Chương 18: Tử Xuyên Thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tam giới lục đạo, Cửu châu bát hoang lí, bất luận là thành trì hay địa vị vẫn vô cùng quy mô, có tổng cộng 9 tòa thành, gọi chung là Cửu thành phân biệt với thống lĩnh biên giới Cửu Châu.

Cửu thành phân biệt với Kim Long thành, Xích Lân thành, Thanh Ung thành, Ngân Dực thành, Bích Lạc thành, Tử Xuyên thành, Lam U thành, Huyền Minh thành và Hắc Thủy thành.

Mỗi thành trì trong đó cũng cách khá xa nhau, con người và phong tục cũng có sự bất đồng.

Tử Xuyên thành ở phía Tây Bắc, lúc này mặc dù là cuối tiết thu nhưng toàn bộ thành đã sớm chìm trong giá rét, cả tòa thành chìm trong sắc trắng của tuyết.

Long mã hương xa cách cửa thành chừng trăm bước thì dừng lại. Hoa Doanh từ trên xe chậm rãi bước xuống.

Chân trái của nàng mặc dù không thể cử động bình thường nhưng qua chín ngày được Dạ Sanh dốc lòng chữa trị đã có thể đứng lên được.

Hoa Doanh lúc này vẫn mặc xiêm y như trướ, bên ngoài trời giá rét, Dạ Sanh cũng không biết từ đâu lấy cho nàng một chiếc áo choàng, phủ lên người Hoa Doanh.

Tấm áo choàng bao bọc lấy người nàng chỉ lộ ra khuôn mặt trắng hồng nhỏ nhắn tựa như một nụ hoa thuần khiết mềm mại mang theo chút xấu hổ mà khẽ nở rộ một ít.

Nhìn con người mĩ lệ trước mặt, Dạ Sanh cũng không khỏi không bội phục nhãn lực của chính mình.

Từ lúc nhìn thoáng qua nàng trong ngục thất hắn đã kết luận: nha đầu này nếu ăn mặc một chút khẳng định sẽ xinh đẹp động lòng người.

Lúc ở trong long mã hương xa hắn đã dốc lòng dạy dỗ nàng chín ngày, nha đầu này dường như thoát thai hoán cốt, chớp mắt hành vi cử chỉ đã tao nhã, đoan trang lịch sự như một nữ quý tộc thật sự.

Hiện giờ nói nàng là muội muội của hắn hoàn toàn sẽ không có ai nghi ngờ.

Dạ Sanh đưa tay về phía long mã hương xa niệm khẩu quyết, trong nháy mắt xe ngựa liền biến thành tinh quang, biến mất giữa không trung.

Toàn bộ việc ấy đều thu vào tầm mắt Hoa Doanh nàng ngạc nhiên đến độ tròng mắt sắp rớt xuống.

Đây chính là xe ngựa mà họ đã đi suốt chín ngày a? Sao chỉ cần Dạ Sanh niệm vài câu mà nàng không hiểu gì thì liền có thể biến mất?"

"Gia, sao lại như vậy?". Hoa Doanh hỏi.

Dạ Sanh tuấn mi khẽ động, "Không trách cô ngạc nhiên, long mã hương xa này không thể tùy tiện rêu rao nên không phải thời điểm thì tự nhiên phải che giấu. Vừa rồi tôi bất quá là niệm khẩu quyết che giấu nó."

Hoa Doanh kéo tay áo Dạ Sanh cười tủm tỉm nhìn hắn: "Sanh ca ca, huynh dạy ta làm thể nào để triệu hồi hương xa long mã này được không?"

Mặc dù chỉ biết Dạ Sanh chừng mười ngày nhưng không hiểu tại sao nàng cảm thấy Dạ Sanh đối với nàng tựa như là đã quen biết mười năm.

Nội tâm của nàng không tự chủ được mà tin hắn, liền thích đến gần hắn.

Có lẽ là bởi vì đóa băng lam mạn đà la – di cốt của mẹ nàng vẫn còn ở trên người hắn làm cho nàng lúc nào cũng cảm nhận được trên người hắn có hơi thở của mẹ.

Huống chi mấy ngày này hai người họ ở trong long mã hương xa cả ngày lẫn đêm, Dạ Sanh mặc dù thường xuyên trêu cợt nàng nhưng vẫn dốc lòng dạy dỗ tất cả cho nàng.

Chân của nàng được hắn dốc lòng chữa trị, hồi phục cực nhanh đây cũng là chuyện nàng hoàn toàn không ngờ.

Hắn dạy nàng biết chữ, dạy nàng lễ nghi, dạy nàng y thuật, dạy nàng biết cách nhận độc, giải độc. (Mặc Băng: OMG, thần đồng là đây, trong 9 ngày mà học hết tất cả sao, thật là bái phục a!)

Nàng giống như là sa mạc khao khát nước mát chỉ cần hắn dạy qua nàng liền rất nhanh học được.

Hắn không cho nàng gọi là sư phụ nhưng lại bắt nàng gọi hắn là: "Sanh ca ca".

Từ lúc nàng sáu tuổi đến nay không thân thiết với người nào, bây giờ đột nhiên lại có một người đối với nàng cũng không quá xấu xa lại thay nàng trị thương, cho nàng cẩm y, ngọc thực, cho nàng sự quan tâm ấm áp, nàng tựa hồ như chú gà con bình thường mới nở nhìn thấy người đầu tiên liền nhận thức hắn là người thân của mình.

Mặc dù có tâm tư như thế nhưng nàng không dám biểu lộ ở trước mặt Dạ Sanh.

Ngẫu nhiên thân thiết gọi hắn là "Sanh ca ca" là chuyện thân cận duy nhất nàng có thể làm.

Đối với đề nghị của Hoa Doanh, Dạ Sanh chỉ cười cười: "Thứ này là ta mượn của người khác, dùng xong thì phải trả lại cho chủ cũ, cô học cũng vô dụng."

Thấy trong mắt nàng hiện lên chút mất mát, Dạ Sanh liền nói: "Nếu cô thích chờ sau này rỗi rãi ta sẽ tìm giúp cô một cỗ xe tốt để chơi."

"Thật sao?". Nghe Dạ Sanh nói, hai mắt Hoa Doanh sáng lên.

Dạ Sanh hẳn sẽ không dọa nàng, nàng cũng không biết cỗ xe có thể so với long mã hương xa mà chơi đùa sẽ là dạng gì.

Hoa Doanh liền thầm chờ đợi trong lòng.

"Sẽ không gạt cô đâu." Dạ Sanh ngẩng đầu nhìn cửa thành Tử Xuyên, nói: "Đi thôi, vào thành."

Dứt lời, Dạ Sanh ôm lấy Hoa Doanh hướng về cửa thành cao ngất của Tử Xuyên thành mà đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net