâu miệng vết thương lại, đợi đến khi mũi kim cuối cùng khâu xong, Dạ Sanh mới thở phào nhẹ nhõm.

Bản thân hắn bình thường lãnh khốc, không phải chuyện mình thì không làm nhưng hôm nay không hiểu sao chỉ một thuật bác cốt đơn giản lại khẩn trương đến vậy? Đáy lòng hắn có chút tự cười nhạo chính mình, từ khi nào mà trong tim hắn lại tồn tại ba chữ "Không đành lòng"?

Dạ Sanh ngẩng đầu nhìn Hoa Doanh, thấy khuôn mặt nàng đã tái nhợt, trên trán xuất đầy mồ hôi lạnh, con ngươi đen lấy nhiễm một tầng sương mù nồng đậm, mặc dù như thế nhưng thủy chung lại không rơi một giọt lệ.

Dạ Sanh đem dao giơ về phía Hoa Doanh nói: "Không cho cô khóc thành tiếng chứ không phải muốn cô ngay cả lệ cũng cố nén, nếu muốn rơi lệ thì rơi đi!"

Dạ Sanh vừa dứt lời trong mắt Hoa Doanh đã nhiễm một tầng nước, từng giọt từng giọt như những hạt châu thi nhau rơi xuống.

Dạ Sanh đón lấy giọt lệ đó, thanh âm mặc dù vẫn lạnh băng như trước nhưng cũng cười nói: "Đáng tiếc, nước mắt của cô không phải là trân châu, không đáng tiền bằng không nhiều nước mắt như vậy thì gia đã phát tài rồi."

Hoa Doanh khóc xong thì đưa tay lau nước mắt, hổn hển nói: "Ngươi làm như vậy thì chân ta liệu có lưu lại được không?"

"Được."

Dạ Sanh nghiêm mặt đáp lời Hoa Doanh, trong lòng nàng đối với hắn liền sinh ra một chút tín nhiệm. Ít nhất hắn cũng vừa cẩn thận chữa trị chân của nàng, hiện giờ tuy vẫn còn đau nhưng so với trước đã đỡ hơn.

Dạ Sanh đứng dậy rửa hai tay rồi xoay người căn dặn tiểu nhị thời gian đưa nước ấm vào rồi sau đó nhanh chóng thu dọn dụng cụ cho vào hòm thuốc giấu trong tủ nơi góc tường.

Làm thỏa đáng mọi việc thì cũng vừa lúc tiểu nhị mang một thùng nước ấm vào.

Chân Hoa Doanh bị thương nên không thể dính nước được nhưng nàng lại mới vừa từ tù thất ra, toàn thân hôi thối, chính nàng cũng biết rằng người bình thường khi đi ra ngoài dù thế nào cũng phải tắm rửa sạch sẽ.

Lại nói Dạ Sanh thực chán ghét hương vị trên người nàng, nếu không cũng đã không bắt nàng thay đổi xiêm y trong rừng. Hoa Doanh đang suy nghĩ không biết phải làm thế nào để tắm rửa sạch sẽ thì đã thấy hai thị nữ trẻ tuổi tiến vào, một tay cầm khay, khăn tắm sạch sẽ, bình lọ gì đó cùng xiêm y. Hai thị nữ đứng trước mặt Dạ Sanh hành lễ: "Nô tỳ là Tri Xuân, Tri Hạ, đã từng gặp qua Thẩm công tử."

"Miễn lễ." Dạ Sanh lạnh lùng liếc nhìn họ, hỏi: "Là Đạm Đài Khác phái các ngươi tới?"

"Vâng." Hai thị nữ kính cẩn đáp lời.

"Hắn xem như thức thời. Đi đi, giúp tiểu thư tắm rửa sửa soạn một tí." Dạ Sanh đứng dậy trước khi rời đi còn quay đầu lại căn dặn: "Chân trái của tiểu thư bị thương, không thể dính nước, hai người phải cẩn thận chút."

"Vâng." Tri Xuân cùng Tri Hạ vội vàng gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net